Lộ Hy hơi tò mò không hiểu sao A Phúc lại hỏi ra được nhiều chuyện như thế: "Rõ ràng họ trông thấy chúng ta đứng cùng nhau mà, sao không dám trả lời chúng tôi mà lại chịu kể cho anh nghe nhiều tới vậy chứ?"
A Phúc cười ha hả: "Lúc đầu tôi hỏi họ cũng chẳng nói gì hết, chỉ hỏi nhà chúng ta làm gì, tôi bèn nghĩ cớ để nghe ngóng thông tin."
"Tôi nói nhiều chuyện với đám phụ nữ kia lắm, nói là chúng ta chỉ muốn giúp Đới Nguyệt Tiên, ai ngờ người này không biết điều chút nào, còn mắng chửi chúng ta nữa. Tôi còn hỏi họ có phải chúng ta đã bị lừa rồi không, sao Đới Nguyệt Tiên này lại có thể mắng người được cơ chứ. Nói chuyện một hồi, đám người kia không còn e ngại gì nữa, nói hết luôn ạ."
Lộ Hy ngưỡng mộ, không ngờ người giỏi trên đời nhiều tới vậy, A Phúc cũng là một người diễn hay cực.
A Phúc nói tiếp: "Đám người đó kể cho tôi nghe nhà Đới Nguyệt Tiên đúng là không có đàn ông, nhưng vóc dáng bà ta không tệ nhưng tính cách lại rất hung hăng, nghe nói vài năm trước đã cãi nhau một trận với con trai, đánh đuổi anh ta ra ngoài, từ đó anh ta không quay về nữa."
"Đúng rồi, họ nói vốn Đới Duy không phải tên Đới Duy đâu mà gọi là Đới Khả Vi. Vì anh ta sửa tên nên Đới Nguyệt Tiên mới nói anh ta là thằng chó ăn cây táo rào cây sung, đánh đuổi anh ta đi."
"Tôi thấy họ chủ động kể nên cũng hỏi một chút về Đới Duy, nghe nói anh ta rất thông minh, sau này không biết sao lại bám được tới ngài Kim, luôn đi theo cạnh hắn, chắc cũng được cỡ... 5 – 6 năm gì đó rồi."
Lộ Hy gật đầu: "Vậy nếu nói ngài Kim sai anh ta tới giám sát tôi nên mới đánh anh ta thành ra như thế thì không hợp lý chút nào."
A Phúc suy nghĩ một lúc: "Vẫn còn một tin đồn nhảm nữa ạ..."
Chúc Tinh Dạ thấy rất hứng thú: "Nói nghe chơi?"
A Phúc nói: "Có 1 người nói chưa chắc Đới Nguyệt Tiên không có ai nuôi đâu."
"Bà ta không làm gì để kiếm tiền được, chỉ trồng một giàn nho trong nhà, cũng chả thấy bà ta chăm sóc đàng hoàng nhưng vẫn thấy bà ta mua nước hoa balsam* đấy."
(*) Nước hoa ở dạng rắn chứ không phải nước xịt như bình thường. Balsam của Peru là một loại nhựa cây từ Trung Mỹ, được đặt tên như vậy vì nó được vận chuyển từ Peru. Balsam của Tolu là từ một loài có liên quan chặt chẽ của cây trồng xa hơn về phía nam. Cả 2 loại nhựa này đều có mùi giống như vani và quế.
"Chậc, anh nhiều chuyện cái gì, lái xe đi, về nhà." Chúc Tinh Dạ cáu kỉnh nguýt anh ta một cái.
Lộ Hy suy nghĩ một hồi: "Có đắt không?"
A Phúc lắc đầu: "Thật ra cũng không phải loại hàng gì đắt tiền đâu, không thể so được với đồ của bà chủ ạ. Nhưng bình thường chỉ có những cô gái trẻ dùng loại nước hoa khô này, nếu là phụ nữ trung niên vất vả vì tìm kế sinh nhai chắc hẳn sẽ không nỡ mua đâu."
Lộ Hy chống cằm: "Cũng có thể là bà ta chú trọng ngoại hình thôi, vừa rồi tôi thấy có vẻ bà ta giữ gìn không tệ đâu, trông chẳng giống phụ nữ trung niên chút nào."
A Phúc gãi đầu: "Chuyện này tôi không biết ạ, tôi không có kinh nghiệm."
Chúc Tinh Dạ: "Chỉ là tiền của bà ta không rõ nguồn gốc thôi, chưa chắc đã là của đàn ông, có thể là Đới Duy cho mà. Nhiều khi lúc đi thì đưa một khoản để cắt đứt quan hệ, hoặc... căn bản chưa từng cắt đứt quan hệ mà chỉ muốn che mắt người ngoài thôi."
