Lộ Hy thở dài, tạm thời bỏ qua nghi ngờ về bức ảnh, nhưng cô nhìn tư thế kỳ quái của ngài Chúc lại nảy sinh ra nghi ngờ mới.
"Tôi nghĩ tư thế tử vong của ông ta cũng rất kỳ lạ, sao lại phải tạo dáng như đang tự sát thế chứ? Chẳng lẽ là do hung thủ cố tình tạo ra sao?"
Chúc Gia Kỳ suy nghĩ một lúc: "Rất có thể, nếu khiến người ta nghĩ đây là tự sát thì dễ rồi."
Lộ Hy sờ cằm, cảm thấy hơi sai sai: "Nhưng phòng kín mà hắn đang tìm lại là khóa mật mã, mật mã chính là "chìa khóa" của phòng kín, nhưng nghiêm túc mà nói thì chúng ta căn bản không thể xác định được ai có chìa khóa hết. Dù hung thủ có tốn công sức nhốt ngài Chúc ở phòng dưới tầng thì cũng không thể thành một vụ tự sát trong phòng kín được."
Chúc Gia Kỳ nhún vai: "Nếu có sơ hở thì cũng bình thường thôi mà? Điều đó chứng tỏ hung thủ không lợi hại tới vậy. Nghĩ lại xem, không gian sau cửa ngầm ở tầng hầm có phải là phòng kín không?"
Lộ Hy lấy lại tinh thần: "Không, đó không phải là vấn đề. Dù có ra ngoài thì chìa khóa cũng ở trong túi của ngài Chúc thôi, vì thế hung thủ không thể nào trốn thoát qua cửa đó được."
Luật sư Hà vẫn đang ngoan ngoãn nghe họ nói chuyện, không kìm được sự tán thưởng dành cho Lộ Hy những vẫn chẳng nói gì thêm.
Lộ Hy nhìn sang ông ta: "Tôi nhớ ngài đã từng nói sẽ giúp tôi."
Luật sư Hà mỉm cười: "Đúng thế, tôi rất vui khi có thể giúp ngài, xin hỏi cần giúp gì?"
Lộ Hy cân nhắc xem có nên tìm từ khéo léo hơn không: "Khụ, tôi muốn hỏi về thông tin của những người ở hiện trường một chút, lúc nãy ngài chỉ giới thiệu tên sơ sơ cho tôi thôi đúng không?"
Luật sư Hà sờ cằm, có hơi khó xử: "Giới thiệu một người trong một thời gian ngắn thật sự hơi khó, không biết ngài muốn biết cụ thể chuyện gì?"
"Vậy tôi hỏi thẳng nhé, tôi muốn hỏi họ có động cơ giết người hay không." Lộ Hy nhìn Chúc Gia Kỳ một chút,"Dù sao cũng đang hỏi chuyện của người nhà cậu, nếu cậu ngại thì có thể tạm thời né đi."
Chúc Gia Kỳ cười: "Không cần, tôi biết họ là hạng người gì mà, nhiều khi luật sư Hà không biết rõ hoặc không tiện nói nữa đấy, tôi có thể bổ sung cho cô."
Lộ Hy nhíu mày.
Luật sư Hà hiểu ý của Lộ Hy nên nhìn cô đầy ẩn ý: "Họ là người thân của nhau, nhưng tôi nghĩ dù có thân cận tới đâu cũng sẽ có lúc cự cãi và muốn đối phương biến mất. Đa phần mọi người đều không tàn nhẫn tới mức tưởng tượng đối phương chết đi, nhưng cũng sẽ không kìm lòng mà nghĩ nếu không có đối phương thì tình thế sẽ khác."
"Mà cũng có một số ít thật sự nảy sinh ý định muốn giết chết đối phương."
"Những người sống chung với nhau ấy, nếu thật sự soi xét kỹ thì bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể trở thành động cơ giết người được."
Lộ Hy nhíu mày: "Vậy ý của ông là?"
Luật sư Hà cười: "Tôi sẽ chọn ra động cơ rõ ràng nhất của mỗi người để kể cho cô nghe, bắt đầu từ bà Nghi Lan đi, trong mắt tôi, bà ấy là một người phụ nữ rất giỏi. Tôi đã hợp tác với nhà họ Chúc từ rất lâu rồi, còn nhớ lúc bà Nghi Lan còn nhỏ đã rất ngoan ngoãn, thành tích xuất sắc, tính tình mạnh mẽ, cực kỳ hiếu thảo với ngài Chúc."
"Xét về tư chất tự nhiên, rõ ràng bà ấy hơn hẳn 2 đứa con còn lại của ngài Chúc, nhưng... Ông ấy vẫn giao công ty cho cậu Nhĩ Nam. Đó là lần duy nhất tôi thấy 2 cha con bọn họ cãi nhau, ngài Chúc đã... nói vài lời cay nghiệt khiến bà ấy tổn thương."
