Lộ Hy đi theo Kinh Cố An đến hiện trường vụ án, trên đường đi cũng đã hiểu được 7 – 8 phần tình tiết vụ án.
Thời điểm Phương Tiễu Ngữ tử vong là từ 14 giờ chiều ngày 16 đến rạng sáng 3 giờ ngày 17, nguyên nhân tử vong là do đầu bị va chạm, hung khí là bàn trà ở nhà cô ta.
Lộ Hy nhíu mày: "Nghe có vẻ như là bị trượt chân nhỉ?"
Kinh Cố An lắc đầu: "Theo như pháp y kiểm nghiệm, đầu của cô ta bị va đập 2 lần, một lần ở sau gáy, nhưng vết thương trí mạng thật sự lại là vì trán đập vào bàn trà."
Tiểu Quan nói chen vào: "Cô chỉ cần tưởng tượng tí là hiểu ngay, chắc chắn là hung thủ đánh nạn nhân từ phía sau, sau đó cô ta đập vào bàn trà... Chết ngay tại chỗ."
Lộ Hy lẳng lặng lắng nghe: "Tôi muốn nghe lý do tại sao các anh lại xem Chúc Tinh Dạ là nghi can số 1."
Kinh Cố An giở cuốn sổ nhỏ của mình ra: "Lúc chúng tôi dò hỏi về quan hệ giữa anh ta và cô Phương Tiễu Ngữ, anh ta phủ nhận mình đã từng gặp người chết sau ngày 15. Nhưng sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện bóng dáng của anh ta trong video giám sát ở hành lang trước cửa nhà Phương Tiễu Ngữ, thời gian là 14 giờ ngày 16."
Lộ Hy thấy hơi căng: "Vừa sát thời điểm tử vong được suy đoán luôn à."
Kinh Cố An gật đầu, nhớ lại người đàn ông kia, bề ngoài ấm áp lịch sự nhưng thực chất không hề hợp tác chút nào thì hơi đau đầu: "Có thể thu hẹp phạm vi tới 14 giờ là vì Phương Tiễu Ngữ đã mở cửa cho anh ta. Nhưng đáng nghi hơn là video giám sát đã bị kẻ nào đó lấy mất một đoạn từ sau 14 giờ 30, vì thế chúng tôi không biết được anh ta đã rời khỏi khi nào."
Lộ Hy hỏi: "Vậy anh ta nói sao?"
Kinh Cố An tỏ ra không vui: "Anh ta nói chỉ ở lại có 5 phút thôi! Nhưng chúng tôi có video tới 14 giờ 30 đấy! Đúng là nói năng bậy bạ!"
Tiểu Quan cũng tức giận: "Mỗi lần anh ta nói dối đều bị vạch trần cả, đúng thật là, dù có là ngôi sao lớn cũng đâu thể lừa người khác như thế chứ!"
Kinh Cố An lắc đầu: "Anh ta còn bảo đến để bàn chuyện công việc, về vấn đề hợp tác trong bộ phim tiếp theo, nhưng chúng tôi đã hỏi người đại diện của Phương Tiễu Ngữ rồi, họ căn bản không hề có công việc gì để bàn bạc được cả! Lúc chúng tôi nghi ngờ không biết giữa hai người này có giấu giếm quan hệ yêu đương gì không thì người đại diện cũng ấp a ấp úng, chỉ nói là "Chắc là không có", dính tới mạng người rồi cơ đấy! Thế mà đám người này còn đang che giấu nữa chứ!"
Lộ Hy ôm ngực.
Tiểu Quan lo lắng hỏi cô: "Cô bị sao vậy? Hình như khó chịu ở đâu à?"
Lộ Hy thở dài: "Không sao, chỉ là nóc nhà có nguy cơ bị sập, tim tôi hơi đau đớn tí thôi."
Xuất hiện ở hiện trường vụ án trong thời điểm suy đoán tử vong, không nói được nguyên nhân tại sao mình lại đến đó, quan trọng hơn là nói dối hết lần này tới lần khác khiến cảnh sát không còn tin tưởng nữa, không làm nghi can số 1 mới là lạ đó.
Có vẻ như Kinh Cố An vẫn chưa nói xong: "Hơn nữa chúng tôi còn có được... thông tin đáng ngờ của người chết."
Lộ Hy hơi sửng sốt: "Cái gì cơ?"
Manh mối quan trọng như thế sao giờ mới chịu nói?
Nét mặt của Kinh Cố An hơi khó tả: "Trong tay người chết nắm một tấm bài, trên đó in hình những ngôi sao và một người đàn ông, cô có nghĩ đây là để chỉ Chúc Tinh Dạ không?"
Tiểu Quan bổ sung: "Là bài tarot ấy! Nhưng nếu chúng tôi lấy bài tarot ra làm bằng chứng quyết định thì... Hơi khó tin đúng không?
Lộ Hy thấp giọng nói: "The star."
