Lộ Hy bước vào trò chơi, lúc mở mắt ra lần nữa đã phát hiện mình đang nằm nửa người trên một chiếc sô pha màu vàng kim kiểu cách sang trọng, máy phát nhạc trong phòng nhét đầy đĩa nhạc, tiếng nhạc cổ điển trầm thấp phát ra.
Lộ Hy ngồi dậy, bên cạnh sô pha có một đôi giày cao gót màu trắng rất tinh xảo, cô mặc một chiếc sườn xám màu trắng có hoa văn phong cảnh, mộc mạc nhưng chất liệu có vẻ không rẻ chút nào.
Lộ Hy phát hiện trên tay mình còn đang cầm một quyển sách, tên là — "Thám Tử Phải Đọc".
Lộ Hy: "..."
Cô mở quyển sách ra, bên trên viết vai trò của cô trong vụ án này, xem ra vụ án này lại là cách chơi mới, thám tử cũng có thân phận.
Lộ Hy cẩn thận đọc cuộc đời nhân vật của mình, tổng kết lại thì cô là một cô ấm giàu có đi du học về, gả cho Chủ tịch Phòng thương mại* Kim Nghiệp, vợ cả của vị Chủ tịch này đã qua đời nhiều năm, ông ta có một đứa con trai là cậu ấm nổi tiếng ăn chơi ở địa phương — Chúc Tinh Dạ.
(*) Một dạng mạng lưới kinh doanh. Ví dụ, một tổ chức địa phương của các doanh nghiệp có mục tiêu là nâng cao hơn nữa lợi ích của các doanh nghiệp.
Cô kinh ngạc há hốc mồm, trong vụ án này cô là mẹ kế của Chúc Tinh Dạ á? Bình thường quản trị viên thích kiểu văn chương mẹ nhỏ yêu con ghẻ thế hay sao?
Lộ Hy có một đứa con trai lớn hơn mình 3 tuổi, nghe rất nhiều lời đàm tiếu nhưng vẫn luôn ở nước ngoài, tôn trọng tình yêu tự do, cảm thấy những thứ trước mắt không phải là tình yêu đích thực. Ai ngờ trong ngày cưới của họ, Chủ tịch đã bị người ta bắn chết, lúc cứu chữa còn nói muốn giao hết tài sản cho cô quản lý, đồng thời giao cả con trai cho Lộ Hy.
Đó là chuyện của 1 năm về trước, trong 1 năm này, cô đã thể hiện ra tài năng thiên phú trên thương trường, quản lý tất cả tài sản rõ ràng, để Phòng thương mại Kim Nghiệp trở thành phòng thương mại số 1 ở địa phương, cũng xem như là một huyền thoại.
Ngoài ra còn có thông tin về quan hệ giữa cô và một số nhân vật nữa, đợi tới khi gặp người thật, cô sẽ cố gắng đối đáp.
Cuối quyển sách còn ghi một lời nhắc quan trọng nữa, 1 là quản trị viên bồi thường cho vụ án trước nên sẽ công bố luôn thân phận của nhân vật cảnh sát, là Chủ tịch Phòng thương mại Kim Nghiệp, bản thân Lộ Hy.
2 là quyển sách này có thể để ở bất cứ đâu, trừ Lộ Hy ra, trong mắt những người khác nó chỉ là một quyển "Phù Dung Bình".
Lộ Hy khép sách lại, nói cách khác thì trong vụ án này, ngoài là cảnh sát ra thì cô còn là một phú bà góa chồng nữa.
Lộ Hy mất một lúc mới tự thuyết phục bản thân chấp nhận thân phận má nhỏ của Chúc Tinh Dạ này được.
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, phía ngoài truyền tới giọng một người phụ nữ trung niên lo lắng nói: "Bà chủ ơi, có chuyện rồi! Cậu chủ..."
Lộ Hy đứng dậy, lần này thiết lập của Chúc Tinh Dạ là một cậu ấm ăn chơi, thường hay gây chuyện bên ngoài, giờ không nên quá bối rối.
Lần đầu tiên cần phải diễn kịch, Lộ Hy vẫn hơi căng thẳng, chỉnh đốn lại vẻ ngoài rồi mở cửa, đoan trang hỏi: "Sao vậy? Anh ta gặp chuyện thì có gì mà đáng ngạc nhiên, nếu ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ thì mới phải hét kìa."
