Bác sĩ Tạ ngơ ngác ngồi trong sân, Lộ Hy nhìn cô ta rồi thấp giọng hỏi: "Bà ổn không vậy? Có chuyện gì thế?"
Bác sĩ Tạ cúi đầu, giọng nói hơi run rẩy: "Bà ấy đã nói với tôi hết rồi."
Lộ Hy mím môi: "Là chuyện Hiểu Điềm đúng không?"
Bác sĩ Tạ khẽ gật đầu: "Đúng thế, con dao găm đó là dao găm của Hiểu Điềm, tôi đã từng nhìn thấy. Tôi đã sớm nghĩ tới... con dao găm của bà ấy..."
Xem ra cô ta đã biết cô Điền chính là Hiểu Điềm.
"Dao găm của bà ấy ở chỗ người khác thì chỉ có thể là vì bà ấy đã chết rồi mà thôi. Tôi ngốc thật, sao từ đầu tôi không ngờ tới chứ!"
"Hả?" Lộ Hy hơi sững sờ.
Bác sĩ Tạ đã khóc không thành tiếng: "Cô Điền nói với tôi Hiểu Điềm đã chết trong đám lửa trời 8 năm trước rồi!"
Lộ Hy cẩn thận nhắc nhở cô ta: "À thì, tôi nghĩ trong lời giải thích của cô Điền, đã chết không nhất định là chết vật lý đâu, có thể là hàm ý gì đó, ví dụ như chết đi để chào đón cuộc sống mới chăng..."
Bác sĩ Tạ khóc lắc đầu: "Cô không cần phải an ủi tôi, tôi học Y mà, tôi biết người đã chết thì không sống lại được, cái gì mà thế giới sau khi chết đều là nhảm nhí cả! Người đã chết thì cũng biến mất, vì cứu tôi nên bà ấy mới..."
Lộ Hy hơi do dự, vẫn hỏi lại cô ta: "Bà ta cứu cô thế nào? Đã xảy ra chuyện gì, cô có thể cho tôi biết được không?"
Bác sĩ Tạ chùi nước mắt, cuối cùng gật đầu.
"8 năm trước, tôi thi lên đại học, 1 mình lên thành phố nên rất phấn khích. Tôi với bạn học đi ra ngoài chơi, có 1 bà lão hỏi đường tôi, tôi chỉ cho bà ta, còn dẫn bà ta đi theo một đoạn, ai ngờ vừa rẽ vào một khúc ngoặt đã có vài tên đàn ông xông ra, trói tôi lại rồi đưa đi. Sau này tôi mới biết đó là thủ đoạn của bọn môi giới thường dùng, tôi bị bắt cóc và bán đi."
Bác sĩ Tạ nhớ lại chuyện năm đó, sắc mặt không mấy tốt đẹp gì.
Lộ Hy nhanh chóng liên tưởng tới kẻ môi giới ở thôn Chuyên Nhi, chần chừ rồi hỏi: "Lẽ nào là... Hầu Bảo Lương?"
Bác sĩ Tạ cười lạnh: "Đúng vậy, chính là hắn. Chỉ không ngờ hắn lại không nhận ra tôi, có lẽ là vì tạo nghiệp nhiều quá nên không nhớ mặt tôi chăng."
"Chúng bắt cóc người khác không phải để bán tới thôn Chuyên Nhi mà là bán tới những nơi xa xôi nghèo khổ, chúng nói người ở đó đã hình thành thói quen mua vợ, sẽ không ai báo cảnh sát hết. Nhưng vì nhà của Hầu Bảo Lương ở đây nên chúng mới dùng chỗ này làm nơi trung chuyển."
"Chúng rất cẩn thận, sợ bị người khác phát hiện nên không đi chung một đám lớn. Chúng gộp 2 – 3 cô gái lại thành 1 nhóm, chuốc thuốc chúng tôi để chúng tôi không còn sức để chạy trốn nữa. Sau đó thì lần lượt chở chúng tôi ra khỏi thôn, bảo là ra ngoài khám bệnh nên đi qua chỗ này."
