Chương 35: Bằng Chứng Ngoại Phạm

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:47:57

Bác sĩ Tạ nhìn thoáng qua Lộ Hy: "Biết đâu chỉ là do sốt ruột chứ không nghĩ nhiều như thế thì sao?" Lộ Hy: "Cũng có thể là thế. Nhưng mà ít ra hiện tại chúng ta cũng đã biết được một chuyện, đám cháy này bắt nguồn từ con người chứ không phải lửa trời." Bác sĩ Tạ gật đầu: "Trừ người dân trong thôn ra, tôi nghĩ đa số mọi người đều không nghĩ đây là lửa trời đâu nhỉ?" Lộ Hy cười: "Là con người phóng hỏa, nói cách khác là kẻ phóng hỏa vừa mới xuống núi. Mọi người còn nhớ ai vẫn ăn mặc chỉnh tề trong ngày hôm đó không?" Bác sĩ Tạ sửng sốt, bỗng mở to mắt: "Cô Điền!" Lộ Hy gật đầu: "Đúng thế, quần áo của bà ta quá bắt mắt, mọi người đều đã quen rồi, vì thế lần đầu tôi cũng không nhận ra sao bà ta lại ăn mặc chỉnh tề như thế được." Bác sĩ Tạ hơi lo lắng nhìn ra cô Điền ngoài cửa: "Lẽ nào là bà ta..." Chúc Tinh Dạ ngẩng đầu lên: "Không phải, cô ấy... Tối đó không phải chỉ mỗi cô ấy ăn mặc chỉnh tề đâu! Chắc chắn còn người khác nữa, chỉ là chúng ta không trông thấy thôi!" Lộ Hy gật đầu: "Đúng thế, ngoài cô Điền ra thì còn 4 người nữa ăn mặc chỉnh tề, tôi nhớ được tên thì là thợ rèn Vương." Dường như bác sĩ Tạ hơi lo lắng, Lộ Hy hỏi: "Trừ những thứ này ra còn có phát hiện gì nữa không?" Bà ta lắc đầu, không nhịn được hỏi: "Gần đây tôi luôn ở chỗ của cô Điền, bà ta, bà ta hình như đâu giống hung thủ đâu chứ?" "Đúng đó!" Chúc Tinh Dạ cũng phụ họa theo. Sắc mặt của Lộ Hy không hề thay đổi: "Cứ hỏi là biết." Cô đi ra hướng cửa, gọi cô Điền một tiếng. Cô Điền từ từ ngẩng đầu lên, dường như hôm nay bà ta luôn thất thần. Lộ Hy thấy bà ta đi tới bèn cười nói: "Cô Điền, tôi có việc muốn hỏi bà, lúc lửa cháy trên núi sao bà lại ăn mặc chỉnh tề như thế." Vẻ mặt cô Điền rất bình tĩnh: "Tôi đoán được lửa trời giáng thế." Lộ Hy nhíu mày: "Đoán được ư?" Cô Điền nhắm mắt lại: "8 năm trước tôi đã đoán được trận lửa trời này rồi, nó như 1 thanh kiếm treo trên đầu chúng tôi, càng ngày càng tới gần, cuối cùng thì rơi xuống." Lộ Hy nhướng mày: "Vậy là bà đang nghiêm túc nghênh đón nó ư?" Cô Điền không nói gì, chỉ là quan sát cô. Lộ Hy đổi cách nói: "Bà đoán được lửa trời, cũng đoán được người chết sẽ là Mark à?" Cô Điền cụp mắt: "Tôi đã nhắc họ trước rồi, là họ dẫn Tà Thần vào thôn, chắc chắn quả báo sẽ rơi xuống đầu chúng. Từ thời khai thiên lập địa, nhân quả có tuần hòa, tất cả đều đã định sẵn, đây là báo ứng." Lộ Hy lắc đầu, rõ ràng cô Điền đang né tránh vấn đề của cô, nhưng... Vì biểu hiện của bà ta quá khả nghi nên cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô đứng dậy, cô Điền dịu dàng nhìn cô: "Cô bé, tôi tặng cô một câu." "Đôi khi sự thật sẽ khiến người ta bị tổn thương, đừng cố tìm tòi quá sâu." Lộ Hy không trả lời. Lúc tới trước cửa nhà trưởng thôn, họ còn gặp lại người quen cũ là Hầu Bảo Lương, bấy giờ hắn đang chặn trước nhà trưởng thôn, lôi kéo ông ta nói gì đó. Lộ Hy và Chúc Tinh Dạ liếc nhìn nhau, Lộ Hy hỏi: "Chuyện này nên tìm ai tới giúp đây?" Chúc Tinh Dạ quả quyết: "Thợ rèn Vương." "Mau đi gọi đi." Lộ Hy đẩy anh một cái, còn mình thì đi về phía trưởng thôn,"Trưởng thôn, tôi có vài việc cần ông giúp, ủa, ông Hầu cũng ở đây cơ à?" Chẳng hiểu sao Hầu Bảo Lương thấy cô lại hơi sợ hãi, hắn chỉ biết trưởng thôn gọi cô