Tiểu Hoàng nhíu mày: "Nếu là vắc xin thì chắc chắn là bằng chứng quan trọng rồi, Thái Ti tuyệt đối sẽ không để cho nó rơi vào tay người khác đâu."
Lộ Hy cụp mắt: "Hắn không chọn đổi đồ với Lưu Hiển, suy đoán hợp lý nhất là hắn không thể đổi được. Nếu chuyện vắc xin thật sự liên quan tới Thái Ti, theo suy nghĩ của hắn, rõ ràng không thể nào giữ bằng chứng quan trọng như thế bên người được. Nói như thế... Trong Sở nghiên cứu của các anh có chỗ nào thích hợp để tiêu hủy bằng chứng không?"
Tiểu Hoàng lập tức trả lời: "Vựa rác!"
Lộ Hy gật đầu: "Tiểu Hắc, xem video xem hắn có đi tới đó không."
Tiểu Hắc đáp lại rồi nhanh chóng thao tác trên màn hình ảo.
Lộ Hy sờ cằm: "Tôi cứ nghĩ Thái Ti cố tình chờ Lưu Hiển tới, vì lúc hắn mở cửa thật sự quá trùng hợp, nhưng giờ xem ra rất có thể chỉ là trùng hợp mà thôi."
"Lúc Lưu Hiển tới, Thái Ti đúng lúc xách thùng đi ra ngoài, hẳn là định đi tới vựa rác để tiêu hủy chứng cứ, nhưng trời xui đất khiến sao, hắn đã để lại bằng chứng quan trọng trong phòng Lưu Hiển."
"Nếu thật là trùng hợp như vậy thì... Thái Ti đã tiêu hủy thùng của Lưu Hiển rồi."
Cả 3 vội mang theo cái thùng rời khỏi phòng nghiên cứu, Molly nhìn theo bóng lưng của họ, thở dài bất lực: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây..."
Quả nhiên Thái Ti đã tới vựa rác.
Trong vựa rác không có video giám sát, nhưng có ghi chép về phân loại rác bị vứt. Từ đường đi của hắn trong video giám sát, có thể đoán được khoảng thời gian mà Thái Ti đến vựa rác để tìm ghi chép tương ứng — Phân loại rác có thể tái chế.
Tiểu Hắc nhíu mày: "Hình như thùng do Sở nghiên cứu phát... làm bằng vật liệu tái chế được để bảo vệ môi trường thật."
Lộ Hy cười: "Nhưng cả vắc xin và virus đều là thứ không thể tái chế được, Thái Ti thấy ghi chép này chắc chắn sẽ phát hiện mình nhầm thùng rồi."
Tới đây có lẽ cũng đã là kết quả mà Tướng quân chấp nhận được, tất cả manh mối đều liên quan tới nhau, nhưng Lộ Hy vẫn thấy chưa đủ.
Nếu như đầu mối lúc đầu như một mớ tơ vò thì cuối cùng họ cũng đã kéo nó thành một sợi chỉ dài, nhưng bên trên vẫn còn vướng rất nhiều nút thắt nhỏ.
Lộ Hy nhìn vào ghi chú "đồ tái chế được" kia, mím môi,"Tôi không nghĩ thế đâu."
Tiểu Hoàng mờ mịt: "Còn chỗ nào nữa đâu? Giờ tôi hiểu hết rồi."
Lộ Hy nheo mắt: "Thái Ti để cái thùng lại trong phòng Lưu Hiển, lúc hắn tiêu hủy thùng của Lưu Hiển mới phát hiện mình cầm nhầm, hắn không thể nào đổi lại thùng của mình được. Thoạt nhìn thì có vẻ hắn đã có động cơ giết người, nhưng thực chất là... hắn có giết Lưu Hiển cũng chẳng thay đổi điều gì hết."
"Trừ khi hắn hy vọng cả đời này chúng ta cũng không thể mở được cái thùng kia, nếu không nó sẽ luôn là một quả bom hẹn giờ."
