"Khụ khụ." Lộ Hy hắng giọng thu hút sự chú ý của mọi người.
Giờ Chúc San San đang bực bội, không vừa mắt ai hết nên cáu gắt trợn mắt, hùng hổ dọa Lộ Hy: "Các người định lừa tài sản của nhà tôi đúng không? Tôi cho cô biết, chuyện này không kết thúc đơn giản vậy đâu, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Nhờ cảnh sát điều tra sự thật!"
Lộ Hy làm như không thấy ác ý của cô ta, mỉm cười hiền lành nhìn điện thoại trong tay cô: "Hì hì, cô San San à."
Chúc San San cảnh giác lùi về sau 1 bước: "Cô muốn gì?"
Lộ Hy xoa xoa tay, nói ra suy nghĩ của mình: "Cho tôi mượn điện thoại một chút được không?"
Chúc San San nắm chặt điện thoại giấu ra sau lưng, không hiểu Lộ Hy muốn làm gì: "Cô muốn làm gì?"
Lộ Hy lấy ra cái điện thoại vỡ nát của Fina cho cô ta xem: "Cô nhìn thử đi, có cùng một hiệu với cô không?"
Chúc San San ngẩn người, hơi do dự lấy điện thoại của mình ra: "Sao lại bị hỏng đến vậy chứ... Hình như là cùng một hiệu đấy, cô tính làm gì?"
Lộ Hy nhanh nhẹn lấy sim điện thoại ra: "Điện thoại đã hư rồi nhưng sim vẫn dùng được. Mượn điện thoại của cô là để xem trong sim điện thoại này có bằng chứng gì không thôi."
Chúc San San trầm ngâm: "Làm ơn đi, tôi nói nhiều như thế mà cô không nghe gì hết à? Tôi đang nói chuyện thừa kế với cô đấy!"
Lộ Hy vươn tay ra với cô ta, mỉm cười xán lạn: "Hì hì, tôi không có hứng thú với tài sản, nhưng lại rất quan tâm tới sự thật. Cô cho tôi mượn điện thoại dùng chút đi, tìm được bằng chứng sẽ cho cô, có được không?"
Chúc San San hơi dao động, miễn cưỡng đồng ý đưa điện thoại cho Lộ Hy.
Chúc Gia Kỳ cau mày nhìn hành động của họ, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt trầm xuống. Bỗng cậu ta cảm giác như có ai đang nhìn mình chằm chằm nên vô thức quay đầu lại, thấy chỉ có con mèo mun đang ngồi trên đất, đôi mắt màu vàng sáng nhìn mình chăm chú.
Chúc Gia Kỳ nheo mắt lại, ánh mắt của con mèo này khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.
Lộ Hy đổi sim của Fina vào điện thoại Chúc San San, sau khi mở thẻ ra, cô đăng nhập vào tài khoản đám mây dành riêng cho thương hiệu điện thoại này, Lộ Hy bật cười, điều cô đang đợi đã tới rồi.
Ngày nay điện thoại của thương hiệu hầu như đều dùng số điện thoại để đăng ký tài khoản, như thế có thể đồng bộ dữ liệu của người dùng trên đám mây*, nhờ vậy nếu sau này đổi hiệu điện thoại cũng sẽ có thể chuyển được toàn bộ dữ liệu.
(*) Đám mây là từ chỉ các dịch vụ máy tính lưu giữ dữ liệu trên internet thay vì trên các máy tính hoặc thiết bị cục bộ. Nó cũng có thể bao gồm các dịch vụ máy tính xử lý thông tin trực tuyến.
Chúc San San cau mày nhìn thoáng qua: "Chúng tôi biết số điện thoại của Fina nhưng đâu có biết mật khẩu của cô ta! Thế thì vô ích rồi..."
Lộ Hy: "Chọn quên mật khẩu rồi gửi mã xác minh qua số điện thoại là được rồi, giờ đa số phần mềm đều gửi mã xác minh nếu quên mật khẩu, chúng ta đã có sim của Fina rồi, có thể mở hết tất cả các phần mềm trong điện thoại của cô ta."
Chúc San San sờ mũi: "Đm, cô nói làm tôi sởn hết cả da gà rồi."
"Lên rồi." Lộ Hy sáng mắt, bắt đầu xem những tệp trong điện thoại của Fina.
Quả nhiên, cô ta đã sao lưu tài liệu về vụ việc Chúc Gia Kỳ bạo lực học đường vào đám mây.
Lộ Hy khẽ thở phào, cảm ơn nền khoa học kỹ thuật tiên tiến nhé.
Chúc San San đọc từng dòng, không tự chủ được mà bịt miệng lại, khiếp đảm nhìn về phía Chúc Gia Kỳ: "Gia Kỳ, con, con..."
Chúc Gia Kỳ vẫn treo nụ cười ngây thơ kia trên mặt, có vẻ như không hề có cảm giác gì với phát hiện của họ: "Sao ạ, dì nhỏ?"
