Lộ Hy nhắm mắt lại, sắp xếp lại những thông tin đã tìm được theo dòng thời gian.
Ngày 25, tất cả vắc xin được chế tạo trong Sở nghiên cứu đã được phát ra hết, sau đó Lưu Hiển tới Sở, theo thời gian thì lô vắc xin đó chỉ vừa sượt qua gã, gã không có khả năng tiếp xúc được hết tất cả.
Theo nhật ký của Lưu Hiển, có một người không rõ danh tính đã giúp gã chuyển hành lý, nói cách khác, lúc bấy giờ có người vào phòng Lưu Hiển, và rất có thể chính lúc đó hắn đã để lại sticker trong phòng để thu hút sự chú ý của Chúc Dương Bảo.
Ngày 26 là ngày đi làm chính thức đầu tiên của Lưu Hiển, gã đã phát hiện ra lô vắc xin Chúc Tinh Dạ giữ lại không được đóng tem kiểm định. Cùng lúc đó, Cục số 7 sử dụng vắc xin đã bị thay thành virus zombie khiến toàn quân bị diệt.
Lưu Hiển tình cờ báo cáo lại khiến những người phía trên nhanh chóng để mắt tới Chúc Tinh Dạ, tìm được "kẻ đầu têu" của vắc xin zombie, Chúc Tinh Dạ bị bắt giữ khẩn cấp.
Tối hôm đó, Lưu Hiển phát hiện Chúc Dương Bảo đang đứng trước cửa sổ phòng mình.
Ngày 27, Chúc Dương Bảo lại đứng trước cửa sổ của Lưu Hiển. Lưu Hiển thấy Chúc Dương Bảo và người nào đó ở cùng nhau nên tưởng lầm người đó là anh trai của Chúc Dương Bảo.
Ngày 28, phần mềm ác ý kia tấn công vào khiến tất cả cửa trong Sở nghiên cứu đều bị mở ra, Chúc Dương Bảo bước vào phòng Lưu Hiển. Cùng lúc đó, Lưu Hiển bị giết chết.
Hiện tại nghi điểm lớn nhất là người đã giúp Lưu Hiển chuyển đồ và người bị gã tưởng lầm thành Chúc Tinh Dạ, rốt cuộc có phải là cùng 1 người hay không, hơn nữa đó là ai.
Lộ Hy ngẩng đầu lên: "Có video quay vào ngày 25 không?"
Tiểu Hắc khẽ gật đầu: "Có, có hết đó, muốn xem lại không?"
Lộ Hy gật đầu: "Chúng ta phải liệt kê ra hết những người có liên quan trong nhật ký của Lưu Hiển ra trước, Tiểu Hoàng, anh ở lại mở thùng và chờ kết quả kiểm tra chất kết dính trên ống tiêm nhé."
Tiểu Hoàng rên rỉ: "Hả — Tôi phải ở lại đây sao?"
Lộ Hy cười: "Tôi thấy anh chơi với Molly vui lắm mà."
Cô và Tiểu Hắc quay lại khu ký túc xá của nghiên cứu viên, trước cửa phòng Lưu Hiển có một người đang đứng, Lộ Hy hơi sửng sốt.
Người đó quay đầu lại, có vẻ như rất bất ngờ vì họ ở đây, chỉ nhìn họ một chút rồi quay đầu ôm dụng cụ trong tay đi về phía phòng mình.
Lộ Hy gọi hắn lại: "Là nghiên cứu viên Thái Ti đúng không?"
Thái Ti quay đầu lại, thở một hơi thật dài: "Thời đại suy thoái rồi."
Trên đầu Lộ Hy nhảy ra một dấu chấm hỏi.
Thái Ti giang tay ra: "Không sao, những người bình thường như mấy cô chỉ biết quan tâm tới việc kiếm mấy lon đồ hộp thôi, không nghĩ tới chuyện lớn, tôi có thể hiểu được mà. Nhưng tôi vẫn thấy rất đáng tiếc, rõ ràng đã qua cái thời không có cơm ăn rồi mà sao vẫn không thể tìm lại được những phép tắc chúng ta đánh rơi chứ."
