Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Lộ Hy nhìn bản thân đang mặc váy cưới trong gương vẫn thấy hơi không thật, họ thật sự kết hôn rồi. Cô còn nhớ cách đây không lâu Chúc Tinh Dạ đã dẫn mình về nhà gặp người lớn, cha anh là một người đàn ông trung niên trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng ông ấy lúc nào cũng cau mày trông rất khó chịu, Lộ Hy cũng không trông mong gì lắm.
Vốn Lộ Hy cứ nghĩ ông ấy không thích mình, mãi tới khi họ đi khỏi, cô nhận được một bức thư. Thời đại này rất hiếm khi gửi thư tay, Lộ Hy cũng hơi tò mò mở ra xem. Ông ấy dùng những lời hoa mỹ khen ngợi Lộ Hy, khen tới mức cô nghi ngờ không biết bức thư này có phải là do Chúc Tinh Dạ mạo danh gửi không nữa, đúng lúc đó, ông ấy đã bày tỏ nỗi lo của mình —
"Dù ta đang tự vạch vết sẹo của con mình ra thế này có hơi tàn nhẫn, nhưng ta không biết nó đã kể cho con nghe hết mọi chuyện chưa. Thời gian vợ ta qua đời, trạng thái tinh thần của Tinh Dạ rất bất ổn, ta đã thử rất nhiều cách nhưng nói thật thì tới nay ta vẫn không biết tại sao nó có thể vượt qua được, ta cũng chưa có cách nào để yên lòng cả."
"Nó không có bạn bè gì, lúc nghe nó bảo muốn kết hôn, ta đã rất bất ngờ. Ta rất vui vì cuối cùng nó cũng tìm được một người mà mình muốn đi tới cuối cuộc đời, nhưng cũng rất lo lắng, không biết thằng nhóc này có khiến người ta bối rối không nữa. Ta không phải là một người giỏi ăn nói, cũng không phải một người cha đúng mực, ta không thể nào mở lòng ra để tâm sự đàng hoàng với nó được, nhưng ta có thể dám chắc nó là một người hiền lành."
"Sau này các con có thể sẽ gặp phải những cãi vã và hiểu lầm lẫn nhau, có thể tương lai không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng ta vẫn mong các con sẽ hạnh phúc cả đời, bình yên đi cùng nhau tới cuối con đường."
Có người gọi cô, Lộ Hy tỉnh táo lại. Khách khứa đã ngồi hết, chỉ chốc lát nữa là buổi lễ sẽ bắt đầu, Lộ Viễn cha cô đã đứng ở cửa để chuẩn bị dắt cô đi hết thảm đỏ, gửi gắm cô cho Chúc Tinh Dạ.
Lộ Hy căng thẳng siết chặt váy cưới.
Cha Lộ gõ cửa một cái, mỉm cười nhìn cô: "Đi nào, tiểu công chúa, lát nữa là đi thảm đỏ rồi, con đã sẵn sàng chưa?"
"Nếu con nói chưa thì có bỏ được không?" Lộ Hy bất đắc dĩ nở một nụ cười, đưa tay ôm cánh tay ông rồi cứng nhắc đi ra.
Cha Lộ cười híp mắt nhắc cô: "Bé ngốc à, cùng tay cùng chân kìa, mau sửa lại đi."
Lộ Hy cứng đờ như người máy, cuối cùng cũng đổi lại tư thế đi như người bình thường, cô nắm chặt tay ông: "Xong rồi, xong rồi, con xong mất rồi, lát nữa lên thảm đỏ phải bước chân nào trước vậy cha?"
2 người đứng trước cửa chính của phòng tiệc, cha Lộ nắm chặt tay cô, giọng hơi run run: "Bé à, cha căng thẳng quá."
Lộ Hy cũng run giọng nắm tay ông: "Cha ơi, bé cũng căng thẳng. Lát nữa cha đưa tay con đi có khóc không?"
