Thợ rèn Vương im lặng một lúc rồi nhìn Lộ Hy.
Trên người cô gái trẻ này có chút gì đó khiến người ta nhìn không thấu nổi, thoạt nhìn trông cô như không hề quan tâm tới bất cứ điều gì, nhưng lại là một người sâu sắc tới đáng sợ.
Thợ rèn Vương hỏi: "Tôi đã nhận tội rồi còn chưa được hay sao? Cô còn muốn hỏi sự thật gì nữa chứ?"
Lộ Hy cười: "Rất logic, bằng chứng cực kỳ xác đáng."
Thợ rèn Vương đối diện với cô trong chốc lát rồi lắc đầu bất đắc dĩ: "Cô vừa mới hỏi tôi chuyện gì?"
Lộ Hy xoa cổ: "Vậy thì bắt đầu nói từ đầu đi, theo tuyến thời gian ấy, kể hết thảy vụ án từ đầu tới cuối. Tất cả hẳn là bắt đầu từ ông rồi, thợ rèn Vương, tại sao tới giờ ông mới ra tay với Mark vì chuyện 8 năm trước? Nếu ông luôn ôm hận trong lòng thì sao Mark lại đồng ý gặp ông ở một chỗ hoang vắng như thế được?"
Thợ rèn Vương rút tẩu thuốc ra, cụp mắt hút vài hơi: "Mấy năm trước tôi thấy Mark vẫn ngoan ngoãn, làm ăn nghiêm túc được một thời gian nên nghĩ dù sao nó cũng đang làm ít chuyện cho thôn Chuyên Nhi. Nhưng từ sau khi Hầu Bảo Lương trở về, 2 người chơi với nhau, bắt đầu làm tượng đất đó..."
Ông ta nhíu chặt mày rồi lắc đầu: "Làm thứ này chắc chắn không đáng bao nhiêu tiền hết. Nhưng chuyện làm ăn của chúng tự dưng hái ra tiền, Mark mua ô tô, đến cả Hầu Bảo Lương cũng xây biệt thự. Tôi nghĩ không ổn, chắc chắn là chúng làm chuyện xấu rồi."
"Tôi đi tìm Mark, uy hiếp hắn. Nhưng cái tên quỷ Tây này không sợ tôi, hắn nói con tôi chết vì thiên tai, lửa trời là lửa tự bốc cháy trong rừng, không liên quan gì tới hắn cả. Hắn còn nói chúng đang làm ăn đàng hoàng, bảo tôi đừng có cản đường."
Thợ rèn Vương cười lạnh: "Tôi không tin vào chuyện nhảm nhí của chúng đâu."
Lộ Hy nhớ tới tượng đất kia, tượng đất này mà bán ra được với giá cao thì quả thực khiến người ta cực kỳ kinh ngạc, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới những cách kiếm tiền không đàng hoàng.
Lộ Hy: "Nói cách khác thì vốn dĩ ông không định báo thù, chỉ phát hiện bọn Mark không hề hối cải để làm lại cuộc đời nên mới bắt đầu kế hoạch báo thù đúng không?"
Thợ rèn Vương khẽ gật đầu: "Chúng rất đề phòng tôi, tôi không thể nào tới gần xưởng của chúng được, cũng chẳng biết rốt cuộc chúng đang làm gì nữa."
"Mãi tới gần đây tôi mới tìm cách để có được một bức tượng đất của chúng, chính là cái mà tôi ném trên người Mark đấy. Vốn tôi chỉ muốn thử xem sao, tôi nói với hắn là tôi đang giữ tượng đất của chúng, nếu hắn muốn lấy về thì tối tới lò gạch bỏ hoang gặp tôi, không ngờ hắn lại tới thật."
Lộ Hy nhíu mày: "Chỉ vì một bức tượng đất thôi ư? Ông đã biết tại sao tượng đất này lại đắt tiền chưa?"
Thợ rèn Vương lắc đầu: "Tôi không có hỏi. Tôi đã không còn ôm hy vọng gì với chúng nữa rồi, loại người như đám này không được dạy dỗ thì không chịu ngoan ngoãn đâu."
Lộ Hy: "Vậy ông đã dạy dỗ hắn thế nào?"
Thợ rèn Vương ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm: "Trên đời này không có bài học nào hay hơn là cái chết cả. Tôi muốn nói cho chúng biết rằng làm việc trái với lương tâm sẽ khiến mình mất mạng."
"Tôi tới sớm hơn hắn, lúc hắn tới tôi cũng không nói chuyện gì với hắn, đập thẳng một chùy vào đầu. Hắn đã chết, tôi có xác nhận lại rồi."
Hầu Bảo Lương đứng cạnh đám đông, vẻ mặt khó đoán nhưng lại im lặng một cách kỳ lạ.
Thợ rèn Vương hỏi Lộ Hy: "Thám tử, tôi có nói dối không?"
Lộ Hy vẫn chưa mở miệng thì dấu chấm than ở góc mắt cô lại sáng lên như đang trả lời — Tổng cộng là 6 lần, lại thêm 2 người nói dối nữa.