Tiểu Hoàng gãi đầu: "Đúng là cái thùng đó không tiện mở ra thật, không ngờ lại có thể móc ô đầu tiên ra nữa."
Lộ Hy: "Nhưng anh cũng nghĩ tới việc dùng vũ lực phá thùng mà."
Tiểu Hắc im lặng một hồi: "Vậy chúng ta còn bằng chứng nào để tham khảo nữa không?"
Lộ Hy xoay người một cách vu vơ, đột nhiên đề nghị: "Hay là chúng ta đi tìm Chúc Tinh Dạ tâm sự đi? Chẳng phải anh ta là nhà khoa học cực đỉnh của mấy anh à? Hẳn là đầu óc cũng nhanh nhạy lắm đúng không?"
Cả hai người kia đều không có ý kiến gì, còn nước còn tát thôi, đành phải đi theo Lộ Hy tới phòng tạm giam.
Dường như Chúc Tinh Dạ hơi ngạc nhiên khi thấy Lộ Hy quay lại: "Quay lại nhanh thế?"
Lộ Hy đáp lại rồi ngồi xuống.
"Thực ra đã điều tra ra được 7 – 8 phần rồi, chỉ là tôi thấy có chỗ bất thường nhưng không tìm được điểm đột phá gì, anh giúp tôi nghĩ thử xem nhé."
"Được." Chúc Tinh Dạ gật đầu,"Đã điều tra được mục đích của phần mềm ác ý kia chưa?"
Lộ Hy trả lời theo ý anh: "Gần như là thế rồi, hiện tại có được thông tin là phần mềm đó được chỉnh sửa dựa trên code khi trước Molly làm cho Thái Ti. Anh là đồng nghiệp của hắn, anh nghĩ Thái Ti có làm được không?"
"Theo năng lực thì có thể. Code này cũng không khó, đa số nghiên cứu viên đều có thể chỉnh sửa được." Chúc Tinh Dạ hỏi tiếp,"Còn nữa, nếu có kẻ đã tráo vắc xin của tôi thì đã tìm ra được lô vắc xin ban đầu chưa?"
Lộ Hy trả lời: "Tìm được rồi, trong thùng của Thái Ti. Lúc hắn tới phòng Lưu Hiển đã sơ ý cầm nhầm thùng của Lưu Hiển, còn đem thùng của gã tới vựa rác để tiêu hủy nữa, còn cái thùng của hắn vẫn luôn nằm gọn trong phòng Lưu Hiển."
Chúc Tinh Dạ khẽ nhíu mày.
Lộ Hy lập tức ngồi thẳng dậy: "Có phải là hơi kỳ lạ không? Tôi còn nhớ anh từng nói tác phong nghiên cứu của Thái Ti rất cẩn thận, việc cầm nhầm thùng này tôi nghĩ sẽ không thể xảy ra với hắn được."
Chúc Tinh Dạ bất lực mỉm cười: "Nhưng nhà khoa học dù cẩn thận tới mức nào cũng sẽ có lúc sai sót, e rằng tính cách không thể dùng làm bằng chứng được."
Tiểu Hoàng phụ họa: "Đúng đó, hơn nữa hắn mới làm chuyện xấu à, hơi mất tập trung cũng đâu có gì lạ?"
Lộ Hy mím môi, khẽ nói: "Cũng đúng."
Chúc Tinh Dạ im lặng một lúc nhưng cũng không nói gì: "Cô đã điều tra tới Cục số 7 chưa?"
Lộ Hy hơi sửng sốt: "Này thì chưa."
Tiểu Hoàng liếc nhìn Chúc Tinh Dạ một chút, dù hiện tại Chúc Tinh Dạ đã gần như vô tội rồi nhưng anh ta vẫn thấy người này hơi khó ưa, bèn thô lỗ nói: "Không tìm thấy được bất cứ thông tin nào từ Cục số 7 hết, giờ chỉ có thể xem danh sách nhân viên đã hy sinh mà thôi."
Chúc Tinh Dạ gật đầu: "Vậy cho tôi xem danh sách nhân viên hy sinh đi."