Cha Lộ khịt mũi: "Cha nghĩ là có đó, chắc cha không nhịn được đâu, giờ đã muốn khóc rồi đây này. Không sao, hôm nay cha dùng kem nền chống nước mà, không để con mất mặt đâu."
Lộ Hy hoảng hốt nhìn cha mình: "Cha còn đánh cả kem nền à? Lại còn chống nước nữa!"
Cha Lộ ngượng ngùng giơ ngón tay lên: "Suỵt — Con hét ầm lên làm gì, cha con không cần mặt mũi nữa à!"
MC bên trong đã khuấy động bầu không khí xong, bài hát hôn lễ vang lên, cửa chính trước mặt từ từ mở ra. Cha Lộ kéo thẳng bộ âu phục của mình, nắm tay Lộ Hy bước từng bước về phía trước.
Lộ Hy thấy Chúc Tinh Dạ đang mặc một bộ âu phục màu trắng, anh đứng trên sân khấu với nụ cười xán lạn trên môi. 2 bên thảm đỏ có người giơ máy ảnh, có người giơ bóng bay, cô liếc qua khóe mắt thấy mẹ mình cũng cầm một chùm bóng bay rất lớn, 1 trong số đó hình như bị xì hơi, bà luống cuống giấu nó ra sau lưng.
Lộ Hy suýt chút đã không nhịn được cười.
Trong khoảnh khắc cha Lộ giao tay Lộ Hy cho Chúc Tinh Dạ, tiếng súng vang lên, Chúc Tinh Dạ biến sắc, máu tươi trào ra từ người anh, tất cả động tác đang làm như chậm lại, anh từ từ ngã ra đất.
Lộ Hy quên cả thở.
Trong sảnh tiệc vang lên một tiếng thét chói tai, Lộ Hy véo mình một cái để tỉnh táo rồi trầm mặt quay đầu, cha Lộ vẫn đang ôm đầu gào thét.
Quản trị viên chỉ vào mặt đất khoa trương hét lên: "Súng kìa! Ở đó có súng!"
Lộ Hy lạnh mặt nhìn họ, vén váy cưới lên rồi ngồi xuống đất, chống cằm bắt đầu xem kịch.
Tiếng hét của cha Lộ bị mắc lại, ông cẩn thận kéo tay áo cô: "Con gái à, con bị gì vậy? Nói gì đi chứ, quyết định mọi chuyện đi con."
Lộ Hy nhìn đồng hồ đeo trên tay một vị khách khác rồi lại nhìn anh Chúc Tử nằm trên đất, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cha mình: "Con đang xem kịch mà. Náo nhiệt ghê, cảm ơn mọi người đã tới chứng kiến thời khắc con biến thành góa phụ độc thân, nhiều người thế này, hay là con nhân cơ hội kết hôn ở đây luôn nhé?"
Cha Lộ lau lau mồ hôi trán: "Chuyện này, chuyện này... không phải nên xử lý trước chuyện này hay sao? Chúng ta đâu còn chuyện gì ưu tiên khác nữa chứ?"
Ông liều mạng nháy mắt ra hiệu Lộ Hy mau nhìn Chúc Tinh Dạ đã ngã ra đất, Lộ Hy nhìn thoáng qua rồi cười híp mắt: "À đúng rồi, đầu tiên là phải báo cảnh sát trước, còn lại cứ giao cho họ. Sau đó con sẽ tìm bạn đời tiếp nhỉ? Cha có quen thanh niên nào thích hợp làm người kế nhiệm của anh Chúc Tử chưa?"
Cha Lộ há to miệng, sao con gái ông không biết khách sáo chút nào vậy!
Lộ Hy lại đứng dậy định xuống sân khấu: "Cha không giúp con tìm thì tự con tìm vậy, con nhớ Chúc Tinh Dạ có rất nhiều đồng nghiệp, hôm nay cũng tới kha khá, con sẽ chọn ra một người trẻ, ốm, đẹp, ngoan hơn anh ấy!"
Xác chết Chúc Tinh Dạ nằm dưới đất lập tức vươn tay bắt lấy cổ chân Lộ Hy.
