Chương 45: Oan Ức

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:04

Lộ Hy đứng trước cửa phòng Lưu Hiển: "Mở cửa ra đi, chúng ta cũng nên vào xem một chút." Trong cửa cũng là hình ảnh 3D, Tiểu Hoàng giải thích: "Hiện trường 3D này là do máy móc phục dựng lại sau khi scan, lúc đó Lão Cổ Bản đã được đưa tới phòng điều trị rồi, vì thế hiện trường không có thi thể của gã. Chúng tôi cũng bảo vệ hiện trường nên từ khi xảy ra chuyện tới nay, không hề có bất cứ ai đi vào." Lộ Hy khẽ gật đầu. Tiểu Hắc dùng vòng tay điều khiển để mở cửa, Lộ Hy thấy hơi lạ: "Mấy người không cần phải nhập mật mã à?" Tiểu Hắc giải thích: "Chúng tôi không được biết mật mã, chỉ trực tiếp dùng quyền hạn từ phòng điều khiển chính mà thôi." Tiểu Hoàng nói thêm: "Trừ khi Lão Cổ Bản còn sống, nếu không chúng tôi không thể nào có được mật mã của gã được hết." Lộ Hy khẽ gật đầu. Bày trí trong phòng Lưu Hiển cực kỳ đơn giản, cạnh cửa sổ có kê một cái giường, ga giường và vỏ chăn đều cùng màu, đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, thậm chí trông còn giống như một căn phòng không người ở vậy. Trái ngược với chiếc giường, rõ ràng đồ trên bàn được dán rất nhiều giấy nhớ, những cuốn sách tham khảo đủ chủng loại được dán rất nhiều giấy nhớ sặc sỡ, nếu muốn tìm đồ, trừ bản thân gã ra chắc chẳng ai làm được. Xem ra phần lớn thời gian gã trong phòng đều là ngồi trước bàn làm việc. Lộ Hy hỏi: "Chuyên môn của Lão Cổ Bản là gì vậy?" Tiểu Hoàng: "Gã là nhà toán học, do tên khốn Chúc Tinh Dạ nói nghiên cứu của anh ta cần có một nhà toán học chuyên nghiệp giúp nên Lưu Hiển mới được điều tới chỗ này. À, là Chúc Tử ấy." Lộ Hy xua tay: "Không sao, anh nói vài lần nữa, tôi sẽ cố hết sức nhớ cho kỹ." Cô đi qua một vòng, xem ra bên trong phòng không hề có dấu vết đánh nhau gì, nguyên nhân tử vong là bị tiêm virus nên trên mặt đất cũng không có vết máu, thực sự là một hiện trường vụ án rất sạch sẽ. Lộ Hy hỏi: "Mấy người đã kiểm tra tài liệu ở đây hết chưa?" Tiểu Hoàng lắc đầu: "Bên trên có chỉ thị phải chờ ngài tới rồi mới tiến hành làm." Lộ Hy hoạt động gân cốt: "Vậy mở tài liệu ở đây xem qua chút đi, đọc không hiểu cũng đừng cố, chúng ta đang tìm những bằng chứng có thể hiểu được. Còn hình chiếu 3D nào khác cần tôi xem không? Hết rồi thì tắt đi." Tiểu Hắc thao tác một chút: "Đây là trạng thái của Chúc Dương Bảo mà chúng tôi ghi nhận được trong thời điểm đó, ngài có thể xem thử có gì khác thường không." Chúc Dương Bảo ngồi trước cửa sổ của Lưu Hiển, trong tay cầm ống tiêm, quả bóng màu thì đặt dưới chân. Lộ Hy nhìn quả bóng nhỏ đó, hơi tò mò ghé tới gần, bên trên còn dán rất nhiều sticker, cô thấy hơi lạ. "Thời đại này rồi mà còn sticker nữa à?" Tiểu Hoàng cười: "Tính ra cũng là đồ cổ đó. Thi thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ tìm được vài món đồ chơi, chúng tôi thấy vui sẽ nhặt về để dỗ dành trẻ con. Em trai ngốc thích sticker lắm, nếu cô cho cậu ta sticker, cậu ta sẽ cười với cô, trong đống sticker này, à, cô nhìn đi, bé heo này là tôi cho cậu ta đấy." Lộ Hy cười híp mắt nhìn sang Tiểu Hắc: "Ồ, vậy Tiểu Hắc tặng cái nào?" Tiểu Hắc nghiêm mặt không nói gì, Tiểu Hoàng thở dài: "Ầy, anh ta tặng nhiều lắm. Cô đừng thấy tên này mặt đơ như thế, trước đây anh ta rất ngưỡng mộ Chúc Tinh Dạ nên cũng rất thương em trai ngốc, hơn nửa đống sticker này đều do anh ta tặng đấy." Lộ Hy đưa tay vỗ vai anh ta, xem ra gần đây Tiểu Hắc cũng không mấy thoải mái. Tiểu Hắc nghiêm mặt: "Ai là anh hùng tôi đều tôn kính cả." Lộ Hy vẫn nhìn chằm chằm quả bóng nhỏ kia, Tiểu Hoàng tò mò hỏi: "Thượng tá, cô có phát hiện gì à? Đang nhìn gì thế?" Lộ Hy: "Tôi đang đếm xem bên trên có bao nhiêu sticker." Vẻ mặt của Tiểu Hoàng rất vi diệu. Lộ Hy: "Tôi phát hiện cậu ấy dán sticker rất đều. Anh nhìn đi, vòng đầu tiên là 1 miếng, có thể xem như trung tâm, vòng thứ 2 là 4 miếng, vòng sau là 8 miếng, theo quy luật thì hẳn vòng thứ 4 là 16 miếng, nhưng hình như cậu ấy vẫn chưa góp đủ nên chỉ có 9 miếng. Trên quả bóng này có tổng cộng là 20 miếng sticker." Tiểu Hoàng hoang mang gãi đầu: "Thế thì đã sao? Chẳng lẽ cậu ta còn biết làm phép nhân, thực chất không phải ngốc như thế sao? Cậu ta giả ngốc à?" Lộ Hy lắc đầu: "Chuyện này chưa chắc, có thể là IQ thấp thật, nhưng cậu ấy vẫn có quy tắc dán sticker của riêng mình." Tiểu Hoàng mờ mịt nhìn cô: "Vậy..." Lộ Hy cười: "Tôi chỉ đếm chơi thôi, nhiều khi có ích thì sao." Tiểu Hoàng: "..." Lộ Hy thu mắt về: "Mấy anh chưa lấy ống tiêm và quả bóng về à? Nhất là ống tiêm ấy, phải kiểm tra dấu vân tay trước." "Vâng." Tiểu Hắc hành động rất nhanh, đeo găng tay vào rồi cầm 2 món đồ đi. Sau khi anh ta đi khỏi, Lộ Hy quay đầu lại: "Đi thôi, Tiểu Hoàng đi vùng vẫy trong bể kiến thức của đồng chí Lão Cổ Bản để lại nào." Tiểu Hoàng thở dài một tràng, có lẽ là nói tiếng mẹ đẻ, Lộ Hy mặc kệ anh ta, dẫn anh ta tới trước bàn. Cả hai vừa tìm kiếm bằng chứng, Lộ Hy vừa nói chuyện với anh ta: "Anh nói xem sao ngày nào em trai ngốc cũng ngồi trước cửa sổ thế, đâu có thấy được gì." Tiểu Hoàng nói khẽ: "Tôi đâu phải thằng ngốc, sao hiểu được suy nghĩ của cậu ta chứ." Lộ Hy: "Vậy theo suy nghĩ của anh, tại sao anh lại đứng trước cửa sổ của người ta chứ?" Tiểu Hoàng chớp mắt: "Người đẹp không mặc đồ." Lộ Hy: "... Nạn nhân là nam." Tiểu Hoàng nói tới chủ đề mình thấy hứng thú nhưng vẫn đầy đủ đạo lý: "Vậy thì là anh đẹp trai không mặc đồ, dù Lão Cổ Bản hơi lớn tuổi tí, cũng chẳng phải gu tôi, nhưng chúng ta không thể phủ nhận mỗi người đều có sự quyến rũ riêng của mình được! Ai biết được em trai ngốc thích kiểu vậy thì sao!" Lộ Hy thật sự không ngờ tới: "... Sao lại thành một câu chuyện tình yêu rồi?" Tiểu