Lộ Hy nghiêm túc gật đầu: "Khả năng suy luận của mấy dì đáng sợ thật đấy. Nếu theo những thông tin hiện có, suy đoán bừa một chút nhiều khi cũng nói được thành Đới Duy có liên quan tới ông chủ Chúc mất, tới đó chúng ta cũng hết cách hòa giải rồi mà phải tranh giành tài sản."
Chúc Tinh Dạ gật đầu: "Nhiều khi là vậy."
Lộ Hy nheo mắt lại: "Nhưng có vẻ như ngài Kim đuổi Đới Duy đi lại đúng theo ý muốn của anh ta ấy nhỉ?"
Chúc Tinh Dạ cũng đoán theo: "Hoặc là cả hai đã thống nhất với nhau trước, ngài Kim giúp Đới Duy chiếm được Phòng thương mại Kim Nghiệp, sau khi Đới Duy lên ngôi sẽ chừa thật nhiều lợi ích cho ngài Kim, hoặc trắng trợn hơn chút nữa là biến Phòng thương mại Kim Nghiệp trở thành sản nghiệp dưới tay ngài Kim."
Lộ Hy nhìn Chúc Tinh Dạ: "Con trai à, nếu thật sự là con riêng muốn chiếm quyền để thừa kế Phòng thương mại Kim Nghiệp ấy, vậy hành động hợp lý nhất của anh ta là gì đây?"
Chúc Tinh Dạ sờ cằm: "Anh ta không thể chứng minh được, lão kia chết rồi, chẳng ai chứng minh được anh ta là con cháu nhà họ Chúc cả. Theo tôi á, chiếm lấy cô sẽ dễ hơn là ra tay dưới thân phận con trai ngoài giá thú nhiều."
Lộ Hy nhíu mày: "Tôi á?"
Chúc Tinh Dạ bật cười: "Cô mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, định thủ tiết vì cha tôi cả đời à? Nếu ai có thể lừa cô vào tay thì chẳng phải cũng có được Phòng thương mại Kim Nghiệp rồi đấy sao?"
Lộ Hy cũng cười cười, nhấc chân lên: "Còn thiếu một chút nữa, lừa tôi vào tay rồi còn để đẩy anh ngã xuống luôn. Nghĩ như thế thì mọi chuyện thông rồi nhỉ?"
Chúc Tinh Dạ: "Vậy là chúng ta đã đoán được gần hết rồi đấy."
Lộ Hy nhìn anh cười: "Tạm thời đình chiến đi, giải quyết con cáo già trước, có được không?"
Chúc Tinh Dạ hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng xem như đồng ý.
"Đới Duy đã vào Phòng thương mại rồi, cô định giải quyết hắn thế nào đây?"
Lộ Hy chống cằm suy nghĩ: "Theo tôi, trà trộn vào Phòng thương mại hẳn là kế hoạch tác chiến lâu dài, chắc cũng khoảng 3 – 5 năm đấy. Chúng ta phải chủ động lộ ra sơ hở để chúng có cơ hội lợi dụng mà hành động để lòi cái đuôi ra."
A Phúc cười ha hả nhìn cả hai: "Hì hì, tôi biết ngay mà, dù ngày thường bà và cậu trông không hợp nhau, nhưng tới thời điểm mấu chốt rồi cũng vẫn là người một nhà thôi."
"Chậc, anh nhiều chuyện cái gì, lái xe đi, về nhà." Chúc Tinh Dạ cáu kỉnh nguýt anh ta một cái.
Lộ Hy suy nghĩ: "Nhưng trước mặt người khác vẫn phải diễn như chúng ta không hợp nhau đấy. Phải làm như bình thường, tôi nhặt được anh ta về, lại còn rất quan tâm tới anh ta, anh sẽ phản ứng thế nào?"
Chúc Tinh Dạ: "Tìm tới mỉa mai, buông lời hung ác để uy hiếp."
Lộ Hy gật đầu: "Làm vậy đi, anh có thể dùng đặc quyền của cậu chủ để..."
Chúc Tinh Dạ cười: "Tôi còn cần em dạy à? Tôi rành hơn em nhiều, nghề chính của tôi là diễn xuất cơ mà. Còn em á, nếu tôi bắt nạt anh ta thì em phải ra mặt bênh vực. Hai chúng ta diễn cảnh cãi nhau thế nào đây?"
Lộ Hy: "Chẳng phải ngày nào cũng diễn à? À không đúng, tôi nói là chẳng phải ngày nào chúng ta cũng cãi nhau à, còn cần diễn hay sao?"
Chúc Tinh Dạ phấn khích: "Làm ồn tí đi? Hay tôi quăng đồ nhé? Hay là em khóc ầm lên luôn đi?"
