Lộ Hy để luật sư Hà và Hammy ở lại trông coi thi thể của ngài Chúc, mình thì cầm chìa khóa đi ra khỏi kho đông lạnh, định gọi Chúc San San lại thì Chúc Gia Kỳ đã gọi cô.
Cậu ta đi ra theo Lộ Hy, đóng cửa kho đông lạnh lại rồi cười ngây ngô: "Thám tử à, tôi có một đề nghị."
Lộ Hy dừng bước lại.
Chúc Gia Kỳ đi tới bên hành lang rồi cụp mắt xuống, cuối cùng Lộ Hy cũng nhận ra chỗ nào của cậu ta khiến người ta cảm thấy không thoải mái rồi, lúc cậu ta nhìn người khác trông rất kiêu ngạo.
Chúc Gia Kỳ nhìn cô: "Có muốn hợp tác với nhau không? Cô thám tử."
Chúc Tinh Dạ "meo" một tiếng để đánh dấu sự tồn tại của mình.
Lộ Hy ôm lấy nó, nghiêm mặt nói: "Cậu... bạn học này, cậu nói chuyện này trước mặt con mèo đã ủy thác tôi hình như không ổn lắm đâu, đào tường hơi lộ liễu rồi đấy."
Chúc Gia Kỳ bật cười, định giơ tay chạm vào mèo nhưng Chúc Tinh Dạ đã chìa ra 2 chiếc răng nanh uy hiếp.
Cậu ta đành phải rụt tay về: "Haizz, sao nó vẫn ghét tôi như thế chứ. Vừa rồi tôi nói chưa rõ đấy, cô thám tử à, tôi mong cô hợp tác với tôi chứ không phải là hợp tác với nhà tôi."
Lộ Hy thấy hơi lạ: "Nhưng cậu đâu có quyền thừa kế, cả nhà cậu chỉ có mình cha cậu mới có quyền thừa kế thôi mà đúng không?"
"Đó là chuyện tôi thấy lạ đấy." Chúc Gia Kỳ đút 2 tay vào túi, cười híp mắt cung cấp 1 thông tin,"Cô biết tại sao ông nội lại muốn chia lại tài sản lần nữa không? Vì cách đây vài ngày tôi đã đủ 18 tuổi rồi, ông ấy định cho tôi thừa kế tài sản luôn, chính miệng nói với tôi đấy."
"À, lúc đó tôi có ghi âm lại đây, cô muốn nghe không?"
Lộ Hy tỏ vẻ kỳ lạ: "Cậu nói chuyện với ông nội mà cũng ghi âm lại à?"
"Lạ lắm đúng không?" Chúc Gia Kỳ nhún vai,"Chỉ là một sở thích nhỏ thôi."
Cậu ta lấy điện thoại ra, ấn nút phát, Lộ Hy nghe được một giọng nam già đang oán trách Chúc Nhĩ Nam không ra làm sao, Chúc Gia Kỳ cũng không hề che giấu sự xấu tính của mình trước mặt ông nội.
Cuối cùng giọng nam già trong đoạn ghi âm nói: "Con cũng đã 18, học hành thế nào rồi? Ha ha, không tốt lắm thì cũng có sao, con giống ta, ta biết con thông minh nhưng không thích học mà thôi. Vốn dĩ ta định để con đi xuống cơ sở để rèn luyện vài năm, năm xưa ta cũng từ từ mới lên được, nhưng nghĩ lại cha con cũng thế mà vẫn vô dụng, chuyện này đều là số phận cả."
"Gia Kỳ à, ông nội giao công ty lại cho con, con đừng khiến ta thất vọng đấy nhé, con là cháu độc đinh trong nhà đấy."
Lộ Hy gãi cằm: "Chẳng phải nhà mấy cậu đông người lắm hay sao? Sao cậu lại là độc đinh được chứ."
Chúc Gia Kỳ bất lực giang tay ra: "Ông nội nghĩ chỉ có nam mới được tính thôi."
"Tôi không thể xác nhận được người trong đoạn ghi âm này là ông nội của cậu, tôi chưa từng gặp ông ta, cũng không nghe giọng ông ta, nên bằng chứng này tôi vẫn còn nghi ngờ." Lộ Hy nhìn Chúc Gia Kỳ, cậu ta nghe cô nói vậy nhưng vẫn không khó chịu gì,"Nhưng tôi muốn hỏi thử cậu định hợp tác với tôi thế nào đây?"
Chúc Gia Kỳ chống cằm: "Tôi mong là cô sẽ tìm ra được sự thật của tin nhắn, theo tôi đó chắc chắn là ngụy tạo, chỉ cần có thể tìm ra được di chúc thật thì cái gọi là người phá được án sẽ được thừa hưởng toàn bộ tài sản cũng không còn nữa."
