Lộ Hy thấy hơi căng thẳng.
Cô đang bị Chúc Tinh Dạ ôm chặt, bước vào cửa chính công ty quản lý của anh. Trong tòa nhà này không đông người lắm, nhưng đa số mọi người đều trở nên im lặng khi thấy Chúc Tinh Dạ dẫn cô vào, có một số ít còn tỏ vẻ hứng thú, Lộ Hy ngại tới mức không thể gục mặt vào cổ áo.
Nhưng thế cũng bình thường, 2 người họ công khai tình cảm chưa được bao lâu hết, hiện tại câu chuyện này vẫn đang dính trên hot search kìa. Giờ 2 nhân vật chính lại cùng xuất hiện ở công ty, ai mà lại không nhìn rồi đoán xem họ tới làm gì cơ chứ.
Thực ra bản thân Lộ Hy cũng không hiểu họ tới đây để làm gì, Chúc Tinh Dạ chỉ nói là đại diện của anh muốn gặp cô. Trước đây lúc bàn chuyện công khai, họ chỉ nói chuyện qua điện thoại, không ngờ sau khi công khai rồi lại muốn gọi Lộ Hy tới gặp mặt... Lộ Hy bắt đầu nghĩ xem sau khi công khai mình có gì khác thường không.
Công khai tình cảm xong, đúng thật họ bị giới truyền thông giám sát rất chặt chẽ, vì thế 2 người cũng không gặp nhau quá nhiều, để phòng ngừa rủi ro nên chỉ hẹn hò vào nửa đêm. Hẹn hò nửa đêm cũng khá thú vị, lúc đó trên đường chẳng có ma nào hết, đa số hàng quán đều đã đóng cửa, họ có thể thoải mái nắm tay, làm nũng, đưa đẩy nhau, vui nhất là cùng đi tới cửa hàng tiện lợi. Hết cách rồi, nửa đêm thế này cũng chỉ còn cửa hàng tiện lợi 24/24 là còn mở cửa thôi, họ còn hẹn nhau đi khảo sát hết tất cả các cửa hàng tiện lợi 24/24 trong thành phố này rồi lập bảng xếp hạng nữa.
Có vẻ như ngoài việc vài lần bị chụp ảnh lúc ra vào cửa hàng tiện lợi lúc đêm khuya, Chúc Tinh Dạ cõng cô đi trong trời đêm ra... thì họ cũng đâu có làm chuyện gì xấu xa đâu? Nhớ tới mấy bài báo đó, Lộ Hy chợt bừng tỉnh, lẽ nào người đại diện nghĩ Chúc Tinh Dạ ngang nhiên tới cửa hàng tiện lợi như thế sẽ khiến công ty họ lỗ khoản tiền quảng cáo hay sao?
Dù Chúc Tinh Dạ đã chắc chắn rằng người đại diện không hề để ý tới cuộc sống riêng tư của anh, nhưng chắc người đó cũng phải quan tâm tới chuyện lỗ lãi tiền bạc chứ? Ngang nhiên quảng cáo cho người ta như thế hình như không ổn lắm.
Chúc Tinh Dạ dừng bước, Lộ Hy vẫn đang thất thần nên lập tức đụng vào lưng anh.
"Ối!"
Chúc Tinh Dạ xoay người lại ôm cô, dịu dàng xoa trán cho cô rồi hơi bất lực nói: "Đến rồi, sao em ngốc thế hả."
Lộ Hy tức giận cắn răng, ai ngốc chứ, có trời mới biết suốt dọc đường cô tốn não bao nhiêu đấy!
Lộ Hy nơm nớp đi vào bên trong, trong phòng có một ông chú trung niên mặc âu phục, mang giày da, tóc hơi dài, ông ta nhìn Lộ Hy rồi mỉm cười ấm áp: "Đến rồi à, lần đầu gặp mặt, tôi là Hạ Hành, người đại diện của Tinh Dạ, Tinh Dạ có kể cho cô nghe lý do tại sao tôi tìm cô không?"
Lộ Hy thành thật lắc đầu.
Hạ Hành trách móc Chúc Tinh Dạ: "Cậu đó, sao lại không kể cho cô ấy nghe chứ, lỡ như con gái người ta sợ thì sao."
Chúc Tinh Dạ kéo Lộ Hy ngồi xuống rồi nhìn ông ta kỳ lạ: "Ông cũng đâu có nói cho tôi biết đâu."
Hạ Hành hơi ngạc nhiên: "Tôi bảo Tiểu Đường gửi thông tin cho cậu rồi mà."
"Cô ta có gửi đâu." Chúc Tinh Dạ nói chắc nịch, không kìm được mà nhíu mày,"Trợ lý ông thuê tệ quá."
Hạ Hành gãi đầu bất lực, Chúc Tinh Dạ cong môi nói với Lộ Hy: "Anh nói em nghe, khả năng nhìn nghệ sĩ của người này cũng xem như là đỉnh nhất giới rồi đấy, nhưng ở mặt nhìn người thì chỉ là một gã mù thôi, lần nào có nhân viên mới tới công ty, ông ta luôn chọn những người tệ nhất."
"Này, đừng có nói xấu tôi nữa chứ." Hạ Hành lau mồ hôi trán,"Tôi sẽ dạy dỗ lại người mới mà, giờ để tôi tự nói nhé. Sau khi "13 chứng cứ phạm tội" được chiếu đã gây tiếng vang lớn, bên sản xuất muốn nhân cơ hội để quay thêm phần 2, Tinh Dạ có vấn đề gì không?"
Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu, tỏ ý chỉ cần là tác phẩm của Lộ Hy thì dù không có tiền công anh cũng chịu.
Hạ Hành cười híp mắt nhìn về phía Lộ Hy: "Mong là cô Lộ có thể tiếp tục hợp tác."
Nghe tin này, Lộ Hy cũng rất vui, cô không chút chần chừ: "Được chứ, dù tôi không giúp được biên kịch nhiều nhưng..."
"Không không không, lần này không hợp tác như thế." Hạ Hành cười xua tay,"Tôi nói thẳng nhé, bên đầu tư để ý tới độ hot của 2 người hiện tại nên mong cô có thể sắm một vai trong phim này."
Chúc Tinh Dạ nhíu mày nhìn Lộ Hy. Lộ Hy hơi sụp đổ, lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, tôi không ổn đâu, tôi đâu có biết diễn gì."
Hạ Hành cười ha hả: "Tôi biết là ngài sẽ nói thế mà, nhưng không cần lo đâu, nhân vật này... hoàn toàn không cần diễn, chỉ cần ngài có thể nằm bất động là được rồi."
Lộ Hy sửng sốt, hơi nghi hoặc: "... Đừng nói là bảo tôi diễn vai xác chết đấy nhé?"
Hạ Hành gật đầu: "Về kỹ thuật chẳng có gì khó hết, nhưng sẽ hơi vất vả một chút. Vì diễn vai xác chết thì phải trang điểm đậm, hơn nữa sẽ có tình huống nằm trong bùn hay gì đó... Nhưng tôi nghĩ nhân vật này rất ổn, mong là ngài có thể xem xét."
"Nhân vật của Tinh Dạ là nhân vật chính kiểu báo thù, cô đóng vai người bạn gái mất tích mà cậu ấy luôn tìm kiếm, tất nhiên là chỉ có trạng thái của xác chết mà thôi. Dựa vào mối quan hệ giữa 2 vị trong thực tế thì tôi nghĩ cốt truyện này khá đáng xem đấy, hơn nữa... Tôi nghĩ đây cũng là một bài kiểm tra dành cho Tinh Dạ."
"Làm thế nào để thể hiện cảm xúc khi đối diện với người mình yêu mà người đó không thể phản ứng lại được, đó là một điều cực khó, tôi cũng rất mong chờ diễn xuất của cậu ấy. Dù Tinh Dạ luôn đi theo con đường marketing không dựa vào fan, nhưng với gương mặt này của cậu ấy chắc cô cũng biết cậu ấy có rất nhiều fan bạn gái mà, giờ 2 người đã công khai rồi, để ổn định địa vị trong sự nghiệp thì cậu ấy phải nâng cao danh tiếng hơn nữa mới được."
