Chương 44: Quá Trình Vụ Án Xảy Ra

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:03

Lộ Hy nhìn cánh cửa đóng chặt ở hiện trường vụ án, đó là một cánh cửa mật mã màu xám trông khá nặng nề. "Tôi nghĩ chỗ công nghệ cao như thế sẽ dùng những loại bảo mật như vân tay hay đồng tử chứ, không ngờ vẫn dùng loại mật mã nguyên thủy này." Tiểu Hoàng bật cười: "Vì giờ là thời đại zombie mà, thật không dám giấu, Sở chúng tôi giam giữ zombie để làm tư liệu nghiên cứu đấy. Nếu lỡ như chúng chạy thoát ra, mà nghiên cứu viên của chúng tôi cũng không may bị lây nhiễm, sau khi trở thành zombie, dấu vân tay và đồng tử không thay đổi nhưng sẽ không nhớ rõ được mật khẩu nữa." Lộ Hy khẽ gật đầu, thế thì cũng hợp lý, hóa ra cửa mật khẩu này không phải dành để đề phòng người thường mà là phòng zombie. Cô sờ cằm: "Trong video lúc đó có quay được cậu em ngốc kia mở mật mã thế nào không? Hay là nạn nhân tự mở cửa?" Tiểu Hắc giơ tay lên, Lộ Hy phát hiện trên tay anh ta đeo một thứ giống như đồng hồ thể thao vậy. Anh ta thao tác vài lần, ra hiệu cho mọi người lùi về sau vài bước. "Ngài cứ xem là biết ngay." Trước mặt xuất hiện một hình ảnh 3D, có vẻ khung cảnh là vào đêm khuya, đèn ở hành lang cũng mờ đi rất nhiều. Không hổ là công nghệ của tương lai, Lộ Hy thực sự muốn vỗ tay, nhưng để giả vờ bản thân rất từng trải nên phải giữ bộ mặt bất động. Hình ảnh tái hiện lại toàn bộ chi tiết tình cảnh lúc đó, Lộ Hy thấy một người mặc quần áo thể thao khoảng 13 – 14 tuổi, trông khá khỏe mạnh và kháu khỉnh. Cậu ta bước ra từ căn phòng bên phải phòng Lưu Hiển, ôm một quả bóng nhỏ sặc sỡ trong lòng, đứng ngay trước cửa sổ phòng Lưu Hiển. Xem ra đây chính là Chúc Dương Bảo rồi. Lộ Hy hỏi: "Có thể tạm dừng một chút không." Tiểu Hắc khẽ gật đầu. Tiểu Hoàng nhún vai: "Thực ra cũng không cần tạm dừng, cậu ta đứng trước cửa sổ tròn 1 tiếng đồng hồ, có động đậy gì đâu." Lộ Hy đứng trước hình ảnh của Chúc Dương Bảo, nhìn theo hướng mắt của cậu ta vào trong phòng, chỉ có thể lờ mờ trông thấy rèm cửa đang kéo lên, ngoài ra chẳng thấy bóng dáng nào bên trong hết. Lộ Hy: "Có thể biết Lưu Hiển đang làm gì trong đó không?" Tiểu Hoàng lắc đầu tiếc nuối: "Để bảo vệ riêng tư cho mọi người, trong phòng của nghiên cứu viên không có bất cứ thiết bị theo dõi gì hết, nhưng trên tình trạng cơ thể của mỗi nghiên cứu viên đều được giám sát trực tiếp thông qua vòng tay, giúp phát hiện thời gian tử vong chính xác tới mili giây đấy." Lộ Hy: "Vậy mau tua nhanh tới chỗ cậu ta động đậy đi." Tiểu Hắc nghe lời thao tác theo, chợt "cạch" một tiếng, Lộ Hy kinh ngạc phát hiện tất cả cửa phòng trong căn hộ đều được mở ra. Chúc Dương Bảo nghe tiếng mở cửa, lập tức quay đầu đi vào phòng của Lưu Hiển. Lộ Hy nheo mắt lại: "Trên tay cậu ta không có hung khí gì hết." Tiểu Hoàng: "Đúng là thế, nhưng trong quần áo của cậu ta cũng giấu được không ít đồ đâu." Tiểu Hắc: "Năm 2222. ngày 28 tháng 5, 21 giờ 47 phút 29 giây, phòng điều khiển chung của Sở nghiên cứu bị một phần mềm độc hại đột nhập, tất cả cửa phòng của nghiên cứu viên đều bị mở ra cùng một lúc." Lộ Hy ghi nhớ khoảng thời gian này. Tiểu Hắc nói tiếp: "Căn cứ theo tần số nhịp tim mà vòng tay ghi nhận được, nhịp tim lúc này của Lưu Hiển hoàn toàn bình thường, có vẻ như gã không hề để ý tới việc cửa phòng đã bị mở." Đoạn video được phát tiếp, lúc Chúc Dương Bảo vừa bước vào phòng Lưu Hiển, những nghiên cứu viên cùng tầng cũng đi ra kiểm tra tình hình. Bên trái phòng Lưu Hiển là một người đàn ông cô chưa từng gặp bao giờ, hắn đeo một cặp kính cận, gò má rất cao. Lộ Hy hỏi: "Đây là ai vậy?" