Có vẻ như Molly rất có hứng thú với Lộ Hy.
Y cười híp mắt đứng cạnh Lộ Hy, cố tình ghé lại gần: "Trong đám đàn ông xấu xa ở Sở nghiên cứu này, Thượng tá Lộ Hy có thấy tôi thân thiết hơn nhiều không?"
Tiểu Hoàng nghiêm mặt chen giữa 2 người: "Ngại quá, anh đứng xa ra một chút đi."
Molly nhìn anh ta.
Tiểu Hoàng công tư phân minh: "Nhiệm vụ của tôi là bảo đảm an toàn của Thượng tá Lộ Hy, bao gồm việc ngăn cản một vài người có ý định quấy rối tình dục."
Lộ Hy nhìn Tiểu Hoàng, cảm giác vui mừng như thể cha mẹ đi xa nhà mà trông thấy con cái ở nhà biết lo liệu mọi chuyện vậy, không có Tiểu Hắc ở đây, Tiểu Hoàng hiểu chuyện hơn rất nhiều, còn đảm nhận trách nhiệm bảo vệ cô nữa.
Molly bật cười, hất mái tóc lên một cách quyến rũ, đầu ngón tay chỉ vào ngực Tiểu Hoàng: "Tôi thế này mới là quấy rối tình dục, cái đồ ngốc này."
Tiểu Hoàng ưỡn ngực tạo dáng như một vận động viên thể hình: "Cơ ngực tôi rắn chắc lắm đúng không?"
Lộ Hy: "..."
Tôi nhớ anh Chúc Tử trong sáng như tuyết quá.
2 người đàn ông vừa vào phòng nghiên cứu vừa nói chuyện với nhau inh ỏi khiến rất nhiều người phải liếc mắt sang nhìn.
Bước vào khu vực nghiên cứu, Lộ Hy mới phát hiện trừ những nhân vật khá nổi tiếng trong tài liệu ra thì ở đây cũng có khá nhiều nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng — Thật không dám giấu, trước đó cô cứ nghĩ tận thế nên dân số sẽ giảm mạnh, trong Sở nghiên cứu này chắc chỉ có 4 nghiên cứu viên thôi.
Dù cùng là nghiên cứu viên nhưng đãi ngộ lại rất khác nhau. 4 người nổi tiếng đều là nghiên cứu viên cấp cao, xem như là những nhân vật quan trọng trong Sở nghiên cứu, được ở một mình, còn những nghiên cứu viên bình thường thì sẽ ở chung trong một khu.
Molly để ý tới ánh mắt của Lộ Hy, hiếm khi thốt ra một câu rất triết lý: "Cô nhìn đi, đây là thực tế đấy, mọi người đều biết Chúc Tinh Dạ không phải đang nghiên cứu phát minh ra loại vắc xin bình thường, nhưng những người khác trong phòng thí nghiệm này vẫn là kẻ vô danh mà thôi. Nhưng đáng mừng là chuyện tốt không có tên họ, chuyện xấu lần này cũng không nốt."
Lộ Hy bình tĩnh nhìn y, Molly cũng lập tức nhìn vào mắt cô, khẽ mỉm cười hỏi: "Thượng tá nhìn tôi thế là có ý gì? Đang thay đổi cách nhìn về tôi đúng không?"
Lộ Hy nói thật: "Tôi thêm cho anh cái mác "ghen ăn tức ở" thôi."
Molly bất lực lắc đầu: "Xem ra không phải đánh giá tốt gì, tôi phải làm sao để cải thiện cảm tình của cô đây?"
Tiểu Hoàng chen vào: "Thử cắt đầu đinh xem."
Molly trợn mắt: "Tôi đang muốn tăng cảm tình của Thượng tá, không phải muốn tăng cảm tình với anh."
Tiểu Hoàng nhìn y đầy kỳ quái: "Anh nghĩ một người đàn ông bình thường như tôi lại thích đầu đinh à? Tôi đoán là thám tử thích thôi."
Molly vừa trò chuyện vừa thao tác nhanh gọn, rất nhanh đã làm ra được một chương trình, chỉ cần thu thập dữ liệu nữa thôi, Lộ Hy bèn nói chuyện nhảm với họ.