Lộ Hy rút chân lại như đang nhổ củ cải nhưng không kéo được, cô xấu xa nói: "Giận rồi đấy à? Sao không diễn luôn xác chết vùng dậy đi?"
Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu một cái, hình như hơi tủi thân: "Em vẫn chưa xác nhận anh còn thở hay không mà."
Lộ Hy hất giày ra, rút chân về: "Không cần xác nhận, em nôn nóng chạy tới cuộc sống phú bà giàu sang lắm rồi."
Chúc Tinh Dạ hoảng hồn, cha Lộ bước tới cản cô: "Này, con hợp tác tí đi, có thể nể mặt phá án chút được không hả! NPC ngoài cửa đều đã chuẩn bị hết rồi mà!"
Lộ Hy nhìn ông: "Cha còn biết cả NPC cơ à? Tất cả thông đồng nhau lừa con đúng không? Nói đi, từ khi nào mà đưa con vào trò chơi nữa rồi, có phải là cha giật dây không hả!"
Cha Lộ chột dạ đảo mắt vòng quanh, nhìn về phía vợ mình cầu cứu.
Lộ Hy thấy quản trị viên đang cong lưng như mèo định chạy, hắng giọng: "Hằng Hằng à."
Quản trị viên giật mình, quay đầu lại cười ha hả: "Cô Lộ, cô thám tử, ngài đừng gọi tôi như thế mà, nếu không Tinh Dạ sẽ ghen mất ha ha ha!"
Lộ Hy cười cong mắt: "Hả? Chúc Tinh Dạ là ai vậy?"
Thấy mọi chuyện sắp không khống chế nổi nữa, mẹ Lộ vội đi tới giữ chặt Lộ Hy: "Ai da bé à, do cha mẹ muốn góp vui tí thôi, con đừng giận Tiểu Chúc mà!"
Lộ Hy trừng bà: "Vậy con giận 2 người nhé?"
Mẹ Lộ: "Không, không cho con giận được, hôm nay là ngày vui mà giận cái gì."
Lộ Hy cúi người kéo Chúc Tinh Dạ dính đầy máu: "Mẹ nhìn đi, thế này còn nói là ngày vui được nữa à?"
Mẹ Lộ hơi chột dạ kéo cha Lộ ở phía sau: "Ờ thì, có đỏ là có vui rồi đấy thôi? Đúng không Tiểu Chúc?"
Chúc Tinh Dạ đành phải ngoan ngoãn gật đầu, Lộ Hy cũng chẳng phản bác được.
Quản trị viên thò đầu ra nói giúp: "Không sao đâu, cô thám tử à, không mất mặt gì hết, khách ở đây đều là trí tuệ nhân tạo cả, lát nữa ra ngoài 2 người cứ kết hôn như bình thường thôi!"
Lộ Hy kín đáo nhìn Chúc Tinh Dạ: "Còn kết hôn nữa à? Anh có bao nhiêu cái mạng đây?"
Chúc Tinh Dạ mím môi: "Thì 1, không thèm cũng phải kết hôn."
Vẻ mặt của Lộ Hy đã dịu đi một chút, quản trị viên hắng giọng: "Khụ, à thì, vậy chúng ta gọi cảnh sát nhé? Tiết kiệm thời gian tí, khỏi gọi, tôi bảo họ tới luôn. Này, Tinh Dạ, ngoan ngoãn nằm lại đi."
Chúc Tinh Dạ do dự một chút nhưng vẫn nằm lại thật. Lộ Hy ngồi xổm bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: "Cha anh không tới à?"
Chúc Tinh Dạ khựng lại: "Ông ấy không chơi trò chơi lãng phí thời gian thế này với chúng ta đâu, nhưng buổi lễ tối sẽ đến. Em... đừng để ý, không phải ông ấy không vừa ý em đâu, chỉ là ông ấy không thể thân thiết được với anh thôi."
