Chương 85: Thần Binh Trên Trời Xuống

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:32

Lộ Hy nhìn Đới Duy: "Vậy tại sao dù bị đánh một trận mà anh vẫn phải vào Phòng thương mại Kim Nghiệp chứ?" Đới Duy khẽ thở dài: "Có phải tôi hơi gấp rồi không? Tôi cũng thấy thế, nhưng khó khăn lắm mới có dịp em với tôi gặp nhau, tôi phải nghĩ cách để tới gần em hơn chứ. Tôi đã cố tình để bị thương rồi, thế mà em cũng không tự tới chữa trị cho tôi nữa." Lúc nói anh ta vẫn còn hơi oán trách, Lộ Hy lẳng lặng bĩu môi. Đới Duy nhìn thẳng vào mắt cô, chợt nghiêm túc nói: "Tôi muốn có mái ấm." Lộ Hy: "..." Chết mẹ, trong đầu có BGM vang lên rồi. Lộ Hy cố gắng xua đi tiếng nhạc "Muốn có một mái nhà, một nơi không cần quá xa hoa*", khôi phục lại nét mặt nghiêm túc: "Nhưng tôi đã có mái ấm rồi, anh tìm tới tôi hình như..." (*) Bài hát Tôi Muốn Một Mái Nhà, mọi người có thể tìm bản vietsub trên YouTube, nghe hay lắm đó. Đới Duy cười: "Không sao, tôi cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, thích gì sẽ muốn cướp về ngay." Lộ Hy bất lực nhắm mắt lại, tên này khiến người ta cạn lời quá đi mất. "Tôi còn một chuyện nữa." Lộ Hy thấy cứ bàn chuyện có nhà không nhà này thì 2 người chẳng nói được tới đâu hết, chi bằng cứ lái sang chuyện khác vậy: "Anh nói ngài Kim đã già rồi nên không quản lý được nữa, vậy tới giờ đều do anh nên người của viện Di Hồng mới hỗ trợ tôi à?" Đới Duy nheo mắt nhìn cô cười: "Em có biết rốt cuộc tôi làm gì không?" Lộ Hy nhìn anh ta: "Nhưng tôi thấy hơi lạ, nếu là thế thì sao họ lại nói cho tôi biết hôm đó anh ở kế phòng của Chúc Tinh Dạ chứ? Thế chẳng phải là đổ hiềm nghi lên đầu anh hay sao? Chẳng phải Chúc Tinh Dạ bị bắt rồi anh sẽ thoải mái hơn hay sao?" Đới Duy thở dài bất lực: "Em vẫn chưa hiểu tôi rồi. Em nghĩ tôi vì cái gì chứ? Vì Phòng thương mại của Chúc Quốc Cường à? Tôi không cần có xuất thân cũng nắm được thế lực lớn thế này, Phòng thương mại của lão đó còn chẳng lọt vào mắt tôi, tôi có hứng thú với Phòng thương mại Kim Nghiệp cũng chỉ vì em mà thôi." "Tôi không cần biết kết cục của Chúc Tinh Dạ là gì, nếu em không thích anh ta, tôi có thể giúp em khiến anh ta biến mất, nếu em muốn giao Phòng thương mại Kim Nghiệp cho anh ta, thế cũng chả sao." "Tôi chỉ thích những thứ em thích mà thôi." Lộ Hy thấy hơi lạ: "Tôi thích cái gì?" Đới Duy mỉm cười: "Chẳng phải theo đuổi con gái đều thế sao? Muốn làm gì thì làm, em muốn điều tra, tôi sẽ cho em quyền để điều tra, thế chẳng tốt còn gì?" "Tốt ghê." Lộ Hy nhìn vào mắt anh ta,"Nhưng anh không sợ dẫn lửa thiêu thân à?" Đới Duy thản nhiên cười: "Tôi không sợ, tôi đâu có giết người." Lộ Hy: "Không có chứng cứ thì tôi không tin đâu." Đới Duy đau đầu xoa huyệt thái dương: "Em đúng thật là..." Lộ Hy hỏi anh ta: "Anh thật sự không biết tối đó đã xảy ra chuyện gì sao?" Đới Duy lắc đầu: "Tôi thật sự không biết mà, em nghe thì hơi khó tin, nhưng đó chỉ là trùng hợp mà thôi. Căn phòng đó là phòng cố định của tôi, tôi cũng chẳng nghe được động tĩnh gì hết." "À đúng rồi, tra trong phòng tôi không có rượu Lộ Bạch trên giày của Tiêu Tương em đang điều tra đâu. Nhưng tôi không nghĩ là không có bằng chứng mà em tin." Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Không, chuyện này thì tôi nghĩ chắc có thể. Dù sao anh cũng là người đứng sau bức màn mà, họ đâu thể đưa rượu rẻ nhất tới cho anh được." "Tôi có nghĩ tới rượu đó rồi, phòng Hạ Lạc bị má mì gài bán rượu. Hẳn đây không phải lần đầu tiên viện Di Hồng làm chuyện này, phòng bếp biết là giao tới nên có thể ăn xén một chút, giao hàng nhái tới chẳng hạn." Đới Duy gật đầu khen ngợi: "Có lý." Lộ Hy thả tay: "Nhưng không có bằng chứng thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi." Đới Duy thở dài: "Sao đã tới nước này rồi mà em vẫn nghĩ tới vụ án của Chúc Tinh Dạ thế?" Lộ Hy trộm nghĩ, anh là đầu rắn trong thành phố này, dù Chúc Tinh Dạ có dẫn người tới vớt tôi thì cũng chưa chắc là thành công được, muốn chạy thoát chỉ có thể phá được vụ án mà thôi. Lần này tôi là nhân vật cảnh sát, bắt được người, phá được án là chạy được, một NPC như anh sao bắt được tôi chứ? Nhưng tất nhiên không thể nói lý do này cho anh ta biết được, Lộ Hy hắng giọng: "Không phải vì vụ án của Chúc Tinh Dạ mà là vì sự tò mò của tôi. Tôi chỉ muốn biết nếu không phải anh thì ai là người đã bày mưu để chụp nồi lên đầu Chúc Tinh Dạ thôi." Đới Duy cười: "Được, vậy thì tôi đưa em đi điều tra." Lộ Hy không ngờ anh ta lại nói chuyện đàng hoàng như thế, trong lúc nhất thời hơi sững lại. Đới Duy nhìn cô đầy dịu dàng: "Tôi nói rồi, em muốn gì tôi đều sẽ cho em. Em đã muốn biết sự thật của chuyện này, vậy tôi sẽ dẫn em đi điều tra. Em xem, có phải tôi không hề thua kém gì Chúc Tinh Dạ không?" Lộ Hy chân thành nói: "Anh so với Chúc Tinh Dạ làm gì? Chúc Tinh Dạ là con trai tôi, nếu anh giỏi hơn anh ta thì anh cũng chỉ là một đứa con ngoan của tôi thôi." Đới Duy không nhịn được cười: "Em đó, chỉ thấy nói nhảm." Lộ Hy đứng dậy: "Vậy chúng ta đi điều tra à? Tới Cục cảnh sát nhé, có vài bằng chứng vẫn khiến tôi lấn cấn." Đới Duy lắc đầu, ấn cô lại xuống ghế: "Cục trưởng Hồ không dám chống đối tôi đâu, em tới Cục cảnh sát cũng vô ích." Mưu vặt của Lộ Hy bị nhìn thấu, cô lúng túng hắng giọng: "Không phải tôi có ý đó, chẳng phải anh nói muốn dẫn tôi đi phá án hay sao? Anh nhìn anh đi, đa nghi như Tào Tháo ấy." Đới Duy cười: "Phá án cũng đâu thể vội được, ngoan nào, chúng ta kết hôn trước đã." "Khụ!" Lộ Hy bị sặc nước bọt của chính mình, kinh ngạc nhìn anh ta,"Cái gì cơ? Không phải, phá án không thể vội, vậy kết hôn thì vội được à?" Đới Duy nhắm mắt làm ngơ, dịu dàng nhìn cô hỏi: "Tiệc tối em muốn mặc quần áo thế nào? Kiểu Trung hay kiểu Tây?" Không đợi Lộ Hy đáp lại, anh ta đã tự nói: "Kiểu Tây nhỉ, tôi thấy bình thường em toàn mặc sườn xám, vẫn chưa thấy em mặc váy cưới bao giờ. Đi thôi, tôi đã chuẩn bị sẵn váy may đo xong rồi, em cứ tới chọn là được." Lộ Hy bị đỡ lên đẩy đi, còn cố tình kéo dài: "Tối nay á? Hình như vội quá rồi đấy, thật sự không cần chuẩn bị tâm lý hay sao?" Đới Duy lắc đầu: "Sao vội chứ, tôi đã đợi rất nhiều năm rồi." Lộ Hy: "Không, anh là lần đầu, còn tôi là tái giá đấy, thế không cần làm thủ tục gì à? Cứ muốn cưới là cưới hay sao?" Đới Duy vươn tay định xoa đầu cô nhưng Lộ Hy lại né về sau. Tay anh ta khựng lại rồi buông xuống: "Không sao, không vội." Lộ Hy bị đưa tới một tiệm may, thợ may tận tình giúp cô lựa váy cưới, Lộ Hy tỏ vẻ ghét bỏ: "Cái này khoa trương quá, cái này hoa lệ quá, cái này cổ thấp quá, cái này váy ngắn quá, cái này nhìn như trái cầu vậy..." Đới Duy kiên nhẫn chiều cô, không kìm được mà bật cười: "Đừng