"Cô nghĩ kỹ đi, cô thám tử à, dù cô có giúp con mèo này thắng được tài sản thì nó cũng đâu có cho cô được? Mà tôi lại không như thế, chúng ta hợp tác rồi, tôi có thể cho cô tất cả những gì mà cô muốn."
Chúc Tinh Dạ meo meo phản đối: "Tôi cũng có thể cho bất cứ thứ gì mà!"
Lộ Hy xoa đầu trấn an Chúc Tinh Dạ, nói giúp anh: "Nó có thể cho tôi ôm trong lòng, cảm xúc rất tuyệt!"
Chúc Gia Kỳ hơi sửng sốt, rõ ràng đã hiểu sang một ý khác, cậu ta cười ái muội: "Thế à, tôi cũng làm mèo con của cô được mà, cô thám tử à, có muốn tôi học tiếng mèo kêu cho cô nghe không? Meo-"
Lộ Hy im lặng lùi về sau 1 bước: "Không cần, ngài khách sáo quá rồi."
"Tôi chỉ có thể cho cậu biết rằng tôi cũng muốn biết sự thật về tin nhắn này. Tôi sẽ tự hành động, nhưng không thể kiểm soát được cách bằng chứng xuất hiện đâu, cứ cố gắng hết sức đi, cậu không cần cho tôi lợi ích gì hết."
"Tôi đi mở cửa trước, haizz, tò mò phía sau cửa là thứ gì quá, không nhịn nổi nữa rồi, tôi đi trước đây, cậu đi gọi cô mình đi!"
Chúc Gia Kỳ đưa mắt nhìn cô đi như đang chạy trốn, từ từ thu ý cười trên mặt lại, cậu ta học theo dáng vẻ sờ cằm của Lộ Hy: "Vậy là cô ta không chịu cho mình giúp, cũng không muốn thù lao ư? Lạ thật."
Lộ Hy ôm mèo, cảm giác được Chúc Tinh Dạ từ từ thu móng lại mới khẽ thở phào.
Lộ Hy: "Anh Chúc Tử à, bình tĩnh tí đi, đừng có dùng móng vuốt, tôi thấy bạn nhỏ này có chút vấn đề, nếu anh mà cào cậu ta thì e là cả mèo và người chúng ta đều đi hết đấy."
Chúc Tinh Dạ bất mãn vẫy đuôi: "Tôi có thể đánh bại cậu ta mà!"
Lộ Hy bật cười: "Vâng vâng vâng, ngài là ai chứ, trên đảo này ngài có cả hậu cung mèo cơ mà, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng đã có 17 – 18 con mèo nhỏ xông ra đánh cậu ta đến mức phải kêu meo meo rồi!"
Chúc Tinh Dạ sửa lại: "Không phải hậu cung! Là đàn em!"
Lộ Hy véo măng cụt của nó, mỉm cười.
Cô ôm mèo đi xuống tầng hầm mới phát hiện Chúc Nghi Lan đã đứng ở cửa, xem ra bà ta đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, gương mặt mới khóc cũng được trang điểm lại.
Thấy Lộ Hy bước tới, bà ta bình tĩnh gật đầu với cô: "Tôi đã đoán trước cô sẽ là người tìm ra chìa khóa đầu tiên mà."
Lộ Hy cười: "Ngài rất thông minh."
Chúc Nghi Lan cười như có ý gì đó: "Phụ nữ quá thông minh cũng chẳng phải chuyện gì tốt."
Lộ Hy không vội mở cửa, cô nhìn Chúc Nghi Lan rồi nói: "Vừa rồi tôi có hỏi luật sư Hà một ít chuyện để xem mọi người có động cơ giết người hay không."
"Tôi có." Chúc Nghi Lan không hề né tránh, bà ta khẽ cười,"Hơn nữa hẳn tôi là người hài lòng nhất với bản di chúc hiện tại rồi."
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Tại sao chứ? Tôi nghĩ với tình trạng hiện tại, con mèo có khả năng thừa kế nhất, bà nghĩ như thế là tốt hay sao?"
Chúc Nghi Lan ngẩng đầu lên cười, bà ta lấy ngón trỏ lau nước mắt rỉ ra từ khóe mắt rồi thở dài: "Haizz, mới trang điểm lại mà. Tôi chỉ muốn công bằng thôi, tôi có thể chấp nhận thua người khác, nhưng không thể chịu nổi việc vì mình là nữ mà không có quyền cạnh tranh."
"Dù tôi có làm tốt cách mấy, dù em trai tôi có là tên vô dụng đi nữa thì tôi cũng chẳng có cơ hội. Cuối cùng ông ấy cũng chịu dùng cách công bằng để chia tài sản rồi, đối với tôi đó đã sự đền bù thỏa đáng."