Lộ Hy nghĩ hẳn là anh hiểu lầm cha mình rất nhiều, cha chồng tương lai tốt như thế, ông ấy mong 2 người họ yên bình đi hết đời, ai ngờ họ lại chơi tới kích thích thế này. Nhưng cha Chúc cũng hiểu lầm con trai mình rất nhiều, rốt cuộc là tại sao mà ông ấy lại nghĩ Lộ Hy ghét bỏ con trai mình nhỉ, Lộ Hy nghiêng đầu nhìn anh một lúc lâu, không kìm được mà búng vào trán anh.
"Anh cố tình nói chuyện với giọng điệu đáng thương thế đúng không?"
Chúc Tinh Dạ chớp mắt, xấu xa nắm lấy cổ tay cô: "Làm gì có, anh đúng là một bạn nhỏ không ai yêu mà. Bởi vậy em đừng tìm bạn đời nữa, dù đó là người trẻ tuổi đẹp trai ngoan ngoãn hơn anh cũng không được."
Lộ Hy: "... Em chỉ thuận miệng nói thế thôi mà anh nhớ kỹ vậy."
Quản trị viên thao tác vài lần trên màn hình trong không trung, ghét bỏ nhìn 2 người dưới đất: "Ê, 2 người có phá án không đấy? NPC sắp vào rồi, hay là tôi bảo họ đợi tí để khỏi làm phiền 2 người nhé?"
Lộ Hy khởi động cơ thể, trông có vẻ tràn đầy năng lượng nhưng vẫn không kìm được mà oán thán vài câu: "Trước tôi căng thẳng muốn chết, đã nghiên cứu sẵn thời khắc nào rơi lệ vẫn sẽ đẹp luôn rồi, kết quả là mấy người lại bắt tôi chơi thế này, tâm trạng bị cắt mất tiêu, tức chết đi được!"
"Tốc chiến tốc thắng vậy, tôi giải quyết xong vụ án này rồi sẽ về kết hôn!"
Quản trị viên sờ cằm: "Sao nghe cô nói như Flag* ấy nhỉ?"
(*) Flag hay Death Flag là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước về cái chết của một nhân vật trong bộ truyện Anime.
Lộ Hy thấy trước mặt có thứ gì đó bay tới đập vào đầu quản trị viên, quản trị viên hét thảm thiết: "Chúc Tinh Dạ, cậu còn là con người không đấy? Cậu ném tôi cái gì?"
Chúc Tinh Dạ nằm trên đất nhìn anh ta: "Giờ tôi là người chết rồi, xét kỹ lại đúng là không phải người thật, coi tôi là ma cũng được."
Quản trị viên tức tới méo mũi, bực bội tiếp tục trò chơi.
Không ngờ đi vào cũng là người quen của họ, đồng chí Tiểu Quan và đồng chí Kinh Cố An, Lộ Hy ngớ người ra, rõ ràng 2 người này cũng không hề quên cô. Tiểu Quan ngạc nhiên đi tới: "Ôi chao, không phải là thám tử Lộ Hy đây sao, hôm nay cô kết hôn à, chúc mừng chúc... Khụ, xin nén bi thương! Không ngờ cô cũng ở đây, chúng tôi nhận được báo án nên mới tới, ủa, đừng nói là lời nguyền của thám tử lừng danh đấy nhé — Đi tới đâu chết tới đó à?"
Quản trị viên cúi đầu thầm cười một tiếng, Lộ Hy cắn răng, hạ thấp giọng nói với anh ta: "Anh còn mặt dày cười trộm nữa à, anh nhìn đi, người ta bị động nói một chút cũng lợi hại hơn kỹ năng của anh nữa đấy!"
Quản trị viên tức tối hét ầm lên.
Tiểu Quan xua tay với anh ta: "Anh này, đừng có làm rộn hiện trường, những người không liên quan mời đi ra, xin hãy hợp tác với chúng tôi để điều tra."
Quản trị viên tức giận đi sang một bên, Lộ Hy nghe anh ta thì thầm gì đó trong miệng, cái gì mà "Đều là con của tôi","Làm cha không được so đo với con trai" các thứ.
