Người bị vứt tới dưới chân cô là Đới Duy.
Hiệu ứng của kỹ năng "Ở đây ắt có điều kỳ lạ" bắt đầu nhấp nháy nhiệt tình.
Lúc này anh ta đã không còn dáng vẻ ôn tồn lễ độ như lúc trưa nữa, máu me đầy mặt, kính vỡ vụn, cuộn người nằm trên mặt đất, quần áo loang lổ vết máu sẫm màu, những chỗ da lộ bên ngoài có rất nhiều vết thương cả lớn lẫn nhỏ.
Vừa rồi anh ta bị chúng kéo thẳng tới đây đã để lại một vệt máu dài trên đất.
Lộ Hy nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn ngài Kim sau bức bình phong, có chút không hiểu ý của anh ta.
Cô không dám hành động hấp tấp: "Đây chẳng phải là thư ký của ngài hay sao? Sao lại thành ra thế này rồi?"
Ngài Kim cười: "Đới Duy, cô Lộ đang hỏi anh đấy, là ai đã khiến anh trở nên thế này vậy?"
Đới Duy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lộ Hy: "Là tự bản thân tôi, là tôi không hiểu chuyện, khiến ngài Kim tức giận, khiến cô Lộ thêm phiền..."
Ngài Kim "Ừm" một tiếng: "Đúng vậy, là thế đấy, tất cả đều là lỗi của anh. Haizz, anh nói anh đã biết rồi, sao lại giả ngu làm ra những chuyện này cơ chứ?"
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Nhưng tôi chẳng hiểu gì hết, anh Đới, sao anh lại gây thêm phiền cho tôi chứ?"
Ngài Kim thở dài: "Đới Duy, cô Lộ muốn biết kìa, anh nói cho cô ấy nghe tí đi."
Đới Duy thở hổn hển: "Là vì, cậu Chúc gặp chuyện ở khu của ngài Kim là do chúng tôi tiếp đãi không tốt, chúng tôi không nên làm lớn chuyện như thế, khiến ngài thêm phiền."
"Làm ra thành như thế mà tôi lại bảo chúng đừng nói cho ngài Kim biết, âm thầm để ngài dẫn cậu Chúc về. Lúc đó nhiều người trông thấy như thế, tất nhiên không chặn hết miệng được, sẽ chỉ để cho họ nghĩ ngài bao che cho cậu Chúc mà thôi. Cũng sẽ có kẻ vô duyên vô cớ nói ngài Kim sợ Phòng thương mại Kim Nghiệp khiến uy danh của ngài Kim bị ảnh hưởng, khiến 2 vị khó chịu."
Ngài Kim vỗ tay: "Nói hay lắm, cô Lộ à, cô nhìn anh ta đi, anh ta biết hết mà vẫn còn làm như thế, vậy là đang khiến 2 chúng ta cực kỳ khó chịu rồi."
"Tôi luôn ngưỡng mộ tài danh của cô Lộ đây, nếu 2 chúng ta thành kẻ thù thì món nợ này phải tính là do anh ta. Cô Lộ à, cô nói xem, anh ta có đáng đánh hay không?"
Lộ Hy nhìn hắn, không trả lời thẳng: "Ngài đã đánh rồi đấy thôi, còn đưa anh ta tới trước mặt tôi nữa, đang muốn làm gì đây?"
Ngài Kim bật cười: "Tôi đã đóng xong vai của mình rồi, còn vai của cô Lộ thôi đấy, tôi cũng không tiện bao che, đành phải đưa người tới trước mặt cho cô. Cô Lộ à, cô xem, ngài gọi người ngoài cửa vào ra tay hay là để 2 tên cấp dưới của tôi làm đây?"
Lộ Hy ngồi xuống quan sát Đới Duy một chút: "Đã bị thương nặng tới vậy rồi mà còn đánh à? Sẽ không đánh chết người đấy chứ?"
Ngài Kim không thèm để ý: "Đừng lo, chỉ chết 1 đứa thôi mà, xem như là của tôi, cô muốn sao cũng được hết."
Lộ Hy lắc đầu: "Nhưng tôi không thích giết người."