Lộ Hy hỏi: "Sao anh lại đoán là tôi thích đầu đinh chứ?"
Tiểu Hoàng: "Vì tôi nghĩ Thượng tá không có hứng thú gì với tôi, mà tôi thì không phải đầu đinh nên mới đoán là cô thích đầu đinh."
Lộ Hy: "... Logic ghê."
Molly cười: "Có kết quả rồi đây, 10110010111."
Tiểu Hoàng nhìn y như một thằng ngốc: "Mật mã 4 số lận! Bạn tôi à!"
Molly chống cằm nhìn anh ta: "Đây là số nhị phân, chuyển sang hệ thập phân là thành 4 số rồi, anh hay thế thì tự tính đi nhé?"
Tiểu Hoàng trừng y một lúc rồi quay sang cầu cứu Lộ Hy: "Thượng tá ơi, anh ta khiêu khích tôi kìa! Chắc chắn là tôi học được mà, cô dạy tôi với nhé!"
Lộ Hy: "Ờ thì... Sắp hết thời gian rồi, nói sau đi."
Lộ Hy vừa đối phó qua loa với Tiểu Hoàng vừa cầm nhật ký nhật nhập vào 4 số mật mã, Molly tò mò nhìn cô: "Thượng tá tính ra rồi à?"
Cô gật đầu: "Cũng tạm, không khó lắm, nếu có giấy nháp thì sẽ dễ nhớ hơn. Mật mã trên thùng của nghiên cứu viên đều được lưu trong hệ thống à?"
Molly lắc đầu: "Không có, nhưng mật mã ngoài cửa thì có sao lưu 1 phần, đều là 4 số cả, chưa biết chừng là giống nhau đấy."
Chuyện này cũng giống với suy nghĩ của Lộ Hy.
Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên: "Thượng tá, bên Tiểu Hắc có kết quả rồi, anh ta đang lấy chất kết dính trong phòng của Lưu Hiển, tôi bảo anh ta lát nữa đến phòng thí nghiệm luôn rồi."
Lộ Hy đáp lại một tiếng rồi mở quyển sổ kia ra.
Đây là quyển nhật ký.
Cách thức ghi chép rất nghiêm túc, chữ nào chữ nấy đều như của học sinh tiểu học, Lộ Hy ngẩn người, ngẩng đầu lên hỏi: "Mấy anh đã từng thấy chữ viết của Lưu Hiển chưa? Đây có phải chữ viết của gã không vậy?"
Molly lấy tờ phân công trực ban trên tường xuống: "Ở đây hẳn là có chữ ký của Lưu Hiển đấy, so sánh thử đi."
Lộ Hy thấy chữ ký của gã giống với nét chữ trên nhật ký, hẳn là nhật ký của gã rồi.
Cô tò mò nhìn xuống tên của những người khác, Molly ký tên là 2 gợn sóng, chữ ký của Thái Ti thì rồng bay phượng múa, lấn cả 2 hàng trên dưới, Chúc Tinh Dạ thì không ký tiếng Trung mà là "Starry".
"Đều rất cá tính."
Lộ Hy thả bảng ký tên xuống, lật quyển nhật ký ra xem sơ qua, có vẻ như Lưu Hiển không nhàm chán như vẻ bề ngoài của gã, gã ghi lại rất nhiều chuyện mà bình thường không có vào nhật ký.
Cô mở tới trang ngày mà gã tới Sở nghiên cứu.
"Tới Sở nghiên cứu mới, hạng mục nghiên cứu rất thú vị, tiếc là phải gặp những đồng nghiệp mới. Có một quý ông đã giúp mình chuyển hành lý, mọi người rất tốt, nhưng mình thực sự không thích có người nói chuyện với mình."
"Nếu có kiếp sau, mình muốn làm rong biển, vì không ai biết, không ai thèm nói chuyện với một gốc rong biển cả. Rong biển có sinh trưởng tuân theo dãy Fibonacci* không nhỉ? Vậy thì kiếp sau mình là ốc anh vũ cũng được, thôi, thôi không được, loài người thích nói chuyện với ốc biển lắm."