Lộ Hy thành thật: "Ờ thì, chuyện muốn khóc là khóc thì hơi khó với tôi, tôi không thể đổ mưa khi trời không đánh sấm đâu, trừ khi là bọn anh chuẩn bị hành tây trước cho tôi."
Chúc Tinh Dạ thở dài: "Nhưng dù sao em cũng phải nói nặng lời với tôi một tí chứ, cô định nói gì trước?"
Lộ Hy hắng giọng, bày ra vẻ uy nghiêm: "Ngày nào cũng chỉ biết quậy phá thôi! Con chó tôi nhặt ven đường còn ngoan hơn anh đấy!"
Chúc Tinh Dạ lắc đầu: "Không được, dịu dàng quá."
Lộ Hy nghĩ một lúc rồi nói: "Ông Chúc đã đi trước rồi, sao tôi không đi chung với ông ta đi cho rồi chứ! Đỡ hơn giờ bị anh chọc cho tức chết!"
Chúc Tinh Dạ vẫn chưa hài lòng: "Hơi hơi, nhưng không có khí thế, quá ai oán rồi, em nghĩ thêm đi, bày ra dáng vẻ bà chủ trong nhà ấy!"
Lộ Hy hơi nản: "Sao đến phát cáu mà cũng khó tới vậy chứ?"
A Phúc thừa cơ nịnh hót: "Điều này chứng tỏ bà chủ nhà ta được giáo dục rất tốt, không tùy tiện phát cáu đấy ạ!"
Chúc Tinh Dạ: "Lo lái xe đi."
Lộ Hy nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi mở mắt ra: "Chúc Tinh Dạ, dù anh làm ra bao nhiêu chuyện xấu bên ngoài, tôi cũng chưa hề nói nặng anh một câu, vậy mà tôi được lại gì đây? Tôi âm mưu cái gì được? Anh nghĩ tôi thật sự muốn làm mẹ anh à? Sau lưng tôi có biết bao người đang chỉ chỉ trỏ trỏ kia kìa!"
"Nếu không phải vì cha anh, vì Phòng thương mại Kim Nghiệp thì tôi đã..."
"Ngừng ngừng ngừng." Chúc Tinh Dạ xua tay,"Dài quá, lời thoại càng dài thì tới lúc đó em chắc chắn sẽ càng lo lắng, hiệu quả sẽ giảm. Thôi, để tôi suy nghĩ giùm cho."
Chúc Tinh Dạ chợt nghiêm mặt lại, nói: "Trước đây anh ở ngoài lêu lổng, tôi cũng chỉ xem như anh còn nhỏ nên không hiểu chuyện, cứ nghĩ bản tính anh không xấu. Chà, nhìn những chuyện anh đã làm đi! Tôi tốn công tốn sức chạy tới chạy lui giúp anh, muốn rửa sạch nỗi oan cho anh, hóa ra là đang nối giáo cho giặc đấy!"
"Em không cần nhớ chính xác từng câu từng chữ đâu, chỉ cần nhớ ý là được, quan trọng mà sau khi nói phải nghiêm túc một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi tôi — Vậy cô gái đó có phải là anh giết thật không?"
Lộ Hy nhướng mày: "Ờ... Tôi hiểu rồi, đang lộ ra 2 chỗ sơ hở. 1 là tôi che chở cho Đới Duy, 1 là tôi đang nghi ngờ anh."
Chúc Tinh Dạ hài lòng gật đầu: "Đúng thế, tới lúc đó chắc chắn tôi sẽ bối rối, nói thêm vài câu ác ý để đổ dầu vào lửa, em sẽ sai người bắt nhốt tôi lại vào phòng. A Phúc, lỡ lúc đó kẻ dưới anh do dự thì nhớ dẫn họ ra tay đấy nhé."
A Phúc gật đầu như giã tỏi: "Chắc chắn tôi sẽ không làm hỏng chuyện đâu ạ!"
Chúc Tinh Dạ cười: "Chỉ có nhiêu đó thôi mà hỏng được gì, làm xong rồi nhớ nhắc cô Lộ thưởng thêm cho anh đấy nhé."
A Phúc vội cảm ơn trước: "Cảm ơn cậu chủ! Cảm ơn bà chủ! Vậy khi nào chúng ta diễn màn này đây ạ? Lát về diễn luôn hay sao?"
Lộ Hy cười lắc đầu: "Không cần gấp tới vậy đâu, mai đi, hôm nay về anh hỏi người quan sát anh ta xem anh ta đã làm những gì, có hành động gì khả nghi không."
A Phúc lập tức đáp lại.
Tối về tới nhà, cả hai tiếp tục sắm vai mẹ con bất hòa trên bàn cơm, Lộ Hy ăn vài miếng, buông đũa đi về phòng.
