Chương 75: Thám Tử Hạ Lạc

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:25

Lộ Hy quan sát cách bày trí bên trong, trang hoàng rất lộng lẫy, nhưng trong không khí lại lẫn lộn mùi, mùi nước hoa, mùi khói và một mùi gì đó không tên trộn lẫn vào nhau, thật sự không dễ ngửi chút nào. Lộ Hy không kìm được phải lấy khăn tay ra che mũi, Chúc Tinh Dạ bật cười: "Chà, còn ngại bẩn à?" Cô quay người lại, ngoắc ngoắc ngón tay với anh, Chúc Tinh Dạ bất đắc dĩ tới cạnh cô, Lộ Hy không thay đổi sắc mặt, chỉ thấp giọng hỏi: "Anh Chúc, anh thấy kỹ thuật diễn của tôi thế nào? Có ra dáng một bà chủ không?" Ngoài mặt Chúc Tinh Dạ rất mất kiên nhẫn nhưng giọng điệu lạilà cực kỳ dịu dàng, còn mang theo ý cười: "Không tệ chút nàođấy nhé, thiên phú dị bẩm, lần sau cô Lộ cân nhắc tự diễn vai nữ chính luôn đi được không?" Suýt chút Lộ Hy đã bật cười, Chúc Tinh Dạ lớn giọng: "Nếu cô không tin tôi thì đừng hỏi làm gì!" Nói xong anh vung tay kéo ra một khoảng cách với Lộ Hy, Lộ Hy bất lực thở dài, nhìn thoáng qua phía sau, những người có mặt lập tức mắt nhìn mũi, giả vờ không thấy gì hết. Dù ai nhìn vào cũng thấy quan hệ giữa 2 người này không tốt lắm. Đới Duy nhíu mày, cảm thấy hơi lấn cấn, vội bước lên trước để dẫn đường: "Hiện trường là căn phòng này đây, đi theo tôi." Hiện trường vụ án này là phòng trên tầng 2, Lộ Hy thoáng nhìn thấy nạn nhân trên giường, đó là một cô gái mặc bộ sườn xám màu vàng nhạt xẻ tà cao, mắt trợn tròn mồm há hốc, trên cổ có vết thương rất rõ. Nhìn qua đúng thật là như bị bóp chết. Lộ Hy vẫy vẫy tay: "Có găng tay không?" "Có!" Đới Duy lập tức đáp lại nhưng Chúc Tinh Dạ đã lấy ra một đôi găng tay màu đen từ trong túi ném sang. Lộ Hy nhận lấy rồi nhìn: "Hình như hơi lớn." Chúc Tinh Dạ hừ một tiếng: "Nói nhảm, đó là của tôi mà, về cô nhớ mua lại cái mới cho tôi đấy." Lộ Hy bật cười: "Nói nghe như đồ của anh không phải tôi mua ấy." Cô vén mớ tóc xoăn của người chết ra, má mì sợ hãi kêu lên: "Này, chuyện này..." Lộ Hy không hề ngẩng đầu lên: "Yên tâm đi, tôi chỉ kiểm tra sơ qua thôi, không làm hỏng gì đâu, mấy người cũng thấy mà." Cô nâng đầu cô ta lên để kiểm tra một chút: "Sau cổ cũng có dấu vết, rất giống vết xước. À, thiếu mất 1 chiếc bông tai." "Hả?" Má mì lo lắng ghé tới,"Bông tai của cô ấy đắt lắm đấy! Là loại vàng ròng, trên đó còn có ruby nữa!" Lộ Hy hơi bất ngờ: "Đắt tới vậy cơ à?" Má mì cười trừ: "Tất nhiên là họ không mua nổi rồi, nhưng quà khách quen tặng đều là đồ tốt cả, giá trị của Tiêu Tương chúng tôi cũng đang lên như thuyền xuôi nước, cô nói thử xem chuyện này..." Lộ Hy như đang nghĩ ngợi: "Đúng là thiệt hại không nhỏ, tìm trên mặt sàn trước đi, xem xem có tìm được chiếc bông tai nào khác bị rơi không." Những người trong phòng nghe vậy đều cúi người xuống tìm, nhưng tiếc là tìm hết trong ngoài