Lúc Ngô Hạo Hiên tới, trạng thái của anh ta khiến mọi người hơi bất ngờ, rõ ràng anh ta đã say, đi loạng choạng, từ cổng tới phòng thẩm vấn ngắc ngứ cả một vòng lớn, một mình Tiểu Quan cũng không đỡ nổi.
Ánh mắt của Lộ Hy phức tạp: "Tôi còn nghĩ sao mấy người lại bắt người lâu đến vậy."
Kinh Cố An khó chịu nhíu chặt mày: "Bắt được cũng vậy, còn phải chờ anh ta tỉnh rượu rồi mới hỏi được, giờ mà hỏi chỉ e là không thể làm bằng chứng hợp lệ được."
Lộ Hy lại không nghĩ vậy: "Người uống say sẽ nói dối, nhưng lúc này lại dễ nhìn ra manh mối từ thái độ của anh ta. Dù sao cũng rảnh mà, cứ hỏi tí đi."
Tiểu Quan cố hết sức lôi người vào phòng thẩm vấn, tựa vào cửa lau mồ hôi trên trán: "Sau này đừng ai bảo tôi kiểu tiểu thịt tươi* thế này yếu đuối nhé, tôi đã tự sờ vào rồi, thịt mỡ đầy đủ đấy!"
(*) Những chàng trai trẻ mới nổi nhưng lại sở hữu nhan sắc cực phẩm, thậm chí còn được dùng để chỉ ngoại hình "siêu hạng" vào hàng các "nam thần", còn trẻ và rất trẻ.
Lộ Hy tức cười vỗ vai anh ta: "Vất vả rồi."
Tiểu Quan xua tay, đắc ý đi ra ngoài: "Haizz, không sao, chút lòng thành thôi mà."
Kinh Cố An gọi anh ta lại: "Đi đâu đấy? Đến ghi chép đi."
Tiểu Quan đau khổ: "Tôi định đi uống tí nước mà anh Kinh."
Kinh Cố An lườm anh ta: "Nhiều chuyện quá, rót nước rồi vào trong mà uống!"
Tiểu Quan cầm ly nước vào trong, ngồi sau lưng 2 người ghi chép.
Ngô Hạo Hiên cúi đầu ngồi trên ghế khiến người ta không thấy rõ nét mặt, hình như còn ngủ thiếp đi rồi.
Lộ Hy cũng không chắc anh ta còn nhận ra mình không, dù sao họ đã từng gặp nhau 1 lần lúc thử vai rồi. Cô hắng giọng một tiếng, thử chào: "Xin chào?"
Ngô Hạo Hiên bỗng ngẩng đầu dậy: "Chào cmm *beep* *beep*, ông mày sắp chết rồi, bọn mày quên đi, *beep*, Phương Tiễu Ngữ *beep* đúng là một người tàn ác, nói chết là chết, lời hứa đáng giá ngàn vàng thế đấy!"
Lộ Hy bị dọa đến sốc rồi.
Rõ ràng Kinh Cố An không còn lạ gì tình huống này nữa, anh ta vỗ bàn cái độp: "Làm gì đấy! Ngồi xuống cho tôi!"
Ngô Hạo Hiên giống như bị cho vào chế độ im lặng vậy, sợ hãi đặt mông ngồi lại ngay.
Lộ Hy nhìn chằm chằm vào nét mặt anh ta, anh ta đột nhiên khịt mũi một cái, gào khóc ầm ĩ: "Oa — Sao cô ấy lại chết như thế! Tôi thật sự không cố ý mà! Tôi chỉ chọc cô ấy một chút thôi, ai mà ngờ..."
Kinh Cố An nhíu chặt mày, cảm thấy mọi chuyện có gì đó khó lường nên hỏi tới: "Anh không cố ý làm gì?"
Ngô Hạo Hiên ngừng kêu, quét mắt một vòng quanh phòng rồi nhìn Tiểu Quan chằm chằm: "Tôi muốn uống nước."
