"Nhưng có vẻ như lại hơi tự kiêu đấy."
Lộ Hy hơi nghiêng đầu cười.
"Chuyện ban công hiện trường có thể ra vào rất nhanh sẽ bị phát hiện, mà tối đó anh lại ở phòng sát vách, chắc chắn không giấu được bao lâu. Thân là một thám tử dày dặn kinh nghiệm, anh rất nhanh hiểu ra rằng dù thế nào mình cũng sẽ trở thành nghi can."
"Tất nhiên khách của Tiêu Tương và người ở phòng kế bên cũng sẽ bị nghi ngờ. Nhưng anh không ngờ rằng khách của Tiêu Tương lại là cậu chủ của Phòng thương mại Kim Nghiệp, người ở phòng kế bên thì là cánh tay phải đắc lực của ngài Kim, so cả hai với nhau, ra tay với Chúc Tinh Dạ vẫn dễ hơn."
"Nhưng anh không ngờ thái độ của Đới Duy lại như thế, anh ta hỗ trợ chúng tôi đã khiến anh hoảng hốt."
"Anh bắt đầu hơi bối rối, anh biết đám người quyền cao chức trọng thực chất không quan tâm tới sự thật là gì, dù họ có thật sự giết người thì cũng có thể vu oan cho người khác."
"Nhưng trời xui đất khiến thế nào, chuyện lần này đúng thật là do anh làm."
Hạ Lạc cắn chặt răng: "... Tổng cộng có 3 nghi can, chẳng phải chỉ cần liếc mắt cũng biết ai là người sắp bị đẩy ra đội nồi rồi hay sao? Tôi chỉ đang tự cứu bản thân mà thôi."
Lộ Hy cười: "Từ khi đó anh đã bắt đầu đề phòng, vì địa điểm vụ án xảy ra là sản nghiệp của ngài Kim, nếu Đới Duy muốn ra tay thì lại quá dễ dàng."
Hạ Lạc nhìn má mì: "Sự thực chứng minh tôi đâu có đoán sai, quả thực họ định vu oan cho tôi mà."
Má mì xấu hổ lau mồ hôi trán.
Lộ Hy nhìn Hạ Lạc: "Anh luôn đề phòng, nhất là khi tôi tỏ ra rất để ý tới đôi bông tai kia lại càng khiến anh cẩn thận hơn. Tôi nghĩ sau khi tôi tới Cục cảnh sát xem đôi bông tai đó, anh không yên tâm nên kiểm tra nó lần nữa, kết quả là phát hiện —"
"Có 1 chiếc là giả."
Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu: "Nói cách khác, hắn nghĩ rằng chiếc bông tai giả đó là thủ đoạn mà chúng ta định bày ra để vu oan mình ngụy tạo chứng cứ, thế là quyết tâm bỏ ra một số tiền lớn để mua 1 chiếc thật và ghép với chiếc bông tai kia."
"Chẳng trách lúc hắn mới lấy ra đôi bông tai kia lại đắc ý như thế, đang nghĩ mình phá được cái bẫy mà chúng ta đặt ra à?"
Lộ Hy lắc đầu với Hạ Lạc: "Haizz, khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại."
Trong phòng lúc này hơi buồn cười, vì để được loại trừ hiềm nghi mà nhóm Đới Duy đã ngụy tạo chứng cứ để vu oan cho Hạ Lạc, ai ngờ Hạ Lạc lại là hung thủ thật sự. Còn hung thủ thật Hạ Lạc lại lấy được bằng chứng thật, nghĩ là Đới Duy tạo ra nên lại ngụy tạo một phần chứng cứ mình nghĩ là thật...
Hạ Lạc biến sắc, Lộ Hy nhìn hắn: "Anh mới là hung thủ thật sự của vụ án này, thám tử Hạ Lạc."
Bàn tay hắn từ từ sờ ra sau lưng, Lộ Hy đã có kinh nghiệm mấy lần, hiểu được hiện tại hẳn đã tới thời gian hung thủ phản kháng. Lộ Hy đang định tránh né thì má mì đã sải một bước dài tới khống chế tay Hạ Lạc, đánh rơi khẩu súng trong tay hắn rồi nhanh nhẹn xoay người quăng Hạ Lạc xuống đất khiến hắn hét thảm một tiếng.
Má mì cười lạnh: "Tôi đã nói rồi, những cô gái trong viện của chúng tôi có thể giết cả người đấy, ngài nên tiết kiệm sức lực tí đi."
Lộ Hy trợn mắt há mồm, hình như cô vừa nghe được tiếng gãy xương thì phải.
Chúc Tinh Dạ: "... Cô gái á?"
Lộ Hy giơ tay khẽ đánh Chúc Tinh Dạ, nghiêm túc nói: "Con cái trong nhà nói chuyện không để ý, lớn tuổi một tí thì không thể là cô được à? Đây là cô lớn rồi còn gì!"
