Nghe chị ta nói hung thủ sát hại Chúc Tinh Dạ chính là chị em của mình một cách không kiêng dè như thế, những người có mặt ở đó đều thấy lạ.
A Nguyệt nhìn họ rồi cười: "Không uống trà sữa à? Đi thôi."
2 người quay lại quán trà sữa, chỗ đó tạm thời trở thành căn cứ bí mật. Nhưng có một nhóm người đi từ Cục cảnh sát ra, nhân viên cửa hàng bưng trà sữa tới cũng không khỏi liếc nhìn vài lần.
Lộ Hy giả vờ lơ đãng cắn ống hút hỏi: "Cảnh sát hỏi chị chuyện gì vậy? Họ hỏi tôi kỹ lắm."
Ngôn Diệc Chân đau khổ: "Chứ gì nữa, hỏi hết mọi hạng mục thu phí của chúng tôi, còn hỏi tôi có giấy phép kinh doanh không, làm tôi sợ muốn chết, may mà tôi là một công dân tuân thủ pháp luật đấy, này, chị gái, chị có khai ra vụ chúng tôi thu tiền chụp ảnh không vậy?"
Lộ Hy lắc đầu, A Nguyệt cười: "Vụ án lớn như thế vẫn chưa được phá mà, ai thèm để ý tới cái đạo quán rách nát của cô chứ."
Ngôn Diệc Chân không phục: "Đạo quán của chúng tôi mà rách nát..."
A Nguyệt xua tay: "Chỉ hỏi cô thế thôi à?
Ngôn Diệc Chân gãi đầu: "Có hỏi tôi về những mối quan hệ của La Nhất Lượng nữa, tôi bèn kể cho họ nghe drama nhà Hồng Hoa cư sĩ, còn tiện miệng nói luôn chuyện gần đây anh ta hay qua lại với Vương Đại Phú nữa. À, Lộ Hy chưa biết đâu nhỉ, La Nhất Lượng và Hồng Hoa cư sĩ..."
Lộ Hy chỉ sang Bé Mập: "Tôi vừa tìm Bé Mập để học bổ túc rồi."
Ngôn Diệc Chân tiếc nuối: "Haizz, cô có biết cảm giác nói chuyện với cảnh sát thế nào không? Chẳng phản ứng gì hết, họ còn nghiêm túc bảo tôi nói hiện tại đi, đừng kể chuyện nữa, tức chết đi mất. À đúng rồi, A Nguyệt, họ hỏi chị chuyện gì vậy?"
A Nguyệt dùng ống hút khuấy trà sữa trong ly một vòng, uống một ngụm rồi mới chậm rãi đáp lại: "Hỏi những chuyện trước đây thôi."
Lộ Hy nhíu mày: "Không hỏi về chuyện của La Nhất Lượng à?"
A Nguyệt cười: "Tôi thì liên quan gì tới anh ta."
Lộ Hy nhìn sang Bé Mập, Bé Mập vội nhắc A Nguyệt: "Chị A Nguyệt à, chị từng đánh đuổi anh ta ra khỏi quán mà!"
"Có việc đó nữa hả?" A Nguyệt hơi sửng sốt rồi nhanh chóng nhớ ra,"À, đúng rồi! Tôi quên hết rồi, thằng chó đó, đến chỗ tôi ăn cơm còn định sàm sỡ tôi nữa, hỏi tôi có thể vén áo lên cho anh ta xem nguyên hình xăm được không, ồ, bà đây đuổi thẳng cổ anh ta ra ngoài luôn!"
Lộ Hy giơ ngón tay cái lên.
A Nguyệt tháo tóc xuống: "Lúc đó tôi không nhớ ra được, sau này nếu họ có hỏi tôi sẽ bổ sung sau."
Lộ Hy quan sát sắc mặt của chị ta, có vẻ như chị ta thật sự không quan tâm tới chuyện này, không giống như đang cố tình che giấu quan hệ giữa mình và nạn nhân.