Kinh Cố An có chút hoang mang: "Hả?"
Lộ Hy tỉnh táo lại: "Không có gì, tôi chỉ dựa theo miêu tả của anh để tưởng tượng thôi, hẳn đó là lá The Star trong tarot. À đúng rồi, lúc các anh phát hiện thì lá bài đó có đang đúng chiều không?"
Kinh Cố An khó hiểu: "Gì mà đúng chiều hay không chứ?"
Lộ Hy giải thích với anh ta: "Là nhìn từ góc độ của người chết ấy, người đàn ông trên lá bài đang theo chiều hướng lên hay hướng xuống?"
Kinh Cố An cẩn thận nhớ lại: "Là... hướng xuống!"
Lộ Hy trợn mắt: "The Star ngược à."
Tiểu Quan có chút thán phục: "Ngài còn nghiên cứu bài tarot cơ à?"
Lộ Hy khẽ cười: "Viết tiểu thuyết mà... À không phải, làm thám tử tất nhiên phải biết mọi thứ một ít, nhưng tôi không phải dân chuyên nghiệp gì đâu, chỉ biết quy tắc hoạt động và hàm nghĩa các lá bài thường gặp thôi."
Tiểu Quan tò mò hỏi: "Vậy lá The Star trong tay cô ta có nghĩa là sao vậy?"
Lộ Hy lắc đầu: "Cách giải nghĩa của bài tarot có liên quan mật thiết với những câu hỏi mà người xem muốn hỏi, chỉ nhìn bài thôi thì e là không thể, nhưng mà The Star ngược... Cũng không phải dấu hiệu gì tốt lành."
Kinh Cố An không mấy hứng thú với những chuyện ngoài lề này: "Chắc chẳng liên quan gì nhỉ, lúc đó trên mặt đất rải rác tháp bài gì đấy. Trước khi chết mà còn nắm vào tay, chẳng lẽ lại còn muốn bóc cho mình một quẻ trước khi chết à?"
Lộ Hy thấy hình như cảnh sát Kinh có chút hiểu lầm với hoạt động này rồi thì phải.
Nhưng cô cũng không vội tranh luận: "Đợi đến hiện trường xem rồi hãy nói... Giờ Chúc Tinh Dạ còn tiếp nhận điều tra không vậy?"
Kinh Cố An gật đầu: "Khó khăn lắm mới đem được ngôi sao lớn này về, dù sao cũng phải bắt anh ta mở miệng một chút chứ."
Lộ Hy hắng giọng: "Khụ, hay là, để tôi thử một chút đi?"
Cả hai người kia đều đồng loạt nhìn cô.
Lộ Hy nhướng mày: "Mấy anh nhìn tôi như thế là sao?"
Tiểu Quan ngượng ngùng vuốt tóc: "Thực ra chúng tôi đang đợi cô nói thế đấy, vì... Chúc Tinh Dạ bảo muốn gặp cô."
Kinh Cố An cũng hơi xấu hổ: "Nhưng vì anh ta là nghi can số 1 nên hẳn là hơi nguy hiểm, để một cô gái trẻ như cô đến gặp, chúng tôi hơi ngại tí..."
Lộ Hy: "..."
Sao cô chẳng thấy họ ngại chỗ nào nhỉ.
Đến Cục cảnh sát, hai người hùng hổ dẫn cô bước vào phòng thẩm vấn.
Lúc họ đi vào, Chúc Tinh Dạ đang bưng tách trà bình tĩnh uống, hoàn toàn trái ngược với viên cảnh sát đang cầm đèn thở hồng hộc ngồi đối diện mình.
Kinh Cố An hắng giọng: "Khụ, anh nhìn đi, chúng tôi đã dẫn người đến rồi đây, anh Chúc, có phải anh cũng nên nói thật với chúng tôi một chút rồi không?"
Chúc Tinh Dạ gật đầu: "Vậy mọi người ra ngoài trước đi."
Vẻ mặt tự nhiên, giọng điệu ấm áp, người ngoài nhìn vào còn nghĩ là họ đang làm việc thay cho anh cơ đấy.
Viên cảnh sát trong phòng thẩm vấn hếch mũi tức giận: "Anh đừng có mà được voi đòi tiên nhé!"
Chúc Tinh Dạ khó hiểu nhìn anh ta: "Sao vậy?"
Lộ Hy bèn ho khan vài tiếng: "Hay là... Cứ để cho tôi hỏi đi?"
Kinh Cố An gãi đầu: "Chuyện này không được, không đúng quy định, lúc hỏi nhất định phải có người bên cạnh ghi chép lại, hơn nữa... Dù mấy người có nói trong phòng thì người bên ngoài cũng nghe được mà, có gì phải tránh đâu."
Chúc Tinh Dạ: "Vậy mấy người ra ngoài ghi chép đi."
Kinh Cố An: "..."