là "phần tử trí thức" gì đó, nhưng con gái bình thường ai mà lớn gan như thế chứ, không sợ Tà Thần, không sợ người chết, còn muốn bắt hung thủ nữa. Hầu Bảo Lương nghĩ chắc chắn cô không phải người bình thường. Trưởng thôn thấy Lộ Hy bèn vội kéo cô tới: "Ồ, đồng chí Tiểu Lộ đến đúng lúc thật đấy! Cô mau tới giúp nói chuyện với ông ta đi, manh mối liên quan tới vụ án sao mà để ông ta tùy tiện đem đi được chứ ha!" Lộ Hy nhíu mày: "Ông ta muốn lấy cái tượng đất kia à?" Hầu Bảo Lương hùng hổ nói: "Thứ đó vốn từ xưởng hàng của bọn tôi mà! Đồ mỹ nghệ của chúng tôi rất cao cấp đấy! Đắt lắm! Mấy người đang ăn cướp đó!" Trưởng thôn trợn tròn mắt: "Này, ông đừng có nói nhảm, chúng tôi nuốt tài sản riêng của ông hồi nào! Đây có thể là vật chứng quan trọng nên chúng tôi mới... Đồng chí Tiểu Lộ, cô nói thử xem!" Lộ Hy hắng giọng: "Khụ, chúng tôi vẫn chưa điều tra rõ về cái tượng đất này, đúng là không thể trả lại cho ông được." Thấy Hầu Bảo Lương tức giận hơn, Lộ Hy đổi lời nói: "Nhưng chỉ cần điều tra ra rõ ràng, xác nhận nó không liên quan tới vụ án thì chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại cho ông." Trưởng thôn gật đầu: "Đúng, đúng thế!" Hầu Bảo Lương vẫn không chịu: "Ai biết được mấy người điều tra tới khi nào chứ! Lửa trời mấy năm trước mấy người bảo điều tra, cuối cùng có điều tra ra được cái rắm nào đâu!" Trưởng thôn đang định phản bác thì bị Lộ Hy kéo lại: "Vậy nên mới cần ông hợp tác điều tra với chúng tôi đấy, ông nói tượng đất này của mấy người là thần Kỷ Lý Oa Lạp Quốc đúng không? Quản chuyện gì vậy?" Hầu Bảo Lương có chút né tránh ánh mắt của cô: "Thì là cái đó đó, nước Kỷ Lý Oa Lạp." Lộ Hy khẽ gật đầu: "À, hình như tôi chưa từng nghe gì về nước này." Hầu Bảo Lương bắt đầu tự tin lại: "Trên thế giới nhiều nước như thế, cô nghe qua hết được à?" Lộ Hy nhìn hắn, cười như không cười: "Thời nay trên thế giới có chừng 200 nước thôi, tôi vẫn biết đa số, nước Kỷ Lý Oa Lạp Quốc của mấy người là ở vùng nhiệt đới, gần biển hay ở đất liền vậy?" Hầu Bảo Lương không trả lời được, nghẹn họng một lúc lâu rồi mất kiên nhẫn xua tay: "Ông đây chỉ muốn kiếm tiền thôi, để ý tới mấy chuyện đó làm gì chứ! Họ là thần tiên đấy, là thần phát tài, thần tài nước ngoài, sao tôi biết được là ở chỗ nào chứ? Cô đi hỏi Mark đi! Dù sao cũng là hắn phụ trách buôn bán mà!" Lộ Hy tỏ vẻ vô tội: "Chẳng phải là hắn đã chết rồi sao." Hơn nữa nếu có thể hỏi thì ai lại hỏi chuyện này, chắc chắn phải hỏi rốt cuộc là ai giết hắn chứ. Lộ Hy liếc mắt về phía sau rồi xua tay: "Đi đi, ông về trước đi, đợi tôi điều tra xong, biết rõ mọi chuyện rồi sẽ thông báo ông tới lấy." Hầu Bảo Lương nheo mắt lại, vẻ mặt khó chịu bước tới phía trước: "Nếu tao không đi thì sao?" "Vậy thì mày đừng có đi." Hầu Bảo Lương vừa quay đầu lại đã thấy Chúc Tinh Dạ dẫn thợ rèn Vương cầm chùy sắt tới. Hắn biến sắc: "Sao mày lại tới đây nữa!" Thợ rèn Vương vung mạnh chùy sắt trong tay, sắc mặt âm trầm: "Cút." Hầu Bảo Lương nhìn ông ta chằm chằm: "Mày đừng nghĩ là tao sợ nhé... Á!" Rõ ràng thợ rèn Vương là người nóng tính nên không hề có kiên nhẫn nghe hắn nói hết, ông ta trực tiếp vung chùy đuổi theo, Hầu Bảo Lương lập tức co chân chạy. Chúc Tinh Dạ đứng cạnh Lộ Hy: "Chị không sao chứ?" Lộ Hy lắc đầu: "Bị gì được chứ." Hầu Bảo Lương cong chân chạy, thợ rèn Vương