Má Ngô ở phía sau gọi cô lại: "Bà ơi, ngài, ngài không ăn nữa sao?"
Lộ Hy cao giọng trả lời: "Ăn cái gì mà ăn, tức tới no rồi!"
Chúc Tinh Dạ bật cười: "Không ăn thì khỏi ăn, ai rảnh mà khuyên cô ăn? Tôi ăn một mình vậy, má Ngô à, để cô ta đói đi, đừng làm bữa khuya cho cô ta."
Lộ Hy nghiến răng nghiến lợi, đến cả ăn khuya cũng không cho, Chúc Tinh Dạ đúng là một người độc ác mà!
Lát sau, có người đến gõ cửa: "Bà chủ, tôi là A Phúc, có vài chuyện muốn nói lại với ngài."
Lộ Hy: "Vào đi."
A Phúc đẩy cửa đi vào, tay còn đẩy vào một xe đẩy thức ăn nhỏ thường thấy ở khách sạn, anh ta tươi cười: "Bà chủ, đây là của nhà hàng Lương Tiêu đưa tới nhân lúc còn nóng đấy, tôi thấy tối nay ngài không ăn gì nên nghĩ chắc ngài muốn thử món mới."
Lộ Hy thoả mãn gật đầu: "Anh có lòng rồi."
Từ chiếc khăn trải bàn màu trắng trên xe đẩy thức ăn lòi ra một bàn tay, Chúc Tinh Dạ vén nửa tấm khăn lên, chớp mắt nhìn cô: "Café, tea or me?"
Lộ Hy: "..."
Cô lạnh mặt nhìn Chúc Tinh Dạ dưới bàn ăn, rồi lại mờ mịt nhìn A Phúc.
A Phúc gãi đầu: "Cậu chủ, ngài nói gì vậy?"
Chúc Tinh Dạ mỉm cười chui ra khỏi xe đẩy: "Tôi nói chào buổi tối đấy, học theo đi."
A Phúc nghiêm túc gật đầu: "Tôi nhớ rồi ạ, chào buổi tối là cà phê ti o mi."
Chúc Tinh Dạ cười: "Đi đi, giữ cửa đừng để ai vào hết."
Lộ Hy nhìn bàn ăn: "Cà phê với trà của tôi đâu?"
Chúc Tinh Dạ giang tay ra: "Không có, chỉ có tôi thôi."
Lộ Hy cầm dao nĩa trên bàn ăn lên, hung dữ nhìn anh: "Được thôi, ráng chịu đi, để tôi nghĩ bắt đầu từ chỗ nào nào?"
Chúc Tinh Dạ ngồi xuống ghế sô pha, hơi giang 2 tay ra, tỏ ra bộ dạng kiểu "thịt tới miệng rồi tha hồ ăn đi": "Ngài nhìn đi, thích chỗ nào?"
Lộ Hy không chịu nổi, đỏ mặt ngồi xuống bàn làm việc, gõ dao nĩa trên tay xuống bàn rồi hung hăng giục: "Còn không mau dâng bít-tết lên cho trẫm? Tôi đã ngửi được mùi thơm rồi!"
Giọng Chúc Tinh Dạ vô thức mang theo chút cưng chiều: "Được rồi, có muốn tôi cắt ra cho em luôn không?"
Lộ Hy xua tay: "Đừng đừng, chẳng ai thèm nhìn đâu, đói chết tôi rồi, giờ có cho sâm tôi cũng sẽ gặm hết."
Chúc Tinh Dạ ngồi xuống trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô ăn, không khỏi hỏi: "Ăn ngon tới thế cơ à?"
Lộ Hy chớp mắt: "Muốn ăn thử không?"
Chúc Tinh Dạ lắc đầu: "Tôi ăn no rồi, nhưng nhìn em ăn lại thấy rất thèm."
Lộ Hy tiếc nuối nói: "Tôi nhớ hôm nay trên bàn ăn có đầu cá xào chua ngọt, trông khá ngon."
Chúc Tinh Dạ bất lực: "Đều tại tôi, không để em ăn đàng hoàng, sau này ra ngoài rồi sẽ cho em ăn sau nhé?"
Lộ Hy bật cười: "Tôi nhớ dai lắm đấy, còn gà lôi nữa!"
Chúc Tinh Dạ chống cằm nhìn cô: "Được, mời em một bàn đủ món Trung Hoa luôn."
Lộ Hy hỏi: "À đúng rồi, A Phúc có hỏi thăm được hôm nay Đới Duy làm gì không?"
Chúc Tinh Dạ đổi tư thế: "Đừng vội, em ăn trước đi."
Lộ Hy: "Tôi đâu có ăn cơm bằng tai, anh nói đi, vừa ăn vừa nói!"