Chúc Tinh Dạ nhíu mày: "Hạ Hành, ông đừng gây áp lực cho cô ấy kiểu đó."
Hạ Hành xua tay: "Tôi nghĩ cô Lộ Hy đây là người thông minh, dù tôi không nói thì tự cô ấy cũng nghĩ tới được. Chi bằng chúng ta cứ nói rõ hết đi, tôi nghĩ cô sẽ sẵn lòng giúp đỡ mà đúng không?"
Lộ Hy bất đắc dĩ cười cười: "Ông nói đúng, tôi rất sẵn lòng."
Cho tới khi tới trường quay thật, Lộ Hy nép mình trên xe bảo mẫu của Chúc Tinh Dạ, 2 tay túm chặt dây an toàn rồi co ro trên ghế ngồi: "Em hối hận rồi, anh Chúc à, tự nhiên em thấy đau bụng quá, đầu cũng hơi nhức nữa, khắp người ê ẩm hết."
Chúc Tinh Dạ đứng trước cửa xe, có vẻ như thấy bộ dạng này của cô rất mới lạ nên trầm ngâm một chút rồi nói: "Anh mua kẹo cho em ăn nhé?"
Lộ Hy á khẩu: "Anh Chúc à, em dễ dỗ thế cơ à?"
Chúc Tinh Dạ nhíu mày: "Ừm, vậy ăn kem nhé? Hay ăn tôm hùm đất nướng nhé? Anh sẽ bóc vỏ cho em."
Lộ Hy hơi dao động nhưng vẫn cãi cố: "Tôm hùm đất mà lột vỏ rồi thì còn gì vui nữa! Anh đừng có xem thường em, em là người có thể chống lại cám dỗ đấy nhé!"
Chúc Tinh Dạ cười, che đi ánh mắt tò mò của những người sau lưng rồi bước vào xe một bước, ép cô tựa sát vào ghế: "Được, hay là để anh ôm em xuống nhé?"
Lộ Hy luống cuống chen ra ngoài: "Không cần, không cần, em tự xuống được, anh đừng cản cửa xe nữa là em xuống được ngay!"
Chúc Tinh Dạ nắm tay cô rồi dẫn cô đi chào hỏi mọi người.
Mấy ngày đầu vẫn chưa tới phần diễn của Lộ Hy nên cô lấy một cái ghế nhỏ ra ngồi cạnh đạo diễn. Ánh mắt đạo diễn rất trìu mến, rõ ràng là rất xem trọng Chúc Tinh Dạ, thi thoảng còn chỉ vào màn hình cho Lộ Hy xem: "Cô nhìn biểu cảm nhỏ này của cậu ấy đi, đạt thật đấy!"
Lộ Hy gật đầu: "Đẹp trai."
Đạo diễn: "Cô nhìn động tác này đi, lưu loát ghê, trông rất có lực."
Lộ Hy gật đầu: "Đẹp trai."
Đạo diễn: "Cô nhìn cậu ấy..."
Lộ Hy gật đầu: "Đẹp trai."
Đạo diễn bất đắc dĩ liếc cô một cái: "Sao cô cứ khen đẹp trai hoài vậy, cô là tác giả đấy."
Lộ Hy không nói nên lời, xấu hổ cúi đầu: "Đạo diễn à, tôi căng thẳng quá, tôi sợ đến cả vai xác chết mà mình cũng không diễn nổi."
Đạo diễn buồn cười nhìn cô: "Cô căng thẳng gì chứ, không sao đâu."
Lộ Hy che mặt: "Lỡ tôi không diễn được, hại mọi người phải tăng ca thì sao."
Đạo diễn vỗ vai an ủi cô: "Không sao, lát nữa cô càng căng thẳng sẽ càng cứng người, cảm giác sẽ càng khớp! Xác chết mà, phải cứng mới bình thường được!"
