Tạm thời được mọi người tin tưởng, Lộ Hy và Đạt mập cùng cẩn thận điều tra hiện trường lần nữa.
Cửa không có dấu vết bị cạy mở, khóa cũng không bị hỏng, Lộ Hy hỏi: "Có ai biết tối qua cô ta có khóa cửa hay không không?"Nói chung là chỉ có những người có quan hệ tương đối thân thiết nên mới nói đỡ cho nhau như thế.
Đinh Thải Thải lắc đầu, sắc mặt rất khó coi: "Tôi, tôi cũng không rõ, hôm qua tôi rất sợ, Tiểu Kiều đưa tôi về phòng rồi về. Tôi bảo cô ấy nhớ khóa cửa, nhưng hình như cô ấy không để ý thì phải... Vì thế tôi không biết rốt cuộc cô ấy có khóa cửa không nữa..."Triệu Nguyên lại đạp anh ta một cú: "Cậu biết nói chuyện không vậy!"
"Nhưng sáng nay lúc tôi nhìn thấy, cửa chính của cô ấy đang khép hờ!"
"Ừm — Không phải giết người trong phòng kín." Đạt mập nghiêm túc suy đoán. Chúc Tinh Dạ nhìn Lộ Hy: "Tới thư viện không, tôi nghĩ ở đó vẫn còn manh mối đấy."
Lộ Hy liếc ra cửa sổ: "Chỉ cần có cửa sổ thì dù khóa cửa cũng không được tính là giết người trong phòng kín đâu, tôi vừa nhìn sơ qua rồi, cửa sổ tầng 1 không hề có biện pháp chống trộm gì cả, có thể xem như 1 cửa khác."
"Chỉ là tôi thấy hơi lạ, nếu hung thủ đi vào theo đường cửa sổ thì sao lại mở cửa chính ra làm gì?"Lộ Hy thở dài: "Chảy nhiều máu như thế mà không hề có tiếng động nào, hẳn là bị bịt miệng hoặc dùng thuốc rồi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm manh mối đi."
Chúc Tinh Dạ: "Nói cách khác, hiện tại rất có thể hung thủ đã đi vào trong bằng cửa chính, sau khi ra tay thì Đinh Thải Thải tình cờ đi tới nên kẻ đó đã trốn theo đường cửa sổ. Cô còn nhớ lúc mình tới cửa sổ có mở không?"Mọi người nhìn nhau, có vẻ như vẫn chưa thực sự hạ quyết tâm.
Đinh Thải Thải hơi sửng sốt, sau đó hơi kích động gật đầu: "Không có! Lúc tôi tới cửa sổ không có mở!"Chúc Tinh Dạ khẽ chống tay, lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lộ Hy liếc nhìn Đinh Thải Thải, hôm nay trông cô ta rất tiều tụy, sắc mặt hơi tái. Nhưng cô quan sát kỹ hơn một chút vẫn cảm thấy... Hình như kem nền cô ta dùng trắng hơn hôm qua 1 tone nhỉ? Son cũng dùng màu nude.
Không biết có phải ảo giác của mình không, Lộ Hy hỏi cô ta: "Hôm nay cô dậy sớm lắm à?"Lộ Hy gật đầu.
Đinh Thải Thải sửng sốt, có vẻ như không hiểu sao cô lại hỏi vậy: "Ừm, tôi dậy rất sớm, vì hơi sợ nên ngủ không ngon lắm."
Lộ Hy khẽ gật đầu: "Ồ, vì cô ăn mặc gọn gàng, trang điểm nữa nên tôi nghĩ cô phải dậy sớm lắm."
Đinh Thải Thải cười gượng: "Tất nhiên rồi, vì tôi chuẩn bị xong mới tới gọi Tiểu Kiều mà."Đinh Thải Thải vẫn bối rối, cô ta nghiêm túc nghĩ kỹ lại: "Quần áo... Quần áo là bộ hôm qua, màu đen, vì thế không nhìn thấy được máu từ đâu chảy ra hết. Hình như mắt đang nhắm, nét mặt thì... Xin lỗi, tôi không thể miêu tả nét mặt đó được, dù sao, cũng là... một nét mặt cực kỳ đau khổ..."