Người phụ nữ trung niên trước mặt là má Ngô giúp việc trong nhà, là người cũ, nhìn thấy Chúc Tinh Dạ lớn lên từ nhỏ nên rất yêu thương anh.
Má Ngô lo lắng kéo tay cô: "Bà ơi, lần này không phải chuyện nhỏ nữa rồi, ngài mau đi xem thử đi! Lần này gây chuyện ở địa bàn của ông Kim đấy, haizz, bà chủ à, cậu ấy là con trai độc nhất của ông chủ đấy, ngài không thể bỏ mặc cậu ấy được!"
Ông Kim này không liên quan gì tới Lộ Hy, bọn Lộ Hy đều làm ăn ở ngoài sáng, nghe nói ông Kim lại có rất nhiều sản nghiệp màu xám*. Ông ta có thể được xem là một sự tồn tại không thể chọc vào ở địa phương, nghe nói ông ta có chút quan hệ với quân phiệt, dù thế nào cũng là một người có tầm cỡ.
(*) Màu xám là màu giữa trắng và đen, ám chỉ những việc ở lằn ranh thiện và ác.
Lộ Hy nhíu mày: "Đừng nóng, để tôi tới xem sao."
Má Ngô lập tức đáp lại: "Ngài dẫn theo vài người nữa đi! Tài xế!"
Lúc Lộ Hy dẫn người chạy tới, nhìn thấy cái bảng hiệu trước mắt lại rơi vào trầm tư — Viện Di Hồng, một địa danh cổ xưa thế này, e là người ta sẽ không biết chức năng của nó là gì.
Giữa ban ngày mà trước cửa chỗ này lại cực kỳ huyên náo, rất nhiều người dân vây xem, trông thấy Lộ Hy chạy tới lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Vài tên lâu la bên cạnh quát lớn: "Nhìn cái gì! Tránh ra hết đi!"
Những người vây xem lùi lại về sau nhưng chẳng ai bỏ đi hết, Lộ Hy ngăn lại, nhìn một người phụ nữ trung niên đầy đặn bước ra từ viện Di Hồng.
Người này ăn mặc rất sặc sỡ, hận không thể đeo nhẫn hết cả 10 ngón tay, vừa kêu khóc vừa chạy tới chỗ Lộ Hy: "Chủ tịch Lộ ơi! Cuối cùng ngài cũng tới rồi! Ngài phải làm chủ cho Tiêu Tương của chúng tôi đấy!"
Mấy tên lâu la bên cạnh không cho bà ta tới gần mà cản lại bên ngoài, phía sau bà ta cũng có một thanh niên mặc đồ như lâu la bên cạnh Lộ Hy vội chạy ra, hơi lo lắng cúi đầu: "Bà chủ! Cậu..."
Lộ Hy nhíu mày: "Sao cậu chủ của các anh lại tới chỗ thế này hả?"
Tên lâu la kia ngây ngốc chớp mắt: "Ngài nói gì vậy bà chủ, chẳng phải cậu nhà ta suốt ngày đều cắm rễ ở chỗ này sao?"
Người bên cạnh Lộ Hy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nguýt hắn một cái: "Thằng ngốc A Phúc này, nghe mà không hiểu à? Bà chủ đang hỏi chẳng phải nhà ta cũng có quán ăn hay sao, sao lại chạy tới địa bàn của ông Kim thế này hả?"
Lộ Hy nhướng mày, nhà họ cũng có quán à? Chẳng phải bảo nhà họ chỉ kinh doanh hợp pháp thôi sao?
A Phúc vỗ đầu: "Hóa ra là ý này! Haizz, chẳng phải quán ăn chúng ta không kinh doanh xác thịt hay sao, cùng lắm cũng chỉ được sờ tay tí thôi mà? Hơn nữa cậu chủ nói quán ăn nhà mình làm gì có hoa dại..."
Lộ Hy không nói gì, chỉ đành thở dài: "Được rồi, vào xem cậu chủ của mấy anh trước đã."
