Tôi ngơ ngác không biết sao Vũ lại trả lời con bé như vậy. Nhưng khi nhìn sang khuôn mặt con bé, nhìn ánh mắt háo hức chờ đợi của con bé thì tôi nghĩ rằng có lẽ Vũ không nỡ lòng nào làm con bé thất vọng. Sau khi nghe được câu trả lời của Vũ, Bông liền nở nụ cười rất ngọt, tôi còn không thể nghĩ đến mức con bé phấn khích đứng dậy ôm chầm lấy Vũ, gọi:
- Bố!
Vũ sững sờ cúi xuống nhìn mặt Bông một lúc, bàn tay gượng gạo đặt lên vai con bé vỗ nhẹ như một người cha đang vỗ ru con ngủ. Từ nhỏ đến giờ, tôi cũng chưa biết cảm giác khi có bố như thế nào nên tôi hiểu bản năng của những đứa trẻ thiếu thốn tình thương như tôi sẽ háo hức cỡ nào. Có lẽ từ thâm tâm con bé cũng luôn mong mỏi có một người bố, chỉ là trước giờ con bé không dám thể hiện ra mà thôi. Một lúc sau thì bác sĩ đi tới khám cho Bông, lần này còn có thêm một vị bác sĩ lớn tuổi khác nữa. Khi khám xong, nghe bác sĩ kia giới thiệu thì tôi mới biết vị bác sĩ lớn tuổi này là phó giám đốc bệnh viện, và lần này đích thân phó giám đốc sẽ lên phác đồ điều trị khác cho Bông. Chỉ cần phác đồ điều trị mới này phù hợp thì Bông cũng sẽ sớm tiến hành phẫu thuật. Nghe vậy tôi mừng lắm, cuối cùng ông trời cũng ưu ái cho Bông của tôi may mắn được đích thân phó giám đốc lên phác đồ điều trị.
Sau khi bác sĩ đi khỏi thì Vũ cũng rời đi. Một lát sau mẹ tôi cũng đến. Vừa ngồi xuống giường thì mẹ đã bảo:
- Thôi chết, đầu óc mẹ dạo này chán quá.
- Sao thế mẹ?
- Tuýp thuốc bôi ngứa cho Bông hết, mẹ bảo mua mà lại đi thẳng lên phòng, quên chưa mua rồi.
- Con tưởng có chuyện gì quan trọng, để con xuống mua là được mà.
- Lại mất công con.
- Có gì đâu mẹ, quầy thuốc ngay bên dưới. Mẹ trông Bông, con đi mua luôn đây.
Nói xong tôi liền đứng dậy bước đi. Lúc đi đến ngã rẽ cầu thang tôi chợt nhìn thấy Vũ đang đứng cùng phó giám đốc bệnh viện. Giọng Vũ vang lên:
- Cháu cảm ơn chú nhiều.
- Có gì đâu mà cháu phải khách sáo với chú vậy. Chúng ta là người một nhà mà. Chưa kể cứu người là nhiệm vụ của chú.
- Dạ vâng. Tình hình cô bé đó, khả quan không chú?
- Chú đã xem qua bệnh án, mới vào giai đoạn đầu nên cơ hội cũng khá cao.
- Dạ vâng.
- Mà Vũ này... lâu nay cháu có về nhà không?
Vũ im lặng chừng vài giây, khuôn mặt trầm ngâm lên tiếng:
- Cháu cũng mới về.
- Tháng sau giỗ ông nội, cháu về chứ?
- Cháu chưa biết được.
- Giỗ ông nội năm nay, chú nghe bố cháu bảo sẽ làm lớn. Hồi ông còn sống, ông thương cháu nhất. Nên chú nghĩ cháu hãy tạm thời gạt qua chuyện kia một bên, về thắp cho ông nén nhang trong ngày giỗ. Chú tin ông ở dưới kia nhìn thấy cháu sẽ rất vui đó.
Vũ gật đầu đáp:
- Cháu biết rồi. Mà thôi chú đi làm việc đi, lúc khác chú cháu mình nói chuyện sau.
- Ừ. Vậy chú đi trước đây, 30 phút nữa chú có ca mổ.
- Dạ vâng chú.