"Tôi thấy những cô gái đi cùng mình lần lượt bị đưa ra ngoài hết, càng lúc càng sợ. Lúc chúng cho tôi uống thuốc, tôi giả vờ uống, sau đó nghĩ hết mọi cách khiến mình nôn hết ra, tôi muốn tìm cơ hội để chạy trốn."
"Tối đó, tôi biết chúng muốn dẫn mình đi, nếu không chạy sẽ không thoát được nữa, nhưng tôi không tài nào cởi được sợi dây trên người mình cả. Khi đó tôi nghe tiếng của một người phụ nữ, bà ấy hạ giọng hỏi tôi có ai trong đây không, tôi liều mạng tạo ra tiếng động, bà ấy phát hiện ra tôi."
Lộ Hy cụp mắt: "Người đó là Hiểu Điềm ư?"
Bác sĩ Tạ khẽ gật đầu: "Đúng thế. Hiểu Điềm cởi dây thừng cho tôi, chỉ cho tôi hướng để chạy trốn, bà ấy nói những kẻ môi giới ở đây đông mà lại rất hung ác, người dân trong thôn cũng không giúp gì được, chỉ bảo tôi âm thầm tự chạy thật nhanh thôi."
"Lúc đó tôi chẳng có tí sức lực nào, bà ấy vớ lấy vài trái ớt khô treo trên tường đưa cho tôi cắn vào, chạy không nổi thì cắn một miếng, không thể dừng lại được, không thể để chúng bắt về."
"Bà ấy dẫn tôi chạy trên con đường ra khỏi thôn, nhưng chúng tôi chạy chưa được bao xa đã bị Hầu Bảo Lương bắt lại, hắn đuổi theo sau chúng tôi, tôi thật sự rất hoảng loạn, nhưng cũng chẳng dám dừng lại. Tôi nghe theo lời bà ấy, cảm thấy hết sức thì cắn một miếng ớt khô, Hiểu Điềm đưa tôi tới giao lộ ngoài thôn, bà ấy chỉ cho tôi hướng đi. Bảo tôi đi dọc theo đường núi, đừng ngừng lại, tới khi tới nhà ga thì đến chỗ nhiều người mà báo cảnh sát."
Cô ta khóc lóc khổ sở, Lộ Hy ngồi xuống chùi nước mắt giúp cô ta.
"Đừng khóc nữa, cô vẫn còn sống sót, 2 người đều rất giỏi."
Chạy trốn vào ban đêm như thế đúng là một sự tuyệt vọng không tài nào mường tượng ra được.
Bác sĩ Tạ ôm lấy cô rồi gào khóc: "Là tôi đã hại bà ấy! Lúc đó tôi hỏi còn bà ấy thì thế nào, bà ấy nói bà ấy là người trong thôn nên không sao hết, tôi chỉ cần tự chạy đi thôi! Là tôi đã hại bà ấy! Sao bà ấy lại bình yên được cơ chứ! E là người trong thôn cũng sợ đám môi giới kia thôi!"
Lộ Hy vội trấn an cô ta: "Không phải đâu, cô không có hại bà ta, Hiểu Điềm không hề chết mà!"
Bác sĩ Tạ khó tin trợn tròn mắt, thút thít hỏi: "Cô nói gì vậy? Chẳng phải Hiểu Điềm đã..."
Lộ Hy: "Cô Điền chính là Hiểu Điềm đấy, bà ta tên là Điền Hiểu Điềm!"
Bác sĩ Tạ ngơ ngác nhìn cô, nước mắt chảy dài trên gò má: "Vậy sao bà ấy lại không nhận ra tôi, tại sao lại nói với tôi là mình không phải Hiểu Điềm?"
Lộ Hy gãi đầu: "Chuyện này thì hiện tại tôi cũng không biết, nhưng mà... Bà ta đúng là Hiểu Điềm đấy."