Lộ Hy quan sát hiện trường và nhân thể chờ kết quả điều tra của cảnh sát luôn, cô bỗng nghiêng đầu hỏi: "Mẹ à, bóng bay khi nãy mẹ cầm đầu rồi?"
Mẹ Lộ ngẩn người ra, hình như không ngờ rằng cô lại đột nhiên hỏi chuyện này nên hơi bối rối chỉ lên phía trên: "Ở trên kia kìa, lúc tiếng súng vang lên mẹ bị giật mình nên buông tay ra, nó bay lên kia rồi."
Lộ Hy ngẩng đầu lên, quả nhiên bên trên có một đống bóng bay, cô khẽ gật đầu rồi không hỏi gì nữa. Hôm nay mẹ cô hiếm khi ăn mặc rất lộng lẫy, đeo cả một đôi găng tay ren màu đen như một quý bà châu Âu vậy.
Thấy 2 vị cảnh sát có vẻ đã sắp kết luận được gì đó, cô đi tới hỏi: "Dù tôi thấy anh ấy ngã xuống nhưng vẫn muốn hỏi lại, anh ấy chết vì trúng đạn à?"
Tiểu Quan đang định trả lời thì Kinh Cố An đã cản lại: "Dù trước đây cô giúp chúng tôi rất nhiều, nhưng thám tử à, lần này cô là người có liên quan tới vụ án, chúng tôi cũng không thể tùy tiện báo chi tiết vụ án cho cô biết được, trừ khi... cô có thể chứng minh mình không phải hung thủ."
Lộ Hy khẽ gật đầu: "Đầu tiên, lúc đó tôi đi với cha mình trên sân khấu, mọi người đều thấy 2 tay tôi trống rỗng, hơn nữa lộ ra hoàn toàn trước mặt mọi người, không hề có cơ hội để giết người được. Ngoài ra nếu anh ấy thật sự bỏ mạng vì trúng đạn thì mấy người chỉ cần kiểm tra xem trên người tôi có thuốc súng không là được rồi."
Kinh Cố An đứng dậy: "Vậy phiền cô đi kiểm tra với chúng tôi trước nhé."
Lộ Hy cười: "Thế là bỏ mạng vì trúng đạn thật à? Có điều tra được cỡ nòng súng hay đạn do cây súng đó bắn ra không?"
Kinh Cố An vẫn nghiêm túc như mọi khi: "Sau khi xác nhận cô không có hiềm nghi sẽ nói cho cô biết, trước tiên cứ đi kiểm tra với chúng tôi đã. Tiểu Quan, tập hợp tất cả những người có liên quan lại để kiểm tra thuốc súng đi."
Lộ Hy đi theo Kinh Cố An để kiểm tra, tất nhiên, trên người cô không hề có thuốc súng gì hết.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Quan vội vàng chạy tới, nhìn Lộ Hy rồi hỏi: "Lão đại à, giờ nói được chưa?"
Kinh Cố An gật đầu, Tiểu Quan hít sâu một hơi: "Chẳng ai dính thuốc súng cả! Hơn nữa trên súng cũng không có dấu vân tay, gặp ma rồi!"
Lộ Hy nhíu mày. Khi viên đạn bị bắn ra, thuốc súng trong vỏ cũng sẽ bị đẩy ra theo đạn, nếu không có biện pháp che chắn thì nhất định sẽ bị dính thuốc súng vào người. Cách đơn giản nhất để trừ khử thuốc súng là thay quần áo, nhưng từ khi Chúc Tinh Dạ bị trúng đạn tới giờ không có ai rời khỏi hiện trường cả...
Lộ Hy sờ cằm, xem ra vụ án vớ vẩn này cũng hơi thú vị đấy.
—————————
Anh Chúc Tử: Chào mọi người, cuối cùng tới cuối truyện tôi cũng đã thoát khỏi thân phận nghi can rồi, bắt đầu con đường làm nạn nhân thôi.