Sau khi phó giám đốc bệnh viện đi khỏi tôi vẫn đứng thẫn thờ mãi. Tôi không thể ngờ rằng may mắn lần này lại là do Vũ mang lại, hoá ra Bông được phó giám đốc bệnh viện lên phác đồ điều trị lại là nhờ Vũ. Hoá ra trái tim anh cũng không sắt đá như tôi tưởng. Còn đang thẫn thờ suy nghĩ thì ánh mắt tôi vô tình chạm phải ánh mắt Vũ đang đứng cách mình một đoạn không xa. Theo phản xạ tôi vội vàng né tránh ánh mắt anh như kiểu chột dạ vì đã nghe lén cuộc nói chuyện vừa nãy. Miệng tôi lắp bắp hỏi:
- Anh... chưa về sao?
- Chuẩn bị.
Tôi khẽ gật đầu, tự nhiên cảm giác không khí có chút ngượng ngùng, chẳng được tự nhiên như mọi ngày. Có lẽ khi đối diện với anh trong hình ảnh là một bad boy sẽ thoải mái hơn là một good boy kiểu này. Khi thấy Vũ vừa xoay người, tôi bất giác lên tiếng:
- Mà Vũ này...
Động tác của anh chợt khựng lại, anh quay đầu nhìn tôi, nhíu mày hỏi:
- Lại làm sao?
- Cảm ơn anh nhé.
- Vì gì?
- Vì đã giúp con gái tôi được điều trị bởi một bác sĩ rất giỏi.
- Không có gì.
- Vừa nãy con bé có gọi anh bằng bố, anh đừng để bụng nhé. Chắc tại con bé khao khát có bố quá thôi.
- Ừ. Còn gì nữa không?
Tôi lắc đầu. Vũ cũng không nói gì nữa mà xoay người bước đi. Nhìn bóng anh khuất dần, trong lòng tôi tràn đầy cảm kích này cho anh.
******
Vũ quả nhiên là người nói được làm được, tôi cảm giác hình như không chuyện gì làm khó được anh. Suốt thời gian dài tìm kiếm chị Hoài không có tung tích, vậy mà ngày hôm sau Vũ đã đưa chị Hoài xuất hiện một cách nhẹ nhàng như lông tơ hồng. Khi chị em tôi gặp nhau thì Vũ bước đi ra chỗ khác. Lúc này chị Hoài liền thay đổi sắc mặt khi nhìn tôi, ánh mắt đầy ấm ức trách:
- Từ ngày tao đi, tao đã nói tao sẽ chằng còn quan hệ gì với cái nhà này, mày còn cứ cố tình tìm tao làm gì?
Tôi nghĩ chắc chắn chị Hoài đã ít nhiều biết tình trạng của Bông, đứa con mà chị dứt ruột đẻ ra. Vậy mà không ngờ chị có thể nói ra được câu vô cảm như vậy. Lòng tôi đầy uất ức đáp lại:
- Nếu như Bông không ốm, không phải cần đến tủy của chị thì tôi cũng chẳng cần tìm chị đâu.
- Mày yêu thương nó thế, sao mày không hiến tủy cho nó đi.
- Tuỷ của tôi không phù hợp.
- Không phù hợp hay là nhát chết không dám hiến?
- Tôi không có như chị đâu.
- Mà mày có chắc chắn cấy ghép tủy xong sẽ sống được không? Tao nói thật chứ mấy cái bệnh kiểu này khó lắm, càng cố gắng càng làm khổ nó, lại tốn tiền nữa. Biết đâu kiếp...
Chị ta nói đến đây thì tôi trừng mắt nhìn. Ngàn vạn lần tôi không dám tin mình vừa nghe được lời nói của một người làm mẹ. Người ta nói "còn nước còn tát", đằng này cơ hội chữa khỏi của con bé khá cao mà chị ta có thể thốt ra được những lời nhẫn tâm như vậy. Tôi đã quá hy vọng thời gian sẽ có thể thay đổi được một con người, hy vọng trong lúc ốm đau bệnh tật bản năng làm mẹ của tạo hoá ban tặng trong chị ta sẽ trỗi dậy. Nhưng tôi đã sai, chị ta không bao giờ xứng đáng làm mẹ, chị ta không có trái tim, nếu như có trái tim thì sẽ không thốt ra những lời như thế. Nếu không phải vì Bông thì có lẽ giờ đây tôi đã sẵn sàng cho chị ta cái bạt tay rồi. Tôi cố gắng lén mọi phẫn uất xuống, nghẹn ngào bảo:
- Nếu chị không thể nói ra được một câu tử tế thì tốt nhất chị im đi. Việc của chị bây giờ là chọc tủy để xem có phù hợp với Bông không. Tôi chỉ cần con bé được hoàn thành ca phẫu thuật này để sớm khỏe lại mà thôi. Sau này chị đi đâu, chị làm gì tôi cũng sẽ không bao giờ quan tâm.
