Lộ Hy mở mắt ra, quản trị viên với hình tượng Bé Phá Án có đôi cánh đang ở trước mặt cô.
"Chào mừng đã về sảnh trò chơi, thám tử đã thành công dẫn đường cho nhân vật cảnh sát bắt hung thủ, nhận được 1 cơ hội rút kỹ năng."
"Mời người chơi rút kỹ năng."
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Vừa rồi bọn tôi nói chuyện lâu như thế, hẳn là anh đã nghe được hết rồi đúng không? Không muốn nói gì khác à?"
Tiếng máy móc của Bé Phá Án lại vang lên: "Nghe thấy, ngài mặc quân trang vừa nghiêm chỉnh lại vừa ngầu."
Lộ Hy thẹn quá hóa giận: "Câm miệng!"
Không biết có phải là ảo giác của cô không mà có vẻ như đôi cánh của Bé Phá Án vẫy trông như thể rất vui vẻ.
Lộ Hy thở dài: "Nếu anh là người thật thì có thể tắt cái giọng điện tử kia đi được rồi đấy."
Bé Phá Án im lặng một chút, sau đó một giọng đàn ông truyền tới: "Tôi cũng chẳng muốn nói gì, muốn ra ngoài thì 2 người chỉ cần qua màn là được."
Giọng nói không có gì đặc biệt nhưng tốc độ nói rất nhanh, hơi thiếu hơi, xem ra vị quản trị viên này không phải là người giỏi ăn nói.
Lộ Hy thử cố hỏi vài thông tin: "Tôi có thể hỏi mục đích của anh không?"
Quản trị viên: "Thì là..."
Anh ta lắp bắp một chút, bỗng lại mở giọng điện tử ra, nói năng uyển chuyển hơn rất nhiều: "Xem như một bài kiểm tra cho cô, nếu cô thật sự có thể phá hết các vụ án, cô sẽ biết mục đích của tôi."
Lộ Hy thấy hơi buồn cười, lắc đầu bất lực: "Được rồi, vậy thì cứ theo lời của anh đi, nói thật thì tôi cũng chơi rất vui. Nhưng... tôi nghĩ Chúc Tinh Dạ hẳn sẽ rất khó chịu đấy, anh ấy bảo anh là bạn thân của mình."
Giọng nói điện tử của quản trị viên không có chút dao động nào: "Chúng tôi đã lớn lên với nhau từ nhỏ. Dù hơi áy náy với cậu ta, nhưng có một số việc tôi nhất định phải làm cho rõ ràng."
Lộ Hy nghe vậy như rơi vào sương mù, nhưng có vẻ anh ta không có ý định giải thích gì.
Cô lại hỏi một câu nữa: "Chúc Tinh Dạ nói NPC trong trò chơi này sẽ không làm tổn thương tới tôi, giờ lỡ như tôi bị mất khống chế, chết trong trò chơi này thì có bị gì ngoài đời không?"
Quản trị viên: "Đề nghị ngài đừng có thử."
Lộ Hy thở dài: "Được rồi, tôi cố gắng sống vậy."
Quản trị viên: "Mời người chơi rút kỹ năng."
Lộ Hy không hề hy vọng chút nào, tiện tay lướt đại.
Quản trị viên: "Chúc mừng người chơi đã rút được kỹ năng [Cái búng trán của chính nghĩa], đã rút kỹ năng xong, mời xem chi tiết ở bảng kỹ năng. Mời thám tử nhanh chóng làm quen kỹ năng để tiến vào vụ án thứ 5."
Lộ Hy khẽ biến sắc: "Đọc tên sao nghe như một kỹ năng có hại vậy, không biết mạnh cỡ nào nữa."
Cô mở bảng kỹ năng ra.
Cái búng trán của chính nghĩa: "Nhận lấy sự chế tài của chính nghĩa đi! Ta là tia X của siêu nhân, ta là làn sóng ánh sáng tình yêu của thiếu nữ ma pháp*, ta chính là — tuyệt chiêu Cái! Búng! Trán! của thám tử chính nghĩa!"