vẫn không thấy gì. Má mì nói khẽ: "Sao lại thế được chứ, rơi đi đâu được cơ chứ." Lộ Hy cười: "Lúc mấy người cúi đầu tôi có kiểm tra qua quần áo của cô ta rồi, dù quần áo xộc xệch nhưng không có dấu vết bị cởi ra, nội y và tất chân cũng còn nguyên. Xem ra tối qua cậu Chúc..." Chúc Tinh Dạ hắng giọng: "Tối qua tôi uống say lắm, vào phòng này cũng là do có người dìu thôi." Lộ Hy hỏi tới: "Ai dìu?" Chúc Tinh Dạ chỉ vào người nằm trên giường: "Đó." Lộ Hy: "Chắc không đấy? Anh uống say mà còn nhìn rõ à?" A Phúc thò đầu ra: "Bà chủ ơi, chúng tôi không uống nên ở phía sau thấy rõ nè, đúng là cô ta đó, Tiêu Tương không uống bao nhiêu hết. Nhưng lúc vào phòng thì 2 chúng tôi ở đây giữ cửa, bên trong làm gì thì, hì hì, chúng tôi cũng không biết." Chúc Tinh Dạ đen mặt: "Hôm qua vừa chạm vào giường là tôi đã ngủ gục rồi, sau đó chẳng biết trời trăng gì nữa!" Lộ Hy nhìn A Phúc: "Sau khi anh ấy vào trong thì có ai ra vào gì nữa không?" A Phúc gật đầu chắc nịch: "Cả đêm chúng tôi không hề chợp mắt, chắc chắn là không có ai hết." Nói thế thì đây là phòng kín à? Không, chưa chắc, Lộ Hy đi ra chỗ ban công, ban công này cũng ở tầng 2, không bị bịt kín, xung quanh có rào chắn làm bằng đá cẩm thạch trắng. Bên dưới ban công là đường phố, có thể ra vào từ đường này. Lộ Hy nhìn về phía căn phòng sát vách, giờ mới phát hiện ban công 2 phòng rất gần nhau, hoàn toàn có thể vào phòng này từ bên phòng đó. Lộ Hy gọi má mì: "Sao ban công mấy căn phòng này gần nhau vậy?" Má mì cười ngượng ngùng: "Ai da, bà chủ không biết rồi, đây cũng là chỗ nổi tiếng mà! Lan can gần nhau như thế tất nhiên là để tiện trốn sang phòng kế bên rồi!" Lộ Hy biến sắc: "Tiện trốn á?" Má mì nháy mắt với cô vài cái: "Ầy, thì lỡ như vị kia trong nhà của khách tìm tới thì cũng đâu được để người ta bắt quả tang chứ! Dù sao cũng phải có một chỗ để trốn!" Lộ Hy nhất thời không nói nên lời: "... Suy nghĩ chu đáo đấy." "Đúng rồi, ai là người đầu tiên phát hiện có chuyện vậy?" A Phúc: "Là tôi ạ, tôi thấy đã sắp tới giờ cậu chủ uống trà sáng nên vào trong gọi cậu, sau đó thì nhìn thấy... cô ta thế này, xem ra đã chết hẳn rồi, tôi biết chắc chắn đã xảy ra chuyện nên sai người đi tìm ngài trước." Chúc Tinh Dạ nhếch khóe miệng lên: "Anh cũng thông minh đấy." A Phúc ngượng ngùng gãi đầu. Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Lúc anh vào, cậu chủ các anh có mặc đồ không?" A Phúc ngẩn người: "Mặc chứ ạ! Hôm qua thế nào thì vẫn y nguyên thế ấy!" Lộ Hy gật đầu: "Vậy là lúc cô gái Tiêu Tương này còn sống Chúc Tinh Dạ đã ghé đầu vào gối ngủ nên không biết trời trăng gì. Anh thật sự không nghe được tiếng động gì hết hả?" Chúc Tinh Dạ sốt ruột nói: "Đã bảo là tôi uống rất say mà!" Lộ Hy nhỏ giọng thầm thì: "Trí nhớ của anh càng ngày càng tệ rồi đấy, tôi thấy đầu óc sắp biến