Lộ Hy lạnh mặt: "Tôi nghĩ mình đã cứng tới mức mình đồng da sắt rồi đây."
Đúng lúc Phương Tiễu Ngữ đi ngang qua họ, nheo mắt cười: "Ái chà, cô Lộ căng thẳng à? Hay là bảo anh Chúc tay, dắt, tay hướng dẫn cô đi!"
Lộ Hy ngửa mặt ra sau: "Thế tôi còn căng thẳng hơn ấy."
Phần 2 vẫn giữ nguyên dàn diễn viên cũ, Phương Tiễu Ngữ là nữ chính phần 1 nên tất nhiên cũng có mặt. Nhưng dù là nam nữ chính nhưng cả hai cũng chẳng có tuyến tình cảm gì, Chúc Tinh Dạ là người báo thù đang tìm kiếm sự thật về mặt tối của thành phố, còn Phương Tiễu Ngữ thì đóng vai hoa khôi nhiệt huyết trong Cục cảnh sát.
Lúc nào Trương Nhã cũng đi theo bên cạnh Phương Tiễu Ngữ, điều khiến Lộ Hy kinh ngạc chính là Ngô Hạo Hiên cũng tới, dường như đã tập hợp đầy đủ người quen trong vụ án thứ nhất rồi.
Phần của Chúc Tinh Dạ đã kết thúc, anh đi tới bên cạnh Lộ Hy, rất tự nhiên xoa đầu cô: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Phương Tiễu Ngữ cười híp mắt bốc phốt Lộ Hy: "Cô Lộ đang căng thẳng đấy! Ảnh đế Chúc mau tới dạy cô ấy diễn đi kìa."
Ngô Hạo Hiên cũng lon ton chạy tới hóng chuyện: "Ảnh đế Chúc mở lớp dạy diễn xuất à! Vậy tôi phải học lén một chút rồi."
Chúc Tinh Dạ cười: "Không cần dạy đâu, cô Lộ nhà tôi diễn hay lắm đấy."
Lộ Hy mờ mịt ngẩng đầu lên: "Hả?"
Chúc Tinh Dạ giơ ngón tay ra đếm: "Có thể đóng vai thám tử lừng danh trong giới giải trí, thám tử lang thang trước dinh thự thần bí, thám tử sinh viên về quê, thám tử Thượng tá trong quân đội ngầu đét..."
"Khụ khụ khụ!" Lộ Hy đột nhiên ho vài tiếng.
Ngô Hạo Hiên tỏ vẻ kỳ lạ: "Sao đều là thám tử vậy?"
Phương Tiễu Ngữ huých khuỷu tay vào anh ta: "Trẻ con đừng hỏi bừa, đó chỉ là, khụ, sở thích của người ta thôi mà! Bình thường thôi! A ha ha!"
Lộ Hy: "..."
Nhưng từ sự ngượng ngùng trong nụ cười này của cô, tôi nghĩ chắc cô cũng chẳng nghĩ tới việc gì nghiêm túc cho cam.
Đạo diễn hắng giọng "Chuẩn bị cảnh tiếp theo" đã giải thoát mọi người ra khỏi cảnh lúng túng, lập tức tản ra hết.
Lộ Hy bị mấy người thợ trang điểm bao vây, được trang điểm thành một cái xác chết bởi một nhóm người cười nói vui vẻ, thay quần áo xong thì ngoan ngoãn nằm vào vũng bùn.
Đạo diễn vẫn đang dặn nốt cô: "Không sao đâu, đừng hoảng, không cần gấp đâu, chỉ cần nằm im là được rồi."
Lộ Hy căng thẳng tới mức không dám mở miệng, chỉ phát ra một tiếng "Ừm" từ trong cổ họng.
Lộ Hy nhắm mắt lại, cô có thể nghe tiếng có người đi qua người mình, có vẻ như vẫn đang chuẩn bị, chờ một lúc lâu, cô nhắm mắt tới mức sắp ngủ thiếp đi thì đạo diễn hô "Bắt đầu".
Cả người cô lập tức căng cứng.