- Mày nhớ cái lời mày nói đấy, đừng có mà nhờ anh Vũ tìm tao. Nếu không phải anh Vũ bắt tao đến đây thì tao thèm vào đến. Mà phải rồi, tại sao mày quen được anh Vũ?
- Không phải việc của chị.
Chị ta bĩu môi cười khẩy một cái. Một lúc sau thì chị ta được đưa đi chọc tuỷ. Rồi sau đó chị ta rời đi lúc nào tôi cũng chẳng rõ nữa. Một lần thăm Bông, cũng khó khăn với chị ta vậy sao? Trái tim tôi chợt co thắt lại như đau thay cho con bé.
Mấy ngày sau khi đổi phác đồ điều trị thì trộm vía Bông đã đáp ứng rất tốt. Thế nhưng tia hi vọng vừa thắp sáng chưa được bao lâu thì lần nữa lại bị dập tắt bởi câu nói của bác sĩ:
- Tôi thật tiếc, ca phẫu thuật cấy ghép tế bào gốc của cháu An Nhiên phải hoãn lại so với dự kiến ban đầu rồi. Mẫu tủy của mẹ cháu cũng không phù hợp với cháu.
Thế giới trong tôi dường như chết lặng theo câu nói của bác sĩ, lòng tôi chết dần trong đau khổ. Ông trời ơi, tại sao lại trớ trêu như vậy? tại sao lại cứ phải đem thử thách cho một cô bé mới hơn 3 tuổi. Nước mắt tôi lại không tự chủ được chảy dài xuống hai má. Những giọt nước mắt nóng hổi đầy bi thương và sợ hãi. Tôi biết rõ bản thân mình lúc này cần phải mạnh mẽ, cần phải nghĩ tích cực nhất, nhưng vẫn không nén được nỗi sợ trào dâng trong lòng. Giọng tôi run run cất lên:
- Liệu có nhầm lẫn không bác sĩ, chứ hai người là mẹ con mà.
- Không thể nhầm được, vì cô nên hiểu rằng là mẹ con nhưng không có nghĩa tủy phải thích hợp với nhau.
- Vậy... vậy giờ làm sao hả bác sĩ?
- Chúng ta sẽ tìm và chờ đợi mẫu tủy thích hợp.
- Chờ đợi sao? Nhỡ...
Tôi nói đến đấy thì cổ họng nghẹn ứ lại chẳng thể nói lên lời nữa. Bác sĩ có lẽ cũng hiểu tôi muốn nói gì nên bảo:
- Cô đừng bi quan như vậy. Chúng ta cùng cố gắng chờ đợi, sau khi có mẫu tủy phù hợp chúng tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật luôn cho cháu. Rồi cháu sẽ sớm khỏe lại thôi.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, tôi lê lết từng bước chân đi trên dãy hành lang để trở về phòng bệnh. Chỉ là hôm nay, mỗi bước chân nặng nề hơn bình thường. Từng cơn gió ngoài trời thốc vào cảm giác như có thể cuốn phăng cơ thể tôi đi thật xa. Đến cửa phòng bệnh, tôi thấy mẹ đang cho Bông uống sữa, tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay lau khô nước mắt rồi mới bước vào. Dù đau đớn, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng phải mạnh mẽ trước mặt con bé.
Tôi cười gượng bảo:
- Chà, hôm nay Bông của mẹ giỏi quá. Con uống gần hết một bình sữa rồi nè.
- Sữa hôm nay ngon lắm mẹ ạ.
- Bông thích uống loại sữa mới này hả?
- Dạ vâng. Lần sau mẹ lại mua cho con sữa này nhé.
- Nhất trí con gái!
Bông cười rất tươi, nụ cười ngọt thấm tận vào xương tuỷ. Nhìn con đáng yêu như vậy, xúc cảm kéo đến suýt chút nữa tôi lại không cầm lòng được mà rơi nước mắt. Bông hỏi tiếp:
- Mà mẹ ơi, bố lại đi làm rồi ạ?
Tôi chưa kể cho mẹ tôi về chuyện hôm con bé nhận nhầm Vũ là bố nên khi nghe Bông nói vậy, mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi. Tôi ra hiệu cho mẹ mình rồi đáp lời con bé:
- Đúng rồi, bố đang bận con ạ.