Cô đảo mắt qua một vòng các nhân vật ở đây, Chúc Tinh Dạ và cô Điền đã từng nói dối nên sẽ không có nhắc nhở nữa. Dù vừa rồi bác sĩ Tạ nói năng lộn xộn, rất kích động, nhưng e là những lời của cô ta không thể tính là nói dối được. Vì những điều cô ta nói đều là phỏng đoán, dù có đoán sai cũng chẳng phải là nói dối.
Khả năng trưởng thôn nói dối cũng không lớn, Lộ Hy nghĩ theo tình hình hiện tại, hơn 50% ông ta là nhân vật cảnh sát rồi.
Vậy là còn... thợ rèn Vương và Hầu Bảo Lương.
Hiện tại khả năng nói dối của 2 người này là lớn nhất.
Lộ Hy nhìn thợ rèn Vương: "Có nói dối hay không thì phải hỏi lại mới biết được. Sau khi ông giết hắn, tại sao lại ném tượng đất lại tại chỗ?"
Ánh mắt của thợ rèn Vương rất bình tĩnh: "Vì tôi không có ý định che giấu gì, hơn nữa tôi cũng không cần đồ của hắn. Chúng nói thứ này đáng giá, nhưng tôi cũng chẳng cần tiền, tôi không muốn để người khác hiểu lầm chuyện này."
Lộ Hy nhìn ông ta: "Sau đó thì ông rời khỏi lò gạch bỏ hoang à? Ông đi đường nào về?"
"Đường lớn." Thợ rèn Vương bình tĩnh kể lại,"Cầm theo cái chùy dính máu, cũng chẳng giấu giếm gì, đi sao thì về đấy thôi. Nếu không phải vì có lửa cháy thì chưa biết chừng mấy người có thể nhìn thấy vết máu trên đất đấy."
Lộ Hy quay đầu lại nhìn cô Điền: "Sau đó... là bà."
Cô Điền nhìn thợ rèn Vương đầy phức tạp, thợ rèn Vương thản nhiên hút một hơi thuốc: "Nói đi, chả có gì phải giấu cả."
Cô Điền thở dài: "Tôi thấy ông ấy đi từ trên núi xuống, trên chuôi chùy còn dính máu nữa. Tôi thấy hơi lạ nên đi tới chân núi, kết quả là thấy vết máu trên đất. Tôi biết chắc chắn là có chuyện rồi, nhưng không biết ông ấy ra tay với ai thôi."
"Tôi đi dọc theo vết máu trên núi, nhìn thấy... Mark nằm ở đó."
Lộ Hy hơi nhướng mày: "Đợi tí, hắn nằm thế nào? Ngửa mặt lên hay nằm sấp?"
Cô Điền hơi sửng sốt, nhíu mày: "Là, là nằm ngửa! Tôi còn nhớ mắt hắn vẫn mở, trông rất đáng sợ!"
Lộ Hy nhìn về phía thợ rèn Vương, thợ rèn Vương nhướng mi: "Đúng thế, tôi vung chùy vào ngay mặt hắn đấy."
Lộ Hy nhíu mày, nhưng cô Điền lại hét lên: "Không đúng! Không phải, tôi đã kiểm tra kỹ rồi, lúc đó quả thực Mark đã chết, hơn nữa trên mặt hắn không hề có vết thương!"
Lộ Hy nhìn sang thợ rèn Vương, ông ta lại cực kỳ bình tĩnh: "Cô nhớ nhầm rồi."
Cô Điền lắc đầu: "Không, tôi nhớ rất rõ mà."
Thợ rèn Vương hút một hơi thuốc: "Vậy thì tức là cô đang nói dối. Đã tới lúc nào rồi mà cô còn định bao che cho tôi nữa?"
Cô Điền cắn răng: "Ông mới là nói dối đấy! Chú Vương, chúng ta đã tới nước này rồi, cùng lắm thì tất cả cùng vào tù thôi mà! Ông còn gì mà không thể nói nữa hả?"
"Cô ngồi tù cái gì, cô có giết người đâu." Thợ rèn Vương thậm chí còn cười rất thoải mái,"Cô cũng đâu có bằng chứng chứng minh lúc đó hắn nằm ngửa chứ?"
Lộ Hy sờ cằm: "Đúng là rất kỳ lạ. Lời giải thích của 2 người đều rất kỳ lạ. Vũ khí thợ rèn Vương dùng là chùy sắt rất nặng, anh Chúc Tử, đến thể hiện tí đi! Nếu cậu thấy chị đột nhiên lao ra, cầm một cây chùy sắt vung tới trước mặt cậu..."
Lộ Hy vừa nói vừa giơ 2 tay tới đầu Chúc Tinh Dạ, Chúc Tinh Dạ vô thức giơ tay lên chặn sự tấn công của cô lại.
"Đúng, chính là thế." Lộ Hy khẽ gật đầu.
"Nếu tấn công theo hướng chính diện thì hầu hết mọi người đều vô thức dùng lòng bàn tay để cản lại, xét theo khối lượng của cây chùy sắt, hẳn sẽ làm gãy cẳng tay của người đó trước rồi mới cách một cánh tay mà đập vào đầu được."
