Lộ Hy cảnh giác suốt 1 đêm nhưng mãi đến khi chìm vào giấc ngủ, họ vẫn cư xử như một nhóm sinh viên ồn ào bình thường, à, trừ Chúc Tinh Dạ ra, lần này thiết lập nhân vật của anh là một sinh viên lạnh lùng và kiêu ngạo.
Mọi người về phòng của mình, Lộ Hy quan sát nét mặt trước khi về phòng của họ, xem ra rất tự nhiên, chẳng có gì bất ổn cả.
Cô mở cửa phòng mình ra, vừa nghiêng đầu đã thấy Chúc Tinh Dạ đang nhìn mình chằm chằm.
Lộ Hy: "..."Đinh Thải Thải lắc đầu: "Cậu định báo gì với cảnh sát hả? Tôi chết rồi ư? Có người dùng cái chết của tôi để dọa người khác à?"Cuốn băng đột ngột kết thúc ở đây.
Dù không làm chuyện gì xấu xa, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn có chút chột dạ.
Lộ Hy vội nói một câu "Ngủ ngon" rồi định vào phòng, Chúc Tinh Dạ gọi cô lại: "Đợi tí."
Cô quay người lại, nhận lấy cái ba lô mà Chúc Tinh Dạ ném tới.
Vẻ mặt anh lạnh lùng: "Không cần ba lô nữa à?"Ai nấy đều rất nhập tâm, nhất là Chúc Tinh Dạ và người thầy lúc đối đầu nhau, diễn xuất của cả hai đều rất cuốn hút.
Lộ Hy: "Cảm ơn..."
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa dứt khoát của Chúc Tinh Dạ.
Cả đêm Lộ Hy ngủ không ngon giấc lắm, cô cứ nửa tỉnh nửa mê, ngủ một giấc tỉnh dậy còn thấy chóng mặt. Câu chuyện khi xưa được phát ra từ một cuốn băng đen trắng.
Cô bước ra ngoài cửa phòng, đầu tiên là tìm bóng dáng của mọi người, xác nhận tất cả vẫn còn sống.
Có vẻ như Đạt mập đã hóa trang xong, anh ta mặc một chiếc tạp dề bẩn thỉu thân thiện chào cô: "Dậy rồi à! Lát nữa vở kịch sẽ bắt đầu, em mau đi tìm Triệu Nguyên lấy máy ảnh đi! Chừa bánh mì cho em rồi, mau ăn vài miếng đi!"
Lộ Hy hơi xấu hổ, chẳng ngờ mình lại là người dậy trễ nhất. Giọng điệu của Chúc Tinh Dạ không mặn không nhạt: "Ai mà chẳng tò mò sau khi xem một cuốn băng như thế. Xem ra cô cũng biết chuyện gì rồi đúng không?"
Triệu Nguyên cười ha hả đi tới: "Đâu cần bé Lộ chụp chứ, tự tôi làm được rồi, nhỉ."
Lộ Hy nhìn chiếc máy ảnh DSL của anh ta, tiện tay đeo vào cổ mình. Triệu Nguyên nháy mắt với cô: "Biết dùng chứ? Hay là để anh trai tay, cầm, tay dạy... A a a!"
Hạ Kiều mặc đồ hầu gái đứng sau lưng, vươn tay nhéo tai anh ta rồi mỉm cười thân thiện: "Làm gì đấy đồng chí Tiểu Triệu? Lo chuyện chính đi!"
Triệu Nguyên lẩm bẩm gì đó, bắt đầu đi tới cạnh chiếc máy quay phim chuyên nghiệp.
Chúc Tinh Dạ khoác một chiếc áo choàng cũ kỹ, tựa vào cầu thang híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ hay đang ngủ bù nữa. Lộ Hy vội nói một câu "Ngủ ngon" rồi định vào phòng, Chúc Tinh Dạ gọi cô lại: "Đợi tí."
Lộ Hy nhìn anh vài lần, anh nhận ra ngẩng đầu lên, cô lập tức chột dạ chuyển mắt đi, giơ chiếc tạp dề bẩn của Đạt mập lên: "Ha ha, tạp dề của Đạt mập bẩn thật đấy!"
Đạt mập ngượng ngùng che mặt: "Này, đừng làm thế chứ! Em làm thế khác gì với bọn hay trêu con gái mặc váy đâu chứ!"
Lộ Hy: "..."
Sao cứ cảm thấy ánh mắt sau lưng càng lúc càng nóng ấy nhỉ.
Lát sau vở kịch cũng bắt đầu.