thành tổ ong mất rồi." Suýt chút Chúc Tinh Dạ đã bật cười thành tiếng. Không bao lâu người từ Cục cảnh sát đã tới, Lộ Hy ngạc nhiên, Cục trưởng lại đích thân dẫn người tới. Cục trưởng Hồ tươi cười chào 2 người: "Ôi chao, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, là tôi làm việc không tốt, các vị đừng thấy lạ, đừng thấy lạ nhé." Ông ta gọi một vị thám tử mặt quạu tới: "Đây là thám tử lợi hại nhất trong Cục chúng tôi, anh ta đã phá được rất nhiều vụ án lớn rồi, các vị cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh ta đi, chắc chắn anh ta sẽ hỗ trợ nhiệt tình!" Lộ Hy tỏ ra kỳ quái, xem ra sức ảnh hưởng của Phòng thương mại Kim Nghiệp này lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô. Vị thám tử kia không lên tiếng, Cục trưởng Hồ đẩy hắn một cái: "Hạ Lạc, mau chào hỏi mọi người đi." Lộ Hy thấy hơi thú vị: "Anh là Hạ Lạc à?" Vậy xem ra anh còn kém thám tử lừng danh một chữ "Khắc"* nữa thôi. (*) Trong tiếng Trung, tên của Sherlock Holmes là Hạ Lạc Khắc · Phúc Nhĩ Ma Tư. Hạ Lạc nhìn cô, nở một nụ cười giả dối: "Chủ tịch Lộ, tôi muốn hỏi rằng cô đang muốn biết sự thật hay chỉ muốn lừa cho qua?" "Này!" Cục trưởng Hồ trợn mắt,"Nói kiểu gì đấy!" Lộ Hy xua tay, nụ cười không hề suy giảm: "Không sao, tôi muốn biết sự thật, nhưng phải xem thám tử Hạ Lạc có đủ khả năng để tra ra hay không thôi." Hạ Lạc cười lạnh: "Được, tới lúc đó cô đừng có hối hận." Cục trưởng Hồ lau mồ hôi trên trán, liên tục nói xin lỗi: "2 vị đừng thấy lạ nhé, tính tình tên này hơi tệ nhưng thật sự có năng lực lắm, xin cứ yên tâm!" Lộ Hy gật đầu: "Tôi mong là các người có tiến triển gì đều sẽ báo lại ngay cho tôi, tôi cũng sẽ giúp đỡ mọi người một chút. Đúng rồi, vừa rồi tôi có xem thi thể rồi, cô ta mất 1 chiếc bông tai, các người có thể tìm thử." Cục trưởng Hồ không lý nào lại không đồng ý, chuyện gì cũng gật đầu bảo được. Đới Duy cười: "Phiền Cục trưởng Hồ phải sang đây một chuyến rồi." Cục trưởng Hồ liên tục xua tay: "Nên làm mà, nên làm mà." Đới Duy ra thế mời: "Nếu không còn gì thì ngài cứ về trước đi, chúng tôi sẽ gửi quà cảm ơn sau." Cục trưởng Hồ ngoài miệng thì nói "không dám nhận" nhưng nụ cười trên mặt lại không giấu nổi, trước khi đi còn không ngừng dặn Hạ Lạc phải làm việc đàng hoàng. Lộ Hy nhìn về phía Hạ Lạc: "Thám tử định tra thế nào đây?" Hạ Lạc đứng trước mặt Chúc Tinh Dạ, nghiêm giọng: "Bắt đầu từ anh trước đi, tối qua đã làm gì, dòng thời gian thế nào." Chúc Tinh Dạ không hề bị khí thế của hắn hù dọa, cười bất cần: "Uống rượu hoa*, tìm gái." (*) Uống rượu có gái hầu. A Phúc bổ sung cho anh: "Lúc vào phòng là hơn 9 giờ, trước đó đều ở sảnh tiệc để uống rượu." Hạ Lạc nhìn Chúc Tinh Dạ chằm chằm: "Thật sao?" Chúc Tinh Dạ xùy cười: "Sao tôi biết được chứ, tôi uống say lắm, ai mà nhớ thời gian." Hạ Lạc quay người