Chúc Tinh Dạ sờ đầu, quay mặt đi không nói gì.
Lộ Hy hạ thấp giọng nhắc anh: "Anh nói chuyện cẩn thận tí đi, coi chừng người tiếp theo nằm dưới đất là anh đấy."
Đới Duy cười vỗ tay, thấy anh ta lại sắp mở miệng nên Lộ Hy vội ngăn lại: "Ngại quá, ngài đợi tí nhé."
Anh ta cũng im lặng, trông rất lịch lãm, không hề sốt ruột chút nào.
Lộ Hy đi tới trước mặt Hạ Lạc, ngồi xuống vỗ vai hắn: "Chúc mừng anh sa lưới nhé, thám tử Hạ Lạc."
Nhắc mới nhớ, trong tiềm thức của mọi người đều nghĩ các nhân vật thám tử trong truyện đều là người tốt, lúc đầu suýt chút Lộ Hy đã nghĩ đây chỉ là một thám tử xấu tính mà thôi.
Âm thanh điện tử lập tức vang lên: "Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ kẻ tình nghi, đang kiểm tra kết quả."
"Đã xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử phá được vụ án này và thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ quay lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
Lộ Hy khẽ thở phào, thế là chỉ cần dây dưa nửa tiếng nữa là được, Lộ Hy lấy lại hy vọng, thân thiện nhìn sang Hạ Lạc.
Hạ Lạc nghiêm mặt không nói gì, trên trán lấm tấm mồ hôi, má mì ra tay không nhẹ chút nào.
Lộ Hy cúi đầu nhìn hắn: "Có phiền giải thích cho chúng tôi nghe không? Sao anh và Tiêu Tương lại phải gặp nhau phiền phức như thế? Nói từ từ đi, đừng vội."
Tốt nhất là nói hết nửa tiếng luôn cũng được.
Có vẻ như Hạ Lạc vẫn chưa chịu mở miệng, má mì lạnh mặt, tăng sức trên tay: "Cô Lộ hỏi anh đấy, mau nói đi."
Hạ Lạc giằng co một chút rồi mở miệng: "Khụ! Đã chẳng còn gì để nói nữa rồi, thật sự tôi đã từng rất yêu cô ta."
Lộ Hy hơi hiếu kì: "Thay lòng à?"
Hạ Lạc nhìn họa tiết sàn nhà trước mặt mình chằm chằm, lười ngẩng đầu lên nhìn Lộ Hy mà chỉ cười tự giễu: "Có lẽ thế, hoặc cũng có lẽ là... cô ta thay đổi rồi."
"Lúc tôi hứa sẽ lấy cô ta, cô ta còn vui vẻ biết bao, nhưng tôi chợt phát hiện hóa ra phụ nữ rất dễ thay đổi. Cô ta bắt đầu tự gọi mình là vợ tôi, mỗi lần gặp nhau cũng chẳng còn dịu dàng ngọt ngào nữa, bắt đầu quản lý tôi, giục tôi tiết kiệm tiền, giục tôi tới chuộc cô ta..."
"Tôi cảm thấy như mình đã biến thành đồ vật của cô ta, cô ta khiến tôi rất ngột ngạt."
"Còn chuyện tại sao phải dùng cách phiền phức như thế để gặp nhau, cũng là do cô ta nói mẹ tôi rất thông minh, nếu tôi tới tìm cô ta, yêu chiều cô ta càng nhiều thì mẹ tôi lại càng lên tiếng. Cô ta nói tuổi mình không còn nhỏ nữa, vài năm nữa thôi là mất giá rồi, nếu tôi có thể nhịn thì chắc sẽ tiết kiệm được ít tiền."
"Cô ta nghĩ cho tôi nên tôi cũng nghe lời cô ta. Lúc đầu tôi cũng ngại phiền, nhưng sau này tôi không muốn gặp cô ta nữa nên thấy rất tiện."
"Hôm đó, vốn dĩ hôm đó tôi không muốn gặp cô ta, cũng không có ý định đuổi cô gái trong phòng đi, nhưng ai ngờ cô ta lại to gan như thế, trong phòng tôi có người mà cô ta lại dám vào. Cô ta đứng ngoài ban công nhìn tôi, tôi chỉ có thể giả say để đuổi người ra ngoài thôi."
Lộ Hy hơi sửng sốt: "Nếu đã như thế, lúc đó trong phòng anh vẫn chưa có rượu Lộ Bạch nhỉ?"
Hạ Lạc: "Vì lúc đó tôi chưa giết cô ta, tôi chưa tới mức muốn giết cô ta ngay khi vừa gặp đâu. Chúng tôi chỉ cãi nhau, không ai nhường ai, sau đó thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa."
"Tôi tưởng người bên ngoài nghe được tiếng nên đành bảo cô ta tìm chỗ trốn đi, tôi sẽ giả say tiếp. Ai ngờ họ lại đưa lên cho tôi cả bàn rượu thịt ngon lành, trong lòng tôi biết tỏng họ muốn lừa tiền mình nhưng lại không nói lý lại được, chỉ có thể nén lửa giận trong bụng."
