Lộ Hy nhìn nét mặt của Chúc Gia Kỳ, chợt hiểu ra tại sao cậu ta lại nói chuyện khó hiểu đến thế.
Trông cậu ta lộ ra vẻ mặt thế này thực sự khiến người ta rất sảng khoái, Lộ Hy không kìm được mà cong khóe miệng lên.
Chúc Gia Kỳ không tin lắm, cậu ta cười lạnh một tiếng rồi bày ra một bộ dạng trưởng thành không hợp với độ tuổi của mình chút nào: "Cô muốn nói cây thánh giá ở bên trong đó à? Không thể nào, cô định lừa tôi à, cô nghĩ tôi sẽ sợ mà khai ra hết hay sao?"
Chúc Tinh Dạ bật cười: "Cậu ta lo rồi kìa."
Lộ Hy nhẹ nhàng lắc đầu ngón tay: "Đừng khẩn trương như thế chứ, tôi có nói là ở trong này đâu? Tôi vẫn chưa tìm được cây thánh giá đó mà."
"Vốn tôi còn lo cây thánh giá đó không phải vũ khí sắc bén gì, có khi là Fina tấn công cậu cậu cũng chẳng bị thương. Nhưng cậu cho chúng tôi xem vết thương thì tôi đã yên tâm rồi. Xem ra sức mạnh của con người trong tình huống khẩn cấp là vô hạn, dù cầm một cây thánh giá không hề bén nhọn gì nhưng vẫn có thể để lại vết thương."
Chúc Gia Kỳ nhìn cô chằm chằm: "Nhưng đây chỉ đều là suy đoán của cô mà thôi, không có cây thánh giá đó thì cô chứng minh thế nào?"
Lộ Hy gật đầu: "Đó là vấn đề mấu chốt đấy. Chỉ cần chứng minh được vết thương của cậu là do thánh giá tạo thành thì cũng có thể chứng minh rằng cậu đã xuất hiện trong phòng này lúc vụ án xảy ra."
"Fina là bác sĩ, cô ta biết rõ chỉ cần để lại một chút máu hoặc mô da của cậu ở hiện trường là cậu sẽ hết đường chối cãi, cây thánh giá đó chính là sự chống cự cuối cùng của cô ta."
"Đúng là tôi không tìm được cây thánh giá, nhưng trong đồ sứ vẫn sẽ còn chút máu dính lại đấy."
Lộ Hy ôm một cái bình sứ thanh hoa có tạo hình độc đáo lên, hé miệng bình ra: "Có thấy không? Dưới đáy bình còn dính một chút máu đây này. Ở khoảng cách này thì máu của Fina lúc bị giết không thể bắn tới được. Chỉ có thể là cây thánh giá dính máu đã từng rơi vào đây nên mới có vết thế này thôi."
"Còn chuyện cây thánh giá bị mất thì... Anh Lamia à, tôi nhớ lúc đó anh cũng lưu luyến mớ gốm sứ này lâu lắm nhỉ? Anh có thấy gì không?"
Lamia mờ mịt trợn tròn mắt: "Gớm ghiếc gì cơ? Tiếng Trung của tôi không tốt lắm... Ui da!"
Chúc San San tức tối nhéo eo anh ta một cái: "Con mẹ nó, anh đừng có mà tiếng Trung không tốt với tôi lúc này! Rốt cuộc là anh có lấy hay không, lấy thì đưa ra đi, thằng khốn nạn nhà anh giấu bằng chứng giúp nó làm gì hả, anh lo mình không được ngồi tù chung đúng không!"
"Ối em yêu ơi! Đừng đánh nữa! Anh sai rồi!" Lamia ôm eo liên tục xin tha,"Nhưng anh thật sự không có..."
Chúc San San sững sờ không tin: "Anh lấy thật đấy à?"
Lamia: "Không, anh nói là không có mà..."
Chúc San San tức giận nhảy lên đánh vào đầu anh ta: "Đm! Chẳng lẽ tôi không biết anh nói dối sẽ trở nên thế nào à! Anh thành thật cho tôi!"
Lamia ôm đầu gào thét, cuối cùng cũng thừa nhận: "Anh sai rồi, anh sai rồi! Anh nói hết mà!"