Chúc Tinh Dạ: "Xem ra khả năng bà ta ngụy tạo tin nhắn đó không lớn lắm, đúng không, bà ta đâu cần phải thêm tôi vào danh sách cạnh tranh quyền thừa hưởng chứ? Chẳng lẽ là để mỉa mai em trai mình à?"
Lộ Hy nghe những suy luận nghiêm túc của nó mà trong lòng ngứa ngáy, rất muốn tham gia chung nhưng nếu tùy tiện đáp lời thì sẽ bị người khác nghĩ mình bị điên, phải nhịn lại!
Sau lưng có tiếng bước chân, có vẻ như mọi người đã tới hết, Lộ Hy lấy chìa khóa ra để mở khóa giá sách. Cửa giá sách mở ra đồng thời từ từ xê dịch sang bên trái, để lộ ra lối đi đằng sau.
Lộ Hy nghe một tiếng thét "Tránh ra" nên lập tức cảnh giác tránh ra một bên, bà Tô hùng hổ định xông tới nhưng Chúc San San đứng chặn bà ta lại, bạn trai cô ta cũng ra sức, cả đám chen chúc nhau, kẹt ở cửa không ra vào gì được.
Lộ Hy thấy cảnh tượng này như một vở hài kịch vậy.
Cô lắc đầu, không vội đi lên chen mà đứng nhìn vào giá sách. Những quyển có bìa như "Vua Hài Kịch" này nọ thì tạm thời bỏ qua đi, xem những quyển sách không có bìa trước. Có những quyển sổ được ghi đầy những con số, cũng có một số thư từ, thậm chí còn có 1 album ảnh nữa.
Lộ Hy lấy album xuống, tò mò giở ra xem. Đó là một album ảnh rất dày, có viết cả mục lục, được chia thành ảnh cá nhân, vợ, con gái, cháu, bạn làm ăn, ... rất nhiều loại.
Cô mở lướt qua, trong album này được nhét ảnh dày cộm, hẳn là đã đầy rồi.
Chúc Nghi Lan nhắc cô: "Họ đã vào hết rồi kìa."
Lộ Hy khẽ gật đầu, dắt cuống họng lên hô: "Ai phá hỏng hiện trường là người đó khả nghi nhất đấy nhé!"
Sau đó cô không để ý tới khu vực bên trong nữa, chỉ cầm album ảnh lật hết ra xem.
Chúc Nghi Lan cũng đi vào, chỗ này chỉ còn cô với Chúc Tinh Dạ.
Chúc Tinh Dạ cũng muốn xem album nên lấy đà nhảy lên vai cô, Lộ Hy xấu xa giả vờ loạng choạng: "Ối, nặng quá, ngã mất thôi —"
Chúc Tinh Dạ khẽ cọ vào mặt cô, giọng điệu cưng chiều có chút bất lực: "Đừng quậy mà."
Lộ Hy sờ má, trợn tròn mắt: "Anh Chúc lợi dụng tôi đấy à."
Chúc Tinh Dạ: "Em cũng mới lợi dụng tôi mà, sờ soạng khắp nơi."
Lộ Hy hắng giọng: "Đừng có nói bậy, làm gì có chứ."
2 người vừa trò chuyện, Lộ Hy vừa lật hết album ảnh trên tay.
Chúc Tinh Dạ hỏi: "Có gì lạ không?"
Lộ Hy lật tới chỗ trống ở phần cuối: "Trong album này chỉ thiếu 1 bức ảnh thôi, so sánh kích thước của ảnh trong album, tôi nghi ngờ có lẽ là ngài Chúc đã lấy bức ảnh của Fina trong này nhét vào khung ảnh."
"Vi diệu hơn nữa là bức ảnh của Fina nằm trong mục "Linh tinh", ngài Chúc đâu phải yêu thích gì cô ta đâu nhỉ?"
Chúc Tinh Dạ nhìn bức ảnh 2 người chụp chung thân mật kia: "Nhưng ít ra cũng có chụp chung ảnh mà."
Lộ Hy chỉ anh xem Hammy trong mục "Linh tinh": "Hammy cũng có ảnh chụp chung nè, có vẻ như ngài Chúc rất thích chụp ảnh chung với người khác."
"Còn một việc nữa, xuất hiện vết máu mới rồi, hiệu ứng bắt đầu nháy lên khiến mắt tôi lóa quá."
Chúc Tinh Dạ tò mò rướn cổ lên: "Sao trong đó không ai kêu gào gì hết vậy?"
Vừa dứt lời, Chúc San San đã tái mặt chạy vọt ra: "Thám tử, cô còn ở ngoài làm gì nữa? Mau vào đi, bên trong..."
Lộ Hy hơi nghiêng đầu kỳ lạ, sao cứ thấy phản ứng của cô ta không giống như thấy máu mà là thấy thứ gì đó quỷ dị hơn.
Cô ôm Chúc Tinh Dạ rồi đi vào trong cửa ngầm phía sau giá sách.