Cốt truyện đều theo lời Đạt mập kể hôm qua, Lộ Hy có trách nhiệm chụp ảnh mọi người trên sân khấu, dù kỹ thuật không được nhưng vẫn có thể dùng số lượng để bù lại mà.
Ai nấy đều rất nhập tâm, nhất là Chúc Tinh Dạ và người thầy lúc đối đầu nhau, diễn xuất của cả hai đều rất cuốn hút.
Lộ Hy đứng một bên nhìn, không kìm được mà căng thẳng theo.
Lúc này không thể buông lỏng cảnh giác được, khoảnh khắc nhân vật trong kịch chết cũng rất nguy hiểm, rất có thể diễn viên cũng sẽ chết như thế.
Câu chuyện khi xưa được phát ra từ một cuốn băng đen trắng.
Chúc Tinh Dạ đút cuộn băng vào chiếc máy chiếu kiểu cũ, lúc đầu trên màn hình chỉ có vài đường nhiễu và tiếng sột soạt rất khó chịu, anh cau mày yên lặng chờ trong giây lát. Triệu Nguyên lập tức chỉ vào Đạt mập: "Cậu phụ trách đạo cụ mà!"
Cuối cùng cũng có hình ảnh. Nét mặt của Đinh Thải Thải hơi vi diệu, cô ta bước tới trước 1 bước, Đạt mập lập tức lui về sau 1 bước dài.
Trong cuốn băng xuất hiện nửa bên mặt của một người mặc áo đen, hắn che chắn cơ thể mình cực kỳ kỹ càng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ khắc hoa văn bằng kim loại, từ đầu tới chân đều toát ra 2 chữ "thần bí".
Rõ ràng giọng nói của kẻ thần bí đã được xử lý âm thanh, hắn cười: "Chào mừng mọi người đã tới dinh thự của ta, sống ở đây có quen không?"
Hắn bỗng dừng lại một chút, ghé sát mặt vào ống kính: "Các người chưa biết gì đúng không? Trong số tất cả các người có một tên tội phạm giết người thực thụ. Ta không thích những kẻ giấu đầu hở đuôi cho lắm, mong rằng mọi người có thể giúp ta tìm ra người đó."
Lộ Hy hơi sửng sốt, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này, chẳng trách Đạt mập nói lần đầu tiên xem cuốn băng sẽ rất chấn động... Đợi đã, thế này thì những người đã xem rồi cũng phải chấn động nhé!
Hạ Kiều phản ứng lại đầu tiên, cô ta tức giận đập bàn: "Này! Nhầm băng rồi à!"
Triệu Nguyên lập tức chỉ vào Đạt mập: "Cậu phụ trách đạo cụ mà!"
Đạt mập mông lung nói: "Tôi cũng chỉ phụ trách vận chuyển thôi mà! Sau khi mấy người đưa băng cho tôi, tôi thề là luôn để trong thùng đạo cụ, sao lại thế này được chứ..."
"Suỵt." Chúc Tinh Dạ nhíu mày,"Nghe hắn nói trước đi, xem ra không phải đơn giản chỉ là cầm nhầm băng đâu."
Sắc mặt của Hạ Kiều hơi kỳ lạ: "Chẳng lẽ là thật sao?"
Đinh Thải Thải sợ sệt đứng ra sau lưng cô ta, thận trọng kéo vạt áo Hạ Kiều: "Thế này... Thế này là thế nào?"
Kẻ áo đen cầm một ly rượu đỏ lên, hắn mang một đôi găng tay màu đen lớn, xem ra không muốn lộ bất cứ đặc điểm gì, kể cả bàn tay. Lộ Hy nhíu chặt mày, có thể chắc chắn rằng bức ảnh đó có ẩn tình, giờ xem ra Chúc Tinh Dạ và Đạt mập không biết chuyện gì, Đinh Thải Thải và Hạ Kiều thì biết mà không muốn nói, Triệu Nguyên và thầy Giang không nhìn ra được thái độ thế nào. Lúc này không thể buông lỏng cảnh giác được, khoảnh khắc nhân vật trong kịch chết cũng rất nguy hiểm, rất có thể diễn viên cũng sẽ chết như thế.
Lộ Hy liếc nhìn tay mọi người, tất cả đều không có hình xăm gì đặc biệt, trên cổ tay Đạt mập đeo một chuỗi tràng hạt, Triệu Nguyên đeo một chiếc vòng có dây, Hạ Kiều thì đeo vòng tay dây bện. Kẻ áo đen nghiêng đầu: "Muốn nhìn rõ hơn không? Vậy thì tự đi tìm bức ảnh này đi, ta đã để lại manh mối cho các người trong dinh thự rồi đấy."
