Chương 33: Dao Găm

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:47:55

Hầu Bảo Lương sửng sốt một lúc lâu rồi mới phản ứng lại: "Mấy người đều đang nói nhảm hết!" Lộ Hy khẽ gật đầu: "Nói thế cũng được." Hầu Bảo Lương không ngờ cô sẽ nói thế, lời thoại đã chuẩn bị sẵn không dùng được nữa nên đành phải trợn tròn mắt im lặng một lúc lâu. Lộ Hy cười với hắn: "Sao nữa? Không ngờ à. Dù chúng tôi đang nói nhảm, nhưng ông cũng có khác gì đâu." Hầu Bảo Lương giơ con dao trong tay lên: "Cái này mà nhảm nhí cái gì hả! Đây là... bằng chứng cực kỳ thuyết phục đấy!" Cô Điền nghe vậy thì trợn mắt: "Đúng là học được 1 chữ phải khoe khoang ngay." Lộ Hy lắc đầu: "Thứ nhất, ở đây không phải phòng kín, dân phong ở thôn Chuyên Nhi có vẻ cũng không tệ, mọi người đi ra ngoài có thể không đóng cửa cũng được. Ông vừa xông vào nhà chúng tôi, như thế không thể loại trừ khả năng có người khác đã giấu con dao này ở đây được." Hầu Bảo Lương sửng sốt. Lộ Hy nói tiếp: "Còn nữa, Mark vẫn chưa được xác nhận là chết vì ngoại thương, dù trên con dao này dính đầy máu nhưng vẫn chưa có kết luận gì hết. Vừa rồi ông bảo nhìn thấy cậu ấy cầm thứ gì đó trên núi, nhưng lại không nhìn rõ là thứ gì, sao ông có thể chắc chắn cậu ấy đem con dao dính máu này về chứ?" Hầu Bảo Lương cứng đầu: "Tao, tao nghĩ chính là nó!" Lộ Hy cười lắc đầu: "Xin lỗi nhé, nhưng tôi nghĩ ông tạm thời không thể nào chứng minh được con dao này có liên quan tới vụ án đâu." Hầu Bảo Lương lấy con dao chỉ vào Chúc Tinh Dạ: "Được lắm, tao đã thấy rồi mà tụi mày vẫn còn muốn bao che cho thằng này à? Nói cho lắm vào, tao hỏi tụi mày, con dao đã được tìm thấy rồi, nó giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nó không đáng nghi à!" "Tất nhiên là đáng nghi." Lộ Hy không hề biến sắc,"Trước khi tìm ra được sự thật cuối cùng, mọi người ở đây đều rất đáng nghi. Nhưng tôi nghĩ bằng chứng trước mắt vẫn chưa đủ để kết luận cậu ấy là hung thủ." Nhưng nếu xét theo mức độ hiềm nghi thì Lộ Hy chỉ có thể chúc mừng Chúc Tinh Dạ lại đạt được danh hiệu "nghi can số 1" lần nữa thôi. Hầu Bảo Lương đã nổi đoá lên, hắn vung con dao trong tay: "Vậy nó giải thích về máu này thế nào hả! Giải thích con dao này thế nào!" Chúc Tinh Dạ lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi dùng để giết gà." Lộ Hy nghe cái cớ này hơi quen quen, hình như là từ bản thân cô thì phải. Hầu Bảo Lương thấy anh trả lời qua loa như thế lại bị chọc giận, hắn điên tiết nhìn con dao găm kia, hung hăng tiến tới gần Chúc Tinh Dạ: "Ranh con, mày nói lại cho tao nghe thử?" Ngoài dự kiến của Lộ Hy, bác sĩ Tạ kéo Chúc Tinh Dạ về phía sau. Bà ta nghiêm mặt, đến cả đầu ngón tay cũng hơi run, giọng nói có vẻ cũng hơi khác: "Ông đừng có làm khó một đứa trẻ!" Lộ Hy nhíu mày. Lúc này cuối cùng trưởng thôn cũng chạy tới, vội chen giữa bọn họ rồi lớn tiếng quát: "Này! Mấy người làm gì đó ha! Không ra thể thống gì hết!" Hầu Bảo Lương sốt ruột đẩy ông ta ra: "Ông vuốt thẳng lưỡi ra rồi hãy nói chuyện! Không có chuyện của ông, tránh ra chỗ khác đi!" Trưởng thôn không kịp đề phòng nên bị đẩy ngã nhào ra đất, những người vây xem xung quanh cũng bắt đầu ồn ào lên, có người bất bình hô lên: "Ông điên cái gì vậy!" Hầu Bảo Lương vung dao: "Ông mày muốn điên thật đấy!" Thấy cảnh tượng trước mắt sắp biến thành đánh nhau, trưởng thôn vội giơ tay đứng dậy: "Các đồng chí đừng kích động! Tôi không sao hết!" Cô Điền: "Ai cũng biết ông chưa chết mà." Trưởng thôn hơi cáu: "Không phải chết mà là... Ôi, mệt chết đi được, mấy người đừng nháo nhào nữa! Chúng ta phải đoàn kết chứ! Lúc nãy đồng chí Tiểu Hầu chỉ hơi kích động nên nóng vội thôi, không sao hết mà!" Ông ta nhân lúc không tập trung định giành lại con dao trong tay Hầu Bảo Lương, Hầu Bảo Lương giằng co với ông ta, sống chết không chịu buông tay. Trưởng thôn khuyên hắn: "Đồng chí Tiểu Hầu à, ông buông tay ra đi chứ! Không thể cứ thế được..." Hầu Bảo Lương lầm bầm vài câu chửi thề theo tiếng địa phương trong miệng, những người vây xem lo lắng nhìn họ: "Cẩn thận đấy!" Lúc cả hai đang giằng co nhau, Vương Thiết Quân chen từ đám đông ra, cầm 1 cây chùy sắt nện mạnh xuống đất, nhìn Hầu Bảo Lương rồi uy hiếp: "Bỏ ra!" Hầu Bảo Lương bị dọa phải thả lỏng tay. Trưởng thôn lập tức gói kỹ con dao lại rồi tránh xa khỏi hắn. Vương Thiết Quân âm trầm nhìn Hầu Bảo Lương chằm chằm: "Cút!" Có vẻ như Hầu Bảo Lương còn muốn chửi thêm gì đó, Vương Thiết Quân lập tức giơ chùy sắt lên, hắn bị dọa tới mức co chân chạy. Cô Điền nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Hừ, con cọp giấy mà cũng bày đặt sợ mạnh hiếp yếu!" Hầu Bảo Lương vừa đi, bác sĩ Tạ cũng thở phào, cô ta ân cần vỗ vai Chúc Tinh Dạ rồi hỏi anh: "Cậu không sao chứ? Có sợ không?" Chúc Tinh Dạ lắc đầu, nhìn cô ta đầy kỳ lạ rồi quay đầu chui ra sau lưng Lộ Hy. "Này!" Hình như bác sĩ Tạ còn muốn nói gì đó với Chúc Tinh Dạ, nhìn anh một cách âu yếm rồi dịu dàng nói,"Cậu đừng sợ, chị chỉ muốn hỏi cậu vài chuyện thôi." Lộ Hy phát hiện vẻ mặt của những người bên cạnh có chút thay đổi. Trưởng thôn nhìn con dao găm trong tay, ánh mắt của cô Điền nhìn ông ta cũng đầy phức tạp. Vương Thiết Quân thì im lặng, mơ hồ liếc