Chương 32: Mark

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:47:55

Lộ Hy vẫn còn đang suy nghĩ về vết máu trong nhà của Chúc Tinh Dạ, cô nghĩ bạn nhỏ này chắc chắn là biết gì đó, vì thế phải cố gắng moi ra một ít thông tin hữu ích từ miệng anh mới được. Lộ Hy: "Cậu có biết Tà Thần mà mọi người luôn nhắc tới là sao không?" Chúc Tinh Dạ chớp chớp mắt, có vẻ hơi do dự. Lộ Hy lại hỏi tiếp: "Còn nữa, vừa rồi sao chị hỏi thợ rèn Vương về chuyện lửa trời, cậu lại nắm chặt chị làm gì? Ông ta có liên quan gì tới lửa trời à?" Chúc Tinh Dạ quay đầu nhìn thoáng qua, cô Điền đang nói chuyện với bác sĩ Tạ, không hề để ý tới bên này. "Nói chính xác thì lửa trời là chuyện của 8 năm trước. Lúc đó thực sự em chẳng nhớ gì hết, nhưng... sau này cũng có nghe qua." Lộ Hy nhíu mày, cẩn thận nghe anh nói tiếp. Chúc Tinh Dạ: "Lửa trời 8 năm trước là rất nhiều chuyện. Cùng một chỗ đó, khi lò gạch kia chưa bỏ hoang, con trai của thợ rèn Vương, Vương Nham đã bị thiêu chết bên trong, kể từ đó cô Điền cũng phát điên..." Lộ Hy kỳ lạ quay đầu lại nhìn: "Phát điên ư? Nhưng chị thấy trừ phong cách ăn mặc cổ quái ra thì bà ta cũng đâu thể nói là điên được chứ?" Chúc Tinh Dạ lắc đầu: "Trước đây cô Điền là một người phụ nữ bình thường, trừ việc hơi mạnh mẽ ra thì không hề dính dáng tới những chuyện thần thần quỷ quỷ gì hết. Hôm lửa trời đó, em không trông thấy, nhưng có nghe nói cô Điền đã chạy vọt về, hét lớn —" Lộ Hy nói tiếp câu đó: "Lửa trời giáng thế, Tà Thần giáng lâm?" Không ngờ câu này là do cô Điền nói ra. Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu: "Đúng vậy, chính là câu này. Lúc đầu mọi người chỉ xem cô ấy bị điên thôi, cô ấy cũng suốt ngày nhắc tới vài chuyện ma quỷ gì đó. À đúng rồi, sau đó Hầu Bảo Lương cũng tới nhà cô ấy, bảo cô ấy điên rồi cũng chẳng sao, ông ta sẵn sàng cưới, kết quả là bị cô Điền lấy kiếm gỗ đào đánh cho chạy biến." "Sau này mọi người bắt đầu tin bà ấy, hình như đã có đạo sĩ tới thôn sau khi xảy ra chuyện nữa. Cô Điền có đấu phép cùng ông ta và thắng!" Rõ ràng lúc nói tới chuyện đấu phép này, Chúc Tinh Dạ rất hứng thú, anh vui vẻ nhảy cẫng lên, duỗi 2 ngón tay ra làm kiếm rồi vung qua lại vài lần: "Cô Điền cầm thanh kiếm gỗ đào đánh lên người tên đạo sĩ đó, đánh cho ông ta kêu to ầm ĩ luôn!" Lộ Hy: "..." Nói là đấu phép, hóa ra lại là công kích vật lý à. Chúc Tinh Dạ lại ngồi xuống, tổng kết lại: "Họ nói lửa trời đó là cơ duyên của cô Điền, giúp cô ấy mở được thiên nhãn." Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Sao cô Điền lại bị dọa tới mức vậy chứ? Lúc đó bà ta có ở lò gạch bỏ hoang kia không?" "Không, hình như cô ấy chạy từ con đường dọc thôn về." Chúc Tinh Dạ lắc đầu, cũng thấy hơi kỳ lạ,"Đúng rồi, hôm đó là ban đêm, cô ấy ra ngoài thôn làm gì chứ?" Lộ Hy gãi cằm, luôn có cảm giác sắp hỏi ra được thông tin gì đó, nhưng cảm giác bí ẩn lại càng nhiều hơn. Cô lại hỏi: "Chuyện của Vương Nham cuối cùng giải quyết thế nào vậy?" Chúc Tinh Dạ: "Còn giải quyết gì được nữa chị. Chẳng ai biết sao anh ta lại bị chết cháy ở đó, hơn nữa lại còn có 1 người phát điên, sau này rất nhiều người tin vào lời giải thích của cô Điền, cứ thế mà cho qua. Nhưng thợ rèn Vương thì không như thế, ông ta nghĩ chuyện này có liên quan tới Mark." "Tại sao chứ?" Lộ Hy nhíu mày, tới giờ mới xuất hiện người đầu tiên có động cơ. "Trước đây chỗ này của bọn em sống dựa vào nghề nung gạch, từ sau khi Mark tới đã mở lò gạch, lò nham làm việc ở chỗ hắn. Trưởng thôn đã từng nói hắn là thứ đó đó, nhà tư bản!" Chúc Tinh Dạ có vẻ hơi bất bình,"Thợ rèn Vương nói con trai ông ta giúp Mark nung gạch ống, chị có biết gạch ống không? Là 2 bên đều rỗng, nhưng sau đó ông ta phát hiện gạch chở ra ngoài đều là gạch đặc, kín hết." Lộ Hy chợt hiểu ra: "Chị biết gạch ống, bình thường đều được dùng ở những chỗ nhẹ nhàng không phải chịu nặng. Mark dùng gạch ống để làm lỗi gạch đặc ư?" Chúc Tinh Dạ gật đầu: "Đúng vậy. Vương Nham phát hiện hắn làm thế, thợ rèn Vương luôn nghĩ là Vương Nham bị Mark diệt khẩu. Nhưng... Hầu Bảo Lương nói hôm đó hắn với Mark ở chung với nhau, thợ rèn Vương cũng chẳng có bằng chứng gì." Lộ Hy nhíu mày: "Hắn có bằng chứng ngoại phạm ư?" Chúc Tinh Dạ: "Vì thế người trong thôn đều bảo Mark là cái phôi hỏng, nhưng hắn đưa tiền, lò gạch của hắn cũng là nơi hiếm hoi để kiếm tiền, dù người thôn bọn em không muốn thì cũng có người từ thôn bên sẵn sàng tới làm cho hắn. Hết cách rồi, cũng có vài người đi theo hắn kiếm tiền, hơn nữa sau khi Vương Nham chết, hắn cũng an phận rất lâu." Lộ Hy nhớ tới ban nãy người trong thôn gọi họ là "2 cái phôi hỏng", cô hơi hiếu kỳ: "Hầu Bảo Lương thì sao? Trước đây ông ta ngồi tù vì lý do gì vậy?" Chúc Tinh Dạ gằn thấp giọng: "Chị, chị nhớ tránh xa hắn một chút nhé, trước đây hắn là kẻ môi giới, chuyên gạ gẫm những cô gái trẻ tuổi đấy. Lúc trước hắn còn có một băng lớn nữa, người trong thôn chẳng ai dám trêu tới chúng hết, hình như cách đây vài năm đã bị bắt ở bên ngoài, ngồi trong Cục cảnh sát, sau đó chỉ có mình hắn quay về thôi." Lộ Hy muốn hỏi kỹ hơn thì chợt nghe Hầu Bảo Lương gần đó xông tới, cầm thắt lưng chỉ vào Chúc Tinh Dạ: "Ranh con, mày ra đây