Dù như thế cũng được, nhưng bị nghi can đề nghị như thế lại khiến người ta cảm thấy không phục. Nhưng mà...
Kinh Cố An thở dài: "Được rồi, nhưng chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho cô Lộ Hy, phải cố định anh trên ghế, như thế có vấn đề gì không?"
Chúc Tinh Dạ thoải mái nhìn chiếc còng tay anh ta lấy ra, khẽ gật đầu.
Những người khác ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn hai người bọn họ.
Lộ Hy thấy anh bị cố định vào ghế, trong lòng hơi khó chịu, nhưng Chúc Tinh Dạ thậm chí còn tò mò thử cử động cổ tay, sau đó ngẩng đầu cười nói với cô: "Cô thấy chiếc vòng bạc tôi vừa mua có đẹp không?"
Lộ Hy: "... Anh lạc quan tới vậy luôn ha."
Chúc Tinh Dạ thấy vẻ mặt cô như thế thì buồn cười: "Sao vậy? Có phải tôi giết người đâu."
Lộ Hy xoa xoa cái đầu đang đau: "Tôi biết tôi biết, nhưng... Giờ tất cả các bằng chứng đều đang hướng về phía anh đấy."
Chúc Tinh Dạ hơi trợn mắt: "Cô biết ư?"
"Hả?" Lộ Hy không thấy những lời mình nói có gì kỳ lạ.
Chúc Tinh Dạ khẽ cười: "Tôi biết bản thân không có giết người nên tôi chắc chắn. Cô Lộ, vậy sao cô lại biết chắc thế chứ?"
Lộ Hy vươn tay gõ bàn một cái: "Vì trong mắt tôi, anh không phải người khả nghi nhất."
"Thứ nhất, việc mất video thoạt nhìn có vẻ như anh là người có lợi nhất, nhưng thực chất, đó là một chứng cứ cực kỳ bất lợi với anh. Nếu thật sự là anh nhúng tay vào, vậy tại sao không cắt bóng dáng của anh xuất hiện lúc 14 giờ đi?"
"Thứ hai là tấm bài tarot kia. Tôi nghĩ lá bài này sẽ chỉ ra một số sự thật, nhưng không phải là thông điệp báo tử gì hết. Trên báo cáo tử vong đã ghi rõ cô ta chết do va đập, không thể nào có thời gian mà tìm ra lá The Star trong một đống bài vương vãi để chỉ điểm ra anh được. Tôi nghĩ, điều mà lá The Star chỉ ra thực sự là... Lúc đó cô Phương Tiễu Ngữ đang xem bói tarot thôi."
Chúc Tinh Dạ nhìn cô một lúc rồi bật cười: "Hay thật đấy."
Lộ Hy kiêu ngạo lắc lắc đầu.
Nhưng Chúc Tinh Dạ lại thở dài: "Tuy nhiên tôi có hơi hơi thất vọng."
Lộ Hy hơi lo lắng, mở to mắt hỏi: "Sao vậy, tôi bỏ sót thông tin nào à?"
Chúc Tinh Dạ nhìn cô: "Tôi cứ nghĩ lý do là vì cô tin tưởng tôi chứ."
Lộ Hy hơi sửng sốt, đây là ảo giác của cô à, sao cô lại cảm thấy như mình đang bị trêu đùa vậy?
Chúc Tinh Dạ cười bất lực: "Có một số chuyện tôi không tiện nói rõ ra, nhưng tôi thật sự không có giết người. Tôi mong được gặp cô Lộ một lần là mong ngài có thể tham gia điều tra..."
Lộ Hy: "Tôi thật sự tin tưởng anh."
Giọng nói của Chúc Tinh Dạ im bặt, anh hơi bối rối nhấc tay lên, chợt nhớ ra giờ mình đã bị còng vào ghế nên vội đổi sang tay kia che mặt lại.
Lúc này Lộ Hy không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, hơi lo lắng đứng lên hỏi: "Sao vậy? Anh khó chịu ở đâu à?"
Cảnh sát đang quan sát tình hình bên trong phòng thẩm vấn đứng bật dậy: "Cẩn thận! Kẻ tình nghi có hành động bất thường, sẵn sàng xông vào bất cứ lúc nào!"
"Không có!" Chúc Tinh Dạ hít sâu vài hơi, buông nắm tay ra, trông không khác gì mọi khi nữa.
Lộ Hy vẫn còn hơi nghi ngờ: "Thật sự là không sao à?"
Chúc Tinh Dạ bình tĩnh: "Cô hỏi đi, tôi sẽ nói hết."
Lộ Hy: "?"
Vừa nãy cô đã làm gì à?
Cảnh sát đang chuẩn bị xông trận bên ngoài cũng ngớ người.
Kinh Cố An gãi đầu: "Thám tử lợi hại thế cơ à?"
Tiểu Quan nhìn chằm chằm bên trong như đang nghĩ gì đó: "Chẳng lẽ là..."