Lộ Hy cũng đoán ra được: "Là kiểu trọng nam khinh nữ à?"
Luật sư Hà khẽ gật đầu: "Trước đây bà Nghi Lan vẫn sẽ phụ quản lý việc trong nhà, nhưng từ đó bà ấy rời bỏ hẳn việc kinh doanh của nhà mà tạo dựng thương hiệu riêng cho mình. À đúng rồi, bà ấy vẫn chưa kết hôn, ngài Chúc cũng rất bất mãn với chuyện này, nhưng từ sau khi rời bỏ việc kinh doanh của nhà thì bà Nghi Lan không nghe lời ông ấy nữa."
Rõ ràng Chúc Gia Kỳ cũng biết sự tích về người cô quyền lực của mình, cậu ta cười nói thêm: "Dù sao cũng chẳng xin tiền trong nhà nữa, tất nhiên là không cần nhìn sắc mặt ông già rồi. Bà ấy là một người phụ nữ tuyệt vời đấy, nhưng vẫn không thoát khỏi cái miệng luyên thuyên của những người như mẹ tôi, ở thời đại này phụ nữ không kết hôn vẫn là chuyện lạ mà."
Lộ Hy gãi cằm, dù cô rất ghét đám bàn tán sau lưng người ta, nhưng...
"Nhắc tới mẹ mình mà cậu cũng không nể mặt chút nào à?"
Chúc Gia Kỳ bật cười, nụ cười ngây thơ lại tràn đầy ác ý không hề che giấu: "Dù họ là người nhà tôi nhưng cũng không thể giấu được việc họ là đồ não heo được."
Lộ Hy: "..."
Một bạn nhỏ độc miệng cực kỳ, tôi cá 50 đồng là cậu không có bạn đâu.
Luật sư Hà không hề kinh ngạc chút nào, chỉ bình tĩnh nói tiếp: "Nếu so cậu Nhĩ Nam với bà Nghi Lan thì đúng là... Nhưng ngài Chúc lại rất kỳ vọng vào ông ta, để lại phần lớn tài sản cho ông ta, chỉ là..."
Lộ Hy thấy trong nụ cười của luật sư Hà có chút mệt mỏi liền hiểu ông ta chẳng làm nên trò trống gì.
"Là cha tôi nên để tôi nói cho nhé?" Chúc Gia Kỳ kích động, như thể đang ngại luật sư Hà nói chuyện quá khéo,"Nói sao nhỉ, lúc trẻ mẹ tôi cũng xem như là người đẹp, để ý tiền của cha tôi nên tốn công tốn sức để được gả vào nhà giàu. Giờ bà ấy đã béo như heo rồi, cha tôi cũng xem như chung thủy đi."
"Tôi nghĩ họ xứng đôi lắm đấy, nhất là ở mặt tham tiền. Từ khi cha tôi tiếp nhận sản nghiệp của ông nội tới nay vẫn chưa dám làm chuyện xấu gì lớn, nhưng việc nhỏ thì không ít đâu, mấu chốt là làm chẳng ra sao, ông nội ngoài mặt thì mặc kệ chuyện công ty nhưng sau lưng còn phải chùi mông giúp ông ấy. Cứ 10 bữa nửa tháng là nhà chúng tôi lại phải dọn đồ tới tìm ông nội khóc lóc xin giúp một lần."
"Hơn nữa ông nội còn nói với tôi là sau này cha tôi chẳng làm nên chuyện lớn gì được hết, ông ấy không có khả năng làm chuyện xấu, cũng không chấp nhận ngoan ngoãn làm người tốt, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện. Trước đây ông nội từng định nhờ cô giúp cha tôi, nhưng mà..."
Nghĩ tới tính cách mạnh mẽ của Chúc Nghi Lan, hẳn bà ta sẽ không đồng ý. Lộ Hy không kìm được mà nhìn lại Chúc Gia Kỳ, trên mặt cậu ta mỉm cười như thể đang mỉa mai chuyện nhà người khác vậy.
Luật sư Hà hơi gật đầu với Lộ Hy, xác nhận những gì cậu ta nói đều là thật: "Theo tôi được biết thì cách đây không lâu cậu Nhĩ Nam có phạm lỗi, ngài Chúc rất tức giận, hình như nói đại loại kiểu "Mày không làm được thì đừng làm nữa"."
Chẳng trách trước đó Chúc San San đã chế nhạo cả nhà Chúc Nhĩ Nam, xem ra cô ta cũng đã sớm nghe ngóng được rồi.
Lộ Hy gãi cằm: "Sau đó ngài Chúc lại nói muốn chia lại tài sản, chắc hẳn ngài Chúc Nhĩ Nam lo lắng nhỉ?"