Tiểu Hắc nhìn sang Lộ Hy, được cô gật đầu đồng ý mới mở danh sách ra.
Danh sách hy sinh cực dài, đếm sơ qua có đến chừng 200 – 300 người, Lộ Hy nhíu mày.
Càng lướt xuống, sắc mặt của Tiểu Hắc lại càng khó coi, cuối cùng không kìm được mà quay mặt sang một bên.
Chúc Tinh Dạ lại xem rất nghiêm túc, anh hỏi Lộ Hy: "Cô phát hiện ra vấn đề chưa? Thưa Thượng tá."
Lộ Hy hơi sửng sốt, kéo danh sách xuống đọc lại lần nữa nhưng chẳng nhìn ra manh mối gì. Chúc Tinh Dạ nhắc cô: "Quân hàm ấy, trong danh sách này đa số đều là binh nhì và binh nhất thông thường, chỉ có vài Hạ sĩ hiếm hoi thôi."
Tiểu Hoàng hơi sửng sốt, vươn tay chỉ vào một ô trong danh sách: "Đây chẳng phải là một Trung sĩ sao?"
Chúc Tinh Dạ gật đầu: "Mọi người còn nhớ quy tắc sắp xếp trong đội tác chiến chứ?"
Lộ Hy hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này, Tiểu Hắc chợt tái mặt, nghiêm túc trả lời: "... Đội tham gia tác chiến thực địa bắt buộc phải có nhân viên từ Trung sĩ trở lên dẫn đầu."
Ánh mắt Chúc Tinh Dạ rất bình tĩnh: "Điều tra thông tin của những Trung sĩ này đi."
Lần này Tiểu Hắc không còn nhìn sang Lộ Hy nữa, anh ta lập tức mở tài liệu ra, trên màn hình ảo lần lượt hiện lên dữ liệu về những Trung sĩ này.
Giờ thì đến cả Lộ Hy cũng nhìn ra được chỗ không ổn: "Trừ một số ít ra thì trong đây đa phần đều được thăng từ Hạ sĩ lên Trung sĩ trong vòng nửa tháng qua."
Tiểu Hắc siết chặt nắm tay: "Nói cách khác, những người chết ở Cục số 7 đều là những người từ Trung sĩ trở xuống..."
Tiểu Hoàng cụp mắt: "Những người vô danh."
Chúc Tinh Dạ thở dài: "Thời đại chiến tranh loạn lạc mà, thật ra chuyện thăng tiến theo công trạng trong quân đội cũng khá nhanh, họ... đều là người mới nhập ngũ chưa bao lâu hết."
Lộ Hy nhìn Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng ra sức nghiến răng: "Đúng thế, tôi với anh ta ở tiền tuyến mới được nửa năm mà tôi đã lên Thiếu úy, còn anh ta thì là Trung úy rồi. Chúng đang cố tình, chúng đang cố tình để những tân binh kia chịu chết mà!"
Tiểu Hắc tái mặt, quát Tiểu Hoàng im lặng: "Đừng có nói bậy! Cục số 7 cũng xem như một đơn vị mới rồi, biết đâu chỉ là trùng hợp thôi..."
Chúc Tinh Dạ bình tĩnh phân tích: "Tôi lại thấy chuyện của Cục số 7 có vấn đề, vì họ điều tra ra tôi thật sự quá nhanh. Ngày 26 cả Cục số 7 bị diệt hết, thậm chí họ còn chưa kịp phái người ra để chiếm lại căn cứ của Cục số 7 nữa, thế mà trong ngày đó đã xác nhận được vắc xin có vấn đề, hơn nữa còn xác định được là lô nào nữa."
Lộ Hy gật đầu: "Đúng là quá nhanh."
Cứ như đang muốn nhân lúc còn nóng phải bắt Chúc Tinh Dạ ngay vậy.