Hình như Lộ Hy nghe ra được hắn đang nói móc rằng cô không có phép tắc.
Thái Ti nâng thiết bị trong tay lên: "Nếu người bình thường thấy tôi ôm nhiều đồ như thế chắc sẽ không tùy tiện bắt tôi dừng lại chờ đâu đúng không? Nếu cô có việc gì gấp thật thì bảo thằng nhóc bự con bên đó tới cầm đồ giúp tôi đi."
Tiểu Hắc nhíu mày, định bước lên cầm đồ giúp hắn nhưng Lộ Hy lại cười: "Trông đây có vẻ là đồ quan trọng nhỉ, dù sao cũng là bát cơm của nhà khoa học vĩ đại mà. Tiểu Hắc nhà tôi sức nhiều, lỡ như làm hỏng đồ của anh thì sao, anh vẫn nên tự cầm đi thì hơn."
Thái Ti nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nhưng không hề phản bác lại.
Lộ Hy quan sát hắn, không hiểu sao luôn cảm thấy có gì đó... cấn cấn.
Thái Ti nhướng mi: "Nếu cô có câu hỏi nào dành cho tôi thì giờ cứ hỏi đi. Thời gian của tôi quý giá lắm, lúc nào tôi cũng phải suy nghĩ những vấn đề khiến thế giới thay đổi, đừng có lãng phí thời gian của tôi."
Lộ Hy thấy cái biệt danh Tiểu Hoàng đặt thật sự rất chính xác, tên này quả nhiên là Đồ Kiêu Căng đúng chuẩn trong sách giáo khoa, với cái tính này mà không làm nạn nhân thì đúng là khiến người ta kinh ngạc thật đấy.
Hắn càng giục thì Lộ Hy lại càng nói chậm, gằn từng chữ để hỏi hắn: "Tôi muốn hỏi quan điểm của ngài với việc Chúc Dương Bảo giết người, nói gì cũng được, nói về quan điểm của ngài với anh em Chúc Tinh Dạ cũng được nốt."
Thái Ti cười: "À, hóa ra là thế, tôi nhớ cô là người — từ tổng bộ tới, Thượng tá đúng không? Sao cũng được, tôi nghe nói cô là người thông minh, hiện tại xem ra là cô thông minh thật, biết rõ mình nên tìm tới người thông minh hơn để nhờ giúp đỡ."
Lộ Hy thấy từ "thông minh" này sao nghe như một từ ngữ mang ý xấu ấy.
Thái Ti đổi tư thế: "Nếu không có lời nhắc nhở của tôi thì chẳng biết bao lâu nữa cô mới hiểu được đạo lý đơn giản này — Đồ ngốc sẽ không giết người, nhưng thiên tài có thể lợi dụng kẻ ngốc để giết người đấy."
Lộ Hy ngẩn người ra: "Ý của anh là Chúc Dương Bảo bị người khác lợi dụng sao?"
Nói chính xác hơn, trạng thái tinh thần của Chúc Dương Bảo có thể gọi là một người mất năng lực hành vi, nếu có kẻ lợi dụng hoặc xui khiến cậu ta giết người thì...
Vậy là hung thủ thật sự không phải cậu ta.
Cũng có thể là có khả năng khác, Lộ Hy nghiêm túc nghĩ.
Thái Ti nhìn cô với vẻ thương hại: "Đừng nói là tới giờ cô mới phát hiện ra sự thật đấy nhé? Nghĩ kỹ lại đi, Thượng tá à, ngày 27, Chúc Dương Bảo đã gặp Chúc Tinh Dạ, hôm sau thằng ngốc đáng thương đó lập tức giết người, lại còn là kẻ thù của Chúc Tinh Dạ nữa."
Lộ Hy hỏi: "Ngày 27 Chúc Dương Bảo đã gặp Chúc Tinh Dạ sao?"
