Thứ đầu tiên Lộ Hy nhìn thấy là một vũng máu lớn trên đất, ở viền vết máu có vết kéo lê.
Lộ Hy nhíu mày, vị trí thi thể của ngài Chúc ở tầng hầm đã để lại rất nhiều máu rồi, thêm chỗ này nữa thì lượng máu chảy là quá nhiều. Trừ khi, căn phòng này...
Vốn cô tưởng rằng tầng hầm này là nơi chứa những sở thích thật của ngài Chúc, theo lý đó thì sau cửa ngầm cũng có thể là góc khuất thật sự của ông ta, chưa biết chừng sẽ có vài thứ gì đó, chẳng hạn như sổ sách giả.
Nhưng đây là một căn phòng bằng đá, một căn phòng đá cực kỳ quái dị. Trong này không hề có cửa sổ gì, lạ hơn nữa là tới đèn cũng không có, giờ Lộ Hy chỉ có thể quan sát dựa vào ánh đèn điện thoại của những người khác.
Bà Tô thì thầm oán trách: "Sao đến cả ngọn đèn cũng chẳng có thế này, âm u chết đi được."
Chúc Nhĩ Nam đồng ý: "Đúng đó, phòng gì mà không lắp cả đèn cơ chứ."
Lộ Hy ngẩng đầu lên nhìn: "Có chuẩn bị cho người sống đâu mà cần đèn."
"Này này này! Đừng có nói bậy!" Không biết Chúc San San nghĩ tới chuyện gì mà mặt tái mét nấp sau lưng Lamia, có lẽ là vì khác biệt văn hóa nên người đàn ông nước ngoài này là một trong những người bình tĩnh nhất ở đây.
Tất nhiên Lộ Hy nói thế không phải là để hù dọa họ, trong căn phòng đá này không có bàn, ngoài vết máu trên đất ra, điều khiến người ta chú ý nhất là chiếc quan tài vuông vức ở giữa.
Một chiếc quan tài to nặng kiểu Trung Quốc như những gì thường thấy trên phim. Vết máu trên đất kéo tới hướng quan tài, cuối cùng biến mất trong đó.
Chúc Tinh Dạ tò mò nhảy lên, đặt 2 chân trước vào mép quan tài: "Không có niêm phong."
Những người khác thấy hình tượng mèo mun nằm trên quan tài thì hoảng hốt tới mức hít sâu, Chúc Nhĩ Nam bạo gan đi lên đuổi nó: "Đi! Đi mau!"
Chúc Tinh Dạ "meo" một tiếng rồi nhảy tới cạnh Lộ Hy, Lộ Hy xoa đầu anh.
Lamia nhìn cô một cách khoa trương: "Ôi, trông cô giống phù thủy thời trung cổ chuyên nuôi quạ đen và mèo mun quá, ngầu đấy!"
Chúc San San tức giận chửi thề: "Ngầu cái mả nhà anh ấy! Ông già điên rồi, bày quan tài ở đây nữa, tôi không ở nổi nữa rồi, tôi muốn ra ngoài!"
Cô ta nói xong cũng chẳng thèm để ý trong này có manh mối gì, chạy biến ra khỏi căn phòng kỳ lạ này. Bà Tô thấy có người rút lui, trong lòng cũng muốn lui quân bèn nhìn sang Chúc Nhĩ Nam: "Em, em không yên tâm để Gia Ấm ở ngoài đợi một mình, đáng sợ quá, em phải đi ra với con."
Rõ ràng Chúc Nhĩ Nam cũng đang thầm nghĩ trong lòng: "Anh, anh..."
"Đi đi, cha ở đây cũng có giúp được gì đâu?" Chúc Gia Kỳ nhíu mày,"Con sẽ ở lại."
Chúc Nhĩ Nam thầm mắng: "Nghé con mới đẻ không sợ cọp mà, coi chừng xui xẻo đấy!"
