Chương 21: Rơi

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:47:47

Trong mắt Chúc Tinh Dạ hiện lên ý cười nhưng vẫn cố tình hỏi cô: "Tại sao chứ? Kẻ áo đen nói hắn sẽ giết một người vô dụng nhất, hôm đầu tiên Hạ Kiều cũng không tin lời của hắn nên quả thực là không làm gì hết." Lộ Hy gật đầu: "Đúng là thế, nhưng hôm đầu tiên người không làm gì ngoài Hạ Kiều ra còn có Giang Môn và Đinh Thải Thải nữa. Kẻ áo đen không phải giết người ngẫu nhiên, hắn có mục đích rõ ràng là vì để báo thù cho Đinh Diệu Diệu, nếu là tôi thì tôi sẽ chọn Giang Môn trước."Lộ Hy đang do dự không biết nên yên lặng theo dõi tình hình hay chen vào nhóm họ để tham gia trò vui thì thầy Giang đã nhìn Triệu Nguyên chằm chằm rồi nói: "Tôi cùng nhóm với các em." Chúc Tinh Dạ hiếu kỳ nhíu mày: "Tại sao?"Cô từ từ mở cửa ra, đối diện với một căn phòng trống rỗng và cánh cửa sổ mở một nửa, mông lung bước tới 1 bước rồi quay đầu nhìn mọi người đầy khó xử: "Anh ta, sao không thấy anh ta đâu hết..."Thực ra trước đó cô cũng có suy nghĩ tới rồi, kẻ áo đen này chuẩn bị nhiều thứ như thế, hô hào muốn báo thù, hình như không hề sợ sau này bị người ta phát hiện ra. Hóa ra là... đã chuẩn bị xong con tốt thí rồi à? Lộ Hy mỉm cười: "Vì thầy ta khả nghi nhất. Anh còn nhớ những bức ảnh thầy ta chụp kia không? Dù Đinh Thải Thải khẳng định trước đó mình không hề phát hiện ra, nhưng nếu chụp đặc tả thế kia thì chắc chắn phải phát hiện ra chiếc váy bị mặc ngược. Tôi nghĩ vừa nhìn thấy chuyện này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là người chết đã từng bị xâm hại tình dục, vì thế sẽ có xu hướng là nam giới." Chúc Tinh Dạ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Biết đâu hắn nghĩ nam giới không tiện ra tay thì sao." Lộ Hy gật đầu: "Cũng có thể là vậy, nhưng tôi nghĩ chúng đã lên kế hoạch tường tận thế rồi thì không thể không suy nghĩ tới điểm này được."Chúc Tinh Dạ rất bình tĩnh: "Yên tâm đi, không phải là tôi không muốn nói với cô từ đầu, tôi chỉ vừa mới phát hiện ở mép giường của mình bị phồng lên thôi." Chúc Tinh Dạ: "Còn một điểm nữa, phòng của Giang Môn ở tầng 3, chúng không thể nào vào thông qua đường cửa sổ được."Dù Triệu Nguyên thích đùa giỡn, đa phần đều dính vào những cô gái nhưng thực chất lại là một người rất xởi lởi, cao thủ náo động không khí đấy. Giờ anh ta lại... hơi đáng sợ."Lộ Hy hỏi Chúc Tinh Dạ: "Anh tính sao?"Lúc này Lộ Hy mới tỉnh lại từ cơn khiếp sợ: "Ý anh là có người cố tình để lại con dao này ở đây?" Lộ Hy cười: "Đúng vậy, vì thế tôi nghĩ cách nói "giết người vô dụng nhất" này có rất nhiều lỗ hổng, rất đáng nghi. Nghĩ kỹ lại đi, anh không phát hiện kế hoạch giết người hôm đầu tiên trông giống như đang hù dọa người khác hơn hay sao?" "Tôi chỉ có thể suy đoán rằng biết đâu Hạ Kiều căn bản không hề chết, thậm chí là còn không bị thương nữa. Cái chết