Hoàng bắt đầu phát triển chủ đề: "Tình yêu là đề tài muôn thuở của con người mà." Lộ Hy im miệng, lát sau lại hỏi: "Tiểu Hắc đi rồi, chúng ta có thể xem video giám sát nữa không?" Tiểu Hoàng vỗ ngực: "Tôi cũng có thể mở mà! Vì Tiểu Hắc không thích nói chuyện, đất diễn ít quá nên tôi mới nhường phần này cho anh ta thôi!" Lộ Hy gật đầu: "Lát nữa mở thêm vài lần đi, sao tôi cứ cảm thấy có vấn đề gì đó." Tiểu Hoàng thở dài: "Còn nhiều vấn đề lắm. Nhưng tôi nghĩ ngài không kịp cũng chẳng sao, cùng lắm thì 3 ngày nữa Chúc Tinh Dạ và em trai ngốc của anh ta cùng đi thôi." Lộ Hy nhíu mày: "Là sao?" Tiểu Hoàng tỏ vẻ kỳ lạ: "Ngài không biết à? Từ đầu chuyện này đã có quyết định rồi." Có phương pháp gây án, công cụ gây án, động cơ gây án cũng có nốt, dù vẫn còn một vài nghi vấn nhưng thực sự đã khóa chặt trên người của Chúc Dương Bảo rồi. Lộ Hy nheo mắt: "Vậy sao nói là còn 3 ngày nữa?" Tiểu Hoàng giang tay: "Nếu không phải vì đầu óc của Chúc Tinh Dạ có thể gọi là tài nguyên của loài người thì e là bên trên cũng không xem trọng chuyện này như thế đâu. Trước đây anh ta bị giam lại để điều tra trông cũng chẳng sốt ruột gì. Nhưng tới khi em trai mình có chuyện, anh ta là người đã yêu cầu tổng bộ phái cô tới điều tra." Lộ Hy nhíu mày: "Chúc Tinh Dạ chỉ định tôi tới ư? Tại sao? Anh ta biết tôi à?" Tiểu Hoàng cười: "Hẳn là mọi người đều biết cô hết mà, thám tử Lộ Hy nổi danh lừng lẫy, nếu anh ta và em trai anh ta thật sự vô tội, muốn sửa lại án sai trong tình cảnh tuyệt vọng thế này cũng chỉ có thể tìm tới cô thôi." Lộ Hy thấy mặt mình hơi nóng. Thiết lập này tung cô lên trời như Địch X Kiệt, Bao X Thiên, Hạ X Khắc, Thiết X Hoa lừng lẫy thời xưa vậy, ngượng chết đi được. Trong lòng Lộ Hy thầm dán một cái mác mới cho người đã thiết kế ra trò chơi này — Nghi án là một fan não tàn của cô. Lộ Hy nhìn sang Tiểu Hoàng: "Tôi rất tò mò một chuyện, tại sao Chúc Tinh Dạ lại bị bắt vậy?" Tiểu Hoàng lắc đầu: "Chuyện này không ai nói rõ hết, vì thế chúng tôi cũng không biết tình hình cụ thể thế nào. Nhưng vẫn nghe được phong thanh đại khái đấy." Lộ Hy: "Vậy nói những gì anh biết đi." Tiểu Hoàng: "Sau khi tiêm vắc xin mà Chúc Tinh Dạ nghiên cứu, sức đề kháng của con người đối với virus zombie có thể được tạm thời nâng cao. Nói cách khác, tiêm vào rồi chiến đấu với zombie thì dù bị thương cũng có khả năng cao sẽ không biến thành zombie." "Hiện tại loại vắc xin này đã trở thành tiêu chuẩn cho mọi đơn vị chiến đấu tiền tuyến rồi, tất cả Sở nghiên cứu đều sẽ cung cấp định kỳ cho tiền tuyến. Cách đây không lâu, Cục tác chiến số 7 đã hết sạch, sau khi xin sản xuất thêm, đã rất lâu rồi không thấy thông tin về Cục tác chiến nữa." Lộ Hy nhíu chặt mày. "Chúng tôi cũng có nghe loáng thoáng về tình hình khi đó. Khi ấy là thời điểm lũ zombie tấn công, thành viên trong Cục tác chiến