Đới Duy ngẩng đầu nhìn cô.
Ngài Kim im lặng một hồi, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng: "Vậy cô Lộ muốn thế nào đây?"
Lộ Hy chống cằm suy nghĩ một lúc: "Phần của ngài Kim đã đánh xong rồi, tức cũng đã hết, hay là giao anh ta cho tôi xử lý đi? Tôi không thích chém giết cho lắm, nhưng tôi có vài chỗ muốn hỏi anh ta, ngài Kim có bằng lòng cho tôi dẫn người về không?"
Ngài Kim gõ đầu ngón tay lên bàn một lúc rồi nói: "Thật ra không phải là không được, nhưng mà, cô Lộ, người này là rác tôi đã vứt ra ngoài, ngài nhặt về như thế thì..."
Lộ Hy cười: "Không sao, cứ dùng rác thôi. Nếu ngài Kim đã không để bụng thì, A Phúc! Đưa anh ta về đi, tôi còn muốn hỏi anh ta."
A Phúc đẩy cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng bên trong cũng giật mình, lo lắng đứng cạnh Lộ Hy: "Bà chủ, thế này là..."
Lộ Hy hất cằm: "Anh đừng có lo nhiều, mau đưa anh ta về trước đi."
A Phúc lập tức đáp lại, sau đó sốt ruột nhìn Lộ Hy: "Bà chủ à, có nên gọi thêm vài người tới nữa..."
Lộ Hy lắc đầu: "Không cần."
Sau khi A Phúc rời khỏi, Lộ Hy lấy khăn ra chùi sạch vết máu trên mũi giày.
Lúc ngẩng đầu lên, ngài Kim sau bức bình phong đã đứng trước mặt, Lộ Hy nhìn hắn đầy kỳ lạ: "Ngài Kim đang?"
Ngài Kim cười: "Tôi muốn tới gần hơn để nhìn cô."
Lộ Hy nhíu mày kỳ lạ: "Nhìn cái gì?"
Ngài Kim cười, giọng điệu dịu dàng: "Nhìn vẻ đẹp của cô."
Lộ Hy thấy sởn cả tóc gáy, hắng giọng hỏi hắn: "Tôi vẫn còn muốn hỏi ngài Kim đây, không biết ngài Kim định xử lý chuyện cô gái Tiêu Tương kia thế nào?"
"Chuyện nhỏ ấy mà." Giọng điệu của ngài Kim nghe như hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này,"Chỉ là một cái chết của cô gái mà chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để huấn luyện thôi mà, chuyện nhỏ, không cần để ý tới đâu."
Lộ Hy: "..."
Sao nghe anh nói lại không giống như là không để ý vậy.
Ngài Kim cười: "Dù không phải chuyện gì to tát, nhưng... cô cũng thấy hiện tại mọi người đều đã biết chuyện này rồi, ai nấy đều biết cậu Chúc đã giết chết một cô gái ở chỗ tôi, nếu tôi không ổn thì cậu ta cũng tiêu đời, đây chẳng phải là khiến trái tim thiếu nữ rét lạnh hay sao?"
"Thực ra trái tim thiếu nữ rét lạnh cũng chẳng sao, nhưng, thể diện của tôi thì phải giữ. Bởi vậy, cô Lộ à, có phải nên tìm cách để cho tôi một lời giải thích hay không?"
Lộ Hy cười: "Tất nhiên là sẽ lấy sự thật ra làm lời giải thích cho ngài rồi."
Ngài Kim hiếu kỳ hỏi: "Sự thật? Lẽ nào con nhóc đó thật sự không phải do cậu Chúc giết sao?"
Lộ Hy cười: "Anh ta nói không phải."
Ngài Kim thở dài: "Cô đừng chiều cậu ta như thế, trẻ con không nghe lời vẫn phải đánh mắng chứ, sao có thể để nó nói một là một, hai là hai được?"