Lộ Hy đi tới cái giường hơi đáng sợ kia, cô luôn cảm thấy hơi kỳ lạ, ở đây hẳn là thiếu gì đó. Chúc Tinh Dạ liếc cô một cái: "Vậy thì cô chỉ mới là tiểu học thôi."Có vẻ như Đinh Thải Thải lại nghĩ tới hình ảnh đáng sợ gì đó, vô thức vòng tay ôm bản thân: "Lúc đó tôi đi tới cửa phòng cô ấy, thấy cửa khép hờ nên nghĩ là cô ấy đã thức rồi... Tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, đẩy cửa ra một chút, vừa hay lại thấy cô ấy nằm trên vũng máu, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, không còn chút sức lực nào, tôi ngã xuống đất, hình như, hình như có hét lên một tiếng..."
"Lúc cô tới, Hạ Kiều vẫn còn ở trong này ư? Có trông thấy người khác trong phòng không?"Đạt mập không kìm được tiếng thở dài, Triệu Nguyên giơ chân đạp một cú lên mông anh ta, hơi tức giận: "Cậu than cái gì mà than hả!"
Có vẻ như Đinh Thải Thải lại nghĩ tới hình ảnh đáng sợ gì đó, vô thức vòng tay ôm bản thân: "Lúc đó tôi đi tới cửa phòng cô ấy, thấy cửa khép hờ nên nghĩ là cô ấy đã thức rồi... Tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, đẩy cửa ra một chút, vừa hay lại thấy cô ấy nằm trên vũng máu, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, không còn chút sức lực nào, tôi ngã xuống đất, hình như, hình như có hét lên một tiếng..."Chúc Tinh Dạ: "Tôi nghe nói thám tử mà là học sinh tiểu học sẽ rất lợi hại mà."
"Tôi bị dọa tới mức không đứng nổi nữa, căn bản không hề để ý trong phòng còn ai khác không, tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm người tới giúp thôi. Thật sự xin lỗi, tôi..."
Cô ta vừa nói vừa ôm mặt bật khóc.
"Xin lỗi." Lộ Hy đưa cho cô ta một tờ giấy,"Nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho rõ một chút, vì khi ấy chỉ có mình cô chứng kiến cảnh tượng đó. Trên người cô ta có vết thương gì rõ ràng không?"Lộ Hy khẽ gật đầu: "Ồ, vì cô ăn mặc gọn gàng, trang điểm nữa nên tôi nghĩ cô phải dậy sớm lắm."Chúc Tinh Dạ nhìn cô thêm lần nữa, bình thường thấy cô giao tiếp có vẻ hay ngượng, thế mà gặp tình huống này lại trở nên cực kỳ đáng tin nhỉ.
Đinh Thải Thải vừa lau nước mắt vừa lắc đầu. Đạt mập vẫn đang cười ngờ nghệch: "Hì hì, tôi là người nhỏ nhất trong câu lạc bộ, năm nay tôi mới năm nhất à."
"Cô có nhìn thấy nét mặt của cô ta không? Trợn tròn mắt hay đang nhắm mắt? Quần áo cô ta mặc màu gì?"
Đinh Thải Thải vẫn bối rối, cô ta nghiêm túc nghĩ kỹ lại: "Quần áo... Quần áo là bộ hôm qua, màu đen, vì thế không nhìn thấy được máu từ đâu chảy ra hết. Hình như mắt đang nhắm, nét mặt thì... Xin lỗi, tôi không thể miêu tả nét mặt đó được, dù sao, cũng là... một nét mặt cực kỳ đau khổ..."