"Đó là một giao dịch. Sau khi phát hiện thi thể của ông cụ, cậu ta tới tìm anh để hợp tác, cậu ta nói thám tử và luật sư là cùng một phe, họ đã ngụy tạo di chúc. Hôm qua ông cụ đã nói cho cậu ta biết nội dung di chúc rồi, còn cho anh nghe ghi âm nữa. Anh nghe vậy thấy chúng ta cũng có lợi nên mới..."
"Đợi đã!" Lộ Hy bắt được trọng điểm,"Anh nói là cậu ta kể cho anh nghe rằng hôm qua mình đã biết được nội dung di chúc à?"
Lamia ngốc nghếch gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta còn cho tôi nghe ghi âm nữa..."
Lộ Hy mỉm cười: "Ái chà, lần này thì bằng chứng như núi rồi nhé. Tôi cũng đã nghe qua đoạn ghi âm đó rồi, giờ tôi có một câu hỏi, cậu ghi âm từ khi nào, có thể cho chúng tôi xem thời gian ghi âm trong điện thoại được không? Thứ quan trọng như thế, đừng nói với tôi đã xóa rồi nhé."
Chúc Gia Kỳ lùi về sau một bước, lặng lẽ liếc nhìn Lamia.
Lộ Hy nhíu mày: "Nếu đã không cho chúng tôi xem thì tôi cũng đã lờ mờ đoán ra rồi. Là trong thời gian đoạn ghi âm của Fina bị trống, ngài Chúc đã gọi cậu tới nói về chuyện di chúc có đúng không?"
"Xem ra dù trấn an Fina nhưng ngài Chúc vẫn muốn che chở cho cậu. Nhưng tôi khá hiếu kỳ đấy, sao lại để cậu dùng tay không nhỉ? Con dao găm kia đặt ở trên cao, cậu có thể lấy nó xuống trong lúc ngài Chúc không để ý mà."
Lamia lấy ra một gói snack trong túi đưa cho Lộ Hy: "Ờm, cây thánh giá ở trong này, dính đầy máu."
Chúc Gia Kỳ nhìn anh ta rồi thở dài: "Tôi chọn sai đồng minh rồi. Vốn cứ nghĩ trong tay anh có súng, nếu tình hình không ổn thật còn có thể lợi dụng một chút. Nhưng tôi quên mất anh nhát như thỏ đế, làm gì có can đảm mà nổ súng chứ."
Dường như Lamia nghe cậu ta nói thì có hơi buồn cười: "Nhóc quỷ à, cậu liên kết với tôi cũng chỉ là vì lợi ích chung thôi mà. Giờ cậu rớt đài rồi, chúng tôi trăm lợi không hại, đây chính là sự tàn khốc của thế giới người lớn đấy."
Chúc Gia Kỳ nhìn Lộ Hy cười: "Ông nội đã nghĩ tới việc giết cô ta rồi nên bảo tôi về trước. Ông ấy cầm vỏ dao nhưng tay cứ run cầm cập, tôi nghĩ hẳn là ông ấy rất sợ, bởi vậy nên mới giúp luôn."
"Tôi rút con dao ra khỏi vỏ, sau đó —"
"Ha ha, nếu ông nội run tay, không thể 1 phát ăn luôn thì cô gái đó phải chịu nhiều lần nữa, đáng thương lắm, phải không?"
Lộ Hy từ từ lắc đầu: "Người bình thường đều sẽ vô thức chọn những lựa chọn tránh giết người."
"Tôi đâu phải người bình thường, cô biết không, thế giới này nắm trong tay một số ít người, mà ông trời đã định sẵn tôi nằm trong số ít đó rồi." Chúc Gia Kỳ tươi cười,"Cô nói cô muốn biết sự thật, vậy cô thám tử à, cô tìm được rồi đấy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi."
"Tôi sẽ không ngồi tù, nhà tôi có quyền có thế mà, hơn nữa họ còn cần mặt mũi nữa. Một khi chuyện của tôi bị truyền đi, địa vị của gia tộc sẽ bị rơi xuống vực thẳm —"
"Họ phải giúp tôi."
Chúc Nghi Lan đứng dậy cho cậu ta một bạt tai.
Bà Tô xông tới chặn trước mặt Chúc Gia Kỳ, đẩy Chúc Nghi Lan ra như một con sư tử mẹ giận dữ: "Chị làm gì đấy! Nó vẫn còn là trẻ con, nó chỉ không hiểu chuyện chút thôi, sao chị lại đánh nó!"