Chúc Tinh Dạ đi tới cạnh người cô, lúc này Chúc Tinh Dạ và Phương Tiễu Ngữ vẫn còn một phân đoạn nữa, Phương Tiễu Ngữ sợ anh làm hỏng thi thể nên không cho anh tới gần. 2 người cũng xem như là phái thực lực, Lộ Hy nghe họ diễn không khỏi cảm thán 2 người này thoại hay thật, cô nghe tình cảnh bi thảm của mình mà sắp rơi lệ luôn rồi.
Cuối cùng Chúc Tinh Dạ cũng nghePhương Tiễu Ngữ thuyết phục, anh ngồi xuống cạnh cô nhưng vẫn chưa dám chạm vào cô. Anh cố gắng lau sạch bùn đất vương trên má cô nhưng không tài nào lau được hết, dường như còn có một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má cô nữa.
Lộ Hy cứng người, cô muốn mở mắt ra để lau nước mắt cho anh.
Chúc Tinh Dạ ghé sát vào tai cô, dùng giọng nói vừa dịu dàng vừa đè nén sự tức giận nói: "Em đợi anh nhé."
Hình như đạo diễn đã hô "Cắt", Lộ Hy cũng không biết cảnh này có qua hay không nên không dám động đậy gì. Chẳng biết đã qua bao lâu, Chúc Tinh Dạ ngồi cạnh người cô, đưa tay véo má cô: "Cô Lộ à, chúc mừng em đóng máy nhé, chụp xong di ảnh rồi đấy, dậy ăn cơm nào."
Lúc này Lộ Hy mới dám thở phào, he hé mắt ra rồi bẻ cái cổ cứng ngắc: "Có món gì ngon vậy, anh mau đốt cho em một cái chậu đi."
Chúc Tinh Dạ bật cười.
Ngô Hạo Hiên vẫn muốn làm thân với Chúc Tinh Dạ nên tò mò ghé tới: "Anh Chúc ăn món gì vậy? Có thể ké tí cơm không?"
Phương Tiễu Ngữ quay lại véo lỗ tai anh ta, tức tối xách anh ta đi: "Anh đó, ăn chút đồ ngọt đi để sáng mắt ra!"
Trương Nhã đi theo sau họ, lén che miệng cười.
Chúc Tinh Dạ phát hiện ánh mắt Lộ Hy nhìn họ bèn thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Lộ Hy ghé tới gần thì thầm với anh: "Không có, em đang nghĩ ở đời thực họ có quen nhau không, hiện tại thấy khá ổn đấy."
Chúc Tinh Dạ lắc đầu: "Anh cũng không biết, em đi tắm trước đi, anh chờ em đi ăn cơm."
Lúc Lộ Hy tắm xong thì đa số mọi người đều đã ăn hết, Lộ Hy nhìn bàn ăn rồi hỏi Chúc Tinh Dạ: "Đây là cơm của bọn Tiễu Ngữ à?"
Chúc Tinh Dạ gật đầu: "Sao vậy?"
Lộ Hy thấp giọng nói với anh: "Em nhiều chuyện tí nhé, em nghĩ 2 người họ đang quen nhau thật đấy."
Chúc Tinh Dạ hiếu kỳ hỏi: "Sao em biết?"
Lộ Hy sờ cằm nheo mắt lại: "Chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi mà anh không để ý à, Phương Tiễu Ngữ không ăn ớt xanh."
Chúc Tinh Dạ im lặng một chút: "Không để ý lắm, nhưng anh thấy họ đâu phải lần nào cũng ăn chung đâu."
Lộ Hy khịt mũi cười: "Tất nhiên rồi, là để tránh nghi ngờ đó. Vậy anh có để ý là lúc Phương Tiễu Ngữ ăn cơm chung với Ngô Hạo Hiên, Phương Tiễu Ngữ sẽ không bỏ lại ớt xanh không?"
Chúc Tinh Dạ sửng sốt: "Ngô Hạo Hiên ăn giúp cô ta à? Chuyện này..."