Má mì để ý tới cô, lập tức gào lên: "Tiêu Tương đáng thương của chúng tôi, một cô gái số khổ mà, 7 tuổi đã bị bán vào chỗ này, khó khăn lắm mới tạo dựng được danh tiếng cho mình, cứ nghĩ sẽ được sống thoải mái hơn một chút, thế mà, thế mà... Ôi chao! Đứa con gái của tôi sao khổ quá!"
Lộ Hy cười như không cười nhìn bà ta: "Trông bà vẫn còn thoải mái lắm mà?"
Má mì bị dọa tới nấc cụt.
Lộ Hy sờ lên chiếc vòng trân châu trên tay: "Dẫn đường đi, để tôi thăm cậu chủ nhà chúng tôi trước đã."
Má mì khom lưng định dẫn cô vào trong, sau lưng chợt có tiếng gọi lại "Đợi đã".
Lộ Hy quay đầu lại, một người kéo xe kéo một thanh niên mặc áo khoác dài, đeo kính gọng vàng chạy tới, câu "Đợi đã" vừa rồi là của anh ta nói.
Cô hơi nghiêng đầu, hình như trong tài liệu không có ghi chú về người này, thế cũng chẳng cần vội nói chuyện làm gì, đợi anh ta mở miệng trước đi.
Thanh niên kia xuống xe, khách sáo chào Lộ Hy: "Tôi mới nghe ngài tới đây nên cũng vội vã chạy tới. À, tôi là Đới Duy, thư ký của ông Kim, cũng có một ít tiếng nói ở đây.
Lộ Hy gật đầu: "Anh Đới."
Đới Duy hơi ngượng ngùng xua tay: "Đừng, cô Lộ đừng khách sáo tới vậy, tôi đã nghe nói rồi, tất cả đều là chuyện nhỏ cả, tại đám thuộc hạ ngu dốt nên mới quấy rầy tới ngài. Chuyện này cứ để tôi giải quyết cho, ngài dẫn cậu Chúc về trước đi, ở chỗ không sạch sẽ thế này sẽ làm bẩn giày của ngài mất."
Nét mặt Lộ Hy hơi vi diệu, tốt xấu gì cô cũng là người đã kết hôn rồi mà, anh ta gọi cô là "cô Lộ" thì hình như không hợp lẽ lắm?
Cô tò mò đánh giá thanh niên trước mặt, đối phương thấy ánh mắt của cô liền đỏ mặt, Lộ Hy hỏi: "Anh Đới giúp đỡ như thế thì có tiện giải thích với ông Kim không?"
Đới Duy bật cười: "Chỉ chút chuyện nhỏ thôi mà, không tới mức truyền tới tai ông Kim đâu. Thật không dám giấu, trước đây tôi đã từng gặp mặt ngài một lần rồi, luôn rất kính nể ngài đã một mình chống đỡ Phòng thương mại Kim Nghiệp, nếu có cơ hội, chi bằng..."
"Này này này, còn ai quan tâm tới tôi nữa không đấy?" Lúc 2 người đang nói chuyện, Chúc Tinh Dạ đã bước ra từ viện Di Hồng. Anh mặc một bộ âu phục nhăn nhúm, tóc tai tùy tiện vuốt sang một bên, trông cực kỳ chất chơi.
Đới Duy chào anh: "Cậu Chúc."
Chúc Tinh Dạ không thèm nhìn anh ta, chỉ nhìn Lộ Hy: "Dù gì thì giờ tôi cũng là nghi can giết người rồi đấy, mấy người lại gạt tôi sang một bên mà hàn huyên, chuyện này có hợp lý hay không? Tôi ở trong đợi lâu tới thế mà giờ mới đến à."
Anh vừa nói vừa loạng choạng đi về phía chiếc xe, lúc đi ngang qua Lộ Hy còn đụng vào cô một chút, Lộ Hy liếc thấy trong mắt anh có ý cười.
Gì vậy, Chúc Tinh Dạ thích nhân vật này à?
Đới Duy vội đưa tay đỡ Lộ Hy, Chúc Tinh Dạ không hề khách sáo đẩy tay anh ta ra: "Lấy tay ra, làm cái gì đấy, anh muốn làm cha tôi hay sao?"
Lộ Hy nguýt anh: "Nói cái gì vậy hả?"