Bác sĩ Tạ đột nhiên đứng dậy: "Không đúng, nếu bà ấy là Hiểu Điềm thì càng không thể nào giết người được! Hiểu Điềm sẽ không giết người đâu!"
Lộ Hy vội giữ chặt cô ta lại: "Cô bình tĩnh trước đi đã! Chuyện này chúng ta vẫn phải điều tra lại..."
"Tôi biết rồi." Bác sĩ Tạ hất tay cô ra rồi chạy ra ngoài.
Lộ Hy vội vàng đuổi theo, nhưng vì khả năng vận động thực sự không tốt lắm nên đã bị mất dấu. Chẳng biết bác sĩ Tạ biết gì nữa, đúng là khiến người ta lo lắng mà.
Cô nghĩ hẳn là bác sĩ Tạ đã tới nhà trưởng thôn tìm cô Điền, vì thế cũng đi thẳng tới nhà trưởng thôn.
Lộ Hy thở hổn hển chạy tới nhà trưởng thôn, Chúc Tinh Dạ, trưởng thôn đều ở đó, nhưng không có bác sĩ Tạ.
Cô nhăn nhó: "Xong rồi, đoán sai rồi!"
Chúc Tinh Dạ vội chạy tới đỡ cô: "Chị sao vậy?"
Lộ Hy xua tay: "Trưởng thôn ơi, mau dẫn người đi tìm bác sĩ Tạ đi, hiện tại tâm trạng của cô ta không ổn định, không biết chạy đi đâu mất rồi, tôi sợ cô ta làm ra chuyện điên rồ gì nữa!"
Trưởng thôn cũng không hỏi nhiều, vội gật đầu rồi ra ngoài kêu gọi mọi người đi tìm bác sĩ Tạ.
Chúc Tinh Dạ rót cho cô một ly nước, Lộ Hy uống ừng ực hết nửa ly rồi thở dài: "Cậu nói đúng đấy, chị thật sự phải luyện tập nhiều hơn rồi."
Vẻ mặt Chúc Tinh Dạ đầy sương mù.
Lộ Hy vỗ lên vai anh: "Họ đi tìm người rồi, chị sẽ làm những chuyện trong khả năng mình vậy, để chị đi tìm cô Điền."
Cô Điền đang ngồi đợi trong nhà trưởng thôn, đã tẩy trang xong, trông như một người phụ nữ trung niên bình thường, bà ta ngẩng mặt lên, dường như có chút kinh ngạc: "Sao cô lại tới nữa? Còn việc gì muốn hỏi hay sao?"
Lộ Hy đi thẳng vào vấn đề: "Bà chính là Hiểu Điềm mà bác sĩ Tạ đang tìm, sao lúc trước lại không nói cho cô ta biết chứ?"
Cô Điền im lặng một hồi rồi bỗng bật cười, trong khoảnh khắc đó, mặt mày của bà ta lộ ra vẻ hớn hở: "Cô đừng thấy tôi hiện tại thế này nhé, trước đây tôi cũng từng làm anh hùng đấy."
Lộ Hy và Chúc Tinh Dạ im lặng nhìn bà ta.
"Người trong thôn đều biết Hầu Bảo Lương làm chuyện bất lương bên ngoài, tôi trông thấy chúng dẫn con gái đi ra ngoài, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Tôi hỏi người trong thôn, họ đều lờ mờ suy đoán, bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng, khi đó tôi lại ôm một lòng nhiệt huyết mà muốn xen vào."
Bà ta cười như tự giễu mình: "Tôi thừa lúc chúng không có ở nhà mà bò vào xem, trong đó đang giam giữ một cô gái trẻ, thế là tôi bèn dẫn cô ấy chạy đi. Sau này tôi bị kẻ môi giới đuổi tới mới cảm thấy sợ hãi, chúng uy hiếp tôi phải nói ra hướng cô gái đó chạy, sau đó dẫn tôi đi, tôi đã cực kỳ sợ hãi."
