Chương 105: Vụ Án Cuối Cùng

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:45

Sau khi trải qua nửa tiếng bình yên hiếm có, Lộ Hy quay về sảnh trò chơi quen thuộc. "Chào mừng đã về sảnh trò chơi, thám tử đã thành công dẫn đường cho nhân vật cảnh sát bắt hung thủ, nhận được 1 cơ hội rút kỹ năng." Lộ Hy sờ cằm, cô vẫn đang nghĩ tới những gì mà Chúc Tinh Dạ đã nói với mình trước khi rời khỏi vụ án. Anh hỏi có phải là Lộ Hy rất ghét tội phạm không, nếu đó chỉ là vô tình thì cô có tha thứ cho người đó không, Lộ Hy còn chưa kịp bày tỏ lòng căm thù cái ác và yêu quý lẽ phải của mình thì đã bị quản trị viên lôi về sảnh trò chơi rồi. Hình như cô còn loáng thoáng nghe Chúc Tinh Dạ nói rằng sau khi rời khỏi trò chơi, anh có chuyện muốn nói với cô. Lộ Hy nhíu mày, sao cảm giác nửa tiếng lần này hơi ngắn vậy, không biết có phải là ảo giác của cô không nữa. Hình như bên tai có người cãi nhau, Lộ Hy tỉnh táo lại, phát hiện quản trị viên đã đổi sang giọng thật, mất bình tĩnh liên tục hét lớn: "Thám tử! Thám tử Lộ Hy!" Lộ Hy cười gượng: "À, lúc nãy tôi suy nghĩ vài việc ấy mà." Quản trị viên tức tối phe phẩy đôi cánh của Bé Phá Án: "Cô cố ý đúng không!" Lộ Hy đắc ý ngửa ra sau: "Sao! Lúc tôi nói chuyện với anh thì anh không để ý, cũng nên để cho anh cảm nhận cảm giác đó chứ! Này, còn bao nhiêu vụ án nữa vậy, hình như anh Chúc Tử có chuyện muốn nói với tôi khi trở về thế giới thực đấy." Quản trị viên hơi im lặng một chút rồi hỏi: "Cô nghĩ cậu ta muốn nói gì với cô?" Lộ Hy hắng giọng, hơi ngượng ngùng: "Ôi chao, cái anh này, đừng nói chuyện thẳng thừng thế chứ! Ngượng chết đi được!" Quản trị viên: "..." Lộ Hy trịnh trọng: "Tôi nghĩ rất có thể là liên quan tới việc chung thân đại sự của tôi đấy." Có vẻ như quản trị viên không ngờ cô lại trả lời như thế, anh ta cười: "À, thế à, vậy tôi chúc 2 người sớm hạnh phúc nhé." Lộ Hy thuyết phục: "Giờ anh thả tôi ra ngoài đi thì sẽ có lì xì cho ông mai hậu hĩnh đấy." Quản trị viên không hề bị tiền bạc làm lay chuyển: "Đợi cô giải quyết xong vụ án tiếp theo là rời khỏi trò chơi này rồi, sẽ đạt được cái kết happy ending." Lộ Hy hơi kinh ngạc, dù cô hỏi thế nhưng thực chất cũng chẳng trông mong gì mà quản trị viên nói cho mình biết. Cô sờ cằm, vẻ mặt như đối diện với kẻ địch: "Anh chuẩn bị gì trong vụ án cuối cùng rồi hả, có phải là bẫy người ta cả đời không? Du hành thời gian? Hiệu ứng cánh bướm*? Hay là mặt Mobius?" (*) Hiệu ứng cánh bướm là phép ẩn dụ với ý nghĩa: trong cuộc sống, một hành động hoặc quyết định nhỏ tưởng chừng vô nghĩa nhưng có thể sẽ đem tới kết quả bất ngờ, thậm chí thay đổi cả lịch sử, tạo nên số phận của một con người. Còn mặt Mobius thì mọi người có thể search google để xem ảnh nhé. Hiếm khi quản trị viên cũng thấy kinh ngạc với bản thân: "... Trong mắt cô tôi không phải người thế cơ à?" Lộ Hy hơi do dự: "Trừ chuyện thích ép dầu ép mỡ, làm ra một hệ thống kỹ năng vô dụng, lúc nào cũng muốn gài bẫy tôi ra thì hình như cũng chẳng có gì quá quắc hết." Quản trị viên rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi, cuối cùng thì thở dài: "Đây là vụ án cuối cùng, cũng là vụ án quan trọng nhất. Tôi nghĩ các cô chắc cũng đoán được rồi, tôi cưỡng ép 2 người ở lại thế giới này là vì chuyện này." Lộ Hy khẽ gật đầu: "Đoán được phần nào, vụ án trước là anh dùng để kiểm tra khả năng của tôi." Quản trị viên: "... Cô khá đó, thế mà cũng nhận ra. Chuẩn bị tí đi, sắp vào vụ án cuối cùng rồi đấy." Lộ Hy ngớ người ra, hiện