Chúc Tinh Dạ hừ một tiếng, ngồi thẳng vào xe, sốt ruột giục: "Có đi không vậy, hôm qua tôi uống rượu nên giờ đầu vẫn còn đau đây này. Đi thôi, về ngủ."
Má mì "Này" vài lần, giơ tay ra làm như muốn ngăn lại nhưng không dám, lo tới mức giậm chân.
Đới Duy không hề tỏ ra khó chịu, quay sang cười với Lộ Hy: "Ngài cứ về trước đi, yên tâm, chuyện ở đây chắc chắn sẽ không liên quan gì tới cậu Chúc hết."
Lộ Hy nhíu mày: "Không sao chứ? Đây là chuyện liên quan tới mạng người đấy, cứ để vậy sao? Không báo cảnh sát à?"
Đới Duy sửng sốt, thoáng liếc nhìn Chúc Tinh Dạ rồi mỉm cười, xem như đã hiểu ý của Lộ Hy: "À, tôi hiểu rồi, là tôi suy nghĩ không chu đáo. Không thể cho qua như thế được, chỉ cần ngài nói 1 câu thì mọi chuyện đều nghe theo ngài hết. Nhưng mà... dù sao cậu ta cũng là con ghẻ của ngài, nếu đưa cậu ta tới Cục cảnh sát như thế e rằng sẽ khiến người ta bàn tán sau lưng ạ."
Lộ Hy: "..."
Sao cô lại thành người mẹ kế độc ác rồi.
Lộ Hy hắng giọng: "Vẫn nên mời thám tử tới, nhưng mà cậu Chúc nhà tôi người gầy da mềm, e là không ở lại chờ tới kết thúc được, cứ đưa anh ấy về trước đi."
Má mì thì thầm "Vậy chuyện này..."
Lộ Hy cười: "Muốn định tội anh ấy thì ít ra cũng phải điều tra mọi chuyện cho rõ ràng đi chứ? Yên tâm đi, hàng trăm người đang nhìn ngó kìa, anh ấy không chạy được đâu. Nếu tra ra là anh ấy thì mấy người cứ tới chỗ tôi đòi người."
Má mì nhìn thoáng qua sắc mặt của Đới Duy, Đới Duy đẩy kính: "Còn ngây ra đó làm gì, không nghe cô Lộ nói gì à?"
Má mì đáp lại một tiếng rồi định vào trong, Lộ Hy vui tính cười: "Còn nếu tra ra là không phải... thì chuyện hôm nay tôi cũng nhớ rất kỹ đấy nhé."
Má mì run run.
Đới Duy không hề biến sắc, gật đầu hùa theo cô: "Đó là tất nhiên mà, nên tính toán cho rõ ràng, thế nào cũng nên nhớ cho kỹ."
Lộ Hy nhìn sang người bên cạnh: "Nhao nhao lâu thế rồi, chẳng ai kể cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì hết."
A Phúc đi tới cạnh cô thấp giọng nói: "Cô gái đi với cậu chủ hôm qua ấy ạ, sáng nay đã chết trên giường rồi."
Nét mặt Lộ Hy quỷ dị: "Chết rồi... Chết ra sao?"
A Phúc ngẩn người ra: "Tôi cũng không có nhìn kỹ, hình như là... bị bóp chết?"
Lộ Hy nhíu chặt mày, cất bước đi vào trong viện Di Hồng: "Tới hiện trường xem sao."
Chúc Tinh Dạ mở cửa xe: "Đi nhìn người chết, cô không sợ xúi quẩy à?"
Lộ Hy cười: "Chẳng biết là ai hôm qua đã ngủ với người chết 1 đêm mà không sợ xúi quẩy nhỉ?"
Chúc Tinh Dạ đen mặt đi xuống xe: "Tôi cũng đi! Ai biết được sau lưng cô giở trò quỷ gì chứ."
Đới Duy thở dài: "Nếu 2 vị đã khăng khăng muốn đi... haizz, thôi được rồi. Mấy người đó, đi đóng cửa đi, hôm nay không mở quán nữa, bảo những người xung quanh giải tán hết, nếu để tôi nghe được tiếng gió gì..."
Đám thuộc hạ của anh ta lập tức tản ra để giải tán những người vây xem.
————————
Lộ Hy: Chúc Tinh Dạ à, mẹ yêu con.
Chúc Tinh Dạ: ...