Lộ Hy cụp mắt lắng nghe, xem ra không có manh mối gì đặc biệt cả
Cô nhìn Triệu Nguyên: "Hai người ở sát vách cô ta, ở đây 2 đêm rồi, chúng ta đều biết hiệu quả cách âm ở đây không tốt mấy, tối qua các anh không nghe tiếng động gì à?"Lộ Hy nhìn sang Đinh Thải Thải: "Cô ngủ không ngon mà cũng không nghe thấy gì à?"
Triệu Nguyên gãi đầu: "Tôi đi ngủ là như chết đi rồi, không nghe không thấy được gì hết!"
Lộ Hy nhìn sang Đinh Thải Thải: "Cô ngủ không ngon mà cũng không nghe thấy gì à?"
Đinh Thải Thải cắn môi, lắc đầu.
Đạt mập không kìm được tiếng thở dài, Triệu Nguyên giơ chân đạp một cú lên mông anh ta, hơi tức giận: "Cậu than cái gì mà than hả!"
Đạt mập xoa mông: "Không phải, tôi có trách mấy anh đâu, chỉ thấy tiếc thôi, nếu lúc đó có người nghe được thì biết đâu Tiểu Kiều đã..."
Không ai nói gì. Chúc Tinh Dạ: "Uy nghiêm của một thám tử vô danh thì có."
Lộ Hy thở dài: "Chảy nhiều máu như thế mà không hề có tiếng động nào, hẳn là bị bịt miệng hoặc dùng thuốc rồi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm manh mối đi."
Chúc Tinh Dạ nhìn cô thêm lần nữa, bình thường thấy cô giao tiếp có vẻ hay ngượng, thế mà gặp tình huống này lại trở nên cực kỳ đáng tin nhỉ.
Ở hiện trường trừ rất nhiều dấu máu ra thì hình như cũng chẳng còn manh mối gì có ích nữa cả.
Lộ Hy đứng trước cửa sổ, điểm đáng nghi nhất là cửa sổ này đang mở. Cô nhìn cánh cửa trước mắt, hơi do dự, Đạt mập bèn xung phong: "Hay là để tôi bò ra nhé?"
Lộ Hy: "... Hay là sang phòng kế bên bò đi, lỡ để lại dấu vân tay này nọ thì chúng ta sẽ phá hỏng hiện trường mất."
Cả nhóm tới phòng của Triệu Nguyên, Lộ Hy ló đầu nhìn ra ngoài một chút, độ cao này cô vẫn thoải mái nhảy ra ngoài được. Ngay trên phòng của Triệu Nguyên là phòng của Chúc Tinh Dạ, trước cửa sổ có một tàn cây to chắn ngang.
Lộ Hy hỏi: "Anh Chúc... Khụ, Chúc Tinh Dạ, cửa sổ phòng anh có mở được không vậy?"Lộ Hy cứng ngắc bò lên bệ cửa sổ, cẩn thận nhảy xuống dưới.
Chúc Tinh Dạ cũng nhìn lên trên một chút: "Không thể mở hết ra được, nhưng nếu miễn cưỡng thì cũng đủ cho 1 người chui ra. Tôi đã từng đẩy thử tán cây đó rồi, khá kiên cố, rất khó để dời đi."
Triệu Nguyên nói khẽ: "Dưng không cậu lại đẩy thứ đó làm gì vậy."
Chúc Tinh Dạ không lên tiếng. Không ai nói gì.
Lộ Hy cứng ngắc bò lên bệ cửa sổ, cẩn thận nhảy xuống dưới.
Quay đầu lại thấy ánh mắt Chúc Tinh Dạ nhìn mình hơi phức tạp: "... Tôi cứ nghĩ người tự xưng là thám tử thì ít ra cũng linh hoạt hơn một tí chứ."
Lộ Hy vô cảm: "Vậy thì ngại quá, hay là anh biểu diễn tí đi?"
Thám tử bọn tôi dựa vào trí tuệ đấy! Anh có biết trí tuệ là gì không hả! Tôi cũng muốn có đồng hồ gây tê với bóng đá giết người mà!