số 7 tiêm vắc xin rồi chuẩn bị nghênh chiến, nhưng trong số họ lại có người biến thành zombie tại chỗ." Nét mặt của Tiểu Hoàng không chút biểu cảm, hiếm khi Lộ Hy thấy anh ta nghiêm túc như thế. "Cuối cùng là không còn ai sống sót nữa, tới giờ Cục tác chiến số 7 đã bị zombie đóng chiếm." Anh ta nhìn vào mắt Lộ Hy: "Nguồn vắc xin của mọi nơi đều có thể tra ra được, vắc xin của Cục tác chiến số 7 là do Sở nghiên cứu chúng tôi cung cấp, người chế tạo là Chúc Tinh Dạ." Lộ Hy: "..." Lúc nãy cô còn nghĩ Chúc Tinh Dạ không phải là nghi can số 1 của vụ án này, hóa ra là còn cái nồi lớn hơn chụp vào anh rồi. Lộ Hy nhíu mày: "Vậy anh ta nói thế nào?" Tiểu Hoàng nhún vai: "Sao mà tôi biết được, tôi chỉ là người canh cửa ở Sở thôi, chẳng ai báo lại với tôi chuyện này cả. Nếu cô muốn biết thì đến phòng tạm giam gặp Chúc Tinh Dạ thử đi?" Lộ Hy nhíu mày, bình tĩnh dò hỏi: "Tôi đi được không? Lúc tới họ chỉ nói là tôi tới đây để giải quyết vụ việc nghiên cứu viên Lưu Hiển bị hại thôi, chuyện này không biết có nằm trong tầm quản lý của tôi không nữa." Tiểu Hoàng cười: "Tôi nghĩ chuyện của Lưu Hiển không đáng để họ đặc biệt cử cô tới đâu. Thử tí đi, dù sao cũng đâu có lỗ? Cùng lắm thì cũng là không có quyền hạn thôi mà." Lộ Hy nhìn anh ta chằm chằm một lúc rồi thở ra một hơi: "Đợi Tiểu Hắc về rồi đi." Tiểu Hoàng bĩu môi: "Đâu phải tôi không biết đường đâu." Lộ Hy cười: "Anh quá nhiệt tình rồi đấy, đồng chí Tiểu Hoàng. Thứ nhất, anh tỏ ra cực kỳ thù ghét Chúc Tinh Dạ, dù anh giấu giỏi hơn Tiểu Hắc, nhưng tôi vẫn cảm nhận được. Kế đó, anh không ngừng tiết lộ thông tin của Chúc Tinh Dạ với tôi là để khiến tôi để ý tới anh ta." "Vì thế tôi có cơ sở để hoài nghi, nếu tôi có thể trông thấy Chúc Tinh Dạ, anh sẽ giành đánh anh ta một trận trước, hoặc là trực tiếp hơn — Anh sẽ giết luôn anh ta." Tiểu Hoàng thu lại nụ cười, bất lực vỗ tay: "Được rồi, đúng là không tầm thường, không hổ là Thượng tá Lộ Hy. Đa số cô đều đoán đúng hết rồi, nhưng tôi sẽ không giết anh ta đâu, tôi chỉ định dạy dỗ anh ta một chút thôi." "Ví dụ như bẻ gãy tay chân anh ta, dù sao nhà khoa học ngồi xe lăn cũng làm việc được mà, đúng không?" Lộ Hy nhìn nụ cười tươi rói của anh ta, rụt cổ lại: "... Tôi muốn Tiểu Hắc cơ." Tiểu Hoàng thân thiết khoác vai cô: "Sao cô lại nghĩ Tiểu Hắc không cùng một bọn với tôi?" Lộ Hy: "Thì tôi đoán, xét theo tính cách thì tên kia có vẻ như cũng rất ghét Chúc Tinh Dạ, nhưng trong mắt anh ta, lệnh của cấp trên là trên hết. Tất nhiên cũng có thể là tôi đoán sai." Tiểu Hoàng cười tủm tỉm: "Vậy nếu đoán sai thì phải làm sao đây?" Lộ Hy rối rắm: "Vậy thì... Chỗ mấy anh còn ai giữ cửa mà tốt tính hơn tí không?" Tiểu Hoàng cười ha hả: "Được rồi, cô thám tử à, tôi quyết định sẽ tin tưởng cô một chút, trước khi cô đưa ra được kết luận cuối cùng, tôi hứa sẽ không ra tay đâu."