A Nguyệt ngả người ra sau: "Họ hỏi tôi sáng nay ra sau núi làm gì, tôi nói là đi viếng mộ Chúc Tinh Dạ, đặt hoa xong là về ngay chứ không ở lâu."
Ngôn Diệc Chân hơi tò mò: "Chị A Nguyệt quen biết Chúc Tinh Dạ à? Chẳng lẽ chị cũng là 1 trong đám hoa hồng, hoa đào kia..."
A Nguyệt cười mắng: "Quái quỷ gì vậy. Tôi với Chúc Tinh Dạ khó mà nói là có quen biết được, thật ra tôi chưa gặp cậu ta bao giờ, nhưng mộ phần của cậu ta là do tôi dựng đấy, ngày lễ Tết này nọ cũng chỉ có mình tôi tới thăm cậu ta."
Lộ Hy thấy hơi lạ: "Chưa từng gặp ư?"
Ngôn Diệc Chân tỏ ý đã hiểu: "Tôi biết rồi, chẳng phải thời cổ cũng thế sao, một người nổi tiếng ở đâu đó vẫn sẽ có người mến mộ, dù chưa từng gặp gỡ nhưng vẫn tưởng nhớ người đó!"
A Nguyệt lắc đầu: "Tôi không tao nhã tới vậy đâu, chỉ được người khác nhờ làm mà thôi."
Ngôn Diệc Chân hơi khó hiểu, cẩn thận hỏi: "Ai vậy? Là người đó..."
A Nguyệt thở dài, không hề giấu giếm: "Chị em của tôi, chính là hung thủ trong bản tin đấy, cô ấy nhờ tôi lập mộ cho Chúc Tinh Dạ."
Trước đó cảnh sát mặt bự cũng có nói rồi, lúc Tiểu Duyệt bị bắt, A Nguyệt đã tới thăm. Xem ra quan hệ giữa A Nguyệt và hung thủ vụ án đó không tệ, nhưng... chị ta không kiêng dè gì ư?
Trong lúc nhất thời Ngôn Diệc Chân không biết nên nói gì, A Nguyệt cười: "Sợ à? Tôi là bạn của tội phạm giết người đấy."
Ngôn Diệc Chân lắc đầu: "Chị có phải là tội phạm giết người đâu, sợ gì chứ, chỉ là... hơi kinh ngạc thôi, trước đây tôi chưa từng nghe nói chuyện này."
A Nguyệt lấy 1 điếu thuốc ra ngậm vào miệng nhưng không châm: "Sao lại chẳng ai biết chứ, hẳn là sư phụ cô biết đấy, cô mới tới chưa bao lâu nên không biết cũng đúng."
Ngôn Diệc Chân rầu rĩ "À" một tiếng.
A Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở dài: "Trong bản tin đó, họ gọi cô ấy là Tiểu Duyệt đúng không? Thế thì cứ gọi như vậy đi, không biết tên thật của cô ấy cũng tốt, sau này khi ra ngoài còn làm lại cuộc đời được."
Rõ ràng là A Nguyệt đã có ý muốn nói chuyện, Ngôn Diệc Chân đuổi Bé Mập đi ăn cơm, 2 người ở lại yên lặng nghe chị ta nói.
Thời trẻ A Nguyệt từng lăn lộn ngoài xã hội, nhưng chị ta khác với đám gái ngỗ nghịch bình thường ở chỗ có một người cha giàu có. Sau khi hoàn thành chương trình học bắt buộc, chị ta sống chết không muốn học tiếp nữa, nhiệt huyết nói muốn mở một quán đồ nướng, thế là cha chị ta mở cho.
A Nguyệt ngậm điếu thuốc cười: "2 người có biết tại sao lúc trước tôi nhất quyết mở quán đồ nướng không?"
Lộ Hy chống cằm đoán: "Vì đeo dây chuyền vàng lớn, đồng hồ đeo tay nhỏ, 1 ngày 3 bữa xé đồ nướng rất giống chị đại trong xã hội à?"
A Nguyệt dở khóc dở cười: "Gì vậy trời."