của cô ta hẳn là một vở kịch, nói không chừng còn có đồng bọn."Lộ Hy nhìn họ mà không khỏi nhíu mày, từ sáng sớm cả hai đã không hề giao lưu ánh mắt, xem ra hình như có chút hiềm khích rồi? Chúc Tinh Dạ cười: "Đúng là một suy đoán phù hợp với vai trò của một thám tử, rất giống tình tiết trong tiểu thuyết trinh thám."Lộ Hy cười: "Đúng vậy, vì thế tôi nghĩ cách nói "giết người vô dụng nhất" này có rất nhiều lỗ hổng, rất đáng nghi. Nghĩ kỹ lại đi, anh không phát hiện kế hoạch giết người hôm đầu tiên trông giống như đang hù dọa người khác hơn hay sao?" Lộ Hy gãi đầu: "Khụ, à thì, đoán bạo một tí rồi từ từ chứng thực thôi. Hơn nữa trừ máu ra tôi còn thấy có chỗ khác khả nghi nữa. Lúc đó tôi cảm thấy hiện trường hình như thiếu gì đó, ban nãy tôi vừa nghĩ ra rồi, đôi giày mà Hạ Kiều mang lúc tới không thấy đâu cả. Chúc Tinh Dạ gật đầu rất khẽ. Chúc Tinh Dạ hơi sửng sốt. Lộ Hy sửng sốt, vội vàng đuổi theo cùng với Đạt mập. Lộ Hy nhớ lại những gì Đinh Thải Thải đã nói lúc đó: "Anh còn nhớ khi ấy Đinh Thải Thải nói thế nào không? Cô ta nói lúc đó Hạ Kiều nằm trên giường nhưng không hề nói Hạ Kiều ngã xuống giường. Người nằm trên giường thì hẳn sẽ cởi giày ra đúng không? Dù hung thủ có chuyển xác cô ta đi rồi thì trong tình huống khẩn cấp cũng không thể nào để ý mà mang giày cho cô ta được."Lộ Hy gật đầu: "Đúng là thế, nhưng hôm đầu tiên người không làm gì ngoài Hạ Kiều ra còn có Giang Môn và Đinh Thải Thải nữa. Kẻ áo đen không phải giết người ngẫu nhiên, hắn có mục đích rõ ràng là vì để báo thù cho Đinh Diệu Diệu, nếu là tôi thì tôi sẽ chọn Giang Môn trước." Chúc Tinh Dạ gật đầu rất khẽ. Lộ Hy: "Vì thế tôi nghĩ Hạ Kiều đã tự mang giày rời khỏi phòng. Kẻ áo đen hỗ trợ cô ta, người đứng sau cô ta chính là kẻ áo đen. Tới giờ chúng ta vẫn chưa biết mối quan hệ chính xác giữa Hạ Kiều và Đinh Diệu Diệu là gì, rất có thể cũng là vì để chúng ta không nghĩ Hạ Kiều có liên quan tới kẻ áo đen đấy."Còn Tiểu Kiều nữa..." Chúc Tinh Dạ im lặng một lúc rồi bỗng bật cười: "Cô thám tử ơi, tôi có một bằng chứng quan trọng muốn cho cô xem."Lộ Hy "À" một tiếng, dừng lại một chút rồi hỏi: "Anh còn muốn nói gì nữa không? Nếu không thì tôi không qua nữa nha." Lộ Hy hơi sửng sốt, có chút bất bình: "Này, sao anh còn giấu giếm bằng chứng nữa hả!"Đinh Thải Thải đẩy mạnh Triệu Nguyên một cái, đột nhiên sải chân chạy lên cầu thang. Chúc Tinh Dạ hơi rướn người lên một chút, dùng lực bả vai và cánh tay để khiến thứ dưới gối lộ ra — Là một con dao dính máu. Lộ Hy thẫn thờ trợn tròn mắt. Chúc Tinh Dạ rất bình tĩnh: "Yên tâm đi, không phải là tôi không muốn nói với cô từ đầu, tôi chỉ vừa mới phát hiện ở mép giường của mình bị phồng lên thôi." Lúc này Lộ Hy mới tỉnh lại từ cơn khiếp sợ: "Ý anh là có người cố tình để lại con dao này ở đây?" Chúc Tinh Dạ gật đầu: "Trừ việc muốn bắt tôi đội cái nồi này