(*) Dãy Fibonacci là dãy vô hạn các số tự nhiên bắt đầu bằng hai phần tử 0 và 1 hoặc 1 và 1, các phần tử sau đó được thiết lập theo quy tắc mỗi phần tử luôn bằng tổng hai phần tử trước nó. (Đẹp: Ét ô ét 😦 )
"Đúng là không thể có được một cuộc sống nhàn nhã với những con số xinh đẹp mà."
Nếu không phải vì gấp thì Lộ Hy cũng rất muốn đọc thật kỹ nhật ký của một nhà toán học, nhưng giờ cô chỉ có thể đọc sơ sơ, chọn vài câu quan trọng rồi ghi lại mà thôi.
"Ngày 25, Lưu Hiển chuyển tới đây, có người giúp gã chuyển hành lý. Ngày 26, gã phát hiện vắc xin trong phòng thí nghiệm của Chúc Tinh Dạ có vấn đề." Lộ Hy hơi dừng lại, nhìn sang Molly,"Anh cũng ở trong phòng nghiên cứu, có thể nói rõ hơn được không?"
Molly khẽ gật đầu: "Dù tôi không muốn liên quan gì nhiều tới vụ án của Chúc Dương Bảo, nhưng cũng không phải chuyện không thể nói gì, đa phần mọi người đều biết cả. Mỗi loại vắc xin được chế tạo trong phòng thí nghiệm đều sẽ được giữ lại 1 lô để ghi chép lại, Lưu Hiển là một người nghiêm túc với công việc, gã phát hiện lô vắc xin giữ lại ở phòng thí nghiệm lần này không hề được đóng dấu hợp lệ của Chúc Tinh Dạ."
"Lúc đầu gã chỉ báo cáo theo Chúc Tinh Dạ không kiểm tra lại vắc xin theo quy trình thôi, không ngờ sau đó Chúc Tinh Dạ đã bị giam giữ khẩn cấp, nguyên nhân là... ngày 26 tình cờ là ngày đội tác chiến số 7 bị diệt, Lưu Hiển đã tìm ra hung thủ thay bọn họ."
Lộ Hy nheo mắt: "Thái độ của Chúc Tinh Dạ lúc đó thế nào?"
Molly cười khổ: "Không có bất cứ thái độ gì hết, sau khi Lưu Hiển phát hiện đã không báo cho Chúc Tinh Dạ, gã trực tiếp báo lại cho bộ đội trung ương theo quy định. Hơn nữa... Tôi nghĩ tên đó nhiều khi cũng chả nhớ mặt người trong Sở nghiên cứu này đâu."
Lộ Hy thấy hơi lạ: "Hả? Gã bị mù mặt à?"
Molly lắc đầu: "Mù mặt là bệnh, còn gã chỉ đơn giản là không xem người giao tiếp với mình ra gì thôi. Lúc cần giúp đỡ gã đều hỏi thẳng, có thể làm được bao nhiêu chương trình mô hình không? Tôi dám cá gã chỉ biết tôi có thể viết chương trình chứ không nhớ tên tôi đâu."
Lộ Hy sờ cằm, không nhớ rõ mặt người thì liên quan gì tới chuyện này.
Tiểu Hoàng khẽ thì thầm: "Khuôn mặt người khác thì không nhớ nổi, nhưng mặt Chúc Tinh Dạ thì sao mà không nhớ được chứ? Rõ ràng là sáng chói giữa đám đông đấy."
Molly hừ một tiếng, lấy ngón tay vân vê lọn tóc của mình: "Tôi không tỏa sáng à?"
Lộ Hy uyển chuyển: "Ờ thì, khác nhau mà."
Tiểu Hoàng khá thẳng thắn: "Ọe."
Sau đó họ lại đọc nhật ký tiếp, ngày 26, Lưu Hiển phát hiện trước cửa sổ mình có người đứng, là Chúc Dương Bảo, nhưng cả hai người mắc chứng ngại giao tiếp nên Lưu Hiển vẫn mặc kệ mà đi ngủ.
Vẻ mặt Lộ Hy một lời khó nói hết, thế mà cũng ngủ được, hay thật...