Kẻ áo đen lắc lư ly rượu đỏ: "Ta thấy các người có hơi sốt ruột, mong rằng các người nhanh chân một chút đi. Nếu các người không làm được... Vậy mỗi đêm ta sẽ chọn ra một kẻ vô dụng nhất để giết."
Mọi người đều hoảng hốt trợn tròn mắt, mọi việc diễn biến quá ngoài dự đoán, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời không nói tiếng nào.
Lộ Hy nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ đó, sự tàn độc ẩn giấu dưới mặt nạ màu đen khiến sống lưng cô lạnh toát.
"Cho các người một gợi ý nhé... Các vị." Kẻ áo đen giơ một bức ảnh lên.
Lộ Hy kinh ngạc trợn tròn mắt, tấm ảnh đó rõ ràng là thi thể của Đinh Thải Thải mà!
Đinh Thải Thải lúng túng lui về phía sau 1 bước, đụng phải góc bàn, tiếng bàn ma sát cực kỳ rõ ràng trong khoảng không yên tĩnh hiện tại.
Bức ảnh hơi xa ống kính, Lộ Hy chỉ nhìn thấy dưới người cô ta có một vũng máu lớn, tay chân cong thành những góc cong khó tin được, trừ khi cô ta là diễn viên xiếc xương dẻo, nếu không... Hẳn đây không phải là tư thế mà người sống có thể làm được."Hay là chúng ta đi tìm manh mối trước đi?" Lộ Hy nhìn thoáng qua thầy Giang,"Thầy Giang?"
Kẻ áo đen nghiêng đầu: "Muốn nhìn rõ hơn không? Vậy thì tự đi tìm bức ảnh này đi, ta đã để lại manh mối cho các người trong dinh thự rồi đấy."
Cuốn băng đột ngột kết thúc ở đây.
Rõ ràng mọi người đều rất sợ hãi, chỉ là Lộ Hy quan sát vẻ mặt của tất cả, dường như vẻ kinh ngạc của mỗi người lại không giống nhau.
Đạt mập vươn bàn tay run run chỉ tới: "Cô, cô không phải là... hồn ma thật đấy chứ?"Trong cuốn băng xuất hiện nửa bên mặt của một người mặc áo đen, hắn che chắn cơ thể mình cực kỳ kỹ càng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ khắc hoa văn bằng kim loại, từ đầu tới chân đều toát ra 2 chữ "thần bí".
Nét mặt của Đinh Thải Thải hơi vi diệu, cô ta bước tới trước 1 bước, Đạt mập lập tức lui về sau 1 bước dài.
Chúc Tinh Dạ nhìn Đinh Thải Thải: "Có chuyện gì vậy?"
Đinh Thải Thải im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Người trên bức ảnh không phải tôi, tôi còn lành lặn đứng đây đã là bằng chứng vững chắc nhất rồi."Đạt mập nói "Nhưng hắn đang dọa giết chúng ta đấy thôi!"
Lông mày của Chúc Tinh Dạ không thèm động đậy chút nào: "Nói thừa."
Đạt mập vẫn còn vỗ ngực sợ hãi: "Không phải hồn ma đúng không?"
Hạ Kiều "chậc" một tiếng: "Này này, dù cậu có đẹp trai thì cũng đừng hỏi cố người ta như thế chứ! Có biết quyền riêng tư cá nhân không hả!"
Đinh Thải Thải cúi đầu, do dự một lúc rồi ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết rằng chuyện này... Không phải một vụ án giết người gì, cũng sẽ không có tội phạm giết người đâu. Cuốn băng này, hẳn là một... trò đùa ác."
Chúc Tinh Dạ còn muốn hỏi thêm thì Hạ Kiều đã chống nạnh đối diện với anh: "Cậu hỏi nhiều như thế làm gì? Cậu cũng tò mò chuyện này như kẻ áo đen đó à?"
Giọng điệu của Chúc Tinh Dạ không mặn không nhạt: "Ai mà chẳng tò mò sau khi xem một cuốn băng như thế. Xem ra cô cũng biết chuyện gì rồi đúng không?"
Hạ Kiều hơi khó chịu: "Cậu! Tôi đã bảo là cậu không cần quan tâm tới chuyện này rồi mà!"
"Nghe tôi nói này." Triệu Nguyên lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người,"Thay vì nghe theo kẻ trong cuốn băng, hay là cứ tìm đứa đùa ác mà bắt đi? Cuốn băng này là ai cho vào vậy?"
Trong ánh mắt mọi người đều hoài nghi lẫn nhau, Chúc Tinh Dạ ngẩng đầu: "Tôi cho vào."Đinh Thải Thải sợ sệt đứng ra sau lưng cô ta, thận trọng kéo vạt áo Hạ Kiều: "Thế này... Thế này là thế nào?"
Trong lòng Lộ Hy lộp bộp một tiếng.
Triệu Nguyên đưa mắt nhìn anh, Chúc Tinh Dạ cũng lạnh lùng nhìn lại, nét mặt không hề có chút dao động nào.
Đạt mập lúng túng gãi đầu: "Là tôi giúp cậu ấy bỏ vào, trước đó luôn để trong thùng đạo cụ của tôi mà."
Triệu Nguyên nhìn thoáng qua 2 cô gái: "Cuốn băng của tôi quay là băng màu, lúc đó Tiểu Kiều cũng có mặt, chắc chắn chúng tôi đã đưa cuốn băng theo đúng kịch bản, là linh hồn thiếu nữ cầu cứu."
Ý của anh ta là, Đạt mập hoặc Chúc Tinh Dạ chính là kẻ áo đen đó.
Triệu Nguyên cười lạnh: "Vậy tôi nói thẳng nhé, dáng người của Đạt mập chúng tôi đều nhìn ra được, vậy kẻ áo đen đó là cậu đúng không? Cậu đang định làm gì hả?"
Lộ Hy nhíu chặt mày, có thể chắc chắn rằng bức ảnh đó có ẩn tình, giờ xem ra Chúc Tinh Dạ và Đạt mập không biết chuyện gì, Đinh Thải Thải và Hạ Kiều thì biết mà không muốn nói, Triệu Nguyên và thầy Giang không nhìn ra được thái độ thế nào.
Đạt mập mờ mịt há miệng muốn xen vào: "À thì, tôi nghĩ cũng chưa chắc là một trong chúng ta đâu nhỉ? Biết đâu là người khác..."
Triệu Nguyên mắng: "Vậy cmn chẳng phải càng đáng sợ hơn sao! Trong dinh thự này còn người khác nữa đấy!"
"Hay là chúng ta đi tìm manh mối trước đi?" Lộ Hy nhìn thoáng qua thầy Giang,"Thầy Giang?"
Thầy Giang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, không phản ứng gì.
Đạt mập thử khẽ đẩy gã một chút, thầy Giang không đứng vững mà hơi loạng choạng, gã vươn tay vịn chặt cái bàn, cười gượng: "Sao vậy? Ngại quá, ban nãy các em nói gì thế?"
Lộ Hy nheo mắt, xem ra vị này... cũng biết gì đấy rồi.
Đạt mập lấy điện thoại ra: "Hay là báo cảnh sát đi!"
Lộ Hy sửng sốt, chẳng lẽ lần này nhân vật cảnh sát còn chưa ra sân sao?"
Đinh Thải Thải lắc đầu: "Cậu định báo gì với cảnh sát hả? Tôi chết rồi ư? Có người dùng cái chết của tôi để dọa người khác à?"
Đạt mập nói "Nhưng hắn đang dọa giết chúng ta đấy thôi!"
Hạ Kiều dỗ dành anh ta: "Chỉ là đùa ác thôi mà! Hơn nữa cảnh sát tới rồi thì sự kiện lần này của chúng ta xem như ngâm nước luôn đấy! Cậu..."Cho các người một gợi ý nhé... Các vị." Kẻ áo đen giơ một bức ảnh lên.
Thầy Giang đột nhiên mở miệng: "Hôm nay tới đây thôi nhé."
Gã vội vàng chạy lên lầu, dường như đang rất vội rời khỏi chỗ này, Lộ Hy nhìn chằm chằm theo bóng lưng gã.
Thiếu 1 diễn viên nên chắc chắn vở kịch không thể nào diễn tiếp được nữa, mọi người đều tự đi tẩy trang, nhưng Chúc Tinh Dạ lại không về phòng mình.
Tất nhiên Triệu Nguyên rất để ý tới anh: "Này, cậu làm gì đấy?"
Chúc Tinh Dạ không thèm quay đầu lại: "Tìm manh mối."
Triệu Nguyên lập tức đi tới cạnh anh: "Không được, tôi phải giám sát cậu, tôi sợ cậu tiêu hủy manh mối."
Lộ Hy hơi do dự, sau đó lặng lẽ đi theo.