(*) Những thiếu nữ với năng lực siêu nhiên, những người này buộc phải chiến đấu chống lại quỷ dữ và bảo vệ Trái Đất và thường tiến hành một sứ mệnh bí mật.
Kỹ năng chủ động. Người chơi hô lên "Nhận lấy sự chế tài của chính nghĩa đi" sẽ khởi động được kỹ năng, nếu người nghe được câu này từng nói dối sẽ nhận được hình phạt búng trán. Nếu có nhiều người nói dối thì kỹ năng này sẽ biến thành kỹ năng nhóm, mỗi vụ án được dùng 1 lần. Nhớ hô thật khí thế đấy nhé!
Ghi chú:
1. Sau khi dùng kỹ năng, người chơi sẽ tạm thời mất quyền khống chế cơ thể cho tới khi đánh trúng mục tiêu.
2. Trong khi sử dụng kỹ năng, có thể người chơi sẽ vượt quá giới hạn thể lực của người bình thường, đừng lo, đây là hiện tượng bình thường.
Lộ Hy nhướng mày.
Kỹ năng này cũng không yếu, nhưng... sao buồn cười quá vậy trời?
Quản trị viên nhìn Lộ Hy từ trên cao: "Phải đi rồi, chúc ngài thuận lợi qua màn nhé."
Lộ Hy mở to miệng, mắt tối sầm lại, lúc mở mắt lần nữa, cô thấy mình đang đứng trước một đạo quán.
Cô sờ lên đầu, lần dịch chuyển này không cùi bắp như mấy lần trước nữa, xem ra anh ta cũng đang cố gắng cải thiện trải nghiệm của người chơi đấy chứ.
Trời mới tờ mờ sáng, Lộ Hy lùi về sau 2 bước, nhìn rõ bảng hiệu trên đầu — Hạnh Phúc Quan.
Lộ Hy: "..."
Sao cứ có cảm giác đây không phải là một cái Quan nghiêm túc thế này?
Sau lưng có tiếng mở cửa, Lộ Hy quay đầu lại, một quý cô ăn mặc hết sức mát mẻ đẩy cửa bước ra, cô ta ngái ngủ ngậm một điếu thuốc, xách một túi đồ bỏ đi.
Lộ Hy thấy sau lưng chị ta là hình xăm hoa hồng và khẩu súng, trợn tròn mắt, đúng là một chị gái bất cần mà.
Cô ta bước vào một quán tên "Đồ nướng Nguyệt Duyệt", nét mặt của Lộ Hy lại càng kỳ quái, mở quán đồ nướng đối diện đạo quán, sao mà...
Nhưng giờ cô cũng chẳng còn chỗ nào để đi, Lộ Hy bèn ngập ngừng bước vào quán.
"Mới sáng sớm mà ăn thịt xiên rồi à? Cô bé trông thanh tú vậy mà khẩu vị cũng nặng nhỉ?"
Lộ Hy quay đầu lại, bà chị vừa vứt rác đang đứng sau lưng cô cười: "Ngại quá, giờ mới sáng sớm nên quán chúng tôi chưa bán đâu."
Lộ Hy xua tay: "À, tôi xem một chút thôi."
Chị gái tùy ý gật đầu với cô: "Nếu không có chỗ đi thì cứ ngồi lại đi, không lấy tiền đâu, gọi tôi là A Nguyệt là được. Cô bao nhiêu tuổi rồi, bỏ nhà ra đi à?"
Lộ Hy: "..."
Từ khi nào cô lại thành thiếu nữ vô tri bỏ nhà ra đi rồi?
Lộ Hy chưa kịp giải thích thì cửa đạo quán đã từ từ mở ra, một thiếu nữ khoảng 20 tuổi dẫn theo một cậu bé chừng 7 – 8 tuổi bước ra, cả hai đều mặc đạo bào, trông khá thú vị.
Thiếu nữ ngồi xổm trước mặt nhóc mập, giúp nó kéo vạt áo trước: "Bé mập, dậy nào! Mở mắt ra đi!"