Chúc San San khó tin trợn tròn mắt, hơi kích động cao giọng: "Chuyện này, thật sự là con làm sao? Con ép người ta tới mức tự sát à? Chuyện này thật quá đáng, sao con lại có thể..."
Bà Tô vốn đang thò đầu ra định xem lén, nghe vậy lập tức thay đổi thái độ: "Cô nói bậy gì đó! Đây là bịa đặt! Bịa đặt hết! Gia Kỳ nhà tôi là một đứa trẻ ngoan, không bao giờ làm ra chuyện như thế, cô đừng có xem những tin đồn bậy bạ mà nghĩ đó là thật!"
Chúc San San trợn mắt nhìn sang: "Đó là thông báo của cảnh sát đấy! Sao có thể là tin đồn được chứ! À đúng rồi, chắc chắn mấy người đã biết hết rồi đúng không, mấy người định giấu nhẹm đi, không nói cho ông già với chúng tôi biết chứ gì!"
"Fina chính là chị gái của thằng bé tự sát kia đấy! Chắc chắn là cô ta tới đây có mục đích!"
Chúc Nhĩ Nam hít một hơi thật sâu: "Cô ta là người chị? Không thể nào, cô ta... Không đúng, chúng tôi thật sự chưa từng gặp cô gái đó, tất cả đều do người khác liên hệ..."
Chúc Tinh Dạ cười lạnh: "Đúng là kiêu ngạo thật nhỉ, đến cả dáng dấp nạn nhân ra sao cũng chẳng biết."
Chúc Nghi Lan giận tái mặt: "Nói thế là mấy người thừa nhận rồi đúng không? Chuyện này thật sự có liên quan tới Gia Kỳ à?"
Chúc Nhĩ Nam chợt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả người: "Không phải mà chị... Gia Kỳ còn nhỏ, nó chỉ không hiểu chuyện, hơi kiêu căng mà thôi, sao có thể hại chết người khác được chứ? Là thằng nhóc đó có vấn đề về tâm lý, chị gái nó thấy nhà chúng ta giàu có nên mới muốn bám theo Gia Kỳ để chiếm hời thôi!"
Chúc Nghi Lan căm ghét nhíu chặt mày: "Đủ rồi, đừng khiến người khác kinh tởm nữa, cậu nghĩ ai cũng giống mấy người hay sao?"
"Đợi đã!" Chúc San San kêu lên,"Vậy thì tôi biết rồi! Chắc chắn là Fina muốn tống tiền ông già, với tính của ông già thì chắc chắn sẽ không chịu để mình vào thế bị động đâu! Ông ấy đã giết Fina, giấu thi thể lại, sau đó lại nghĩ chuyện này không giấu được lâu nên mới tự sát!"
"Có đúng không, luật sư Hà, là thế đúng không!"
Lộ Hy hơi đau đầu, cô bảo luật sư Hà tạm thời cất tài liệu giúp cũng là vì sợ xảy ra tình trạng này. Một khi tìm được động cơ vốn có rồi thì tất cả mọi chuyện sẽ hợp lý, đám người này chắc chắn sẽ vội vàng kết án.
Cô vừa nghe họ ầm ĩ vừa nhanh chóng xem xét điện thoại của Fina, mong rằng có thể tìm được manh mối mới.
Chúc Gia Kỳ đột nhiên bật cười.
Hiện trường lập tức im bặt, Chúc San San nhìn cậu ta đầy kỳ lạ: "Con, con cười cái gì?"
"Tôi thấy cũng tốt mà, mọi người đã biết hết rồi, sau này tôi không cần phải giả vờ ngoan ngoãn nữa." Chúc Gia Kỳ tìm một chỗ để ngồi xuống, kiêu ngạo nhấc chân lên,"Làm ơn đi, mấy người nói về chuyện từ thời nào rồi vậy, dù biết cũng có ích lợi gì hả? Họ chỉ có thể nói là tôi vô đạo đức thôi, tôi đâu có phạm pháp."
"Tôi không hề xúi giục em trai cô ta tự tử, cũng chẳng sử dụng bạo lực với nó, tôi chỉ giúp nó nhận thức được mình "rác" tới mức nào thôi. Sao, lẽ nào vì tôi quá xuất sắc, khiến người khác tự ti nên phạm pháp sao?"
Có vẻ như Chúc Nghi Lan đã bị cậu ta chọc tức, bà ta trừng mắt nhìn cậu ta: "Con! Nói bậy gì đấy!"
"Tôi cứ nghĩ là cô lớn sẽ hiểu tôi chứ." Chúc Gia Kỳ gác chân lên, nghiêng đầu hơi tiếc nuối,"Cô không nghĩ rác thì phải bỏ vào thùng rác hay sao? Giống như cha của tôi đấy, rõ ràng là đồ vô dụng nhưng lại chiếm được công ty, cô đừng nói với tôi sau lưng cô không có mắng ông ta là đồ vô dụng bao giờ đấy nhé?"