thì thật ra cũng là để lại công cụ để tôi chạy trốn. Nếu tôi nhìn thấy con dao này, chắc chắn sẽ sợ bị vu oan thành hung thủ giết người, sau đó sẽ nghĩ cách chạy trốn... Ví dụ như dùng dao cắt đứt dây thừng rồi chạy qua đường cửa sổ." Lộ Hy phản ứng lại: "Mà một khi anh chạy trốn thì chắc chắn sẽ là có tật giật mình." Thực ra trước đó cô cũng có suy nghĩ tới rồi, kẻ áo đen này chuẩn bị nhiều thứ như thế, hô hào muốn báo thù, hình như không hề sợ sau này bị người ta phát hiện ra. Hóa ra là... đã chuẩn bị xong con tốt thí rồi à? Lộ Hy hỏi Chúc Tinh Dạ: "Anh tính sao?" Chúc Tinh Dạ: "Chạy trốn." Lộ Hy: "Hả?"Lộ Hy đi tới bên giường, xốc gối nằm lên, vì con dao dính máu từng bị giấu trong đây nên trên ga giường dính không ít máu. Chúc Tinh Dạ cười: "Tương kế tựu kế, chúng chưa đạt được mục đích thì rất có thể tới giờ vẫn chưa có ai hy sinh thật sự đâu, tôi muốn đứng trong bóng tối xem thử rốt cuộc chúng muốn làm gì." Lộ Hy nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được cách tốt hơn để phá vỡ tình cảnh này. Chúc Tinh Dạ nhìn vào mắt cô: "Cô phải nhớ lấy, đừng tùy tiện tin bất cứ người nào. Còn nữa, đừng lo, tôi sẽ không giết người đâu." Lộ Hy: "... Anh đang nói ngược nhau đấy." Chúc Tinh Dạ bật cười: "Đi đi, cô về trước đi, tôi ở đây dùng dao cắt dây thừng phải mất một lúc..." Anh còn chưa nói hết thì tay nắm cửa bỗng hơi xoay từ từ. Cả hai đều im bặt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Chúc Tinh Dạ dùng đầu ngón tay chạm vào con dao kia. Lộ Hy vừa hất tay anh ta ra thì trên lầu chợt truyền tới một tiếng hét lớn thảm thiết, cô vô thức xông lên, còn Đạt mập đang nhìn ra ngoài cửa sổ — Cửa sổ ở đây không mở được, Lộ Hy lập tức hiểu ra, bò về phía phòng mình rồi đi ra hành lang mới cứu được anh! Cô chật vật bò lại qua cửa sổ, ngã uỵch một cái lăn xuống đất rồi vội lao ra — Nhưng trong hành lang không hề có một người nào. Cô nhìn thoáng qua cửa phòng Chúc Tinh Dạ, thử vặn một chút, cửa vẫn bị khóa. Lộ Hy ghé vào cạnh cửa, khẽ nói vào trong: "Này, anh có nghe được không —" Chúc Tinh Dạ cũng hạ thấp giọng đáp lại: "Hẳn là hắn không có ý định đi vào, chỉ dọa tôi thôi, nếu tôi đang do dự thì chắc chắn sẽ chạy trốn ngay." Lộ Hy "À" một tiếng, dừng lại một chút rồi hỏi: "Anh còn muốn nói gì nữa không? Nếu không thì tôi không qua nữa nha." Giọng nói của Chúc Tinh Dạ dường như ẩn chứa tiếng cười: "Cô thám tử ơi, tôi nghĩ cô phải luyện tập thêm đấy." Lộ Hy nhấn mạnh: "Tôi chỉ hơi tệ khoản leo trèo thôi mà!" Hôm sau thức dậy, mọi người tập trung trong phòng khách, quan sát nhau một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm. Tối qua đúng là một đêm an lành, không ai chết cả. Cửa sổ ở đây không mở được, Lộ Hy lập tức hiểu ra, bò về phía phòng mình rồi đi ra hành lang mới cứu được anh! Triệu Nguyên đắc ý ngồi vào bàn ăn: "Đúng như tôi