Tiểu Quan nhìn ly nước trên bàn của mình: "... Tôi lỡ uống rồi."
Ngô Hạo Hiên như cái máy phát lại, trong ánh mắt chỉ có ly nước kia: "Tôi muốn uống nước."
Kinh Cố An nhức đầu xoa thái dương, phàn nàn với Lộ Hy: "Tôi đã bảo kẻ say không dễ thẩm vấn mà. Cô nhìn cái tên này đi... Này, Tiểu Quan, đưa nước cho anh ta đi."
Tiểu Quan bối rối đưa nước tới bên miệng Ngô Hạo Hiên.
Ngô Hạo Hiên không mở miệng mà duỗi ngón tay ra dính một ít nước, lần lượt nhỏ nước vào mắt mình rồi bắt đầu màn biểu diễn.
"Tiễu Ngữ, em là một cô gái rất mạnh mẽ. Rất nhiều người nhìn vẻ bề ngoài của em cứ nghĩ em là một nữ thần dịu dàng, không phải thế, nhưng dù có là gì thì anh vẫn thích."
Nước lã lấp lánh chảy dọc xuống khuôn mặt đẹp trai của anh ta.
Lộ Hy nhướng mày, sự chịu đựng của Kinh Cố An dường như đã đạt tới giới hạn, anh ta đột nhiên đập bàn, nhưng chưa kịp mở miệng thì Ngô Hạo Hiên đã bắt đầu gào khóc: "Anh dữ cái gì mà dữ, dữ cái gì! Bạn gái tôi chết rồi đấy! Chết rồi! Tôi còn chưa nổi giận nhé a a a —"
Tiếng gào khóc thương tâm của anh ta vang vọng khắp phòng thẩm vấn.
Đành phải tạm ngưng cuộc thẩm vấn.
Kinh Cố An và Lộ Hy ra trước, quăng Tiểu Quan ở lại để trấn an tâm trạng nghi can.
Lộ Hy: "Anh ta khóc tới vậy, chắc không phải anh ta làm đâu nhỉ?
Kinh Cố An không nghĩ thế: "Nghi can là diễn viên chuyên nghiệp, rất có thể biểu hiện vừa rồi chỉ là đang diễn kịch thôi, chúng ta không thể giảm bớt hoài nghi vì diễn xuất của anh ta được."
Lộ Hy vỗ vai anh ta: "Cảnh sát Kinh, nếu anh đã từng xem diễn xuất của Ngô Hạo Hiên giống tôi thì chắc chắn anh sẽ không nghĩ anh ta đang diễn trò đâu."
Nét mặt của Kinh Cố An hơi mờ mịt, Lộ Hy đành phải nói rõ hơn: "Nếu anh ta có thể diễn tới mức này thì cũng chẳng phải diễn vai nam tuyến 18* trong phim của tôi rồi."
(*) Ý chỉ những diễn viên không có tiếng tăm, thường đóng vai phụ hoặc đóng vai chính những bộ phim chế tác nhỏ hay phim rác.
Kinh Cố An cười khổ: "Cô Lộ ơi, không phải tôi không tin phán đoán của cô, nhưng cảnh sát phá án không thể lấy những thứ này ra làm bằng chứng được..."
"Tôi hiểu rồi." Lộ Hy gật đầu,"Cảnh sát và thám tử phá án không cùng một cách, nhưng giờ chúng ta đang hợp tác mà đúng không? Có muốn nghe thông tin hôm nay tôi lấy được không?"
Cả hai trao đổi thông tin cho nhau, ngoài bắt được Ngô Hạo Hiên, cảnh sát cũng đã lục soát nhà Trương Nhã. Trong nhà cô ta đầy đĩa CD, bên trong đều là video giám sát của nhà Phương Tiễu Ngữ.
Xem đống đĩa CD này là một công việc tương đối nặng, nhưng họ đã mở vài cái ở hiện trường lên xem, bên trong đều có ghi lại bóng dáng của Phương Tiễu Ngữ và Ngô Hạo Hiên.