Chúc Nghi Lan cười lạnh: "Nhìn các người kìa, các người đã dạy ra một con quái vật gì thế hả! Tôi sẽ không dung túng cho nó đâu!"
Chúc Gia Kỳ hơi nghiêng đầu: "Nhưng ông nội cũng là quái vật giống tôi mà. Ông ấy thương tôi, nghĩ tôi rất giống ông ấy, chỉ có tôi mới có thể thừa kế đế chế kinh doanh của ông ấy mà thôi, cô cả à, cô muốn ông nội mất mặt hay sao?"
"À, tôi hiểu rồi, cô đang trả thù chứ gì. Ông nội bắt cô kết hôn mới được hưởng tài sản, cô lại không gả đi được, cô hận không thể khiến ông nội bị vạn người thóa mạ đúng không, ha ha!"
Đến Chúc San San nghe vậy cũng phải tức giận: "Mày đúng thật là không biết lớn nhỏ!"
Khung cảnh lại trở nên hỗn loạn, Lộ Hy lạnh mặt mở file ghi âm của Fina lên, tiếng kêu thảm thiết của cô gái trong lúc bị hại vang lên như thể cô ta đang ở đây.
Lộ Hy lặp đi lặp lại đoạn này, bà Tô bịt tay run lẩy bẩy: "Đủ rồi, đừng mở, đừng mở nữa! Cô muốn cái gì, rốt cuộc là cô muốn cái gì hả!"
Lộ Hy cười: "Nghe thêm vài lần nữa để ấn tượng hơn đi, tốt nhất là để tiếng kêu này vang vọng trong giấc mơ của mấy người hàng đêm."
Không ai mở miệng cầu xin giúp họ.
Chúc Nghi Lan cứng rắn nói: "Chuyện này sẽ bị phơi bày."
Lộ Hy nhìn về phía luật sư Hà: "Tôi nghĩ chuyện còn lại có thể giao cho cảnh sát rồi."
Luật sư Hà thở một hơi nhẹ nhõm: "Tôi sẽ tìm một người công chính không thiên vị để tiếp nhận chuyện này, xin hãy tin tôi."
Chúc Gia Kỳ nhìn họ chằm chằm: "Các người nhớ cho kỹ đó, chống đối tôi sẽ chẳng có gì tốt lành đâu."
Bà Tô ôm lấy cậu ta rồi kêu khóc: "Đừng nói nữa, con đừng nói nữa mà! Thằng bé ngốc này, con mau cúi đầu đi, mau nhận lỗi với họ đi, con biết sai rồi mà! Người chết cũng đã chết rồi, mấy người hại cả đời của nó làm gì chứ!"
Luật sư Hà cầm điện thoại định ra ngoài, Chúc Nhĩ Nam lách người ra ngăn trước mặt ông tay, vươn tay túm chặt luật sư Hà lại: "Đợi đã, luật sư Hà! Ông cũng xem như là nhìn Gia Kỳ lớn lên mà, ông không thể như thế được... Ngài đợi chút, chúng ta thương lượng tí đi!"
Luật sư Hà kiên định lắc đầu: "Lúc cân nhắc mức án phạt sẽ có không gian để thương lượng đấy, đôi khi luật sư sẽ tranh thủ tối đa lợi ích cho khách hàng của mình. Nhưng chuyện này thì rất xin lỗi, tôi không thể hổ thẹn với lương tâm của mình được."
Bà Tô gào khóc, nói rằng tất cả đều do mình làm.
Luật sư Hà nhìn sang Chúc Gia Kỳ có vẻ vẫn chưa chịu thua: "Tôi nghĩ nó nhất định phải chịu hình phạt thích đáng thì mới biết được rằng dù là ai trên đời cũng phải chịu hậu quả cho tội ác của mình."
Ông ta quay người ra ngoài cửa để gọi điện thoại.
Lộ Hy nghe được âm thanh điện tử quen thuộc: "Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ kẻ tình nghi, đang kiểm tra kết quả."
"Đã xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử phá được vụ án này và thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ quay lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
Xem ra nhân vật cảnh sát lần này là luật sư Hà, trước đó ông ta nói dối nên Lộ Hy đã nghĩ không phải ông ta.
Chúc Gia Kỳ nghiến răng: "Tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất, nhà tôi quen biết người của Viện kiểm sát mà! Tôi sẽ không vào tù đâu!"