Nhóc được gọi "Bé Mập" đáng thương ôm lấy tay cô ta: "Dì nhỏ ơi, con buồn ngủ quá."
Thiếu nữ chống nạnh: "Con còn muốn dì làm bài tập cho con không!"
Bé Mập cằn nhằn nhặt cây chổi lên, thiếu nữ thì lôi điện thoại ra chụp ảnh cho nó, vẫn rất chuyên nghiệp ra lệnh: "Con cố gắng đừng nhìn vào ống kính, bình tĩnh tí đi, người theo đạo chúng ta không quan tâm tới bên ngoài đâu, có hiểu không?"
Lộ Hy thấy hơi buồn cười, không kìm được hỏi chủ quán bên cạnh: "Họ là ai vậy?"
A Nguyệt rít một hơi thuốc, cũng cười theo: "Chủ Quan lừa đảo với lao động trẻ em của cô ta đấy."
Tai của cô gái bên đạo quán thính cực, nghe vậy lập tức hùng hổ xông vào quán: "Chà, tôi nghe chị A Nguyệt nói xấu tôi đúng không, bữa khuya hôm nay phải giảm giá đấy nhé!"
A Nguyệt cười mắng: "Dám lừa tôi à, bà đây đánh gãy chân cô bây giờ!"
Cô gái lè lưỡi, nhìn sang Lộ Hy rồi hành lễ: "Vô lượng Thiên Tôn*, bần đạo là chủ Quan của Hạnh Phúc Quan, Ngôn Diệc Chân, chúng tôi đều là đạo sĩ nghiêm túc tu đạo, có văn bản chứng nhận của hội đạo sĩ đàng hoàng, cô đừng nghe những lời bậy bạ nhé!"
(*) Đây hình như là câu cửa miệng của bên đạo giáo, tương tự như câu A di đà Phật bên Phật giáo ấy.
Lộ Hy cười, nhìn điện thoại trong tay cô ta rồi thử sờ vào túi mình — Thế mà có thật.
Cô mở điện thoại lên, tìm được hóa đơn đã thanh toán của mình, ngẩng đầu khó nói: "À thì, đây là nơi dân túc để trải nghiệm cuộc sống giáo dục theo văn hóa đạo giáo đúng không?"
Ngôn Diệc Chân sáng mắt lên: "Đúng đúng, là ở đây đấy! Hóa ra là khách trọ à! Không tiếp đón từ xa thật có lỗi quá! Bé Mập à, mau tới đón khách nào!"
Cậu bé bên đạo quán hí hửng chạy tới, mỉm cười chất phác rồi nghiêm trang gật gù: "Tại hạ Bé Mập, tên ở Hạnh Phúc Quan là —"
Lộ Hy ngớ người ra: "Ủa, chỗ của mấy người rốt cuộc là đạo quán hay nhà trọ vậy?"
Ngôn Diệc Chân xua tay: "Cô có xem phim truyền hình không? Phim cổ trang ấy, chẳng phải trong chùa chiền đều có chỗ dừng chân sao? Chúng tôi đã tham khảo từ đó đó! Hạnh Phúc Quan của chúng tôi vốn là đạo quán, nhưng phục vụ thêm cả dân túc nữa! Bé Mập, nói cho cô ấy biết chúng ta có lợi gì so với chùa chiền đi?"
Bé Mập hét lên rất khí thế: "Được ăn thịt ạ!"
Lộ Hy nhịn cười vỗ tay: "Hay thật, đúng là rất có đầu óc kinh doanh."
Ngôn Diệc Chân bật cười: "Thật không? Nào nào nào, chúng ta đi thôi khách ơi, tôi dẫn cô đi dạo một vòng trong Quan nhé, cô đừng thấy cửa Quan chúng tôi nhỏ thế này, bên trong gì cũng có hết nha! Muốn cái gì là có cái đó đấy!"
A Nguyệt uể oải nói: "Ăn cơm thì cứ sang bên chỗ tôi, dù sao cơm bên họ cũng gọi bên này thôi, lại còn tăng giá nữa đấy."
