Con gái cả Chúc Nghi Lan đứng dậy đầu tiên, bà ta nói với những người đang ngồi: "Nếu là quyết định của cha thì tôi sẽ đi tìm chỗ ông ấy trốn trước. Đúng thật là, đã lớn tuổi thế rồi mà còn thích chơi trốn tìm nữa, cha đúng thật là."
Những người khác thấy thế cũng lục tục ra ngoài, nhưng có vẻ hiện tại vẫn còn khá dè dặt.
Lộ Hy sờ cằm, không biết sự thong dong của mấy người này kéo dài được tới đâu nữa.
Cô quay lại quan sát phòng đọc sách này, vừa rồi không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện bên trong có rất nhiều sách hiếm, gần như là một thư viện cỡ nhỏ.
Cô đọc lướt qua tên tựa ở gáy sách: "Đây là sách mà ngài Chúc sưu tầm à?"
Thoạt nhìn thì tựa như một bộ sách hiếm, nhưng sách ở đây đều rất mới, trông như chưa từng được đọc qua bao giờ.
Luật sư Hà cười: "Ít ra là đều dùng tiền của ông ấy để mua."
Vậy là dùng để trang trí rồi, Lộ Hy nhìn lên bàn sách một chút, bên trên bày biện một khung ảnh, đó là một bức ảnh 2 người.
Luật sư Hà cụp mắt: "Đây là ngài Chúc và vợ mình lúc còn trẻ, họ không có nhiều ảnh chụp chung cho lắm. Bà chủ đã đi được 20 năm rồi, ngài Chúc cũng không tái giá nữa."
Lộ Hy cúi người tới gần nhìn: "Xem ra ngài Chúc vẫn rất yêu thương vợ mình."
"Đúng vậy." Luật sư Hà hào hứng nhìn cô,"Nhưng sao ngài lại nhìn ra được?"
Lộ Hy chỉ vào khung ảnh: "Khung ảnh rất sạch sẽ, không hề có chút bụi nào, xem ra ngày thường rất hay được quét dọn, dù thế nhưng trên khung ảnh lại có rất nhiều dấu vân tay, đa phần tập trung ở mặt của quý cô này. Xem ra ngài Chúc thường xuyên vuốt ve mặt bà ấy để tưởng nhớ."
Luật sư Hà gật đầu tán thưởng: "Đúng thế, đúng là thế, không hổ là thám tử mà. Lần ủy thác này vội quá, lúc trước gọi điện thoại chúng tôi cũng chưa nói rõ, để tôi kể rõ cho ngài nghe nhé."
Lộ Hy vừa định đáp lại thì trong tầm mắt xuất hiện hiệu ứng nói dối quen thuộc, trong lúc nhất thời cô thấy hơi vi diệu. Vừa vào đã nói dối rồi, đây là âm mưu của hào môn thế gia à?
"Thám tử Lộ Hy? Ngài sao vậy?" Hình như là thấy Lộ Hy đang ngẩn người ra nên luật sư Hà gọi vài tiếng.
Lộ Hy nhanh chóng tỉnh táo lại: "À không sao, ngài cứ nói."
Luật sư Hà nhìn ra sau lưng, những người khác đã rời khỏi phòng này để đi tìm manh mối rồi. Bấy giờ ông ta mới yên tâm nói: "Như tôi đã nói lúc nãy, lần này ngài Chúc gọi tất cả con cái của mình tới là để chia lại tài sản lần nữa. Ông ấy đã có tuổi rồi, bị chút bệnh nên cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa."
"Dù không hiểu tại sao ông ấy lại muốn giao hết tài sản cho 1 người, nhưng tôi là bạn cũ của ông ấy nên nghe theo ý ông ấy, thay ông ấy chứng kiến trò chơi này hoàn thành."
Lộ Hy nhạy bén nhận ra điều không ổn: "... Sao ông lại phải thay ông ấy chứng kiến chứ? Ông ấy không thể tự nhìn được hay sao?"
Luật sư Hà im lặng một lúc: "Nếu là ngài, tôi nghĩ rất nhanh sẽ biết tại sao lại nói thế thôi. Xin ngài đi tìm manh mối đi, nếu cần thông tin gì thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."
Lộ Hy khẽ gật đầu, nhìn luật sư Hà hơi kỳ lạ: "Nhắc mới nhớ, ngài Chúc không có thành kiến gì thật sao? Định để lại di sản cho ai vậy?"
Luật sư Hà cười: "Đây là một trò chơi công bằng mà, dù là ai cũng phải cố gắng vì phần tài sản này hết, bao gồm cả chú mèo con kia."
Lộ Hy nhíu mày, chuyện này quái lạ quá. Con người là sinh vật có khuynh hướng thiên vị, dù là con ruột của mình cũng sẽ có bất công.
Đừng nói là đang bắt chước Gol D. Roger* đấy nhé?
(*) Một nhân vật hư cấu trong loạt manga mang tiêu đề One Piece của tác giả Eiichiro Oda. Vì mắc bệnh nan y nên ông đã tự nộp mình cho hải quân và đã bị xử tử mở màn cho thời đại mới.