tại không thấy bảng rút kỹ năng đâu hết: "Lần này không rút kỹ năng à?" Quản trị viên: "Nếu cô vẫn muốn rút thì cứ thử đi, nhưng vụ án cuối cùng không cho dùng bất cứ kỹ năng nào hết, cô chỉ có thể dựa vào bản thân thôi." Lộ Hy: "Không sao, tôi nghĩ trước đây đều do tôi tự lực cánh sinh hết mà, có gì khác nhau đâu." Giọng quản trị viên có chút cay cú: "Ồ, thế à." Lộ Hy cười "Hì hì". Quản trị viên khôi phục lại cảm xúc: "Trước khi bước vào vụ án vẫn còn 1 câu hỏi cuối nữa, cô có tin tưởng cậu ta không?" Lộ Hy không hề do dự: "Tin chứ." 1 giây sau trời đất đã quay cuồng, Lộ Hy bước vào vụ án cuối cùng. Có vẻ như đây là một khu biệt thự khá xa hoa, Lộ Hy vừa quan sát vừa giật mình. Chúc Tinh Dạ đang cau có đứng bên trái cô, bên phải là một thanh niên lạ mặt. Lộ Hy vô thức nắm tay anh Chúc Tử: "Anh Chúc Tử à, người đó là ai vậy?" Chúc Tinh Dạ đen mặt nhìn anh ta, thanh niên tự giới thiệu mình: "Tôi là quản trị viên, cũng là bạn thân từ nhỏ của Chúc Tinh Dạ, đây là bản thể của tôi." Lộ Hy châm chọc: "Chẳng phải bản thể của anh là Bé Phá Án kia à." Quản trị viên sờ mũi, nhìn sắc mặt Chúc Tinh Dạ rồi lén lùi về sau một bước: "Khụ, trông nét mặt của đồng chí Chúc Tinh Dạ không ổn lắm, tôi giải thích trước nhé, chúng ta vẫn đang ở trong trò chơi, giờ cậu có đánh tôi cũng vô dụng thôi." Chúc Tinh Dạ bước tới một bước, ánh mắt dữ tợn: "Nhưng có đau hay không?" Lộ Hy giữ chặt Chúc Tinh Dạ: "Đợi đã, anh Chúc à, bình tĩnh tí đi! Chúng ta cho anh ta một cơ hội để xem anh ta định làm gì đi!" "Cậu ta đã biết tôi định làm gì rồi." Quản trị viên nhìn Chúc Tinh Dạ,"Đã đến nước này rồi, cậu có cản cũng vô ích. Thám tử Lộ Hy à, đây là vụ án của bản thân tôi, nhiều năm qua tôi luôn canh cánh trong lòng." "Tôi dùng hết mọi thủ đoạn, lấy được tất cả những tài liệu có thể tra được về, dù là thông tin về dấu vân tay hay vết máu ở hiện trường tôi đều có thể cung cấp. Có nghi vấn gì cứ hỏi tôi, tôi sẽ cung cấp hết mọi thứ có thể cho cô, mong rằng cô sẽ phá được án." Lộ Hy nhíu mày: "Vụ án thật ư? Cảnh sát lúc đó không phá án hay sao?" Quản trị viên nhìn cô chằm chằm: "Tôi muốn đáp án của cô, chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu nhé." Vừa dứt lời, có một cậu bé chừng mười mấy tuổi chạy ra từ nhà kế bên, trông cậu ta rất khôi ngô và đáng yêu, cầm trên tay một chiếc ô tô đồ chơi cao cấp. Quản trị viên giới thiệu: "Đây là tôi." Có vẻ như cậu ta không hề để ý tới 3 người đang đứng bên này, chạy thẳng sang nhà kế bên rồi nhấn chuông cửa. Lộ Hy thấy hơi lạ: "Cậu ta không thấy chúng ta à?" Quản trị viên gật đầu: "Vì để tái hiện lại cảnh tượng lúc đó một cách hoàn hảo nhất, chúng ta không thể can thiệp vào quá trình này được, à, tất nhiên tôi có thể chỉnh sửa thông qua chương trình ở hậu trường. Nhưng chỉ khi nào cô chỉ ra được bug thôi, nếu không tôi không đổi đâu." Chúc Tinh Dạ nhìn cậu bé kia chằm chằm, hiếm khi bày ra nét mặt u ám thế này. Quản trị viên chột dạ sờ mũi: "Cậu nhìn cái gì, tôi đâu có lén ăn gian trong lúc xây dựng mô hình để âm thầm cà da, phóng to mắt cho mình đâu, lúc bé tôi đáng yêu y như thế mà." Lộ Hy khịt mũi khinh thường: "Giấu đầu lòi đuôi." Cậu bé đứng ngoài cửa chờ một chốc, hàng rào sắt bên ngoài vườn hoa mở ra, cửa nhà cũng được đẩy ra, một người phụ nữ trang nhã bước ra, cười áy náy với cậu ta: "Là Hằng Hằng đấy à, tới rủ Tinh Dạ chơi hả con? Ngại quá, Tinh Dạ đang tập đàn rồi, hôm nay không đi chơi với con được đâu." Quản trị viên bổ sung: "Tên