Nét mặt cô hơi kỳ lạ, hắn đang nghĩ Chúc Tinh Dạ đã xúi giục Chúc Dương Bảo giết Lưu Hiển ư?
Tiểu Hắc khẽ gật đầu, hạ giọng nói: "Chúc Tinh Dạ gặp Chúc Dương Bảo xong mới đưa ra yêu cầu ngài tới để nhận điều tra vụ này đấy."
Thái Ti giang tay ra ba hoa: "Chứ không cô nghĩ một nghiên cứu viên vừa tới đây mấy ngày mà đắc tội được với ai nữa? Huống hồ gã cũng chẳng phải thiên tài gì cho cam."
Lộ Hy lắc đầu: "Ý của anh là Chúc Tinh Dạ muốn báo thù nên mới biến em trai của mình thành tội phạm à?"
Thái Ti nhếch môi giễu cợt: "Ôi, câu hỏi ngây thơ và ngu xuẩn biết bao. Ngài biết bây giờ là thời đại nào rồi không? Zombie tràn lan, những chiến binh mạnh mẽ nhất đã trở nên nổi tiếng hết rồi, những nhà khoa học thay đổi thời đại đã được lưu danh sử sách, còn cậu ta — Chúc Dương Bảo, chỉ là một thằng ngốc đáng thương mà thôi."
"Chúc Tinh Dạ bị giam rồi, tương lai chỉ còn sự tuyệt vọng và tối tăm, không có anh ta, Chúc Dương Bảo không sống nổi được bao nhiêu ngày đâu, chi bằng bắt cậu ta cùng lên đường chung luôn. Những gì Chúc Tinh Dạ làm là để Chúc Dương Bảo phát huy tác dụng của bản thân trước khi chết mà thôi. Cô không biết à, đây là thời đại khan hiếm tài nguyên, mọi thứ đều phải tận dụng tối đa hiệu quả và lợi ích của nó chứ."
Nghe những lời này, Lộ Hy chỉ muốn móc lỗ tai, cảm thấy tai mình bị ô uế mất rồi.
Có vẻ như Thái Ti đã có hứng thú nói chuyện: "Chẳng ai đi chì chiết một thằng ngốc bao giờ cả, dù sao trong thời tận thế này Chúc Dương Bảo cũng sẽ chết sớm thôi, chi bằng cứ tự giết bản thân một cách oanh liệt đi!"
Lộ Hy hơi lùi về sau, hạ giọng hỏi Tiểu Hắc: "Đầu óc anh ta có vấn đề gì đúng không? Nghiên cứu riết bị khùng rồi à?"
Tiểu Hắc: "... Dù nói thế là vô lễ, nhưng tôi rất muốn ừ."
Lộ Hy vỗ vai anh ta: "Cảm ơn sự thành thật của anh."
Cô lười nghe Thái Ti nói nên bước tới trước cửa phòng Lưu Hiển.
Thái Ti ngừng lại, nhìn cô với vẻ không vui: "Cô không nghe à? Quý cô."
Lộ Hy nhìn hắn: "À, xin lỗi nhé, vì hình như anh chẳng biết gì có ích hết, anh chỉ đang nói giả thuyết mà thôi, giờ chúng tôi đủ nhiều giả thuyết rồi, cái cần là bằng chứng thực sự kìa."
Thái Ti hừ lạnh: "Ngu ngốc! Cô đã bỏ lỡ một sự thật khiến mình hối hận cả đời rồi đấy!"
"Tôi không bao giờ xem những suy đoán là sự thật hết." Lộ Hy quan sát hắn từ trên xuống dưới,"Rất xin lỗi, ngài và nhà khoa học trong trí tưởng tượng của tôi hơi khác nhau, có vẻ như ngài không... nghiêm túc như những nhà khoa học bình thường."
Thái Ti hừ lạnh, vung tay ôm dụng cụ đứng trước cửa phòng mình.
Lộ Hy ngoài mặt thì thu mắt lại nhưng thực chất lại đang lặng lẽ nhìn hắn qua khóe mắt.