Cả hai rất cẩn thận, từ trước tới giờ không hề về cùng nhau mà tách ra. Phương Tiễu Ngữ đi thang máy lên lầu, còn Ngô Hạo Hiên thì vào phòng 0102 ở tầng 1 rồi đi lên theo đường bí mật.
Ánh mắt Lộ Hy phức tạp: "... Anh ta yêu cũng hoành tráng quá nhỉ, đi đi về về phải lội bộ 22 tầng, nếu là tôi chưa chắc gì làm được đâu."
Kinh Cố An hơi sửng sốt, không ngờ cô lại quan sát tỉ mỉ như thế.
"Những đĩa CD ở hiện trường đều có ngày tháng, chúng tôi tìm hết tất thảy vẫn không tìm ra được video ngày 16 và 17. Nhưng không thể loại trừ khả năng cô ta cố tình viết sai nhãn tên để giấu đĩa, vì thế chúng tôi còn phải tiến hành kiểm tra và đối chiếu nội dung bên trong."
Lộ Hy chân thành nói: "Vất vả rồi."
Kinh Cố An cười: "Dù là hạ sách nhưng đây cũng là cách để cảnh sát chúng tôi phá án. Hôm nay muộn quá rồi, cô Lộ về nghỉ ngơi trước đi, tôi bảo Tiểu Quan thuê khách sạn gần đây cho cô. Mai chúng ta thảo luận lại, sắp xếp bằng chứng hiện tại lại một chút."
Thật ra Lộ Hy không thấy mệt lắm, nhưng cô cũng không từ chối.
Cô cũng cần phải nhìn nhận lại suy nghĩ của mình.
Tiểu Quan đưa cô tới cửa khách sạn rồi ngượng ngùng gãi đầu: "Kinh phí của chúng tôi có hạn, cô Lộ vất vả rồi."
Lộ Hy gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Chúc Tinh Dạ thì sao?"
Tiểu Quan: "Giờ hiềm nghi của anh ta không lớn nữa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn được rửa sạch đâu. Theo lý mà nói thì có thể giữ liên lạc rồi cho về trước, nhưng mà... Anh ta là ngôi sao lớn, sau này phải tốn công tìm về nữa, chúng tôi đang định tìm cách để giữ anh ta lại nhưng anh ta đã chịu hợp tác rồi."
Lộ Hy khẽ gật đầu, hơi do dự hỏi anh ta: "Anh ta... Có ai giám sát không?"
Tiểu Quan cười: "Có chứ, đồng nghiệp của tôi đều ở đây mà."
Lộ Hy ngượng ngùng hắng giọng: "Vậy anh có thân với đồng nghiệp đó không?"
Tiểu Quan không hiểu ý cô nhưng vẫn thành thật trả lời: "Quan hệ của tôi với phần lớn người trong Cục đều không tệ..."
"Biết ngay mà." Lộ Hy mỉm cười,"Đồng chí Tiểu Quan thoạt nhìn rất dễ mến."
Tiểu Quan ngượng ngùng gãi đầu: "Ai da, cô Lộ đừng nói thế, tôi xấu hổ lắm. Có gì cần giúp thì cứ bảo đi!"
Lộ Hy tỏ vẻ toại nguyện: "Ừm, giờ tôi có việc cần anh giúp tí."
Nét mặt của Tiểu Quan hơi cứng lại: "Giúp gì cơ?"
Lộ Hy: "Giúp tôi gọi điện thoại cho đồng nghiệp đang giám sát Chúc Tinh Dạ thôi ấy mà?"
Tiểu Quan hơi cảnh giác: "Sau đó thì sao?"
Lộ Hy: "Sau đó thì để Chúc Tinh Dạ nhận một chút."
Nét mặt Tiểu Quan hơi vi diệu, dường như anh ta đang đấu tranh tâm lý cực kỳ dữ dội, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra: "Haizz, được rồi, dù không đúng quy định nhưng... Tôi cũng có thể hiểu."