Chúc Gia Kỳ ngó lơ, vẫn đứng yên đó.
Lộ Hy nhìn họ, trừ Lamia và Chúc Gia Kỳ ra, Chúc Nghi Lan cũng không đi. Bà ta phát hiện ra ánh mắt của Lộ Hy bèn cau mày nhìn lại: "Tôi là người vô thần, không tin những chuyện đó, có định mở thứ này ra không?"
Lộ Hy gật đầu: "Để mở cuối đi, xem xem bên trong có manh mối gì không."
Lamia nhìn quanh: "Ồ, nhiều đồ sứ quá, là bộ sưu tập của ông ta à? Trông có vẻ rất đắt tiền đấy, còn có cả vàng thỏi nữa kìa!"
Chúc Gia Kỳ nhìn sang hướng khác: "Bên chỗ tôi có tiền, tiền tệ của các nước, rất nhiều, nhưng không có tiền giấy."
Chúc Nghi Lan nhíu mày: "Chắc vì tiền giấy khó bảo quản đấy, tôi thấy thế này có vẻ như một ngôi mộ ấy? Để chôn ai chứ?"
Lộ Hy nhìn tấm bảng kim loại trên vách tường đá, nó giống như tấm bảng thường dùng để giới thiệu tượng đúc này nọ, bên trên còn khắc tiểu sử của ngài Chúc nữa.
Cô cười: "Có vẻ như là mộ ngài Chúc tự xây cho mình nhỉ? Các vị hoàng đế xưa đều thích tự xây mộ cho mình mà, chắc ngài Chúc được người ta gọi là hoàng đế kinh doanh mãi nên nghĩ mình cũng nên có một ngôi mộ chăng. Dù không to lớn như người ta nhưng cũng không ít đồ đắt tiền mà."
Chúc Gia Kỳ nhìn mấy đồng tiền trong tay: "Ông ấy chuẩn bị nhiều tiền xu như thế để làm gì chứ?"
Chúc Tinh Dạ nhắc cô: "Hình như hòn đảo này không nằm trong địa giới nước ta đâu."
Lộ Hy gãi đầu: "Không chết ở nước mình nên sợ người đón mình đi không phải Diêm Vương của Trung Quốc chăng?"
Chúc Gia Kỳ cười.
Tình cảnh này mà vẫn còn cười được thì Lộ Hy thật sự rất phục cậu ta. Lamia không hiểu lắm, Chúc Nghi Lan thì nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài kia.
Lộ Hy kiểm tra vết máu: "Vẫn còn mới."
Chúc Gia Kỳ tò mò ghé tới: "Đây là hiện trường đầu tiên à?"
Lộ Hy lắc đầu: "Không phải, hướng của vết kéo ngược nhau, trừ khi là có người đặt thi thể ngài Chúc vào quan tài rồi lại chuyển ông ta về tầng hầm mà không để lại dấu vết nào. À, phải làm ngay sau ông ta chết nữa, nếu không máu sẽ ngừng chảy, ở tầng hầm cũng không còn dấu vết gì."
Chúc Gia Kỳ chiếu đèn của mình xuống dưới: "Cũng có thể là có người bỏ ông ấy vào quan tài, sau đó xác chết ông ấy vùng dậy rồi tự đi tới tầng hầm..."
"Cậu đang kể chuyện ma cho một thám tử nghe đấy à?" Lộ Hy khịt mũi khinh thường,"Mê tín! Cổ hủ!"
Lộ Hy đứng dậy, Chúc Gia Kỳ cười định vươn tay kéo cô lại thì Chúc Tinh Dạ đã nhắm ngay cơ hội để đánh vào tay cậu ta, Chúc Gia Kỳ giật mình, đụng thẳng vào Lộ Hy. Lộ Hy nhảy lên né ra, người thì không sao nhưng bộ đàm bên hông lại rơi xuống đất.