"Ai ngờ Tiêu Tương tới còn quở trách tôi, bắt đầu nói tôi không biết tốt xấu, rõ ràng bảo muốn tích cóp tiền để chuộc cô ta mà còn vung tay quá trán thế này, nói là cái gì mà cô ta tình nguyện tạm thời không gặp tôi nữa, để tôi tiết kiệm tiền để chuộc cô ta..."
"Tôi tức tới mức quật đổ hết đồ xuống đất, thấy cô ta hét ầm lên chỉ thấy ồn ào, thế là..."
Hạ Lạc cười khổ: "Thực ra lúc đầu không muốn gây ra án mạng đâu, nhưng tôi cũng không biết lúc đó bị sao nữa. Thấy cô ta chết rồi, rượu trong người tôi tỉnh ngay tức khắc, tôi định đẩy cô ta xuống lầu. Dù sao ban công 2 phòng cũng gần nhau như thế, chỉ cần không có ai thấy thì sẽ chẳng ai biết cô ta rơi từ phòng nào xuống."
"Nhưng tôi nghĩ cô ta bị bóp chết mà giờ lại rơi xuống, kế bên còn đang ngủ say thì sẽ bị lộ mất. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đưa cô ta lại giường phòng bên, không ngờ qua 1 đêm mà anh ta cũng không phát hiện ra."
Chúc Tinh Dạ có chút bất mãn: "Chất lượng giấc ngủ của tôi tốt thì có sao? Không được à?"
Hạ Lạc nhắm mắt lại: "Nói xong rồi."
Hiện trường im lặng một hồi, má mì ngẩng đầu lên nhìn Trân Châu: "Cô nghe rõ chưa?"
Trân Châu sửng sốt nhưng vẫn đáp: "Nghe rõ rồi ạ."
Má mì cười lạnh: "Nhớ cho kỹ đi, lát nữa ra ngoài cũng kể cho đám nhóc kia nghe, đừng có suốt ngày ôm mộng hão huyền nữa, đàn ông trên đời này đều như thế đấy! Trong mắt họ các cô nào phải là con người, chỉ là con chó con mèo mà thôi!"
Trân Châu cúi gằm đầu xuống, không nói gì.
Đới Duy chờ một lúc, thấy không ai nói gì nữa thế là mỉm cười phủi tay: "Vậy là vụ án đã kết thúc rồi, tâm nguyện của cô Lộ đã thành, ngài xem, còn tâm nguyện của tôi thì sao?"
Lộ Hy bắt đầu giả ngu: "Hả, tâm nguyện gì? Dưới tay anh Đới Duy có nhiều thế lực như thế mà còn tâm nguyện gì cần chúng tôi giúp nữa à?"
Cô quay đầu lại nhìn sang Chúc Tinh Dạ, Chúc Tinh Dạ giơ "10" ngón tay với cô.
Lộ Hy hơi tuyệt vọng, sao còn tới 10 phút lận vậy!
Đới Duy cười nhìn cô: "Cô Lộ à, e là lần này chẳng ai tới phá rối đâu. Chuyện tốt đã đến, chúng ta có thể chọn thời gian kỹ càng rồi, cô Lộ thích thời gian thế nào?"
Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt: "Kiếp sau."
Đới Duy không hề tức giận, nghiêm túc gật đầu: "Định duyên 3 kiếp cũng hay, nhưng sau này cậu Chúc không thể nói chuyện với tôi như thế được nhé, sau này... ngài phải gọi tôi một tiếng cha rồi."
Chúc Tinh Dạ đen mặt: "Cút!"
Lộ Hy: "..."
Gì vậy, anh bình tĩnh tí đi, tốt xấu gì 2 người cũng là anh em cùng cha khác mẹ đấy, sao lại thành cha con rồi? Đây là loại phim truyền hình cẩu huyết gì nữa vậy trời? Quản trị viên đâu rồi, trò chơi của anh thế này tôi e không qua kiểm duyệt được đâu đấy!
Quản trị viên không hề đáp lại.
Thấy cảnh tượng trước mặt đã không thể khống chế được nữa, Lộ Hy hắng giọng: "Khụ, anh Đới Duy à, anh cũng thấy đó, vụ án mạng này mới được phá thôi, có phải là nên gọi Cục trưởng Hồ tới bắt người trước không?"
Đới Duy khẽ gật đầu: "Cũng đúng, các người đưa hắn xuống giao cho Cục trưởng Hồ đi, bảo ông ta xử lý công bằng đấy."
Chúc Tinh Dạ khẽ ra hiệu "5" với Lộ Hy, cô nghiêm mặt, hơi chần chừ mở miệng: "Anh xem thời tiết hôm nay đẹp thế, hay là chúng ta... chơi ván mạt chược nhé?"