Lộ Hy thấy anh ta bấm điện thoại, thương lượng vài câu rồi đưa điện thoại tới.
Dù không biết anh ta có hiểu gì không, nhưng đạt được mục đích là tốt rồi.
Lộ Hy nhận lấy điện thoại, thấy Tiểu Quan tự giác đứng xa ra một chút, chả biết anh ta tự hiểu thế nào nữa.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Chúc Tinh Dạ: "Sao vậy cô Lộ? Còn muốn hỏi gì à?"
Lộ Hy tỉnh táo lại, nhìn bóng dáng của anh trong video call. Thế mà cô đang video call với oppa nhà mình cơ đấy, nếu không phải đang trong tình huống này thì Lộ Hy thật sự muốn lưu lại làm kỷ niệm.
Lộ Hy: "Dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng không cần vội."
Chúc Tinh Dạ hơi hoang mang nhẹ.
Lộ Hy: "Hôm nay nên nghỉ ngơi tí đi, tôi về khách sạn, anh cũng nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Nét mặt Chúc Tinh Dạ dịu dàng: "Được."
Lộ Hy hắng giọng: "À thì, anh đừng gấp, chúng ta đang từng bước tiến tới sự thật rồi, nhiều nhất cũng chỉ 1 2 ngày nữa thôi là giải quyết xong vụ án rồi. Tôi biết chắc chắn anh vô tội, nhưng hiện tại vẫn mong anh hợp tác..."
Chúc Tinh Dạ ngoan ngoãn gật đầu: "Được, không sao, tôi sẽ chờ cô mà."
Lộ Hy hơi sửng sốt, một đống lý do biện hộ cô chuẩn bị còn chưa dùng tới mà anh đã đồng ý rồi?"
Chúc Tinh Dạ cười như không cười nhìn cô: "Cô Lộ đặc biệt gọi điện thoại tới để trấn an tôi à?"
Lộ Hy không biết nên đáp lại thế nào.
Thực ra cô nghĩ Chúc Tinh Dạ đã cho mình mặt mũi lắm rồi, nhưng nói thế này nghe như cô đang tự mình đa tình quá vậy?
Chúc Tinh Dạ cũng không cần cô trả lời, chỉ nói như đùa: "Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ở đây đợi, cô Lộ mau tới đón tôi nhé."
Lộ Hy sờ mũi: "Tôi sẽ cố, tối nay anh ngủ ở đâu?"
Chúc Tinh Dạ tỏ vẻ thờ ơ: "Ngài cảnh sát sẽ sắp xếp cho tôi, nếu thực sự không ổn thì tôi mượn của họ một gian phòng giam cũng được."
Lộ Hy: "... Anh cũng không kén chọn mấy nhỉ."
Cô cúp máy, ánh mắt phức tạp ngước nhìn bầu trời, hôm nay Chúc Tinh Dạ đáng yêu đến lạ, quá đáng quá đi. Phải bình tĩnh lại, thám tử lừng danh không thể bị sắc đẹp đánh lừa được!
Tiểu Quan nghiêng người tới hỏi: "Sao rồi?"
Lộ Hy trả điện thoại lại cho anh ta: "Cảm ơn nhé."
Tiểu Quan: "Khỏi khách sáo, ừm, đừng nói với anh Kinh nhé!"
Hôm sau Lộ Hy ngủ một giấc tỉnh dậy, được Tiểu Quan dẫn tới Cục cảnh sát. Không biết có phải do tối qua họ thức khuya không mà trông ánh mắt của Tiểu Quan có hơi đờ đẫn.
Lộ Hy quan tâm hỏi anh ta: "Sao vậy?"
Tiểu Quan: "Phá án rồi... Ngô Hạo Hiên tỉnh rượu, tự thú, bảo là mình làm."
Lộ Hy: "?"
Mấy người khiến bổn thám tử thấy mất mặt quá.