Chương 107: Bậc Thầy Violin

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:46

Chúc Tinh Dạ không hề phản bác lại, anh nhìn sang Lộ Hy: "... Nếu em đang tìm kiếm sự thật thì tôi đồng ý. Em có muốn biết sự thật không Lộ Hy?" Lộ Hy chớp mắt. Chúc Tinh Dạ rất ít khi gọi thẳng tên cô ra như thế, bình thường anh chỉ hơi cười rồi gọi cô là "cô Lộ", nửa tôn kính nửa trêu chọc, Lộ Hy rất thích được anh gọi như thế. Lúc này trên mặt anh không hề có biểu cảm gì như thể không muốn bị người khác nhìn ra sơ hở, Lộ Hy nhìn anh chằm chằm một lúc. Thấy Triệu Thi Tình đã giơ camera lên bắt đầu quay phim, quản trị viên sốt ruột giục: "Đến cũng đã đến rồi mà thám tử Lộ Hy, không tìm sự thật thì chẳng lẽ đi tham quan à!" Lộ Hy lắc đầu, cô bước tới trước mặt Chúc Tinh Dạ, hơi phiền não gãi thái dương: "Anh Chúc muốn tôi ra quyết định à? Tôi nghĩ chuyện tùy tiện nghiên cứu quá khứ của người khác cũng không lịch sự cho lắm, hơn nữa trông anh có vẻ hơi miễn cưỡng..." Quản trị viên hơi lo lắng: "Này!" Lúc quản trị viên cho rằng Lộ Hy sẽ bỏ cuộc thì cô bước tới bên cạnh Chúc Tinh Dạ, mỉm cười dịu dàng như đang dỗ dành trẻ con, giọng điệu mềm mại: "Nhưng em rất muốn tìm hiểu anh, anh có bằng lòng kể cho em nghe câu chuyện này không?" Chúc Tinh Dạ nhìn nét mặt cô rồi bất lực che mắt: "Em ăn gian." Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Đâu có." Trên mặt quản trị viên trưng ra một chút chua loét: "Ái chà, có cần tôi huýt sáo để thể hiện sự tôn kính cho các người không?" Chúc Tinh Dạ liếc anh ta: "Im đi." Lộ Hy: "Anh không lên tiếng đã là sự tôn kính bậc nhất rồi." Quản trị viên tức giận khịt mũi. Chúc Tinh Dạ chần chừ nắm lấy cổ tay Lộ Hy, động tác nhẹ nhàng như thể chỉ cần Lộ Hy hơi kháng cự thì anh sẽ buông tay ra ngay. Anh nghiêm túc nhìn vào mắt Lộ Hy: "Anh sẽ kể hết mọi chuyện mình biết cho em nghe. Quả thực những năm qua anh luôn trốn tránh, nhưng nếu là sự thật do em tìm ra thì anh sẽ cố gắng tin." Triệu Thi Tình đến không bao lâu thì có một người đàn ông trung niên với bộ mặt viết 2 chữ "thật thà" đi vào, ông ta mặc một bộ âu phục màu xám, thả túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, hơi căng thẳng kéo cái nơ ra rồi nhìn Đông nhìn Tây như đang xác nhận chuyện gì đấy. Quản trị viên giới thiệu: "Đây là Trương Khắc Chu, học trò cả, hiện tại là violin chính của dàn nhạc giao hưởng Venus. Vốn dĩ được định sẽ kế nghiệp của dì Diệp, nhưng tài năng của ông ta thật sự..." Triệu Thi Tình cầm camera thò đầu ra từ phòng bếp, nhiệt tình vẫy tay: "Ái chà, đàn anh tới rồi à." Cô ta đã cởi áo khoác, giờ Lộ Hy mới phát hiện cô ta đang mặc một bộ lễ phục hoa lệ. Dù chỉ là một buổi tiệc nội bộ nhưng tất cả mọi người đều ăn mặc rất nghiêm túc. Trương Khắc Chu hơi giật mình: "Tiểu Thi à, sao em tới sớm vậy?" Triệu Thi Tình cười hì hì chỉ camera trong tay: "Em mới đổi máy mới nên háo hức muốn thử ấy mà, dù sao cũng rảnh. Đàn anh cũng tới sớm ghê, chắc còn lâu cô mới xuống tiếp đấy." Trương Khắc Chu cười ha hả, cầm túi trên mặt đất lên: "Anh biết mà, anh đem theo vài món nên mới tới sớm." Triệu Thi Tình tò mò định mở túi ra nhìn thử: "Lại còn đem theo món riêng à, món ngon gì vậy? Anh có lòng thật đấy, nhưng không biết hôm nay cô có mua trùng không." "Chân cừu tươi." Trương Khắc Chu cười khổ,"Năm nay anh... e là không có tiến bộ gì hết, chắc