sang con dao nhưng cũng có lúc nhìn cô Điền. Lộ Hy sờ cằm, họ nhìn tới nhìn lui thế này là sao đây? Dưới góc trái tầm mắt có dấu chấm than quen thuộc lóe lên, nhưng Lộ Hy đoán hẳn là Chúc Tinh Dạ, vì lúc nãy anh vừa nói dùng dao giết gà, rõ ràng là đang nói dối. Trưởng thôn tỉnh táo lại: "Tất cả mọi người giải tán, giải tán thôi! Không sao cả rồi! Ở đây chúng ta có 2 phần tử trí thức lận, chắc chắn sẽ nhanh chóng phá được án thôi ha!" Lộ Hy cười, giờ nghe giọng của trưởng thôn cũng hơi đáng yêu đấy. Người dân lần lượt giải tán, trừ Lộ Hy và Chúc Tinh Dạ, ở hiện trường chỉ còn lại trưởng thôn, bác sĩ Tạ, cô Điền và thợ rèn Vương. Trưởng thôn nhíu mày: "Đồng chí Tiểu Lộ à, con dao này trước mắt cứ để ở chỗ tôi đi, dù sao cũng là đồ liên quan tới vụ án." Lộ Hy khẽ gật đầu, hỏi: "Trưởng thôn, con dao găm này cũng hiếm thấy nhỉ, nếu là của người trong thôn thì hẳn là sẽ có người biết đúng không?" Trưởng thôn khẽ gật đầu, nét mặt trông có vẻ không mấy thoải mái: "Đúng vậy, về tôi giúp cô hỏi thử." Bác sĩ Tạ đi tới cạnh họ: "Có thể cho tôi nhìn con dao một chút được không?" Trưởng thôn dùng quần áo bọc lấy con dao, đưa cho bà ta nhìn: "Bác sĩ Tạ cũng đừng đụng vào nhé, cẩn thận đứt tay đó!" Rõ ràng ánh mắt của bác sĩ Tạ hơi dao động một chút, cô ta cười miễn cưỡng: "Ừm, tôi không biết rồi." Trưởng thôn vẫn chưa phát hiện ra có gì lạ: "Chắc chắn là thế rồi ha, chẳng phải cô từ bên ngoài tới hay sao." Thợ rèn Vương nhìn con dao đó một chút: "Cũng chưa chắc liên quan tới chuyện này, hỏi thằng nhóc từ đâu mà có là được mà." Chúc Tinh Dạ mím môi không nói gì, trưởng thôn đợi anh một lúc rồi bất lực lắc đầu: "Nó không chịu nói thì tôi cũng phải hỏi, hỏi mấy người trước vậy, có ai biết con dao này là của ai không?" Những người có mặt ở đó đều có biểu hiện lạ, nhưng chẳng ai đáp lại. Trưởng thôn đành phải lắc đầu từ bỏ: "Chuyện gì thế này ha, đây là không hợp tác điều tra đấy. Cách mạng vẫn chưa thành công, các đồng chí phải cố gắng chứ!" Sau khi trưởng thôn đi, thợ rèn Vương nhìn sang cô Điền: "Cô..." Vẻ mặt cô Điền lạnh như băng: "Chú Vương không cần phải dạy tôi, tôi không phải con nít, tôi biết mình đang làm gì." Thợ rèn Vương như đang nín thở, ông ta rút tẩu thuốc giắt ở thắt lưng ra, hút vài hơi rồi cũng xách chùy sắt bỏ đi: "Tùy cô." Lộ Hy hơi nghiêng đầu, xem ra cô Điền này rất khả nghi. Bà ta phát hiện ánh mắt của Lộ Hy bèn mỉm cười: "Tôi có thể nói với Trụ Tử một câu không?" Lộ Hy hơi sửng sốt: "Trụ Tử là ai?" Chúc Tinh Dạ: "Là em." Lộ Hy: "... Được chứ." Vẫn rất dân dã, phù hợp với thời đại nha, chứ không cái tên Chúc Tinh Dạ lại quá mốt ở thôn này rồi. 2 người họ không đi quá xa, thậm chí không tính là tránh né gì. Cô Điền âu yếm nhìn anh: "Trụ Tử, con có nhìn thấy không?" Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt im lặng. Cô Điền cười: "Chắc chắn là con thấy rồi, có bị dọa sợ không?" Chúc Tinh Dạ lắc đầu, vẫn không mở miệng. Cô Điền thở dài: "Con nói ra đi, nói cho họ biết con đã nhìn thấy rồi." Chúc Tinh Dạ bỗng lắc đầu rồi chạy thẳng về. Lộ Hy nheo mắt nhìn họ nói chuyện, chỉ thấy cảnh chứ chẳng nghe tiếng. Bác sĩ Tạ đứng cạnh cô, hạ giọng hỏi: "Cô... Cô với thằng nhóc này là quan hệ thế nào vậy?" Lộ Hy ngẩng đầu lên: "Bà con xa, là kiểu rất xa." Cô quên mịa nó chuỗi quan hệ đó rồi. Bác sĩ Tạ cười: "Vậy cô có biết mẹ của nó không? Có phải mẹ của nó tên là Hiểu Điềm không?" Lộ Hy lắc đầu: "Tôi không rành lắm, lát nữa cô hỏi thẳng cậu ấy đi." Đúng lúc này Chúc Tinh Dạ đã chạy tới trước mặt họ, Lộ Hy vẫy tay với anh: "Chúc Trụ Tử, bác sĩ Tạ muốn hỏi cậu vài chuyện kìa." Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt sửa lời cô: "Là Chúc Tử, không phải Chúc Trụ Tử!" Lộ Hy nhịn cười: "Dạ biết rồi, anh Trụ Tử ạ." Chúc Tinh Dạ nhìn sang bác sĩ Tạ: "Cô muốn hỏi gì? Tôi không nói chuyện con dao đó với mấy người đâu." Bác sĩ Tạ vội xua tay: "Không, tôi không hỏi chuyện đó! Cậu tên là gì?" "Chúc Tinh Dạ." Bác sĩ Tạ mỉm cười thân thiện: "Tên hay đấy, vậy... mẹ cậu tên là gì? Có phải là Hiểu Điềm không?" Lộ Hy cũng hơi tò mò, xem ra vị bác sĩ Tạ này tới đây là để tìm người phụ nữ tên Hiểu Điềm, vậy cô ta có liên quan gì tới lửa trời chứ? Chúc Tinh Dạ tỏ ra hơi kỳ lạ: "Mẹ tôi tên là Thúy Hoa." "Khụ!" Suýt chút Lộ Hy đã bị sặc nước bọt của chính mình. Bác sĩ Tạ cũng không ngờ sẽ nhận được đáp án này, vẻ thân thiện trên mặt phút chốc đã cứng đờ. Lộ Hy vội hòa giải: "Khụ, sao bác sĩ Tạ lại tới đây vậy? Tôi thấy ở đây cũng đâu có thai phụ nào đâu." Bác sĩ Tạ mỉm cười: "Tôi tới không phải để làm việc mà là vì... vài chuyện cá nhân." Lộ Hy: "Tìm một người phụ nữ tên là Hiểu Điềm à?" Bác sĩ Tạ khẽ gật đầu: "Bà ấy là bạn cũ của tôi. Hồi đó nếu không phải bà ấy... Tóm lại là tôi muốn cảm ơn bà ấy, cố gắng hết sức để xem có giúp được gì cho bà ấy không." Lộ Hy liếc nhìn cô ta, xem ra cô ta không hề có ý định kể chuyện của mình. Bác sĩ Tạ cũng đứng dậy: "Ở đây đã giải tán rồi, vậy tôi về chỗ cô Điền trước vậy, sau đó thì xem thi thể tiếp, tôi nghĩ vẫn còn vài manh mối nữa đấy." Lộ Hy: "Được rồi, vậy tôi tới chỗ khác tìm manh mối." Sau khi bác sĩ Tạ đi, cô tươi cười nhìn Chúc Tinh Dạ: "Ê, manh mối."