- Vậy bao giờ bố lại đến thăm con được?
- Bông muốn gặp bố à?
- Dạ vâng.
- Mẹ sẽ bảo bố cố gắng thu xếp công việc vào chơi với Bông nhé. Chỉ cần Bông vui là được.
- Dạ vâng ạ. Con rất vui.
Trưa đó đợi Bông ngủ rồi thì mẹ tôi mới hỏi:
- Chuyện bố con bé là sao vậy con?
- À, hôm trước có người bạn của con đến đây chơi. Không biết sao Bông lại tưởng đó là bố con bé. Người bạn của con sợ con bé buồn và thất vọng nên cũng đã nhận mình là bố con bé.
Mẹ tôi gật đầu thở dài:
- Thì ra là vậy, mẹ lại còn cứ tưởng bố của con bé đến nhận. À mà sáng nay con gặp bác sĩ, bác sĩ nói sao?
Tôi nghe mẹ hỏi, sống mũi bắt đầu cay xè, hai mắt đỏ hoe cả lên. Tôi nghẹn ngào đáp:
- Bác sĩ nói con bé đáp ứng rất tốt phác đồ điều trị mới. Có điều mẫu tủy của chị Hoài cũng không phù hợp với con bé. Cho nên ca phẫu thuật sẽ lùi lại so với dự kiến.
Hai bàn tay mẹ tôi buông thõng xuống, hốc mắt sớm đỏ hoe, ầng ậc nước, vẻ mặt không che giấu nổi niềm đau buồn. Giọng mẹ cũng nghẹn đi:
- Sao lại khổ thế chứ. Mẹ con ruột với nhau cũng không hợp sao?
Nhìn thấy mẹ như vậy, tôi đành lén hết nỗi buồn và mọi cảm xúc thật của mình xuống tận sâu đáy lòng, nói những lời động viên mẹ:
- Mẹ cũng đừng lo, khoa học giờ hiện đại, bệnh viện sẽ giúp mình tìm được mẫu tủy thích hợp thôi. Bông của chúng ta đáng yêu như vậy, nhất định sẽ được trời Phật che chở phù hộ thôi.
- Nhưng...
- Mẹ yên tâm, con có niềm tin lớn lắm.
- Mẹ biết rồi.
Nói với mẹ thêm vài câu nữa thì Bông tỉnh giấc nên hai mẹ con tôi không dám nói gì thêm nữa. Buổi tối 7 giờ tôi mới từ viện trở về. Về đến chung cư, tôi đang định nhắn tin hỏi Vũ có ăn cơm nhà không thì cái Nga gọi đến:
- Mấy hôm nay bận quá chẳng buôn với mày được. Có kết quả chưa, mẫu tủy của bà Hoài phù hợp không?
- Ừ, tao cũng đoán mày bận nên mới không thấy í ới gì. Có kết quả rồi, mẫu tủy không phù hợp mày ạ.
- Ôi là trời, sao khổ dữ vậy. Thế giờ phải làm sao?
- Tao không biết nữa, tao cũng đang rối lắm. Có lẽ bây giờ chỉ biết chờ đợi thôi.
- Ừ, đành phải thế thôi chứ biết sao giờ. Đến khổ. Mà mày đang ở viện hay ở bên nhà ông Vũ. Nếu ở viện thì tao qua đón đi ăn cái gì đi.
- Tao vừa về bên nhà ông Vũ rồi.
- Ông Vũ có nhà không?
- Không mày ạ.
- Thế ăn tối chưa?
- Tao đang định đi nấu cái gì đó ăn đây.
- Thế nấu rồi ăn đi. Có gì chiều mai tao qua viện.
- Ừ tao biết rồi.
Tắt điện thoại xong tôi uể oải đứng dậy đi vào bếp. Mở tủ lạnh ra, nghĩ bụng xem còn cái gì thì nấu ăn tạm, không ngờ tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, thịt cá tôm cua, rau củ quả đủ cả, mà tôi nhớ cũng đã 2 ngày nay không đi chợ. Chẳng lẽ Vũ đi chợ mua những thứ này sao? Nghĩ đủ món để nấu, cuối cùng lại mệt mỏi đóng cánh tủ lại, pha một cốc ca cao nóng rồi ra ngoài ban công đứng. Bên ngoài, bầu trời sao lấp lánh, phía trước mặt là những ánh đèn đường kéo dài vô tận. Nhưng với tôi, mọi thứ trở nên thật ảm đạm. Từng cơn gió thổi qua như mang theo những lời nói của bác sĩ vọng vào tai tôi, giẫm lên lý trí của tôi. Rõ ràng đã nhủ lòng mình mạnh mẽ nhưng mà không thể nào tôi làm được. Cảm giác sợ hãi bủa vây quanh người, cô đặc mọi cảm xúc, thống trị tâm trí. Cứ như thế thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu tôi vẫn ngồi im bất động như vậy, cho tới khi ánh đèn ban công bật sáng, đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực. Tôi giật mình quay đầu lại, thấy Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen đang đứng ngay trước mặt. Anh nhíu mày bảo:
- Cô làm cái gì ngoài này mà đèn cũng không bật lên?