nói là em đang kéo dài thời gian đấy nhé?" Lộ Hy trợn tròn mắt: "Gì chứ, không phải thế, là tôi không tìm được kiểu mình thích thật mà." Đới Duy lắc đầu: "Không sao, vậy cứ từ từ chọn thôi, chắc chắn sẽ có cái em thích. Nếu trễ giờ cũng chẳng sao, tôi sẽ bắt khách khứa chờ, đợi tới hừng đông cũng được, chỉ cần em vui thôi." Lộ Hy nghẹn họng. Đới Duy thấp giọng nói: "Bé ngốc, em đang kéo dài thời gian mà, còn chờ ai tới nữa? Trong thành phố này còn ai dám chống đối tôi hả?" Lộ Hy tuyệt vọng nhìn váy cưới trước mặt, cô đợi ai được chứ, trừ khi hung thủ vụ án này lập tức đi tới trước mặt cô đầu thú thôi. Lộ Hy thở dài nhắc anh ta: "Tôi kể anh nghe, người kết hôn với tôi lần trước đã bị bắn chết trong hôn lễ đấy." Sắc mặt Đới Duy không hề thay đổi: "Em muốn nói gì đây?" Lộ Hy e ngại nói: "... Chúc anh bình an." Đới Duy vui vẻ bật cười: "Yên tâm, tôi phải bình an chứ, đúng rồi, em thích con trai hay con gái?" Lộ Hy: "Tôi thích mèo." Lề mề chọn xong váy cưới, Lộ Hy bị đưa tới hội trường hôn lễ, cô nhìn bảng hiệu vàng son lộng lẫy: "Khách sạn Lương Tiêu* này cũng là sản nghiệp của ngài Kim à?" Đới Duy cười: "Không, ngài Kim không thích kinh doanh kiểu này, ông ta nói tiền vào túi chậm, chán lắm. Nhưng nếu em thích thì tôi có thể mua lại, tôi chọn chỗ này là vì thấy tên rất ý nghĩa." (*) Lương Tiêu có nghĩa là một đêm tuyệt đẹp. Lộ Hy xua tay: "Từng may mắn nếm qua món bít-tết ở đây thôi, không cần mua lại đâu." Đới Duy hứng thú hỏi: "Ăn ngon không?" Lộ Hy nghĩ lại một chút, chỉ nhớ dáng vẻ Chúc Tinh Dạ chống cằm nhìn mình ăn: "... Ngọt lắm." Đới Duy cảm thấy kỳ lạ: "Bò bít-tết mà ngọt ư?" Lộ Hy cười: "Ừm, ngon lắm." Anh ta hơi khó hiểu nhưng vẫn mở cửa mời cô xuống xe: "Được rồi, lát anh sẽ sai người làm một phần cho em, đi thôi, khách đang chờ cả đấy." Lộ Hy hỏi: "Ai là khách vậy?" Đới Duy cười: "Đều là người có tiếng trong thành phố thôi, nể tình lắm đấy." Lộ Hy hỏi: "Vậy còn mấy người không có tiếng thì sao? Không đến à?" Đới Duy nhìn cô: "Hôm nay là ngày vui, đừng nhắc tới điềm rủi nữa." Lộ Hy cảm thấy nụ cười của anh ta có ẩn ý gì đó. Cô bị anh ta dẫn vào bên trong, trước mặt trải một cái thảm đỏ, khách khứa 2 bên đều đang trưng ra nụ cười giả tạo trên mặt, những mảnh giấy vàng lấp lóe rơi trong không trung. Trên mặt Đới Duy treo một nụ cười hạnh phúc, bên kia thảm đỏ có một vị cha xứ đang đứng, cầm quyển "Kinh Thánh" trong tay chờ họ tuyên thệ. Lộ Hy đang nghĩ nếu lát nữa mình nói "Không" thì có khi nào sẽ bị headshot ngay lập tức không nên chẳng nghe rõ lời cha xứ, lúc tỉnh táo lại đã tới "... Con có bằng lòng không?" rồi. Trong mắt Đới Duy tràn đầy vẻ hy vọng, Lộ Hy mở to miệng. "Tôi không đồng ý." Chúc Tinh Dạ đứng ngoài cửa, mỉm cười phách lối: "Anh muốn làm cha tôi mà không thèm hỏi ý tôi cơ à? Thế không ổn đâu đấy." Đới Duy giận tái mặt: "Lôi anh ta xuống." Chúc Tinh Dạ liếc ra ngoài cửa: "A Phúc, thả mẹ anh ta ra!" Đới Nguyệt Tiên cầm một cây chổi lông gà vọt tới, nhìn 2 người đang đứng trước mặt cha xứ, mắt sắp rơi ra khỏi đầu: "Mày dám! Mày dám!" "Mày dám quyến rũ con trai tao, mày..." Đới Duy biến sắc chặn ngay trước mặt Lộ Hy. Lộ Hy cảm động tới rớt nước mắt, suýt chút cô đã quên mất con rắn độc nhất trên đời cũng có mẹ mà, Đới Nguyệt Tiên đúng là thần binh từ trên trời xuống đấy! Anh Chúc Tử cừ quá!