cho tao!" Chúc Tinh Dạ đứng dậy, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. Lộ Hy chặn trước người anh, nét mặt rất khó coi: "Ông tìm cậu ấy làm gì?" Đừng nói là ban nãy họ nói xấu hắn đã bị hắn nghe thấy rồi nha? Cô Điền và bác sĩ Tạ trong sân nghe tiếng cũng vội chạy ra xem. Lộ Hy liếc thấy cô Điền cầm cây kiếm gỗ đào treo trên tường lên, cảm thấy hơi hơi yên tâm. Cô Điền tức giận trừng mắt: "Ông mà cũng dám gọi người khác là ranh con à? Đồ khốn nạn như ông mà còn dám tới trước cửa nhà bà đây giương oai cơ đấy!" Bà ta xoắn cây kiếm gỗ đào trong tay thành một cây kiếm hoa xinh đẹp, tạo thế hiên ngang như một nữ đại hiệp, Lộ Hy suýt chút đã vỗ tay tán thưởng rồi. Hầu Bảo Lương nhìn thấy 3 người phụ nữ trước mặt, có vẻ không dễ chọc vào nên cũng rụt cổ lại: "Tôi không có... Nhưng tôi, tôi nhìn thấy đấy! Tôi nhớ hôm qua tôi nhìn thấy thằng ranh con này lên núi, hình như còn nhặt được cái quái quỷ gì nữa!" Tim Lộ Hy thịch một tiếng, cô nhớ tới vết máu trong nhà Chúc Tinh Dạ, lập tức quay đầu lại nhìn. Chúc Tinh Dạ mím chặt môi, không nói một lời. Hầu Bảo Lương lập tức trở nên vênh váo: "Nhìn đi! Nó không nói gì được nữa kìa! Tôi đâu có vu oan cho nó!" Cô Điền lạnh lùng nhìn hắn: "Hôm nay người mới chết, lửa cũng cháy hôm nay, hôm qua nó lên núi thì dù có nhặt được vàng cũng chẳng liên quan gì tới ông." Hầu Bảo Lương ngẩn người ra, cảm thấy bà ta nói cũng có lý, nhưng hắn không thể thừa nhận được, chỉ kiên quyết muốn đưa tay ra kéo Chúc Tinh Dạ. Cô Điền không khách sáo vung kiếm gỗ lên đánh vào tay hắn, Hầu Bảo Lương hét thảm một tiếng: "Con mẹ nó, bà dám ra tay thật đấy à!" Cô Điền: "Ông nhìn thử xem tới mẹ ông tôi cũng dám hay không!" Lộ Hy thấy bác sĩ Tạ hơi cúi đầu khẽ cười. Họ cứ thế mà ầm ĩ ngay trước cửa ra vào, rất nhiều người trong nhà cũng ra hóng chuyện. Có người nhìn thấy Hầu Bảo Lương, lập tức ghét bỏ chửi: "Mới loay hoay hơn nửa đêm, giờ ông tới đây ăn vạ cái gì nữa hả!" Hầu Bảo Lương đỏ mặt, lạnh lùng nhìn xung quanh: "Được lắm, mấy người bao che cho nó, vậy tôi tự tới nhà nó lục soát! Đợi tôi tìm ra được thứ gì rồi để xem mấy người nói thế nào nữa!" Hắn chỉ vào Chúc Tinh Dạ: "Thằng nhóc mày chuẩn bị vào tù ngồi đi!" Lộ Hy ngồi xuống trước mặt Chúc Tinh Dạ, hạ giọng hỏi anh: "Cậu không giết người đúng không?" Chúc Tinh Dạ gật đầu. Lộ Hy hỏi tiếp: "Cũng không phóng hỏa?" Chúc Tinh Dạ gật đầu. Lộ Hy thở phào: "Vậy thì được rồi, cậu thật sự nhặt được thứ gì à? Sao ngay lúc đó không nói cho chị biết chứ?" Chúc Tinh Dạ cúi đầu không nói gì. Cô Điền gọi họ: "2 đứa còn đứng đó làm