Lộ Hy nghiêm túc gật đầu: "Nói rất có lý, nhưng tôi cũng xem như là hiểu rõ đứa con Chúc Tinh Dạ này. Anh ta làm chuyện xấu chẳng bao giờ giấu giếm hết, trái lại còn hận không thể để toàn thành phố biết hết, bị tôi chiều hư nên quen thói phách lối lắm. Bởi vậy anh ta nói không phải, còn tức giận như thế, chắc chắn là bị người ta vu oan rồi."
"Chuyện này..." Ngài Kim rơi vào trầm tư.
Lộ Hy thuyết phục hắn: "Ngài Kim không muốn biết sự thật à? Tôi nghĩ dù là ai làm thì hắn cũng đã giết người ở địa bàn của ngài, lại còn vu oan cho cậu chủ nhỏ Phòng thương mại Kim Nghiệp chúng tôi nữa, tóm lại là kẻ thù chung của chúng ta đấy."
Ngài Kim đồng ý: "Có lý."
Lộ Hy mỉm cười: "Chúng ta tìm ra kẻ đó trước đi, việc xử lý sau này vẫn còn bàn nhau được. Nhưng chuyện tra án này vẫn phải tiến hành trên địa bàn của ngài, mong rằng ngài Kim có thể tạo cơ hội hỗ trợ chúng tôi một chút."
Ngài Kim hứng thú hỏi: "Cô muốn tôi hợp tác thế nào đây?"
Lộ Hy: "Tôi muốn biết 2 người khác ở 2 phòng sát vách của Chúc Tinh Dạ hôm qua là ai, gọi cô gái nào, để đề phòng cũng cần xem qua sổ sách nữa."
"Sổ sách gốc không được xem đâu, nhưng có thể cho cô xem sổ sách ở 2 căn phòng đó, lát nữa tôi sẽ tặng cô 1 phần bản sao." Xem ra ngài Kim rất vui vẻ,"Nghe như cô Lộ định tự mình điều tra vụ án này nhỉ?"
Lộ Hy gật đầu: "Vâng."
"Vậy thì tôi an tâm rồi." Ngài Kim thỏa mãn lùi tựa lưng ra sau,"Tôi có thể hỗ trợ cô, mấy ngày này viện Di Hồng sẽ không mở cửa, tôi cũng sẽ sai người bảo vệ hiện trường thật tốt, có gì cô cứ hỏi má mì, bà ta sẽ hỗ trợ cô. Mong là tới lúc đó, cô Lộ sẽ cho tôi một đáp án hài lòng."
Lộ Hy cười híp mắt gật đầu: "Nhất định, nhất định mà."
Lúc Lộ Hy ra khỏi phòng, thái độ của má mì đối với cô như một người khác hẳn lúc nãy, giống như dáng vẻ nịnh nọt của bà ta trước đó đều là diễn kịch vậy.
Lộ Hy sờ mũi, hóa ra ở đây cũng có một người diễn hay nữa.
Má mì nhanh chóng lấy ra sổ sách của 2 căn phòng sát vách Chúc Tinh Dạ hôm qua, 1 căn viết là Perris, 1 căn là Đới Duy.
Lộ Hy thấy hơi lạ: "Hôm qua Đới Duy ở sát vách Chúc Tinh Dạ ư? Anh ta tới đây làm gì?"
Má mì gật đầu: "Đàn ông tới chỗ này còn có thể làm gì được nữa chứ?"
"Gọi cô gái anh ta gọi tới đây đi, tôi muốn hỏi vài câu." Lộ Hy nhìn sang một cái tên xa lạ khác,"Perris này là người nước ngoài à?"
Má mì nhíu mày: "Người nước ngoài tôi nhớ rất kỹ, hẳn là không phải đâu, mà người tới chỗ này chưa chắc đã dùng tên thật, chắc hẳn là đặt tên đại thôi."
Lộ Hy hơi khó xử: "Vậy làm sao để tìm ra đây?"
Má mì cười hơi đắc ý: "Bảo cô gái ở cùng anh ta hôm qua vẽ ngoại hình ra là được mà."
Lộ Hy hơi bất ngờ: "Cô gái ở chỗ mấy người còn có ngón nghề này nữa à?"