Ngôn Diệc Chân cay cú đập bàn: "Khó khăn lắm mới tạo ra được bầu không khí như trong phim đấy, cô vừa mở miệng đã mất ráo hết rồi."
Lộ Hy làm ra tư thế im miệng, ra hiệu bản thân sẽ không nói gì nữa. Lúc này A Nguyệt mới nói tiếp: "Lúc đó tôi còn ngây thơ, chỉ nghĩ nếu sau này đám bạn của mình không lăn lộn được nữa thì tốt xấu gì chỗ của mình cũng cho họ được bữa cơm."
Ngôn Diệc Chân gật đầu: "Có nghĩa khí."
A Nguyệt xùy cười: "Cái rắm ấy, đều nhảm nhí cả, xã hội đen có mấy ai mà giàu được đâu, nếu tôi thật sự tốt với họ thì nên khuyên họ tìm việc đàng hoàng rồi. Nhưng lúc đó tôi cũng chỉ là một con nhóc, Tiểu Duyệt gắn bó với tôi từ thời còn đi học, đầu nhỏ nhưng gan rất lớn, cũng rất nghĩa khí, tôi xem cô ấy như em gái mình vậy."
"Điều kiện gia đình của cô ấy không tốt, mẹ bỏ đi, cha thì mê cờ bạc, trốn nợ bên ngoài, quanh năm chẳng thấy về nhà. Còn có một thằng em ốm đau nữa, tất cả đều đổ dồn lên một mình cô ấy, lâu lâu tôi cho cô ấy ít đồ ăn mà cô ấy đã nghĩ tôi là một người cực tốt rồi."
Lộ Hy nhíu mày: "Vậy Tiểu Duyệt ngồi tù thì em trai cô ta..."
A Nguyệt: "Trước đây tôi có hỏi cô ấy rồi, nếu cần tôi có thể giúp chăm sóc một chút. Nhưng cô ấy nói tôi không cần bận tâm, cô ấy đã thuê hộ lý rồi, cũng có người trả tiền công luôn... Có lẽ là có người thân nào đó chăng."
Lộ Hy thấy lạ: "Cô ta mời hộ lý ư?"
A Nguyệt cũng hơi bối rối: "Trước đây tôi cứ nghĩ cô ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ, không muốn thêm phiền cho tôi nữa nên cũng thường xuyên tới thăm em trai cô ấy. Nhưng em trai cô ấy thật sự không sao hết, tôi hỏi bệnh viện rồi, tiền phí được trả rất đúng hạn, có cả hộ lý thật."
Lộ Hy nhíu mày: "Trước khi Tiểu Duyệt vào tù là làm gì vậy?"
Nghe cô nói vậy, A Nguyệt cũng thấy hơi lạ: "Cô ấy vẫn còn lăn lộn ngoài đời, lâu lâu làm ở đây vài bữa, ở kia vài bữa, tôi cũng chẳng hiểu sao tiền đâu mà cô ấy có nhiều thế nữa."
Lộ Hy nheo mắt lại: "Nghe có vẻ em trai cô ta bệnh rất nặng, phải nằm viện suốt à?"
A Nguyệt gật đầu, Lộ Hy hỏi: "Vậy trước đó Tiểu Duyệt đã gánh tiền thuốc men của anh ta kiểu gì?"
A Nguyệt im lặng một lúc rồi thở dài: "Mọi cách, bán máu, thử thuốc... Nếu không phải tôi thuyết phục thì suýt chút cô ấy đã đi bán thận rồi."
"Tôi từng nói với cô ấy là mình có thể cho mượn tiền, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy rất bướng, còn nói đây không phải là mượn mà là đòi tiền tôi, cô ấy không thể làm được."
A Nguyệt dụi dụi mắt, nở một nụ cười: "Các người biết tại sao cô ấy lại yêu Chúc Tinh Dạ không?"
Ngôn Diệc Chân hạ giọng đoán: "Vì anh ta đẹp trai à?"