Tôi cúi xuống nhìn cốc ca cao trên tay mình đã nguội lạnh mà chưa nhấp môi một ngụm, miệng ấp úng nói:
- Tôi ra ngoài này hóng gió.
Tôi cứ nghĩ cuộc nói chuyện của chúng tôi sẽ kết thúc ở đó như mọi lần, vì thường sau đấy Vũ sẽ không nói nữa mà im lặng quay bước. Nhưng lần này anh lại hỏi tiếp:
- Mẫu tủy không phù hợp à?
Tôi buồn bã gật đầu. Vũ nói:
- Đừng lo.
Tôi không hiểu sao sau hai từ "đừng lo" mà anh nói ra lại khiến tôi như một đứa trẻ khóc oà không thể kiềm chế được. Tôi vừa khóc vừa bảo:
- Làm sao tôi có thể không lo được. Tôi biết tìm ai có mẫu tủy phù hợp bây giờ.
- Tìm được rồi.
- Tìm ở đâu cơ...
Nói đến đó cả người tôi chợt sững lại, đầu lúc này mới kịp load câu nói trên của anh. Tôi ngước mắt ngạc nhiên hỏi:
- Hả? Anh vừa nói gì cơ?
- Tìm được mẫu tủy phù hợp với con gái cô rồi.
Câu nói của Vũ bất ngờ quá, tôi hoàn toàn không kịp thích ứng, còn cứ ngỡ như mình đang trong giấc mơ, ngây người nhìn anh một hồi. Cho đến khi Vũ lên tiếng tiếp:
- Cô bị đơ à? Không nghe thấy tôi nói gì à?
- Anh... anh vừa nói thật chứ? ( tôi chậm rãi hỏi lại)
- Trẻ con đâu mà nói đùa. Nhìn mặt tôi giống đùa lắm à?
Tôi nhìn khuôn mặt Vũ, anh rất nghiêm túc. Tôi còn cố tình nắm chặt tay lại để những ngón tay đâm sâu xuống lòng bàn tay cho tới khi có cảm giác đau mới xác nhận mình không hề mơ. Cuối cùng tôi chẳng thể kìm lén nổi cảm giác hạnh phúc mà ôm chầm lấy anh giống như bản năng của một người chiến thắng:
- Vũ... cảm ơn anh... ngàn vạn lần cảm ơn anh.
Có lẽ hành động bất ngờ đó của tôi khiến Vũ đứng đơ ra một hồi. Mà tôi lúc này mới ý thức được hành động mất kiểm soát của mình, gượng gạo buông ra khỏi người anh, hai má nóng bừng bừng đỏ lên như tôm luộc, lúng túng nói:
- Xin lỗi, tại tôi vui quá ấy mà.
- Mỗi lần có chuyện vui cô đều ôm người khác thế này à?
- Không.
- Không mà lại ôm tôi.
- Anh khác.
- Khác chỗ nào?
Nói đến đây tôi mới biết mình ngu rồi, tự nhiên buột miệng nói không đâu. Cổ họng tôi cứng ngắc lại như gà mắc tóc. Cuối cùng không trả lời được đành chuyển chủ đề:
- Mà anh kiếm đâu ra mẫu tủy phù hợp vậy?
- Của bố con bé.
- Hả? Sao anh tìm được bố con bé à?
- Ừ.
- Tìm bao giờ thế?
- Từ hôm cô nhờ tìm mẹ con bé. Mà kể ra cô cũng ngốc thật đấy, cô không nghĩ đến trường hợp nếu mẹ con bé không phù hợp mẫu tủy à?
- Tôi...
Tôi còn chưa nói hết thì Vũ cắt ngang:
- Chẳng biết tính toán gì hết, thế này mà đi làm lãnh đạo công ty thì chẳng mấy phá sản.