Chuyện tố cáo Chúc Tinh Dạ cũng chẳng phải gì to tát với nhà toán học này, thậm chí gã còn oán trách trong nhật ký rằng "Quy chế hiện tại của Sở nghiên cứu càng lúc càng lỏng lẻo mà".
Nhiều khi tới chết gã vẫn chưa biết việc mình tố cáo virus kia đã gây ra ngọn sóng lớn cỡ nào đâu.
Tiểu Hoàng sờ mũi, thì thầm: "Thượng tá à, chẳng phải nhật ký này đã chỉ ra động cơ giết người của Chúc Dương Bảo rồi sao? Dù thằng ngốc kia bình thường không để ý tới ai, nhưng lại rất thương anh trai mình, ngày 26 cả Sở nghiên cứu đều biết Chúc Tinh Dạ bị Lưu Hiển tố cáo mới bị bắt, biết đâu Chúc Dương Bảo cũng biết thì sao."
Lộ Hy tỉnh táo lại: "Đây là suy luận của anh à? Anh nói tiếp đi."
Tiểu Hoàng khẽ gật đầu: "Ngài chưa biết đâu, ngày 27, Chúc Tinh Dạ có xin gặp Chúc Dương Bảo. Tôi nghĩ lúc đó Chúc Tinh Dạ đã xúi Chúc Dương Bảo giết Lưu Hiển để báo thù cho mình đấy."
Lộ Hy suy tư: "Vậy còn phần mềm kia thì sao?"
Tiểu Hoàng sờ mũi: "Chuyện này... Chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ? Vì đâu cần tới cái phần mềm đó đâu! Cô thử nghĩ mà xem, Lưu Hiển thấy Chúc Dương Bảo luôn đứng trước cửa sổ của mình, chắc chắn sẽ không nhịn được mà nói chuyện với cậu ta, sau đó Chúc Dương Bảo sẽ có cơ hội ra tay..."
Lộ Hy lật nhật ký của Lưu Hiển ra, hơi mông lung: "Ngày 26, Chúc Tinh Dạ bị giam ngay sau khi bị tố cáo à?"
Tiểu Hoàng và Molly đều gật đầu chắc chắn, Lộ Hy giơ quyển nhật ký lên: "Nhưng Lưu Hiển nói ngày 27 gã đã gặp Chúc Tinh Dạ này."
Cả hai ghé lại gần, chỉ thấy trên nhật ký ghi rằng —
"Hôm nay mình thấy người đứng trước cửa sổ, hình như mọi người bảo là nó có vấn đề về trí tuệ. Anh trai nó vừa nói chuyện với nó vừa nhìn mình, ánh mắt khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Dù mình muốn bảo anh ta dạy em trai cho tốt nhưng vẫn không thể nào mở miệng được."
Cả hai trừng mắt nhìn nhau một hồi, Tiểu Hoàng hoang mang nói: "Có nhìn lầm không vậy?"
Lộ Hy nhún vai: "Chắc chắn là nhìn nhầm rồi, Chúc Tinh Dạ luôn bị giam mà, vấn đề là gã đã nhận nhầm ai thành anh trai của Chúc Dương Bảo kìa, sao gã lại nghĩ như thế."
"Chỉ có bản thân gã mới biết những chuyện này, nhưng chúng ta phải tìm cách tìm ra cho được từ bất cứ manh mối nào."
Tiểu Hoàng cay đắng nói: "Vậy là tôi đoán sai rồi à? Có người giả vờ làm Chúc Tinh Dạ để cố tình khiến Lưu Hiển áy náy hay sao? Sao càng ngày càng rối rắm vậy!"
Lộ Hy vỗ vai cổ vũ anh ta: "Không sao đâu, suy luận luôn là thế mà, can đảm phỏng đoán một chút rồi cẩn thận chứng thực sau."
Tiểu Hoàng tỉnh táo lại: "Vậy tôi to gan đoán một chút nhé."
"Dị năng của Chúc Tinh Dạ được đánh thức, anh ta có thuật phân thân."
Lộ Hy đơ mặt rụt tay lại.