"Khi ấy lửa trời đã cứu mạng tôi, trên núi bị cháy, tất cả mọi người đều ra xem, tôi bèn chạy theo đường cái, chúng cũng chẳng dám đuổi theo tôi. Nhưng lúc đó đám Hầu Bảo Lương không giống như bây giờ, chúng vẫn chưa bị bắt, người trong thôn đều sợ chúng. Tôi nhanh trí giả điên giả khùng, hét câu đó —"
"Lửa trời giáng thế, Tà Thần giáng lâm."
"Sau đó hắn cũng thường xuyên tới nhà tôi, nhìn tôi chằm chằm, tôi biết tỏng là hắn không tin tôi phát điên. Hắn nói với cha tôi rằng hắn không chê tôi ngốc, muốn lấy tôi, tôi rất sợ, tôi nghĩ chắc chắn hắn muốn bán tôi đi nên chỉ có thể giả điên tới cùng. Tôi cầm cây kiếm gỗ đào trên tường đi ra ngoài chặt yêu, đánh cho hắn tháo chạy."
Cô Điền nhìn trang sức trên người mình: "Sau này tôi vẫn luôn làm những chuyện khác người, mong rằng hắn sẽ tin rằng tôi thực sự phát điên rồi."
Lộ Hy nhíu mày, hóa ra Hiểu Điềm đã trở thành cô Điền như thế.
"Còn bác sĩ Tạ, tôi không ngờ sau khi rời khỏi đây cô ấy lại trở thành bác sĩ, đúng là không tầm thường chút nào, năm đó tôi còn nghĩ đây là một cô gái sinh ra ở thành thị nữa chứ." Cô Điền cụp mắt, xoa xoa đôi bàn tay của mình,"Tôi không muốn để cô ấy biết mình là Hiểu Điềm."
"Hiện tại tôi còn đâu dáng vẻ của năm đó nữa chứ. Tôi giả thần giả quỷ, sắp trở thành tội phạm giết người rồi, có một số chuyện không nên để cô ấy biết, nếu để cô ấy nhận ra người trong trí nhớ của mình lại trở thành một bà cốt xấu xa thì tệ lắm."
Lộ Hy nhìn bà ta: "Chỉ vì thế thôi sao?"
Cô Điền ngẩng đầu lên nhìn cô: "Hả?"
Lộ Hy hỏi: "Tôi vừa nghe bác sĩ Tạ kể chuyện lúc đó rồi, tự nhiên nghĩ tới một chuyện. Cái ngày mà bà từ Hiểu Điềm trở thành cô Điền cũng chính là ngày lửa trời giáng lâm 8 năm trước, sau khi bác sĩ Tạ bị bắt cóc và chạy trốn. Hôm đó bà chạy từ đường ngoài thôn về, vì đưa bác sĩ Tạ ra khỏi thôn nên bà mới đi đường đó, mọi thứ đều khớp cả. Là như thế đúng không?"
Cô Điền im lặng một lúc, không đáp.
Lộ Hy cười: "Vậy tôi xem như bà đồng ý đi. Thế thì lại có một vấn đề mới nữa, bằng chứng ngoại phạm của Hầu Bảo Lương không thành lập. Bác sĩ Tạ nói hôm đó Hầu Bảo Lương chạy theo sau lưng 2 người, vốn không thể nào uống rượu cùng với Mark được."
"Vậy bằng chứng ngoại phạm của Mark cũng là giả, hắn hoàn toàn có đủ thời gian để giết Vương Nham."
Vẻ mặt cô Điền cứng đờ, im lặng một lúc rồi cúi đầu: "Cô muốn hỏi tôi tại sao không vạch trần hắn à?"
Lộ Hy lắc đầu: "Không, bà đã nói lý do rất rõ rồi, tôi có thể hiểu được. Tôi không cần bà bất chấp tính mạng của mình để làm chứng, tôi chỉ muốn hỏi bà một chuyện thôi."
"Có phải bà vẫn áy náy với thợ rèn Vương, người nhà của Vương Nham không?"
Lộ Hy nhìn thẳng vào mắt bà ta, cô Điền chợt ngẩng đầu lên.