- Ờ thì thế nên tôi mới nghèo, anh mới giàu.
Vũ nhíu này nhìn tôi chằm chằm. Sau đó anh lại hỏi:
- Đói chưa?
Tôi định bảo "không đói" nhưng cái bụng tôi lại chẳng nghe theo não bộ, ồng ộc réo lên. Tôi xấu hổ bảo:
- Rồi.
Không biết lúc đó có phải tôi nhìn nhầm hay không mà tôi đã bắt gặp nụ cười trên khoé môi anh. Nụ cười ánh lên thoáng qua thôi nhưng lại rất đẹp. Rồi nhanh chóng anh lại trở về bộ dạng nghiêm túc:
- Đi nấu cái gì ăn. Tôi cũng chưa ăn tối.
- Anh muốn ăn gì?
- Nấu cái món gì nhanh nhanh đấy.
- Nhanh thì chỉ có ăn mì tôm thôi.
- Cũng được.
- Hả? Nấu mì tôm thật á?
- Ừ. Ăn nhẹ rồi đi ngủ.
- Mà anh đi chợ mua đồ trong tủ à?
Chắc có lẽ tôi hỏi nhiều quá nên Vũ chẳng thèm trả lời tôi nữa. Tôi tủm tỉm cười đi nấu hai bát mì tôm, bát của anh tôi cho thêm mấy con tôm, còn tôi ăn mì tôm trứng.
Sau khi hoàn thành đợt điều trị theo phác đồ mới, vì đã có mẫu tuỷ thích hợp nên bác sĩ cũng nhanh chóng sắp xếp ngày phẫu thuật cho Bông. Đêm trước ngày phẫu thuật diễn ra, tối đó đến 9 giờ là tôi giục mẹ và Bông đi ngủ sớm. Còn tôi nằm đến 10 giờ 15 phút vẫn chưa chợp mắt được, cảm giác hồi hộp và có cả chút lo lắng khiến tôi nằm không yên. Nằm chán chê tới 11 giờ kém thì tôi đứng dậy ra ngoài ngồi xuống chiếc ghế trước cửa phòng bệnh. Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời cao, ánh trăng đêm nay tròn sáng vằng vặc, tôi thầm cầu nguyện cho mọi thứ ngày mai được diễn ra suôn sẻ, ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Hi vọng tương lai đứa con gái bé bỏng của tôi sẽ đẹp, sẽ tròn vành và sáng như ánh trăng kia.
Thế rồi một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Mẹ!
Tôi giật mình quay đầu lại, thấy Bông đang ôm con gấu bông ở phía sau. Tôi vội vàng ôm con vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:
- Bông, sao con còn chưa ngủ? Hay là mẹ làm con tỉnh giấc?
- Con tự tỉnh giấc mẹ ạ.
Tôi cúi xuống nhìn con, hai má con áp vào lồng ngực mình, không biết có phải tôi nghĩ nhiều không mà dường như tôi cảm giác ánh mắt con bé có chút lo sợ. Tôi bảo:
- Bông của mẹ ngoan, để mẹ ôm con ngủ. Sáng mai bác sĩ sẽ đến đón con tới một căn phòng. Con chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc trong căn phòng đó là sẽ khỏe lại thôi.
- Căn phòng đó kỳ diệu vậy hả mẹ?
- Đúng rồi, căn phòng đó kỳ diệu bởi có các bác sĩ rất giỏi trong đó. Các bác sĩ sẽ giúp con hết bệnh.
- Wow! Các bác sĩ giống như cô tiên phép thuật đúng không mẹ?
Tôi mỉm cười gật đầu, vẻ sợ hãi trong mắt con bé đã biến mất. Rồi con bé lại hỏi:
- Mà mẹ ơi, mai bố sẽ đến đúng không ạ? Hôm trước bố hứa với con là bố sẽ đến mà.
- Bố hứa với con lúc nào? ( tôi ngạc nhiên hỏi)
- Hôm mẹ với cô Nga về đấy, bố có đến chơi với con, lại còn mua bánh kem vị dâu cho con ăn nữa.
Nghe vậy cả người tôi tẩn ngẩn ra vì ngạc nhiên. Vũ chủ động đến thăm Bông sao? Còn đang chưa hết ngạc nhiên này thì ngạc nhiên khác lại kéo đến. Giọng Vũ vang lên trong đêm tối:
- Thế nay còn thích bánh kem vị dâu nữa không?