nói rồi phải không? Hung thủ chính là cậu ta, trói cậu ta lại thì chẳng có việc gì nữa rồi." Đinh Thải Thải cúi gằm mặt, bỗng lên tiếng: "Chúng ta đưa cho cậu ta chút gì đó để ăn đi." Triệu Nguyên liếc cô ta một cái rồi cười lạnh: "Cho cậu ta ăn ư? Để cậu ta no rồi có sức giết chúng ta hay gì?"Triệu Nguyên trợn mắt: "Đúng là nể đám con gái mấy người thật, suốt ngày chỉ biết tình cảm sến súa." Lộ Hy nhìn họ mà không khỏi nhíu mày, từ sáng sớm cả hai đã không hề giao lưu ánh mắt, xem ra hình như có chút hiềm khích rồi? Lộ Hy hắng giọng: "Tôi đi đưa cơm cho anh ta vậy, dù sao tôi cũng là người giữ chìa khóa mà." Triệu Nguyên trợn mắt: "Đúng là nể đám con gái mấy người thật, suốt ngày chỉ biết tình cảm sến súa." Đạt mập đứng ra hòa giải: "Cũng không thể nói thế được, xã hội chủ nghĩa luôn có tinh thần nhân đạo mà, phải luôn đưa cơm nước cho anh ta..." Lộ Hy không thèm để ý tới anh ta, đứng dậy đi lên lầu, những người khác cũng đi theo. Cô hít một hơi thật sâu, tiếp theo có thể là cần kỹ năng diễn xuất, cô đã biết trước Chúc Tinh Dạ không còn bên trong nhưng vẫn phải tỏ ra hơi kinh ngạc một chút. Cô từ từ mở cửa ra, đối diện với một căn phòng trống rỗng và cánh cửa sổ mở một nửa, mông lung bước tới 1 bước rồi quay đầu nhìn mọi người đầy khó xử: "Anh ta, sao không thấy anh ta đâu hết..." Lộ Hy nghĩ lúc mình nói dối có chút bối rối, thế lại càng hợp với tình cảnh hiện tại. Triệu Nguyên nhếch miệng: "Đệch mợ! Sao cậu ta lại trốn được? Nhưng vậy là thật rồi đúng không? Chắc chắn là cậu ta chột dạ nên mới chạy trốn rồi!"Giọng nói của Chúc Tinh Dạ dường như ẩn chứa tiếng cười: "Cô thám tử ơi, tôi nghĩ cô phải luyện tập thêm đấy." Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Sao anh không nghĩ là có thể anh ta bị người khác giết rồi?" Triệu Nguyên ngớ người ra, hơi lúng túng nhìn sang chỗ khác: "Ờ thì, chỗ này không có máu..." Lộ Hy đi tới bên giường, xốc gối nằm lên, vì con dao dính máu từng bị giấu trong đây nên trên ga giường dính không ít máu. Đạt mập hít sâu: "Máu, máu kìa!"Ăn tạm thứ gì đó, mọi người định tiếp tục lục tìm bằng chứng thì Triệu Nguyên bỗng đề nghị: "Chúng ta chia ra 2 nhóm đi, chia ra tìm sẽ nhanh hơn một chút, Thải Thải, đi thôi." Triệu Nguyên mắng anh ta: "Kêu cái rắm gì! Chút đỉnh này nói không chừng là chảy máu mũi thôi! Tôi thấy cậu ta chạy trốn thì có." Lộ Hy tỏ vẻ nghi ngờ: "Nhưng đây là tầng 2 đấy, anh ta nhảy thẳng từ cửa sổ xuống à?" Triệu Nguyên đi tới trước cửa sổ: "Cô nhìn cái cây này đi, chắc chắn là cậu ta đi xuống từ thân cây rồi!" Lộ Hy không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Cũng quyết tâm đổ tội cho Chúc Tinh Dạ thật đấy. Ăn tạm thứ gì đó, mọi người định tiếp tục lục tìm bằng chứng thì Triệu Nguyên bỗng đề nghị: "Chúng ta chia ra 2 nhóm đi, chia ra tìm sẽ nhanh hơn một chút, Thải Thải, đi thôi." Đinh