Chúc Tinh Dạ khẽ chống tay, lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ. Ở hiện trường trừ rất nhiều dấu máu ra thì hình như cũng chẳng còn manh mối gì có ích nữa cả.
Lộ Hy vẫn lạnh mặt vỗ tay cho anh vài cái, dù trong lòng cực kỳ thấy bất công, nhưng vẫn phải nói thật là anh rất ngầu...
Triệu Nguyên đứng bên cửa sổ, nét mặt rất vi diệu, không mấy thân thiện cười gằn một tiếng: "Này, làm quen như thế, tối qua từng nhảy rồi đúng không?"
Chúc Tinh Dạ không thèm để ý tới anh ta.
2 người đi tới trước cửa sổ của Hạ Kiều, cẩn thận tìm kiếm dấu vết hoặc dấu chân khả nghi trên mặt đất, đất chỗ này không quá mềm, họ chỉ tìm được nửa dấu chân mờ mờ, Lộ Hy lập tức chụp lại.
"Dù không rõ lắm nhưng cũng xem như là bằng chứng được, lát nữa lúc mọi người chia nhau ra tìm chứng cứ thì đem giày trong phòng ra so một chút xem có giống nhau không."
Thầy Giang luôn im lặng, lúc này chợt nhíu mày: "Ý của cô là 1 trong chúng tôi là hung thủ ư?"
Lộ Hy: "Ý của tôi là nếu hung thủ không phải là 1 trong số các người thì sẽ dễ hơn, chúng ta chỉ cần tìm được người ngoài đang ẩn nấp trong dinh thự này là phá được án rồi."
Thầy Giang nhìn cô vài giây, sau đó im lặng gật đầu.
Đạt mập khẽ liếc nhìn Lộ Hy: "Em gái, vừa rồi em trông uy tín thật đấy."
Lộ Hy: "Đó là kỹ năng bị động của tôi, uy nghiêm của một thám tử lừng danh đấy."
Chúc Tinh Dạ: "Uy nghiêm của một thám tử vô danh thì có."
Lộ Hy: "..."
Cô cẩn thận quan sát tình hình cửa sổ của Hạ Kiều lần nữa, trên vách tường ở đây bò đầy dây leo, có lẽ sẽ sót lại bằng chứng gì đó, nhưng ở đây lại không hề có một vết máu nào.
Lộ Hy thấy hơi khó tin: "Chảy một lượng máu lớn như thế, chắc chắn trên người hung thủ cũng phải dính máu, nếu bỏ đi từ đường cửa sổ thì sao lại không hề có dấu vết gì thế này?"
Không ai trả lời được câu hỏi của cô, Đạt mập gãi đầu: "Có khi nào chỉ đơn giản là... may mắn không?"
Lộ Hy thấy chuyện may mắn cũng không thể giải thích được vấn đề này.
Cô ngẩng đầu lên: "Tôi nghĩ giờ ít ra chúng ta có thể khẳng định được kẻ áo đen trong cuộn băng đó là làm thật. Nếu chúng ta không chọn báo cảnh sát thì có nghĩa là đã đồng ý chơi theo quy tắc của hắn, phải tìm ra kẻ đã sát hại cô gái trong tấm ảnh kia. Lộ Hy: "..."
Mọi người nhìn nhau, có vẻ như vẫn chưa thực sự hạ quyết tâm.
Đinh Thải Thải cắn răng: "Tôi sẽ đi tìm, nhất định phải cứu Tiểu Kiều cho bằng được!"
Đạt mập cũng siết chặt nắm đấm: "Đúng thế, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"Cô nhìn Triệu Nguyên: "Hai người ở sát vách cô ta, ở đây 2 đêm rồi, chúng ta đều biết hiệu quả cách âm ở đây không tốt mấy, tối qua các anh không nghe tiếng động gì à?"
Triệu Nguyên lại đạp anh ta một cú: "Cậu biết nói chuyện không vậy!"