Tiểu Hắc cũng nghĩ tới một chuyện: "Họ phải tới nhanh, chỉ có trong lúc dân tình đang phẫn nộ mới có thể thể túm được anh, kéo dài thêm chút nữa sẽ có người như Thượng tá Lộ Hy xuất hiện, họ sẽ không đối phó được."
"Kế hoạch này không thể nào thực hiện được nếu không có người tai to mặt bự ủng hộ, dù là Thái Ti ra tay thì hắn cũng chỉ là con dao trong tay kẻ đó mà thôi."
Lộ Hy thở dài: "Lần này có rất nhiều chỗ thông suốt rồi, chỗ không hợp logic là vì có thế lực bên ngoài can thiệp vào, hắn chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi."
Họ đang tiến gần tới sự thật, nhưng xem ra chẳng ai thấy vui vẻ gì.
Lộ Hy hơi bực bội vò đầu: "Bởi vậy tôi mới ghét chính trị đó, dù bắt được hung thủ cũng khiến người ta không vui nổi mà."
Vòng tay của Tiểu Hắc nhấp nháy liên tục nhưng anh ta vẫn đứng im như khúc gỗ.
"Tiểu Hắc." Lộ Hy gọi anh ta,"Hình như anh có tin gì kìa, không đọc à?"
Tiểu Hắc thẫn thờ mở thông tin ra, sau đó cau mày đưa tin cho Lộ Hy đọc.
— Là những tác chiến viên mà anh ta đã hỏi thăm, họ nói ngoài Chúc Tinh Dạ thì không có ai trong Sở nghiên cứu xin sticker nữa.
Lộ Hy mím môi, vô thức thở dài: "Sắp tới lúc rồi, gọi Molly và Thái Ti tới đi, dù sau lưng hung thủ là ai đi nữa thì chúng ta vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt trước. Chúc Dương Bảo có đến được không?"
Tiểu Hoàng giang tay: "Cậu ta mà qua thì chuông báo động sẽ vang mất."
Chúc Tinh Dạ lắc đầu: "Nó tới cũng không phải chuyện tốt đâu, dù sao nó cũng nghe không hiểu gì, đừng để nó thấy cảnh tượng này thì hơn."
Thái Ti và Molly tới rất nhanh, lúc họ bước vào phòng tạm giam còn vô thức nhìn sang Chúc Tinh Dạ.
Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu với họ: "Lâu rồi không gặp."
Nét mặt của Molly hơi phức tạp, còn Thái Ti thì lại cười khinh miệt: "Chỉ e là lần cuối rồi đấy, quý ngài — Chúc Tinh Dạ, một nhà khoa học lỗi lạc của thời đại."
Lộ Hy nhìn hắn, nếu đây là diễn thì hẳn vị Thái Ti này cực kỳ kính nghiệp đấy, giữ vững thiết lập nhân vật tới giây cuối cùng luôn.
Lộ Hy hắng giọng: "Tôi đã gần như làm sáng tỏ mọi chuyện rồi, sau đây tôi sẽ sắp xếp lại mọi chuyện lần nữa, nếu có ý kiến gì, mọi người có thể nói ra bất cứ lúc nào."
Không ai đáp lại, trong bầu không khí phảng phất mùi thuốc súng.
Lộ Hy nhìn Chúc Tinh Dạ, dùng cách của một thám tử để giải quyết vụ án là câu nói mà Chúc Tinh Dạ đã nói trong vụ án đầu tiên, thế mà trong nháy mắt cô đã sử dụng nó một cách thuần thục thế rồi.
Lộ Hy đang đối diện với tất cả những người có liên quan tới vụ án, Chúc Tinh Dạ rất bình tĩnh, Thái Ti nở một nụ cười trào phúng, Molly quan sát những người khác, Tiểu Hoàng vẫn đang nhăn nhó vì tức giận, còn Tiểu Hắc thì tái mặt vì bị sốc.
Cô chưa kịp nói gì thì chợt nhớ tới một chuyện, lần này nhân vật cảnh sát là ai nhỉ? Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng? Lỡ như là Tướng quân thì sao cô bảo ông ta tự đến bắt người được chứ?