Lộ Hy gật đầu: "Dù trên phim trường Phương Tiễu Ngữ không ăn ớt xanh, kén cá chọn canh thì cũng chẳng ai bắt bẻ gì hết. Phương Tiễu Ngữ còn muốn Ngô Hạo Hiên ăn giúp thì tức là đang làm nũng trong lúc yêu đương thôi, theo suy luận của em, dù họ không quen nhau thì cũng hơi có ý rồi!"
Chúc Tinh Dạ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, bỏ vào bát của cô một con tôm đã bóc vỏ: "Là làm nũng thế này à?"
Lộ Hy dở khóc dở cười: "Thế này đâu phải làm nũng, hình như anh Chúc hiểu lầm giữa khái niệm làm nũng với cưng chiều rồi đấy!"
Kết thúc 1 ngày quay phim, lúc 2 người về tới khách sạn không ngờ lại bị rất đông phóng viên vây quanh. 2 người bị ép nhận phỏng vấn, Lộ Hy hơi luống cuống.
Chúc Tinh Dạ tỏ vẻ không vui, kéo cô ra sau lưng mình.
"Chúng tôi nghe nói trong phần 2 của "13 chứng cứ phạm tội" Lộ Hy cũng có diễn, có thể tiết lộ về nhân vật của cô một chút không?"
Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt: "Đến hỏi đạo diễn đi."
Microphone đập vào miệng Lộ Hy, cô nhíu mày: "Là nhân vật hợp với kỹ thuật diễn xuất của tôi."
Họ rất hứng thú, hỏi tiếp: "Xin hỏi rốt cuộc là nhân vật gì vậy?"
Lộ Hy im lặng không nói.
"Xin hỏi cô Lộ Hy, cô có thấy có người trên mạng nói cô muốn mượn danh của Ảnh đế Chúc để tiến vào showbiz không?"
Lộ Hy thành thật trả lời: "Không thấy."
Đối phương không hề có ý định buông tha cho cô: "Vậy xin hỏi ngài nghĩ thế nào về chuyện này?"
"Cô ấy không cần phải thấy chuyện đó." Chúc Tinh Dạ đẩy microphone ra,"Chúng tôi phải nghỉ ngơi rồi."
"2 người ngủ chung phòng à?"
Lộ Hy nhấn mạnh: "Là 2 chúng tôi phải nghỉ riêng rồi!"
"Có thể kể quá trình yêu đương của 2 vị một chút không? Rất nhiều người đang háo hức về tin này đấy."
Chúc Tinh Dạ nhíu mày, sự kiên nhẫn đã hết sạch, trực tiếp cầm luôn microphone: "Là tôi chủ động, ủ mưu đã lâu, tình cảm rất ổn định, chưa quyết định ngày cưới, sinh mấy đứa thì Lộ Hy là người quyết... Còn hỏi gì nữa không?"
Nói xong, anh không thèm đợi người ta trả lời mà kéo Lộ Hy đi vào trong.
Có người sau lưng gọi lại, Lộ Hy ngạc nhiên, nói tới vậy rồi mà còn có người hỏi tiếp được nữa à!
"Anh Chúc, trả microphone lại cho chúng tôi chứ!"
Chúc Tinh Dạ: "..."
Lộ Hy: "Phụt."
Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt trả đồ lại cho họ, có người nhân cơ hội hỏi: "Chúng tôi nghe nói ngài đã đề cử cô Lộ với đạo diễn, xin hỏi là tại sao vậy?"
Người hỏi cũng không trông mong anh trả lời, nhưng không ngờ Chúc Tinh Dạ lại hơi ngẩng đầu lên: "Tôi muốn nói yêu cô ấy trước mặt cả thế giới này."
Lộ Hy lập tức che khuôn mặt đỏ bừng của mình đi vào khách sạn, Chúc Tinh Dạ bất đắc dĩ đi theo sau cô: "Cô Lộ à, em đợi anh với."
Lộ Hy không thèm quay đầu lại: "Tránh ra, tránh ra, hôm nay em không nói chuyện với quỷ sến súa!"