Đạt mập rụt cổ không dám nói gì nữa. Đạt mập lại chen vào hòa giải: "Vậy tôi cũng đi là được rồi, này, mới bắt đầu đừng nên hoài nghi người nhà mình chứ."
Chúc Tinh Dạ nhìn Lộ Hy: "Tới thư viện không, tôi nghĩ ở đó vẫn còn manh mối đấy."
Lộ Hy gật đầu.
Triệu Nguyên cũng nhao nhao lên: "Này em gái, cô đừng đi theo cậu ta, lỡ như cậu ta thực sự là hung thủ giết người thì sao?"
Chúc Tinh Dạ bày ra vẻ mặt đang nhìn một thằng thiểu năng.
Lộ Hy hạ giọng hỏi: "Xin lỗi, trước đây anh với anh ta từng xích mích với nhau à?"
Chúc Tinh Dạ: "Không có."
Đạt mập lại chen vào hòa giải: "Vậy tôi cũng đi là được rồi, này, mới bắt đầu đừng nên hoài nghi người nhà mình chứ."
Thầy Giang nhíu mày: "Được rồi, sinh viên bình thường ai mà giết người? Đừng có nói bậy bạ."
Triệu Nguyên thấy mọi người đều đứng về phe Chúc Tinh Dạ, tức đến mức xoay người bỏ đi: "Được lắm, mấy người thích đi đâu thì đi, tôi tự đi tìm manh mối vậy."Lộ Hy nhìn những người khác, Đạt mập cũng vội giới thiệu: "Tiểu Kiều, Triệu Nguyên và Thải Thải đều cùng tuổi, họ đang học năm 3 đại học, Chúc Tinh Dạ thì lớn hơn tôi 1 tuổi, năm 2."
Đinh Thải Thải tỏ ra áy náy: "Cậu ta cứ thế đấy, mọi người đừng để bụng nhé."
Lộ Hy nhíu mày: "Cô với anh ta thân nhau lắm à?"
Đinh Thải Thải sửng sốt: "Mọi người đều chung câu lạc bộ mà, phải thân với nhau chứ."
Nhưng cách nói vừa rồi của cô ta đã thể hiện không phải ý nghĩa này. Với cô ta, có vẻ như Triệu Nguyên thân thiết hơn so với những người khác ở đây.
Nói chung là chỉ có những người có quan hệ tương đối thân thiết nên mới nói đỡ cho nhau như thế.
Đạt mập vẫn đang cười ngờ nghệch: "Hì hì, tôi là người nhỏ nhất trong câu lạc bộ, năm nay tôi mới năm nhất à."Triệu Nguyên cũng nhao nhao lên: "Này em gái, cô đừng đi theo cậu ta, lỡ như cậu ta thực sự là hung thủ giết người thì sao?"
Lộ Hy nhìn những người khác, Đạt mập cũng vội giới thiệu: "Tiểu Kiều, Triệu Nguyên và Thải Thải đều cùng tuổi, họ đang học năm 3 đại học, Chúc Tinh Dạ thì lớn hơn tôi 1 tuổi, năm 2."Chúc Tinh Dạ: "Nói cách khác, hiện tại rất có thể hung thủ đã đi vào trong bằng cửa chính, sau khi ra tay thì Đinh Thải Thải tình cờ đi tới nên kẻ đó đã trốn theo đường cửa sổ. Cô còn nhớ lúc mình tới cửa sổ có mở không?"
Lộ Hy: "Tôi còn tưởng anh ta mới lên cấp 2 ấy chứ."
Chúc Tinh Dạ liếc cô một cái: "Vậy thì cô chỉ mới là tiểu học thôi."
Lộ Hy: "Sao tôi lại là học sinh tiểu học?"Lộ Hy: "..."
Chúc Tinh Dạ: "Tôi nghe nói thám tử mà là học sinh tiểu học sẽ rất lợi hại mà."
Lộ Hy: "..."