chắn cô sẽ tức giận, chỉ có thể mua đồ ăn tới để mong cô bớt mắng chút thôi." Triệu Thi Tình rụt tay về, thè lưỡi: "Cái này có thể thu tiếng đấy, anh đừng nói xấu cô đấy nhé." Trương Khắc Chu cười ngu ngơ rồi xách túi vào phòng bếp. Dì Thái vội nhận lấy: "Đưa cho tôi đi." Trương Khắc Chu xua tay: "Không sao không sao, chân cừu này đã chín rồi, dì cứ lấy ra xắt miếng là được, ăn thế là ngon nhất đấy." "Bánh này là do vợ tôi làm đấy, cô ấy nói ngon nhất là lúc mới được nướng trong lò lấy ra, giờ vẫn còn sớm. Thế này đi, lát nữa lúc Tiểu Thi biểu diễn thì dì bắt đầu nướng, chắc cũng khoảng đó đấy." Dì Thái liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. "Ăn thịt cừu trước, bánh ngọt là để cho món tráng miệng, giờ nướng thì vừa rồi." Trương Khắc Chu nói chuyện rất dong dài, ông ta không ngừng căn dặn dì Thái, có vẻ là một người tận tâm. Lộ Hy nhìn thấy ông ta mở túi ra, bên trong đúng là chân cừu. Cô đang định quay người bỏ đi thì Trương Khắc Chu chợt kêu lên một tiếng, dì Thái lo lắng đi tới xem: "Sao thế?" Ông ta cười áy náy rồi cởi áo khoác ra: "Không sao, nhưng áo khoác bị ướt mất rồi, máy sấy ở đâu vậy?" Lộ Hy nhìn ông ta, đúng lúc này ngoài cửa lại có 1 người nữa tới. Quản trị viên chỉ chỉ: "Tới đủ hết rồi. Đây là Phùng Nghiêm, anh ta không phải nghệ sĩ violin chuyên nghiệp mà chỉ có sở thích thôi, nghề chính là giáo viên âm nhạc." Lộ Hy quan sát Phùng Nghiêm này, anh ta trông vừa cao vừa gầy, xương gò má rất cao, trông rất khó gần. Triệu Thi Tình hớn hở ra chào anh ta: "Cậu tính sao đây hả đàn em!" Phùng Nghiêm nhìn đồng hồ: "Tôi đâu có tới trễ." Triệu Thi Tình thở dài: "Ai da, cậu cứ nghiêm túc thế mãi vậy, ngồi xuống đi, lát nữa cô sẽ xuống ngay thôi." Sau khi họ tới, bé Tinh Dạ bị Triệu Thi Tình nài nỉ quay video, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra chút bất lực. Phòng họ tổ chức tiệc là chỗ ban ngày Chúc Tinh Dạ đã luyện đàn, đồng hồ trên tường điểm 6 giờ, mọi người đều lập tức ngồi xuống theo thứ tự. Diệp Phương Hoa đi xuống lầu trong tiếng chuông liên hồi. Lộ Hy không khỏi cảm thán vị này đúng là một người đẹp có khí chất, lúc trang điểm kỹ càng lại càng như một đóa mẫu đơn sang trọng, căng tràn sức sống. Bà ta đứng ngoài cửa, đảo mắt nhìn từng người đang ngồi, cuối cùng thì dừng lại ở người Trương Khắc Chu rồi nhíu mày: "Khắc Chu, áo khoác của trò đâu?" Trương Khắc Chu hơi căng thẳng, đứng bật dậy như học sinh bị giáo viên điểm danh trả bài: "Lúc, lúc nãy em xuống phòng bếp giúp đã bất cẩn để bị dính nước nên đi hong rồi ạ, xin lỗi cô." Diệp Phương Hoa không hề nể mặt, bà ta trầm xuống: "Trò là nghệ sĩ violin chứ không phải đầu bếp, có thời gian xuống bếp ăn mảnh thì sao không quản lý hình tượng của mình cho tốt đi hả!" Trương Khắc Chu hơi khó xử cúi đầu, Triệu Thi Tình cười hòa giải: "Ôi chao cô à, đàn anh cũng chỉ muốn cho ngài một bất ngờ thôi mà! Lúc nãy anh ấy mang tới một cái chân cừu đấy ạ, đâu có giống như 2 tụi em chỉ đi tay không..." Phùng Nghiêm nhíu mày: "Cô chỉ muốn kiểm tra kỹ năng đánh đàn của chúng ta thôi mà, đem theo kỹ năng là được rồi." Nụ cười của Triệu Thi Tình cứng đờ lại, cái tên này thật, sự, nói, thật, kìa. Bé Tinh Dạ ngồi một bên cúi gằm mặt, vẫn là dì Thái đi vào cứu nguy: "Bà chủ à, tôi lên món trước, mọi người vừa ăn vừa nghe đàn nhé." Diệp Phương Hoa khẽ gật đầu, đi