"Nếu muốn kho báu của ta, hãy lấy nó! Nhìn đi! Ta đã để lại mọi thứ ngoài kia!*"
(*) Câu nói cuối cùng của Vua hải tặc Roger trước khi bị xử tử.
Suýt chút Lộ Hy đã tự cười bản thân, cô cố gắng giữ vững vẻ mặt nghiêm túc đi ra khỏi cửa, sau đó lại quay đầu hỏi: "Đúng rồi, chú mèo con đồng đội của tôi đâu rồi?"
Luật sư Hà bất lực giang tay ra: "Xin lỗi nhé, đó là một thằng nhóc rảnh rỗi trong nhà này, chúng tôi khó bắt nó lắm, tôi nghĩ chắc nó đi theo ngài Chúc rồi cũng nên."
Lộ Hy phát hiện Hammy đứng ngoài cửa từ đầu tới giờ cũng hơi lo, thế là làm như thân thiết đi tới hỏi cô ta: "Sao vậy?"
"À, không sao!" Hammy hơi hoảng hốt,"Tôi không hiểu trò chơi của ngài Chúc cho lắm, nhưng mà..."
Lộ Hy kiên nhẫn chờ cô ta nói xong.
Hammy chọn từ: "Tôi chỉ thấy rất lạ thôi, sao Fina cũng dính tới chuyện này chứ, hơn nữa từ sáng nay tới giờ tôi vẫn chưa thấy cô ấy đâu hết..."
Lộ Hy nhíu mày: "Không thấy ư? Gọi điện thoại chưa?"
Hammy lấy ra một bộ đàm bên hông: "Bình thường chúng tôi đều liên lạc bằng thứ này, tôi đã gọi cô ấy nhiều lần rồi nhưng không ai trả lời hết, cũng chẳng biết có sao không nữa."
Lộ Hy hứng thú nhìn bộ đàm: "Có thể cho tôi mượn không? Đúng lúc tôi cũng muốn tìm ngài Chúc và mèo con, nhân tiện cùng tìm Fina luôn đi."
Hammy đưa bộ đàm cho cô: "Tất nhiên là được rồi, rất vui khi được ngài giúp đỡ ạ."
Lộ Hy quay đầu nhìn xung quanh một chút: "Những người khác đi đâu hết rồi?"
Hammy chỉ vào cầu thang dẫn lên tầng trên: "Ngài Chúc không cho phép ai tùy tiện vào tầng hầm cá nhân của mình hết, nếu ngài ấy đang trốn thì hẳn là ở chỗ đó, cô cậu đều đi tới đó hết rồi."
Lộ Hy thử gọi bộ đàm nhưng chẳng ai đáp lại. Cô tiện tay treo bộ đàm bên hông, đi tới phía tầng hầm.
Tất cả những người vừa ở phòng đọc sách đều đang ở đó, chặn cửa phòng kín như nêm. Chúc Gia Kỳ đứng trên bậc thang, cười giễu cợt bọn họ.
Lộ Hy hơi nghiêng đầu, hình như tình trạng này không ổn chút nào.
Chúc Gia Kỳ lên tiếng chào cô: "Chào thám tử, cô cũng nghĩ là ở đây đúng không?"
Lộ Hy khai thật: "Không biết nữa, tôi tới hóng chuyện thôi."
Chúc Gia Kỳ hất cằm: "Ở đó có ổ khóa 4 số, họ đã thử hết tất cả ngày sinh rồi, giờ đang nhao nhao không biết con mèo kia sinh ngày nào, Fina sinh ngày nào kia kìa. Tiếc thật, cô không thấy nét mặt của họ lúc thử mật mã ban nãy rồi."
"Lúc biết mật mã cánh cửa này không phải sinh nhật của mình, ai cũng trông như trời sập vậy. Thú vị ghê, rõ ràng đã tới mức phải tranh tài sản với một con mèo rồi mà đám người ngu ngốc này còn nghĩ mình là đứa con mà ông nội yêu thương nhất nữa cơ đấy, ha ha."
Lộ Hy nhíu mày, tính cách bạn nhỏ này ác thật đấy.
"Cô có muốn xuống dưới xem thử không?" Hình như Chúc Gia Kỳ rất hứng thú với cô,"Nếu ông nội đã tìm cô tới thì hẳn cô cũng là một thám tử lợi hại đúng không?"
Lộ Hy sờ mũi, nhưng mấy người đằng trước khí thế hừng hực thế kia, cô không thật sự không muốn hút tên lửa vào người chút nào.
Chúc San San phát hiện ra cô, đảo mắt một vòng: "Này, dù sao cũng thử hết sinh nhật của mọi người rồi, gọi người chuyên nghiệp tới xem thử đi?"
Bà Tô cảnh giác cản trước cửa: "Cô đừng quên là người đầu tiên tìm ra cha sẽ được hưởng quyền thừa kế đấy, mấy người định tặng tài sản cho con mèo kia thật à!"
Chúc Nghi Lan cũng tránh ra: "Không đơn giản thế đâu. Tìm thấy cha mới là bắt đầu thật sự, chúng ta đều cùng nhau tới đây, không có thứ tự, cứ để cô ta mở cửa đi."