ở nhà của tôi là Hằng Hằng." Chúc Tinh Dạ nhìn cảnh tượng trước mắt, nghiêng đầu một cách khó hiểu. Lộ Hy không để ý tới tên của quản trị viên, cô ngẩn người ra: "Đây là... mẹ của Chúc Tinh Dạ à?" Quản trị viên gật đầu: "Bà Diệp, Diệp Phương Hoa, nếu cô biết về violin thì hẳn đã từng nghe tên của bà ấy rồi, bà ấy là nghệ sĩ violin chính của dàn nhạc giao hưởng Venus trứ danh đấy." Đúng là Lộ Hy có biết, là một fan hâm mộ của Chúc Tinh Dạ nên cô cũng từng nghe nói anh xuất thân từ một gia đình âm nhạc, mẹ là một nghệ sĩ violin nổi tiếng, nhưng... đã qua đời từ rất sớm. Lộ Hy nhíu mày, cảm thấy hơi bất thường. Hằng Hằng đáng thương nói với bà Diệp: "Dì Diệp ơi, con không quấy rầy Tinh Dạ đâu ạ, con chỉ ở bên cạnh nhìn cậu ấy tập đàn thôi, cho con nghe với được không? Dù là nghệ sĩ violin tài năng thì cũng cần có người nghe mà phải không ạ?" Diệp Phương Hoa cười: "Nó vẫn chưa học tới nơi tới chốn đâu, sao có thể biểu diễn cho con nghe được." Dù Hằng Hằng có nài nỉ tới cỡ nào, Diệp Phương Hoa vẫn không cho cậu ta đi vào, nhưng cũng sai dì giúp việc cắt cho cậu ta một miếng bánh ngọt. Hằng Hằng hết cách nên đành phải nhận bánh ngọt rồi ủ rũ rời khỏi. Diệp Phương Hoa đóng cửa lại, Hằng Hằng nhanh chóng lách vào trước cửa, lén kéo cửa sắt ra rồi chạy vào trong nhanh như chớp. Lộ Hy ngồi xuống xem, không kìm được mà bật cười, cậu ta đặt một hòn đá nhỏ trước cửa sắt, thoạt nhìn thì cửa đã đóng lại nhưng thực chất là hở ra. Lúc này Hằng Hằng cũng yên lặng đi vào bên trong, không đi cửa chính mà men theo vườn hoa bên cạnh, cẩn thận vòng ra sau nhà. Quản trị viên nói: "Đi theo thôi, nếu không sẽ bỏ lỡ mất." Anh ta dẫn đầu, Lộ Hy lo lắng nhìn Chúc Tinh Dạ rồi đi theo, Chúc Tinh Dạ im lặng đi cuối cùng. Trong quá trình đi vòng ra sau nhà có thể nhìn thấy bên trong qua cửa sổ bên hông, Chúc Tinh Dạ nhìn chằm chằm vào trong đó. Lộ Hy nhìn theo ánh mắt của anh, Diệp Phương Hoa đang ngồi ở trong, hình như đang nhìn Chúc Tinh Dạ luyện đàn qua máy giám sát. Cô tỏ vẻ kỳ lạ, trông con luyện đàn qua máy giám sát thế này thì cũng quá... Chúc Tinh Dạ cụp mắt, vẻ mặt cô đơn mà buồn bã, Lộ Hy do dự một chút rồi vươn tay nắm chặt tay anh. Chúc Tinh Dạ khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô. Lộ Hy quay lại hung dữ nói với quản trị viên: "Tốt nhất là anh nên có lý do để làm mấy chuyện vớ vẩn này đi, nếu để tôi biết được anh vô lý xát muối vào vết thương của người khác thì tôi sẽ cho anh chiêm ngưỡng thủ đoạn bạo lực của thám tử đấy!" Chúc Tinh Dạ nắm chặt tay Lộ Hy. Quản trị viên nhìn chằm chằm vào đôi tay đang siết chặt nhau của họ, bĩu môi có chút khó chịu: "Tất nhiên phải có lý do rồi, lát nữa cô sẽ biết ngay. Ủa, giờ 2 người đang trong tay tôi mà, nói chuyện với tôi bằng thái độ gì đấy hả! Coi chừng đó!" Lộ Hy không đáp lời anh ta, chỉ kéo Chúc Tinh Dạ đi lên trước: "Đi thôi, chẳng phải ra ngoài anh còn có chuyện muốn nói với tôi hay sao? Dù thế nào đi nữa cũng phải tiến về phía trước chứ." Chúc Tinh Dạ im lặng không nói gì, cũng chẳng buông tay cô ra. Cả nhóm đi theo Hằng Hằng vòng ra sau nhà, cậu ta thò đầu vào nhìn rồi gõ nhẹ lên cửa sổ, cuối cùng Lộ Hy cũng đã trông thấy Chúc Tinh Dạ lúc còn nhỏ. Một cậu bé mười mấy tuổi, đôi mắt và gương mặt đều tròn hơn hiện tại một chút, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu, hệt như hoàng tử bé trong truyện cổ tích vậy. Cậu ấy cầm đàn violin, cúi đầu ngoan ngoãn kéo đàn, nhưng trông chẳng vui vẻ gì cho cam.