gì nữa, mau đi theo hắn đi, lỡ như hắn lật tung nhà 2 đứa lên thì sao?" Những người dân cũng lũ lượt kéo tới vây quanh nhà Chúc Tinh Dạ. Lộ Hy đang định đi theo nhưng Chúc Tinh Dạ sau lưng khẽ kéo cô lại, thấp giọng nói: "Họ đều là người tốt cả, họ không giết người đâu." Cô khựng lại: "Họ là ai?" Chúc Tinh Dạ không nói gì thêm. Lộ Hy đứng dậy: "Dù cậu không nói cho chị biết thì chị cũng sẽ tìm cách để tìm ra sự thật thôi, chỉ có khi biết hết mọi chuyện, chúng ta mới có cách phán đoán được." Họ đi theo tới nhà, Hầu Bảo Lương đã lật tung khắp căn nhà, đang điên khùng đẩy đống cỏ khô trong sân ra. Hắn lẩm bẩm: "Chắc chắn phải có, tôi nhìn thấy rõ ràng mà! Tôi thấy nó cầm thứ gì đó mà!" Lộ Hy nhìn hắn rồi hỏi: "Lúc đó ông thấy rõ cậu ấy cầm thứ gì không?" "Nếu tao nhìn thấy thì tao đã nói thẳng rồi!" Hầu Bảo Lương nổi trận lôi đình, đột nhiên hơi sửng sốt rồi mừng như điên đẩy đống cỏ khô ra, giơ một con dao găm dính máu lên. Đám người vây xem lập tức im bặt. Lộ Hy đã chuẩn bị sẵn, xem ra cũng khá bình tĩnh. Hầu Bảo Lương đắc ý giơ con dao lên: "Thấy chưa! Đây là bằng chứng đấy! Tôi đã nói là có gì rồi mà!" Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Nhưng ông nói là cậu ấy lên núi hôm qua mà, hôm nay lửa mới cháy đấy." Hầu Bảo Lương: "Tao không có nói nó phóng hỏa, tao nói nó giết người! Ai nói chắc chắn Mark chết hôm nay chứ, nói không chừng Mark đã chết hôm qua đấy?" "Có lý, đúng là giờ chúng tôi vẫn chưa xác minh được ngày chết của hắn." Lộ Hy khẽ gật đầu, Hầu Bảo Lương còn chưa kịp cười thì cô đã nói tiếp,"Nhưng sao ông có thể khẳng định Mark chết hôm qua? Nói không chừng hôm nay hắn mới chết, hoặc là hôm kia đã chết rồi thì sao? Ông chỉ tìm thấy một con dao dính máu mà đã biết là có liên quan tới Mark rồi à?" Hầu Bảo Lương ngẩn người ra. Cô Điền bỗng bật cười: "Nãy tôi không có nhìn kỹ, giờ mới phát hiện nhé, cô gái, cô trời sinh là mạng Thất Sát, Phá Quân* đấy! Mạng thế này rất cứng rắn, chuyên trị dòng khốn nạn, có một số người phải kiêng dè đấy! Trong sách cổ có viết, Bao Thanh Thiên đại nhân cũng là mạng Thất Sát, Phá Quân nha!" (*) Sao Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang của bộ Ba (Sát Phá Tham). Bản tính chung của bộ Sát Phá Tham là hiếu động, hành động cực kỳ nhanh chóng, can đảm, liều lĩnh, gan góc, nóng nảy dễ thành công trong môi sinh động. Lộ Hy ngẩn người ra, trịnh trọng xem như thật rồi gật đầu nói theo bà ta: "Thế à, mẹ tôi nói lúc còn bé tôi còn đen hơn cả Chúc Tinh Dạ nữa, trên trán có nửa vầng trăng, còn bảo tôi được nhặt về cơ." Chúc Tinh Dạ: "..."