Lộ Hy há to miệng nhưng cuối cùng vẫn không tìm được lời nào thích hợp để nói.
Cô lẳng lặng đi tới trước cửa, mật mã có 4 số, Lộ Hy nhìn thấy trên ổ khóa vàng kim có khắc một hàng chữ nhỏ.
Chúc Gia Kỳ tò mò ghé tới: "Đây là gợi ý à? Tôi nghĩ đó chỉ là hiệu của ổ khóa thôi, mấy ký hiệu này có nghĩa gì vậy?"
Lộ Hy lắc đầu: "Không phải ký hiệu mà là văn tự. Tiếng Latin, ý nghĩa chắc là... Niềm tự hào của tôi? Đại khái là vinh quang của tôi ấy.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, Chúc Nhĩ Nam hơi khó hiểu: "Từ khi nào mà cha biết cả tiếng Latin vậy?"
"Ông ấy chỉ biết vớ vẩn mà thôi." Chúc San San trợn mắt,"Tôi thấy đang làm màu thì có. Anh nhìn những bức tranh treo ngoài cửa kìa, với trình độ văn hóa tốt nghiệp tiểu học như cha, đến cả Napoléon là vua nước nào còn không biết mà bày đặt treo chân dung người ta, chẳng phải làm màu thì là gì."
Chúc Nghi Lan nhíu mày: "Sao em có thể nói cha như thế hả!"
Lộ Hy sờ cằm, vậy là ngài Chúc thực chất không có trình độ văn hóa gì, vậy thì mật mã khóa này cũng không cần suy nghĩ quá phức tạp, chưa biết chừng sẽ rất đơn giản thôi.
Lộ Hy thử ấn vào mật mã "1233","ting" một tiếng, cửa mở ra rồi.
Chúc Nghi Lan ngẩn người ra hỏi: "Đây là nghĩa gì?"
Chúc San San thừa cơ hội vọt vào đầu tiên, hơi đắc ý nói: "Dù ai mở cửa đi nữa thì tôi cũng là người vào đầu... Á!"
Giọng ca nhạc rock đã xướng lên một tiếng cá heo tuyệt đẹp.
Trong phòng không có đèn cũng chẳng có cửa sổ, vì thế dù giờ là ban ngày nhưng không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong cho lắm.
Nhưng không cần đi vào trong nhìn, với hiệu ứng phát hiện vết máu lấp lóe trước mắt, Lộ Hy cũng có thể biết bên trong chắc chắn có chuyện rồi.
Cô lập tức đứng dậy: "Đừng có phá hỏng hiện trường đấy! Mời luật sư Hà tới đây đi."
Ngài Chúc đang nằm ngửa trên ghế, 2 mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, 2 tay đang trong tư thế ôm ngực, mà trên đó còn cắm một con dao găm. Dao găm đâm vào người ông ta, vết máu khiến chiếc áo sơ mi màu sáng của ông ta trở nên sẫm màu, vẫn đang nhỏ tí tích xuống đất.
Lộ Hy cẩn thận tránh vết máu, thăm dò nhịp thở của ông ta.
Bấy giờ luật sư Hà cũng đã chạy tới, Lộ Hy quay đầu lại, lắc đầu với tất cả mọi người.
Dường như Chúc Nghi Lan không chịu nổi cú sốc này nữa nên ngã xuống, ngoài cửa luống cuống lên, gọi nhau "chị dâu","chị cả" ầm ĩ.
Trong phòng này của ngài Chúc cũng có một cái giá sách, nhưng chỉ là một tủ sách nhỏ thôi, ngay ở sau lưng ông ta. Trên đó bày một ít sách "Tuyển Tập Truyện Cười","Vua Hài Kịch" các thứ, cũng có rất nhiều tạp chí có những ngôi sao nữ xinh đẹp.
Lộ Hy nghiêng đầu, có lẽ đây mới là sở thích thật sự của ngài Chúc.
Trong hộc tủ có chút tiếng động, Lộ Hy nhạy bén ngẩng đầu lên, trông thấy một nhúm lông đen xì có một đôi mắt màu vàng xinh xắn đang đi ra.
Lộ Hy: "..."
Là anh nữa, anh Chúc Tử à, sao tới làm mèo mà anh cũng ở hiện trường giết người thế này!
Con mèo mun đứng dậy, ưỡn mông lắc tai rồi duỗi lưng, nũng nịu kêu "meo" một tiếng.
Lộ Hy biến sắc, cẩn thận quay đầu lại hỏi: "Mấy người có nghe con mèo nói chuyện không vậy?"
Luật sư Hà gật đầu: "Có nghe, nó meo một tiếng."
Lộ Hy: "..."
Nhưng rõ ràng cô vừa nghe "cô Lộ" mà!
————————
Lộ Hy: Má ơi Chúc Tinh Dạ nói chuyện kìa!
Chúc Tinh Dạ: Nghe được cả động vật nói chuyện, cô Lộ sắp trở thành công chúa Disney rồi đấy.