Bộ đàm bị rơi xuống đất, không biết đụng vào nút nào mà phát ra tiếng điện tử sột soạt.
Lộ Hy "Ối" một tiếng, đúng lúc đó trong phòng lại vang lên một tiếng "Ối" khác.
Cô quay đầu lại, nghiêm mặt hỏi: "Này, mấy người có..."
Chúc Nghi Lan tái mặt bịt miệng lại, vươn tay chỉ vào quan tài: "Hình như, là phát ra từ trong đó?"
Mi mắt Lộ Hy giật một cái, dự cảm không lành.
"Mở quan tài ra xem đi."
Vết máu trên mặt đất cho thấy cách đây không lâu đã có một vụ giết người xảy ra ở đây, vết kéo ám chỉ thi thể có lẽ đã bị lôi vào quan tài, mà vừa rồi hẳn là bộ đàm của Fina đã vang lên trong quan tài, người trong đó đã rõ rành rành.
Nắp quan tài bị mở ra, Lộ Hy nhìn thấy thi thể cô gái đang mở to mắt hốt hoảng bên trong nhưng cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
Cô nhìn người bên cạnh để xác nhận: "Là Fina à?"
Bộ dạng hiện tại và dáng vẻ tươi cười sáng sủa trong bức ảnh kia của cô ta như 2 người khác nhau vậy, Lộ Hy có chút khó tin.
Hình như Chúc Nghi Lan không dám nhìn lại nữa, nhắm mắt nghiêng đầu sang chỗ khác rồi gật đầu.
Lộ Hy thở dài: "Ít ra thì giờ cô ta cũng không mất tích nữa rồi."
Chúc Gia Kỳ không hề thấy khó chịu với cảnh tượng này, cậu ta tò mò thò đầu ra nhìn: "Trông rất giống cái chết của ông nội nhỉ?"
Lộ Hy cụp mắt: "Phỏng đoán sơ bộ cũng là bị giết bởi vũ khí sắc nhọn như dao găm, chiếu đèn vào để xem bên trong còn thứ gì không đi."
Chúc Tinh Dạ thấy lúc này mà nhảy lên thì không ổn lắm nên chỉ nhàn nhã ngồi dưới chân Lộ Hy, chen ngang giữa cô với Chúc Gia Kỳ.
Chúc Gia Kỳ ngoan ngoãn giơ đèn lên, nhân lúc Lộ Hy không để ý lén đạp Chúc Tinh Dạ một cú.
Chúc Tinh Dạ tức giận kêu một tiếng, Lộ Hy vội cúi đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Chúc Gia Kỳ bày ra vẻ mặt vô tội, Lộ Hy nhìn cậu ta đầy nghi ngờ.
Chúc Tinh Dạ tức đến mức nghiến răng, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong cổ hỏng, nhưng anh nghĩ mình phải tự giải quyết chuyện này nên chỉ khinh bỉ quay đầu sang chỗ khác: "Không sao."
Lộ Hy nhìn bầu không khí căng thẳng giữa 1 người 1 mèo, vươn tay ôm Chúc Tinh Dạ lên: "Ôm anh có thể tiếp thêm can đảm cho tôi một chút."
Chúc Tinh Dạ ngoe nguẩy đuôi, vênh váo liếc nhìn Chúc Gia Kỳ.
Đây là lần thứ 2 Lộ Hy kiểm tra thi thể trong vụ án này, cô thở dài: "Đã có lần 1 thì ắt sẽ có lần 2, mong là đừng có lần 3."
Trên người Fina không có đồ đạc gì, nhưng trong quan tài lại tìm được một chiếc điện thoại vỡ nát màn hình và vỏ dao xa hoa của ngài Chúc.
Trên vỏ dao cũng dính rất nhiều máu, Lộ Hy nói: "Có khả năng lớn là cùng một hung khí."
Lộ Hy quay đầu lại quan sát xung quanh, hơi mơ hồ: "Sao lại muốn để cô ta vào quan tài chứ?"