lại nhìn Lộ Hy: "Nếu muốn điều tra thì vị nghi can này phải theo chúng tôi về Cục cảnh sát để thẩm, vấn, đàng, hoàng!" Lộ Hy cười: "Anh có tin nếu anh dẫn anh ấy về thì Cục trưởng của mấy người sẽ lập tức trả lại không? Trừ anh ấy ra anh không muốn hỏi ai nữa à?" Hạ Lạc cau mày: "Cô thì biết cái gì, anh ta là người khả nghi nhất, tất nhiên phải bắt đầu từ anh ta rồi!" Lộ Hy thở dài rồi nói với má mì: "Những cô gái hầu rượu ở sảnh tiệc hôm qua đâu rồi, gọi tới hỏi chút đi." Đới Duy gật đầu ra hiệu, má mì lập tức đi làm theo. Lộ Hy vẫy tay với Chúc Tinh Dạ: "Anh nói lại những chuyện đã xảy ra ở đây cho thám tử nghe đi, tôi đi hỏi manh mối về đồ ăn." "Đợi đã!" Hạ Lạc cũng đi theo. Lộ Hy nhìn hắn kỳ lạ: "Chẳng phải anh muốn bắt đầu từ người khả nghi nhất hay sao?" Hạ Lạc nhìn cô đầy đa nghi: "Ai biết được cô có giở trò gì với họ không, tôi không tin cô, tôi phải đi chung." Lộ Hy thở dài: "Được thôi." Hôm qua Chúc Tinh Dạ không tới một mình mà đi cùng với một đám cậu ấm, gọi 3 cô gái hầu rượu, lần lượt là Đào Kiều, Tiếu Xu và Tiêu Tương, Lộ Hy nhìn thấy 2 cô gái trang điểm lộng lẫy trước mặt rồi lại nhìn sang má mì: "Hay là ngài ra ngoài trước đi, để tôi tâm sự riêng với họ một chút nhé?" Má mì tỏ vẻ hơi khó xử: "Chuyện này..." Đới Duy liếc nhìn bà ta một cái: "Ra ngoài." Má mì chỉ có thể thở dài rồi rời khỏi. Bà ta vừa đi, các cô gái cũng đều thả lỏng hơn một chút, Lộ Hy rót trà cho họ, chưa kịp mở miệng thì Hạ Lạc đã đập bàn: "Nói, hoạt động ngày hôm qua." Mấy cô gái sợ tới câm như hến, Lộ Hy thở dài: "Hay là ngài cũng ra ngoài trước luôn đi?" Hạ Lạc nhìn cô chằm chằm, Lộ Hy cười nhìn mấy cô gái: "Tôi có vài việc muốn hỏi các vị, đừng lo, dù hôm nay có nói gì thì má mì kia cũng không biết đâu." Đào Kiều cả gan hỏi: "Ngài, ngài muốn hỏi gì ạ?" Lộ Hy nghĩ một chút trước khi hỏi: "Trong tiệc rượu hôm qua, Tiêu Tương có từng tranh chấp với ai không?" Đào Kiều lắc đầu: "Không ạ, chúng tôi thế này sao có thể tranh chấp được với ai, dù trong lòng nghĩ thế nào thì cũng chỉ có thể tươi cười chào đón mà thôi." Lộ Hy hỏi: "Vậy cô ta có gì khác thường không?" 2 cô gái liếc nhau, trông có chút do dự. Tiếu Xu can đảm nói: "Thực ra cũng không thể nói là quá lạ được, chỉ là hôm đó Tiêu Tương chỉ quấn lấy cậu Chúc, không thèm để ý tới ai khác cả..." Đào Kiều bĩu môi: "Trông cậu Chúc đẹp trai, tính tình lại hào phóng, đối xử với ai cũng dịu dàng, ngọt như mật ong, dù không có tiền thì chúng tôi cũng tình nguyện đi theo, ai mà chẳng muốn được ở gần cậu Chúc chứ." Tiếu Xu lắc đầu: "Uầy, nhưng Tiêu Tương kiêu căng lắm, bình thường luôn ghét những thứ khiến cô ta phật ý, như hôm qua thì thật sự có hơi lạ..." Đào Kiều chống cằm nghĩ: "Thế cũng đúng." Lộ Hy ôm tâm thế nhiều chuyện, tò mò hỏi: "Bình thường Tiêu Tương là người thế nào vậy?"