Thợ rèn Vương siết chặt tẩu thuốc trong tay: "Hắn không kịp phản ứng lại."
Lộ Hy nhún vai: "Với cây chùy sắt to đùng của ông thì e là người ta khó mà không phản ứng được."
Thợ rèn Vương không nói tiếng nào, Lộ Hy nhìn ông ta: "Tôi nghĩ ông đang nói dối, ông khiến tôi có cảm giác như đang cố nhận hết mọi tội vào đầu mình vậy. Nhưng tôi rất hiếu kỳ, cô Điền nói dối là để bao che cho ông, vậy còn ông, ông định bao che cho ai đây."
Thợ rèn Vương im lặng một lúc.
"Ông không nói thì tôi cũng đoán ra được rồi." Lộ Hy chống cằm,"Ông nghĩ cô Điền mới là hung thủ thật sự nên muốn gánh tội thay cho bà ta."
Thợ rèn Vương im lặng một hồi, không hề phản bác lại.
Cô Điền hơi sửng sốt, bà ta nhìn thợ rèn Vương rồi lại nhìn Lộ Hy, muốn nói nhưng lại thôi.
Lộ Hy nghiêng đầu hơi đắc ý: "Mấy người thú vị thật đấy, cô Điền nói dối để gánh tội thay ông, thực chất bà ta nghĩ ông là hung thủ thật sự. Còn ông, có lẽ vì vừa bị họ kích động nên mới đứng ra nói dối để định gánh tội thay bà ta, thực chất ông nghĩ bà ta mới là hung thủ thật sự."
Cô quan sát 2 người họ: "Thế thì rốt cuộc ai mới là hung thủ thật sự đây?"
Cô Điền và thợ rèn Vương nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là kinh ngạc.
Thợ rèn Vương tỉnh táo lại: "Chuyện này không quan trọng, tôi nhận tội, cô cũng không có bằng chứng rằng tôi nói dối, như thế thì có vấn đề gì? Tôi sẽ lên huyện đầu thú."
Lộ Hy chậm rãi lắc đầu: "Không, không được. Dù sao mưu kế của ông đã bị chúng tôi vạch trần rồi, thợ rèn Vương, chi bằng ông nói ra sự thật đi, biết đâu sự thật không giống như 2 người nghĩ thì sao."
Thợ rèn Vương đơ người, cô Điền gọi ông ta: "Chú Vương, ông nói đi. Tôi không giết người, tôi nghĩ ông cũng không đâu. Chuyện này không làm rõ thì dù ông có ngồi tù tôi cũng chẳng yên tâm, ông nói thật đi mà."
Thợ rèn Vương ngập ngừng hút 2 hơi thuốc, trừng mắt nhìn 2 người: "Mấy người các người, ai cũng bướng như lừa hết! Tôi không muốn sống nữa, vào tù cũng không khác mấy, sao mấy người lại... Haizz!"
Ông ta thở dài ngồi phịch xuống đất: "Được rồi, tôi sẽ nói thật."
"Lúc trước tôi không hề nói dối, tối đó tôi hẹn hắn gặp ở lò gạch bỏ hoang, tôi tới trước, hắn đến rồi tôi không nói tiếng nào mà nện thẳng cho hắn một cú. Vì tôi muốn dạy dỗ hắn nên không mạnh tay, nếu như tôi thật sự ra hết sức thì đầu hắn đã nở hoa rồi. Tôi đánh hắn từ phía sau, hắn ngã nhào xuống đất."
Lộ Hy nhíu mày: "Ông không xác nhận hắn đã chết hay chưa đúng không?"
Thợ rèn Vương lắc đầu: "Nhưng Hiểu Điềm nói hắn nằm ngửa, vậy hẳn là lúc đó hắn chưa chết rồi. Nếu không chẳng lẽ còn có kẻ nào nữa tới trước Hiểu Điềm để lật người hắn lại sao?"
Sắc mặt của cô Điền cũng hơi kỳ lạ: "Nhưng lúc tôi thấy hắn, hắn quả thực đã tắt thở rồi, đang, đang nằm ngửa thế đấy!"
Lộ Hy cụp mắt: "Tạm thời bỏ qua những câu đố chưa giải quyết được đi, tiếp tục nào, cô Điền, sau khi bà thấy hắn thì sao nữa?"
Cô Điền: "Tôi nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng động và bóng người. Tôi đoán chắc chắn là chú Vương giết Mark để báo thù cho Vương Nham rồi. Tôi nghĩ đều là vì tôi, vì tôi không vạch trần lời nói dối của chúng nên chú Vương mới không thể lấy lại công bằng cho Vương Nham, vì thế ông ấy mới giết người, nên tôi... Lấy con dao găm trên người mình ra, cố tình đâm vào ngực hắn để cho người ta nhìn thấy."
"Chỉ không ngờ người nhìn thấy là Chúc Tử, thằng bé ngốc này đã che giấu cho tôi, còn giấu luôn cả con dao."
Chúc Tinh Dạ trợn mắt: "Em rút con dao ra thì bỏ chạy, không làm gì hết, lúc em đi thi thể vẫn đang nằm ngửa."