Thái Ti cực kỳ cẩn thận, hắn lấy người che bảng nhập mật mã trên cửa, nhưng Lộ Hy vẫn nhướng mày một cách kỳ lạ.
Thái Ti đóng cửa vào trong, Lộ Hy hỏi: "Hiệu quả cách âm ở Sở nghiên cứu của các anh có tốt không?"
Tiểu Hắc nghiêm túc gật đầu: "Hiệu quả cách âm khá tốt đấy, giờ ngài có thể tha hồ nói xấu hắn rồi, hắn không nghe được gì đâu."
Lộ Hy phì cười: "Không phải, tôi không nói tới chuyện này, vừa rồi anh có phát hiện ra gì không? Lúc Thái Ti nhập mật mã..."
Tiểu Hắc nhíu mày: "Xin lỗi, hắn cố tình che lại nên tôi không thấy được mật mã đó có giống với mật mã mà chúng tôi có không."
Lộ Hy gật đầu: "Tôi cũng không thấy, nhưng lúc nhập mật mã sẽ có tiếng "tít" khe khẽ, tôi nghe được vừa rồi có tổng cộng là 3 tiếng "tít"."
Tiểu Hắc hơi ngạc nhiên: "Nói vậy thì mật mã cửa của hắn thật sự là 3 số à? Chuyện này, chuyện này sao mà được? Mật mã tất cả cửa phòng đều có 4 số mà, sao hắn lại làm được như thế?"
Lộ Hy nhìn về phía cửa phòng Thái Ti: "Muốn chứng minh cũng rất dễ, tìm lúc hắn không có trong phòng rồi thử là được."
"Nếu thật sự là mật mã 3 số thì chúng ta có thể suy đoán rằng Thái Ti đã tự sửa lại mật mã cửa phòng, đổi nó thành 3 số. Nói cách khác..."
"Hắn có khả năng làm ra chuyện gì đó tới hệ thống bảo mật của Sở nghiên cứu, ví dụ như đồng loạt mở tất cả cửa phòng ra."
Tiểu Hắc kinh ngạc, cuối cùng trịnh trọng gật đầu: "Tôi sẽ tìm cơ hội thử xem."
Lộ Hy: "Hiện tại chúng ta bắt đầu đi tìm người bí ẩn trong câu chuyện của Lưu Hiển vào giữa trưa ngày 25 thôi."
Tiểu Hắc mở hình chiếu 3D ra.
Giữa trưa ngày 25, Lưu Hiển vừa mới vào Sở nghiên cứu, một mình gã không có nhiều hành lý, Lộ Hy thoáng trông thấy cái thùng mật mã tiêu chuẩn của Sở nghiên cứu.
Lộ Hy hỏi: "Gã tới một mình à? Không ai dẫn gã đi tham quan Sở nghiên cứu hay sao?"
Tiểu Hắc: "Theo lý thì là có, nhưng gã từ chối, bảo không cần, cho gã một tấm bản đồ là được rồi, gã muốn nhanh chóng vào công việc luôn."
Lộ Hy gật đầu, thiết lập nhà khoa học tự kỷ rất vững chắc.
Lưu Hiển nhanh chóng tới cửa phòng mình, gã xác nhận lại căn phòng rồi mở cửa, đúng lúc này, Thái Ti ở phòng kế bên đẩy cửa bước ra.
Hắn mỉm cười rất thân thiện, giúp Lưu Hiển ôm thùng vào, tất nhiên Lưu Hiển muốn từ chối nhưng lại không cản nổi Thái Ti, vẫn để hắn vào phòng.
Lộ Hy thấy hơi lạ: "Anh có thấy nụ cười vừa rồi của Thái Ti không? Tôi có hoa mắt không vậy? Hắn còn có thiết lập này cơ à?"
Tiểu Hắc nhíu mày chần chừ hồi lâu rồi mới ngập ngừng nói: "Biết đâu hắn để mắt tới Lưu Hiển thì sao?"
Lộ Hy đưa ra suy đoán của mình: "Thái Ti rất khả nghi."