Má mì cười thu xếp gọi người: "Cô gái ở chỗ chúng tôi ai cũng có tuyệt chiêu cả. Dược học, khúc nghệ*, hội họa, trà nghệ, thẩm rượu... còn biết cả cách giết người nữa. Nếu bà chủ thấy có gì không tiện hỏi cảnh sát thì cứ đến hỏi tôi nhé."
(*) Thuật ngữ chung cho hơn 300 thể loại nghệ thuật biểu diễn truyền thống của Trung Quốc truyền thống.
Lộ Hy nhướng mày: "Vậy Tiêu Tương thạo gì?"
Má mì thở dài, có chút u sầu: "Cô ta à, biết hát kịch. Với giọng hát và thần thái đó, dù không ở viện Di Hồng của chúng tôi thì cô ta tới gánh hát bên ngoài cũng thành danh được đấy, tiếc thật."
Vài cô gái đã chờ sẵn trong phòng, thấy cô bước vào, một cô gái ăn mặc khá giản dị bước tới trước một bước, hành lễ với cô.
Má mì chỉ vào cô ta: "Đây là cô gái đã ở chung với anh Đới Duy tối qua, Trân Châu."
Lộ Hy quan sát cô ta, chợt thấy tâm trạng hơi vi diệu, cô gái tên Trân Châu này ăn mặc có vẻ rất giống cô, đến cả mặt mày cũng hao hao.
Lộ Hy hỏi: "Đới Duy có thường tới không?"
Má mì lắc đầu: "Trước đây anh Đới Duy cũng xem như là người thân cận bên cạnh ngài Kim, tôi nhớ rất rõ anh ta không mấy khi tới, 1 tháng cùng lắm là vài lần thôi."
Lộ Hy hỏi: "Mỗi lần tới đều tìm Trân Châu à?"
Trân Châu gật đầu: "Vâng, anh ta cũng tính là khách quen của tôi. Lần nào tới tâm trạng của anh ta cũng không tốt lắm, đa phần là bị ấm ức chuyện gì đó, anh ta thích tôi khe khẽ thầm thì dỗ dành, nhưng tôi vẫn cảm thấy người đàn ông này có ai đó trong lòng rồi."
Cô ta mơ hồ nhìn Lộ Hy khiến cả người cô nổi hết cả da gà.
Lộ Hy lại hỏi: "Hôm qua anh ta ở trong phòng với cô cả đêm à?"
Trân Châu nghĩ ngợi một chút rồi cau mày lắc đầu: "Tôi không chắc lắm. Hôm qua anh ta tới sớm, trời chưa tối đã tới rồi, chúng tôi cũng... nghỉ sớm. Đúng rồi, lúc đó ngoài cửa có chút ồn ào, anh Đới Duy có hỏi tôi là ai đang ầm ĩ vậy, tôi nói chắc hẳn là đám người của cậu Chúc, anh ta nói..."
Lộ Hy ghé tới gần hỏi: "Nói gì?"
Trân Châu nhớ tới lúc đó vẫn còn hơi sợ: "Lúc đó sắc mặt của anh ta rất khó coi, nói là... Lại là thằng ranh con này, vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi! Tôi không biết quan hệ giữa anh ta với cậu Chúc ra sao nên không dám hỏi nhiều. Chốc sau chúng tôi lại ngủ, sau khi ngủ rồi tôi không biết anh ta có ra ngoài hay không nữa."
Lộ Hy "chậc" một tiếng, xem ra là rất khả nghi.
Má mì tiếp lời rất đúng lúc: "Tôi mới ra ngoài hỏi thăm rồi, các cô gái trong quán đều nói không thấy anh Đới Duy ra khỏi phòng."
Lộ Hy gật đầu: "Nói thế thì dù anh ta có từng đi ra khỏi phòng cũng không phải là đi theo cửa chính, biết đâu là đi đường ban công thì sao. Hôm đó anh Đới Duy có uống nhiều rượu lắm không?"
Trân Châu lắc đầu: "Anh ta chưa bao giờ uống nhiều cả, anh ta nói lúc nào cũng phải tỉnh táo."
Vậy thì dư sức leo tường rồi.