Lamia: "Chẳng phải đơn giản là vì không muốn bị chúng ta phát hiện ra sao!"
Lộ Hy chống cằm: "Nếu thực sự là không muốn chúng ta phát hiện ra thi thể này thì hung thủ nên giấu luôn chìa khóa trên người ngài Chúc chứ, hoặc cực đoan hơn là bỏ lại chìa khóa trong cửa này, chúng ta sẽ không thể mở ra được, đúng không?"
Lamia ngẩn người ra, sờ cằm suy nghĩ: "Vậy chắc có lẽ là không tính tới chăng, nãy tôi cũng không ngờ."
Lộ Hy nhìn thiếu nữ trong quan tài, hành động đặt một người vào quan tài có vẻ rất có tính trang trọng, chẳng lẽ là có hàm ý gì?
Lamia không nghĩ ra được đáp án nên bèn đi sang chỗ cất đồ khác, xem ra anh ta cũng rất hứng thú với bộ sưu tập trong phòng bằng đá này. Chúc Nghi Lan nhất thời không thể tiêu hóa được thông tin này, bà ta tái mặt, cuối cùng lảo đảo đi ra ngoài hít thở không khí.
Chỉ có Chúc Gia Kỳ thấy hứng thú với câu hỏi của cô: "Tất cả những người ở đây đều cho rằng ông nội chuẩn bị căn phòng này là để mai táng bản thân, vậy có khi nào cô gái này là vật chôn chung mà ông ấy chuẩn bị cho mình không?"
Lộ Hy nhíu mày: "Bắt người sống chôn cùng á?"
Đây là một suy đoán cực kỳ tàn nhẫn.
Chúc Tinh Dạ: "Cậu ta đoán như thế thì hẳn Fina đã bị ngài Chúc giết rồi, vậy thì ai đã giết ngài Chúc đây?"
"Không thể đâu." Lộ Hy lắc đầu.
Chúc Gia Kỳ nhíu mày: "Vì sao?"
Lộ Hy lấy bức ảnh ngài Chúc và vợ chụp chung ra: "Ngài Chúc rất yêu thương vợ mình, hơn nữa theo những bằng chứng đã tìm được, Fina không phải người đặc biệt gì trong lòng của ngài Chúc cả, ảnh của cô ta không có mục riêng mà được bày chung với ảnh của Hammy và những người khác."
"Còn căn phòng bằng đá này, trên tường có khắc tiểu sử cuộc đời của ngài Chúc, tôi thiên về hướng ngài Chúc chuẩn bị cho bản thân hơn, kích thước quan tài này cũng chẳng vừa để đặt 2 người vào chung. Tôi nghĩ Fina bị đặt vào quan tài này là một chuyện nằm ngoài kế hoạch, ít ra là không phải ý định của ngài Chúc."
Chúc Tinh Dạ nói thêm: "Hơn nữa bức ảnh của Fina được bỏ tạm vào khung hình có vẻ như là có kẻ cố tình muốn chúng ta điều tra về cô gái này, rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với ngài Chúc đây?"
Lộ Hy đi ra ngoài cửa: "Xem ra chúng ta vẫn còn thiếu một ít thông tin về Fina nữa, trước mắt chúng ta gần như không biết gì về cô ta hết."
Chúc Gia Kỳ quay đầu lại nhìn chiếc quan tài, nhanh chóng chụp vài bức ảnh rồi đi theo sau Lộ Hy: "Hỏi Hammy tí đi? Cô ta thân với Hammy nhất đấy."
Lộ Hy đau khổ xoa thái dương: "Vụ án này có nhiều mâu thuẫn quá, chắc chắn phải có gì đó kỳ lạ. Có thể chúng ta đã bị dắt mũi từ lúc nào rồi, hắn âm thầm báo cho chúng ta thông tin sai lệch nên mới dẫn tới tình trạng mâu thuẫn thế này."