Chúc Gia Kỳ cười cong mắt: "Chứ còn gì nữa, mẹ tôi còn phải xát hành tây lên mắt em gái để nó khóc trước mặt ông nội tôi kia kìa, ha ha ha!"
Lộ Hy hỏi luật sư Hà tiếp: "Nếu trước khi chết ngài Chúc chưa kịp đổi di chúc thì có tiến hành như ban đầu không?"
Luật sư Hà mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên rồi, nếu thế thì người có lợi nhiều nhất chính là cậu Nhĩ Nam."
"Nhưng ông đã nhận được tin nhắn đó rồi, giờ Chúc Nhĩ Nam cũng không chiếm hời được." Lộ Hy sờ cằm, không hiểu sao lúc đó ngài Chúc lại phải gửi tin nhắn như thế.
Dù có thói quen thế nào đi nữa, trong tình huống liên quan tới tính mạng chắc chắn vẫn nên chọn cách trực tiếp, hơn nữa tại sao lại không nói hung thủ cho luật sư chứ?
Chi tiết trong vụ án này vẫn còn chỗ khá mập mờ.
Luật sư Hà: "Còn lại là cô San San. Nói thật thì tôi nghĩ cô ấy không có động cơ giết người."
Chúc Gia Kỳ: "Nói đơn giản thì cô nhỏ tôi là một người chuyên ăn không ngồi rồi đấy. Cả đời chỉ biết lấy tiền trong nhà, dì ta chẳng có mục tiêu gì hết, chỉ cần ông nội vẫn chấp nhận nuôi dì ta là được, từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới việc tranh giành tài sản gì."
Luật sư Hà cười bất lực: "Mà ngài Chúc cũng hiểu cô ấy rất rõ, tôi nghĩ dù có chia lại tài sản thì cũng không để cô ấy chết đói đâu. Lần này cô ấy tới hơn 50% là ôm tâm lý đến xem kịch thôi."
Lộ Hy cảm thấy hơi lạ: "Nếu đã thế thì sao ngài Chúc không giữ lại cho cô ta một phần tài sản đi?"
Luật sư Hà cũng nhíu mày: "Nói thật thì tôi cũng thấy rất lạ, trước đây ngài Chúc chưa từng thể hiện ra ý định sẽ để lại tất cả tài sản cho 1 người, chuyện này..."
Lộ Hy suy đoán: "Không biết tin nhắn này có phải là giả không nữa? Dù sao cũng chỉ là tin nhắn thôi mà, chỉ cần cầm được điện thoại của ngài Chúc thì ai mà chẳng gửi được."
"Á!"
Ngoài cửa có tiếng hét hoảng hốt, Lộ Hy giật mình, 2 người Chúc San San vẫn chưa đi mà trốn ở cửa ra vào để nghe ngóng. Lúc này cô ta trông rất kích động, tựa như mới nghĩ ra được manh mối gì quan trọng vậy.
Lộ Hy hơi tò mò: "Cô nhớ ra bằng chứng gì quan trọng à?"
Chúc San San kích động vỗ tay: "Vân tay! Cô bị ngu à! Ông già dùng smartphone mà, đeo găng tay thì sao gửi tin nhắn được chứ! Chắc chắn tin nhắn đó không phải ông già gửi rồi, là hung thủ đấy! Lúc chúng ngụy tạo tin nhắn phải tháo găng tay ra, chắc chắn sẽ để lại dấu vân tay trên màn hình điện thoại!"
"Chúng ta chỉ cần tìm những cơ quan có thể kiểm tra dấu vân tay trên điện thoại là tìm được hung thủ rồi!"
Cô ta hơi đắc ý nghịch đôi bông tai của mình: "Ái chà, đám người thông minh như mấy người mà không bì kịp tôi nhỉ."
Chúc Gia Kỳ vỗ tay: "Nói hay lắm, gửi tin nhắn chắc chắn sẽ để lại dấu vân tay, nhưng sau đó cũng có thể xóa đi mà."
Nụ cười trên mặt Chúc San San cứng lại.
Lộ Hy nhíu mày xoay điện thoại một vòng: "Nếu thật sự tin nhắn là giả thì sau khi gửi xong lau dấu vân tay cũng là thao tác cơ bản, nhưng... trên điện thoại của ngài Chúc có khá nhiều dấu vân tay chằng chịt, đây là trạng thái bình thường khi điện thoại được sử dụng."
"Từ đó có thể thấy hình như đúng là ngài Chúc đã gửi tin nhắn đi."
"Thôi đi, phiền chết đi được, đoán tới đoán lui hoài!" Chúc San San bực bội vò đầu rồi xoay người bỏ đi,"Tôi đi xuống dưới xem có tìm được manh mối gì không, lát nữa mấy người mở cửa thì nhớ gọi tôi đấy!"
Lộ Hy há miệng, thực ra là cô định đi mở ngay đây.