Ngôn Diệc Chân trừng mắt nhìn chị ta: "Đừng có nói bậy! Bần đạo là đạo sĩ nghiêm túc, có chứng nhận, không hề có chuyện như thế!"
Lộ Hy đi theo Ngôn Diệc Chân vào trong.
Trong đạo quán này khá rộng rãi, giữa sảnh trước lộ thiên có 1 cái lư nhang, trong đó chỉ có vài chân nhang. Bên cạnh là một cây điều treo đầy vải đỏ, có lẽ là để cầu nguyện, nhưng vải đã phai màu trông rất cũ kỹ.
Chủ Quan lại là một cô gái trẻ tuổi, e là chỗ này đã qua thời huy hoàng, giờ chẳng còn bao nhiêu nhang đèn nữa.
Ngôn Diệc Chân tươi cười giới thiệu với cô: "Nhang có nhiều mức giá lắm, có tất cả các hình thức thanh toán như chuyển khoản hoặc tiền mặt. Chụp ảnh chung với Bé Mập thì 10 đồng một lần, chụp 1 mình thì 5 đồng 1 tấm, chỉ cần 50 đồng là không giới hạn số lượng nữa, ngài muốn chụp bao nhiêu cũng được! Ngài xem, có phải chỗ của chúng tôi rất tốt không?"
Lộ Hy cười: "Ừm, rất thanh tịnh."
Ngôn Diệc Chân: "Tối sẽ náo nhiệt lắm đấy, có người tới múa quảng trường nữa, nhưng cô đừng lo, tôi chỉ cho thuê nửa tiếng thôi, không ảnh hưởng tới việc ngủ nghê đâu."
Lộ Hy hỏi thử: "À đúng rồi, chỗ mấy cô chỉ có mình tôi trọ lại thôi à? Cô có biết ai tên Chúc Tinh Dạ không?"
Ngôn Diệc Chân tỏ vẻ kỳ quái, nhỏ giọng thì thào: "Hóa ra là thế, bởi tôi bảo sao mùa này ít khách du lịch tới vậy, hóa ra đều tới vì Chúc Tinh Dạ hết, vậy tôi dẫn cô tới gặp anh ta trước nhé?"
Lộ Hy không biết rõ Chúc Tinh Dạ có thân phận gì trong thế giới này nên đành gật đầu: "Được, phiền cô rồi."
Ngôn Diệc Chân xua tay: "Có phiền gì đâu, khách hàng là thượng đế mà, à không đúng, tôi không thờ thượng đế, vậy khách hàng là Lão Quân mà!"
Lộ Hy nghĩ Ngôn Diệc Chân sẽ dẫn cô tới phòng nào đó để gặp Chúc Tinh Dạ, ai ngờ cô ta lại dẫn cô ra sau núi.
Hạnh Phúc Quan được xây dựa lưng vào núi, Ngôn Diệc Chân nói trước đây thú hoang hay chạy vào trong Quan nữa, khi ấy cũng khá náo nhiệt.
Cả hai leo núi, Ngôn Diệc Chân vẫn lảm nhảm: "Này, đạo giáo chúng tôi rất chú trọng sự tự nhiên, trong đó có gần gũi với thiên nhiên, trong Quan đầy nhang đèn, giờ đã biến mất hết rồi, chỗ của chúng ta cũng... À, đến rồi này!"
Lộ Hy ngẩng đầu lên, không thấy bất cứ ai.
Ngôn Diệc Chân chỉ vào bên cây, Lộ Hy thấy chỗ đó có một gò đất nhỏ, bên trên dựng một cái bia — Mộ của Chúc Tinh Dạ.
Lộ Hy ngẩn ngơ.
Ngôn Diệc Chân lấy ra 3 nén nhang từ trong túi: "Nếu đến để tưởng nhớ người khác thì tôi không thu tiền cô đâu. Sao thế?"
Lộ Hy nghiêm túc: "Tôi đang tự hỏi mối quan hệ giữa mình với anh Chúc Tử có đủ để anh ấy không tức giận nếu tôi đào cái mộ này lên không."
Ngôn Diệc Chân hoảng hốt nhào tới kéo cô: "Không thể được!"