Chúc Nghi Lan còn chưa mở miệng thì Chúc Nhĩ Nam đã nổi trận lôi đình trước: "Mày nói cha mày thế à! Thằng chó này!"
"Suỵt —" Chúc Gia Kỳ ra dấu im lặng,"Đừng có nói với tôi cái giọng đó, cha à, dù sao thì tôi cũng mới là người sau này thừa kế sản nghiệp đấy, mấy người đều phải nhìn sắc mặt tôi mà sống tiếp."
Chúc San San nhảy lên: "Cậu nói cái gì đấy hả! Tôi là người đầu tiên phát hiện ra, phải là tôi..."
"Vì trò chơi đó chỉ là giả thôi." Chúc Gia Kỳ thản nhiên ném ra một quả bom hạng nặng, mỉm cười nhìn sang Lộ Hy,"Có đúng không hả, thám tử?"
Lộ Hy nhìn sang luật sư Hà, ông ta cười khổ lắc đầu: "Đúng là giả, chuyện này cứ để tôi nói rõ cho mọi người."
Cả phòng lập tức ồn ào lên, tất cả mọi người vây xung quanh luật sư Hà để chất vấn ông ta, Lộ Hy phát hiện Lamia đang nhìn Chúc Gia Kỳ đầy ẩn ý.
Lộ Hy nhân cơ hội cúi đầu xem điện thoại của Fina tiếp.
Chúc Gia Kỳ xích lại gần, mỉm cười nhìn cô: "Cô thám tử có phát hiện được gì không?"
Lộ Hy vừa mở một file ghi âm ra, bên trong có một loạt các đoạn ghi âm dài 2 phút, đoạn đầu là lúc 19 giờ 53, đoạn cuối cùng vào lúc 20 giờ 11 phút ngày ngài Chúc bị giết.
Lộ Hy kéo hết tất cả file ghi âm vào phần mềm phát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chúc Gia Kỳ: "Đang tìm, chưa biết chừng sắp có rồi đấy."
Đầu đoạn ghi âm có tiếng bước chân của con người, tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nam già "Vào đi".
Xem ra đây là lúc Fina chuẩn bị đi tìm ngài Chúc đã ghi âm lại, Lộ Hy thầm tán thưởng trong lòng, đúng là một cô gái có gan có trí.
Sau đó Fina kể cho ngài Chúc nghe chuyện của em trai mình, ngài Chúc nghiêm nghị cắt lời, đề nghị cô ta đi chỗ khác để nói chuyện.
Mọi người vừa ầm ĩ đã trở nên yên tĩnh, nín thở nghe tiếng trong đoạn ghi âm như đang đếm từng khoảnh khắc cô gái trẻ này bước chân vào chỗ chết vậy.
Chúc San San bất an nắm tay Lamia, Lamia không biết đang nghĩ gì mà thất thần, lúc bị cô ta nắm còn giật bắn mình.
Lộ Hy theo dõi diễn biến trong file ghi âm, họ đã đi xuống tầng hầm.
Fina kể xong chuyện của em trai mình, có vẻ như vẫn còn muốn cho ngài Chúc xem bằng chứng.
Lộ Hy cau mày nghe tiếp, ngài Chúc nói xin lỗi cô ta, bảo mình không hề biết chuyện này, ông ta cũng rất thông cảm với cảnh ngộ của bọn họ.
Lúc kể Fina đã khóc không thành tiếng nữa rồi, Lộ Hy cau mày, ngài Chúc không hổ là một người chinh chiến lâu năm trên thương trường, ông ta trấn an tâm trạng của Fina và hỏi mình có thể giúp được gì cho cô ta. Nhưng thực chất là đang khéo léo nhả tiền ra cho cô ta, ám chỉ rằng mình có thể dùng số tiền đó để bù đắp.
Fina thút thít nói: "Ngài Chúc à, không có gì có thể bù đắp được nỗi đau khi mất đi người thân hết, nhưng tôi mong là ngài hiểu Chúc Gia Kỳ không phải là một người tốt, nó là ác quỷ! Ngài không nên để nó trở thành một người có quyền lực, người như nó, nếu có quyền thế nữa thì chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì đâu!"
Chúc Gia Kỳ từ từ thu lại nụ cười.
Trong đoạn ghi âm phát ra một tiếng xào xạc, ngài Chúc im lặng một lúc khá lâu sau đó nói: "Đây không phải là chuyện nhỏ đâu Fina, ít ra tôi cũng nên nghe ý kiến của nó một chút, để tôi gọi nó tới."
Lộ Hy đột nhiên quay đầu lại, mọi người đều đang dán mắt lên người Chúc Gia Kỳ.
Có người há hốc mồm, Chúc Gia Kỳ cười: "Đừng nóng, nghe tiếp đi, chuyện hay còn ở phía sau đấy."