A Nguyệt lắc đầu: "Cô ấy có về nhà máy làm được nửa tháng, được phát tiền thưởng nên muốn bồi bổ sức khỏe cho em trai mình, thế là đi tới hiệu thuốc của Chúc Tinh Dạ để mua nhân sâm."
"Chúc Tinh Dạ chỉ nói với cô ấy vài ba câu, hỏi tình hình sức khỏe người bệnh, sau đó nói cô ấy không cần mua đồ đắt như thế đâu, chỉ có bấy nhiêu thôi."
A Nguyệt cười bất lực: "Chỉ vì anh ta dịu dàng với cô ấy thôi đấy."
Ngôn Diệc Chân ngẩn người ra: "Chỉ thế thôi à?"
Lộ Hy cụp mắt: "Tuổi thơ thiếu thốn tình cảm mà, rất có thể chỉ vì một chút đồng tình và cảm giác tồn tại đối với một người mà cảm giác được khuếch đại lên. Hơn nữa theo lời kể của chị thì hẳn cô ta có một phần tính cách phục vụ*, thực ra đã rơi vào trạng thái tâm lý hơi bất ổn, chỉ cần người ta đối xử tốt với cô ta một chút, cô ta cũng sẽ đi theo người đó."
(*) Đặc tính lớn nhất của nhân cách này là hạnh phúc từ việc cho đi và làm hài lòng người khác.
A Nguyệt bất ngờ nhìn cô: "Cô là bác sĩ tâm lý à?"
Lộ Hy lắc đầu: "Không, tôi chỉ đọc sách có liên quan thôi."
A Nguyệt: "Tôi không chuyên nghiệp như cô nhưng cũng nhận ra thi thoảng cô ấy sẽ có chút vấn đề. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như giết người, vì cô ấy thường kể với tôi Chúc Tinh Dạ tốt bao nhiêu, dịu dàng bao nhiêu, thế mà chỉ cần tôi khuyên cô ấy chủ động một chút thì cô ấy sẽ lập tức từ chối ngay."
"Cô ấy nói mình không xứng với người ta, chỉ muốn đứng từ xa nhìn thôi."
Ngôn Diệc Chân thở dài nặng mày: "Haizz, đúng thật là..."
A Nguyệt lại nhíu mày nhìn Lộ Hy: "Đúng rồi, vừa rồi cô nói xong tôi cũng thấy kỳ lạ. Bình thường theo tính cách của Tiểu Duyệt, chắc chắn cô ấy sẽ không có đủ can đảm để tỏ tình với Chúc Tinh Dạ đâu..."
"Trước khi cô ấy có chuyện, hành vi cũng rất kỳ lạ, hình như là lấy được một khoản tiền từ đâu đó. Tự mua một đống đồ trang điểm cho mình, còn bảo tôi dạy cô ấy trang điểm nữa, nói muốn đi gặp Chúc Tinh Dạ... Trước kia cô ấy nhịn ăn nhịn mặc, chưa bao giờ trang điểm."
Lộ Hy đưa ra vài suy đoán: "Cổ phiếu? Hay là trúng số?"
A Nguyệt từ từ lắc đầu: "Không có nghe nói chỗ chúng tôi có trúng thưởng lớn, người học toán có mấy điểm như cô ấy sao lại dám đụng tới cổ phiếu chứ! Mấy cái đường đỏ đỏ xanh xanh đó chắc gì cô ấy hiểu nổi, hơn nữa cô ấy cũng chẳng có tiền vốn để mà chơi."
Lộ Hy nhíu mày, nếu đều không phải thì có lẽ chỉ còn những cách kiếm tiền được ghi trong bộ luật Hình sự mà thôi.
Nhưng giờ cô chưa thể hiểu được vụ án của Chúc Tinh Dạ năm đó có liên quan gì tới vụ án La Nhất Lượng hiện tại.
Năm đó lúc Chúc Tinh Dạ xảy ra chuyện, La Nhất Lượng vẫn chưa tới thành phố này, vậy... 2 chuyện này thật sự không hề liên quan tới nhau, chỉ là trùng hợp xảy ra ở cùng một chỗ thôi sao?