tới ghế chủ vị ngồi. Trương Khắc Chu căng thẳng đứng dậy: "Để em trước ạ." Diệp Phương Hoa hất cằm: "Tự chọn một cây đi." Lúc này Lộ Hy mới phát hiện đối diện Diệp Phương Hoa có một dãy tủ kính, mãi đến khi Trương Khắc Chu mở một trong số đó ra mới biết hóa ra bên trong toàn là violin. Triệu Thi Tình lấy camera ra như dâng vật báu lên: "Cô ơi, đây là máy mới của em mới mua, em muốn ghi lại màn diễn hôm nay ạ." Diệp Phương Hoa lộ ra một chút không vui, nhưng bà ta nhìn thoáng qua bé Tinh Dạ, do dự một chút rồi cuối cùng cũng khẽ gật đầu: "Tinh Dạ cũng xem như chính thức nhập môn rồi, sau này sẽ là đồng môn với mọi người, lần này cứ ghi lại đi." Triệu Thi Tình ngạc nhiên nhìn sang bé Tinh Dạ: "Ái chà, bé Tinh Dạ cũng nhập môn rồi sao! Bé Tinh Dạ của chúng ta đẹp trai thế này, ghi lại gửi cho đài thiếu nhi thì chắc chắn đạo diễn của họ sẽ chạy tới đây cướp người mất!" Diệp Phương Hoa cười lạnh: "Trò quen với đài truyền hình quá nhỉ." Triệu Thi Tình biết bà ta không thích chủ đề này bèn lập tức đổi đề tài: "Ôi chao, họ cũng chỉ nể tình em là học trò của ngài mà thôi, hôm nay đàn anh kéo bài gì đấy?" Dì Thái bắt đầu lên món, Diệp Phương Hoa thì nhìn Trương Khắc Chu chằm chằm. Có vẻ như ông ta rất căng thẳng, vào vị trí rồi nhưng vẫn chưa bắt đầu. Diệp Phương Hoa nhìn ông ta rồi cười lạnh: "Trò không định kéo à?" Trương Khắc Chu khẽ run tay, kéo ra một âm tiết rất chói tai. Triệu Thi Tình bất lực: "Đàn anh lại chủ quan rồi, đàn này là đồ sưu tập nên từ lâu chưa ai dùng, phải chỉnh âm trước chứ." Trương Khắc Chu lau mồ hôi trên trán rồi ngượng ngùng cúi đầu: "Ừ, anh ngốc thật, rất xin lỗi, rất xin lỗi." Diệp Phương Hoa không nhìn ông ta nữa mà cúi đầu múc canh trong bát: "Đã nhiều năm thế rồi, không tiến bộ thì thôi mà còn quên sạch kiến thức cơ bản, gỗ mục không khắc thành hoa được mà." Cả bầu không khí trở nên cứng nhắc. Trương Khắc Chu kéo hết một khúc, Diệp Phương Hoa vẫn không buồn nhìn ông ta: "Chắc trong lòng trò cũng biết một phần rồi đúng không?" Trương Khắc Chu cúi đầu: "Vâng." Diệp Phương Hoa cười lạnh: "May cho trò là lúc trò vào đoàn không phải tôi phỏng vấn đấy, nếu không trò chẳng làm được tích sự gì đâu!" Dì Thái bưng chân cừu và một con dao để cắt thịt cừu lên, Trương Khắc Chu vội tới giúp: "Để tôi." Ông ta cắt miếng ra, đưa cho Diệp Phương Hoa một cái đĩa nhỏ rồi khúm núm nói: "Cô à, tư chất tự nhiên của em yếu kém ạ, ngài đừng tức giận nữa, nếm thử món này đi ạ." Diệp Phương Hoa thấy bộ dạng của ông ta là lại phiền lòng, quay đầu sang chỗ khác. Triệu Thi Tình cười đứng dậy: "Vậy sau này em sẽ tự bêu xấu mình, vẫn là khúc mà em kéo năm ngoái, không có gì tiến bộ nên cũng chả ham hố, tập bài đó cho thuần thục trước thôi." Diệp Phương Hoa nhìn cô ta: "Trò cũng nên luyện tập nhiều chút đi, lên TV không thể chỉ phát mỗi bài này được, không sợ bị người khác chê cười à." Triệu Thi Tình không khỏi mím môi, cuối cùng vẫn bật cười: "Về em sẽ tập nhiều hơn ạ." 3 người Lộ Hy đứng bên tường, quản trị viên nhìn thoáng qua Chúc Tinh Dạ rồi cố tình nói với anh: "Có một số câu thoại tôi mô phỏng là dựa vào cuộc đối thoại do camera của Triệu Thi Tình ghi được, không có vấn đề gì chứ? Tôi không cố tình bêu xấu mẹ cậu đâu." Chúc Tinh Dạ cau mày nhìn Diệp Phương Hoa miệng mồm chanh chua kia. "Không, đôi khi bà ấy còn quá đáng hơn thế này kìa."