cũng không có ý đuổi theo thật, quay đầu lại nhìn 3 người: "Hết chuyện rồi, tôi về nhé, có việc gì cứ tới tìm tôi." "Đợi đã." Lộ Hy gọi ông ta lại, quan sát nét mặt của ông ta rồi hỏi,"Khụ, ông cũng đã tới rồi nên tôi tiện thể hỏi một chút vậy, lúc lửa cháy ông đang ở đâu thế?" Thợ rèn Vương nhìn thẳng vào mắt cô, cô cũng nhìn lại: "Vì tôi nhớ hôm đó đa số mọi người đều đang ngủ mà tỉnh dậy, nhưng ông lại ăn mặc rất gọn gàng." Chúc Tinh Dạ hơi lo lắng nhìn Lộ Hy, rồi lại nhìn sang thợ rèn Vương Thợ rèn Vương không đáp, trưởng thôn vội chen vào giữa: "Này, chuyện này thì tôi biết! Trước đó tôi cũng rảnh nên có hỏi bằng chứng ngoại phạm của từng nhà rồi!" Lộ Hy hơi sửng sốt, thợ rèn Vương thu mắt về: "Trưởng thôn đã hỏi tôi rồi, cô bảo ông ta nói đi, tôi còn phải làm việc nữa, về trước đây." Lộ Hy đưa mắt nhìn ông ta đi xa, luôn cảm thấy người này có gì đó là lạ. Trưởng thôn kéo cô lại: "Đừng đứng ngoài cửa, vào đi, uống chút trà đã!" 2 người đi theo trưởng thôn vào nhà, trưởng thôn giở một cuốn sổ nhỏ ra cho họ xem. Trưởng thôn nói: "Đây gần như là danh sách cả thôn rồi, tôi chạy đi chạy lại, hỏi cẩn thận hết mọi người, cơ bản đều có chứng cứ ngoại phạm cả ha." Lộ Hy tìm thẳng tới cột thợ rèn Vương, trên đó ghi rõ ông ta đang uống rượu đánh bài ở nhà lão Vương hàng xóm. Trưởng thôn: "Tôi hỏi kỹ lắm, họ đều nói thợ rèn Vương có đi ra ngoài nhưng không lần nào hơn 2 phút cả!" Lộ Hy ngẩn người: "Đi ra ngoài... Là làm gì?" "Khụ." Chúc Tinh Dạ hắng giọng,"Đi vệ sinh ấy." "À à." Lộ Hy khẽ gật đầu hỏi,"Từ trong thôn tới lò gạch bỏ hoang thì mất khoảng bao lâu nhỉ?" Trưởng thôn duỗi 5 ngón tay ra: "Dù bảo là lò gạch trên núi nhưng thực chất cũng chỉ như một cái gò đất nhỏ thôi, không cao lắm, tuy nhiên cũng mất ít nhất là 5 phút, lên xuống cũng mất 10 phút ha." Lộ Hy cau mày: "Lên và xuống có cùng đường không?" Trưởng thôn bật cười: "Hầy, mấy đứa nhóc trong thành phố như cô không biết đâu, đường lên núi là do người ta đi nhiều mà thành đấy. Nói thẳng ra thì có chỗ nào không đi được đâu, nhưng nếu không đi con đường đó thì chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian hơn nữa." Lộ Hy gõ ngón tay lên mặt bàn: "Thế là bằng chứng ngoại phạm của thợ rèn Vương hẳn là thành lập rồi, những người khác có ai không có bằng chứng ngoại phạm không?" Trưởng thôn có hơi do dự: "Không có ha, bình thường thôn chúng tôi không ra cửa khi trời tối đâu ha, tất cả mọi người đều ở nhà, cả nhà có thể làm chứng cho nhau. Trừ khi..." Lộ Hy nhìn ông ta: "Sao?" Trưởng thôn do dự nói: "Trừ chỗ của cô Điền là không hỏi được ha." Chúc Tinh Dạ mím chặt môi, Lộ Hy nheo mắt lại, bằng chứng lại hướng về phía cô Điền lần nữa. Cô lấy lại tinh thần, hỏi trưởng thôn: "Đúng rồi, tượng đất kia đâu ạ? Tôi muốn xem trên đó có bằng chứng gì không." Trưởng thôn lại lấy tượng đất ra, ông ta cẩn thận lấy vải bọc quanh tượng lại, vô thức lẩm bẩm: "Thứ này mà đắt tiền được cũng hay ha." Lộ Hy ghé sát lại quan sát tỉ mỉ: "Đúng thế, tôi cũng rất tò mò." Chúc Tinh Dạ ghét bỏ nhìn qua: "Em nặn còn đẹp hơn thứ này nhiều." Lộ Hy cười hì hì: "Vậy cậu nặn cho tôi một cái đi?" Chúc Tinh Dạ hứa chắc: "Được, chị thích hình gì?" Lộ Hy: "Pikachu đi." Chúc Tinh Dạ hơi mờ mịt: "Hả? Pi... gì cơ?" Lộ Hy nheo mắt lại, rốt cuộc là cậu ta không biết thật hay giả vờ vậy.