Thải Thải nhíu mày, trông vẻ mặt rất miễn cưỡng nhưng vẫn không lên tiếng từ chối. Lộ Hy đang do dự không biết nên yên lặng theo dõi tình hình hay chen vào nhóm họ để tham gia trò vui thì thầy Giang đã nhìn Triệu Nguyên chằm chằm rồi nói: "Tôi cùng nhóm với các em." Triệu Nguyên cười lạnh một tiếng nhưng không từ chối. 2 người là cô và Đạt mập nhìn nhau, Đạt mập vươn tay với cô: "Đồng chí, cùng nhau cố gắng nhé." Sau khi bắt đầu tìm bằng chứng, Lộ Hy vẫn thi thoảng để ý tới động tĩnh của bọn người bên kia. Đạt mập lén nhìn cô rồi hạ giọng hỏi: "Thám tử, cô có cảm thấy... Từ khi mọi người tới đây ở đều rất lạ không?" Lộ Hy hơi sửng sốt, chỉ có thể thành thật trả lời anh ta: "Tôi có biết bình thường họ thế nào đâu, thật sự không cảm giác được gì hết." Đạt mập mất hứng cúi đầu xuống: "Thật ra Thải Thải là một cô gái rất dịu dàng, nhưng từ khi tới đây, cô ấy cứ làm cho người ta cảm giác như đang âm mưu gì đó... Cũng không thể nói là thế được, chỉ là có cảm giác như đang tính toán điều gì đó." "Dù Triệu Nguyên thích đùa giỡn, đa phần đều dính vào những cô gái nhưng thực chất lại là một người rất xởi lởi, cao thủ náo động không khí đấy. Giờ anh ta lại... hơi đáng sợ." "Thầy Giang cuồng kịch, chưa từng bày ra dáng vẻ của một giáo viên kiêu ngạo, sau khi ở đây thì dường như thầy ấy không nói gì nữa, cảm giác như đang rất buồn vậy." "Còn Tiểu Kiều nữa..."Cô chật vật bò lại qua cửa sổ, ngã uỵch một cái lăn xuống đất rồi vội lao ra — Nhưng trong hành lang không hề có một người nào. Triệu Nguyên đắc ý ngồi vào bàn ăn: "Đúng như tôi nói rồi phải không? Hung thủ chính là cậu ta, trói cậu ta lại thì chẳng có việc gì nữa rồi." Đạt mập xoa xoa quyển sách trong tay, vẻ mặt rất phiền muộn: "Tôi còn tưởng lần hợp tác này sẽ rất vui... Sao lại thành ra thế này rồi."Đạt mập mất hứng cúi đầu xuống: "Thật ra Thải Thải là một cô gái rất dịu dàng, nhưng từ khi tới đây, cô ấy cứ làm cho người ta cảm giác như đang âm mưu gì đó... Cũng không thể nói là thế được, chỉ là có cảm giác như đang tính toán điều gì đó." Lộ Hy mở miệng định an ủi anh ta, bỗng 3 người kia cãi to, Đinh Thải Thải cất cao giọng: "Triệu Nguyên, tôi cảnh cáo cậu đấy! Cậu đừng có mà mắng chị tôi! Chị tôi không phải là người như thế!" "Tôi nói bậy ư?" Triệu Nguyên tới gần định vươn tay túm lấy cô ta nhưng bị thầy Giang cản lại phía trước. Đinh Thải Thải đẩy mạnh Triệu Nguyên một cái, đột nhiên sải chân chạy lên cầu thang. Lộ Hy sửng sốt, vội vàng đuổi theo cùng với Đạt mập. Lộ Hy nhấn mạnh: "Tôi chỉ hơi tệ khoản rượt đuổi thôi mà!" Triệu Nguyên lại đưa tay kéo họ lại: "Đuổi theo cái quái gì! Đừng có chiều theo cô ta!" Lộ Hy vừa hất tay anh ta ra thì trên lầu chợt truyền tới một tiếng hét lớn thảm thiết, cô vô thức xông lên, còn Đạt mập đang nhìn ra ngoài cửa sổ — Đinh Thải Thải đang ngã trong một tư thế vặn vẹo.