Chúc San San vò đầu, mắt không thấy tim không đau, đi ra khỏi cửa.
Lộ Hy vỗ tay cho cậu ta: "Nghe nói cậu vừa mới tròn 18 tuổi nhỉ, chúc mừng nhé, quà cho lễ trưởng thành là một cặp vòng tay làm bằng thép mạ crom."
Cô đi ra khỏi phòng, quay lại vẫn thấy Chúc Gia Kỳ nhìn mình chằm chằm. Lộ Hy không hề né tránh ánh mắt đầy oán hận của cậu ta, cô cũng không chịu yếu thế, thuận tay dựng ngay ngón giữa.
Bà Tô ngã ra đất khóc lóc ầm ĩ, Chúc Nhĩ Nam thì quỳ sụp xuống, tuyệt vọng kéo hết thứ này tới thứ khác, căn phòng nhỏ bằng đá ầm ĩ không khác gì địa ngục trần gian.
Lộ Hy đi tới bên cửa sổ rồi mở cửa ra, Chúc Tinh Dạ linh hoạt nhảy lên bệ cửa.
Giờ đang là chạng vạng, mặt trời dần chìm sau đường chân trời, nhuộm tất thảy thành một màu vàng kim rực rỡ và ấm áp. Gió biển nóng hôi hổi phà lên tóc Lộ Hy, Lộ Hy xoa đầu Chúc Tinh Dạ: "Hiếm khi mà có một vụ án kết thúc nhàn nhã thế này nhỉ."
Chúc Tinh Dạ ghé sát bên cô: "Hình như lần này tôi chẳng giúp được gì hết, thật sự trở thành linh vật rồi."
Lộ Hy cố gắng an ủi anh: "Đâu có, anh đã giúp vụ án này có thêm một chút đáng yêu đấy."
"Meo meo ơi."
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng bé gái, Lộ Hy ngẩn người ra, đây là em gái của Chúc Gia Kỳ mà? Họ đã hoàn toàn quên mất cô bé này.
Cô bé mũm mĩm khịt mũi một cái: "Chị ơi, sao meo meo không để ý tới em vậy, hôm qua nó còn chơi với em cơ mà."
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Hôm qua? Khi nào vậy."
"Buổi tối ạ." Cô bé nhìn về phía tầng hầm,"Em ẵm meo meo đi chơi, đột nhiên nó lại chạy tới chỗ đó để tìm ông nội."
Lộ Hy ngẩn người: "Tối qua em có gặp ngài Chúc à?"
Đúng rồi, trong câu chuyện của Chúc Gia Kỳ cũng không có nhắc tới mèo mun, vậy là Chúc Tinh Dạ tới tầng hầm sau khi Chúc Gia Kỳ rời khỏi. Vậy thì ít ra có thể xác định được lúc Chúc Gia Kỳ bỏ đi thì ngài Chúc vẫn còn sống, ông ta đã tự sát.
Cô bé thành thật gật đầu: "Ông nội trông rất khó chịu, ông ấy hỏi em có thể cho mượn meo meo một chút được không, em hơi sợ ông nội nên bèn để meo meo ở lại đó."
Lộ Hy hỏi: "Ông ta có nói gì không?"
Cô bé nhớ lại: "Ông ấy nhìn vào bảng tên của meo meo, hình như nói gì mà "Đây là báo ứng sao", em không nghe rõ lắm."
Dù ngài Chúc có là một người thủ đoạn đi nữa thì hành động của Chúc Gia Kỳ vẫn tạo ra một cú sốc lớn cho ông ta.
Lộ Hy kéo bảng tên của Chúc Tinh Dạ ra xem, trên đó khắc một địa chỉ lạ, hình như là một huyện trong nước.
Chúc Tinh Dạ hất cằm lên hỏi: "Viết gì vậy?"
"Một địa chỉ." Lộ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ,"Phải chăng là vị trí kho báu."
Chúc Tinh Dạ ngoe nguẩy cái đuôi: "Trong một vài truyền thuyết, mèo mun là vật dẫn đường cho vong linh người chết, biết đâu là chỗ mà ngài Chúc mong linh hồn mình quay về."
Lộ Hy nhìn ngoài cửa sổ: "Có thể, ai mà chẳng có chuyện xưa."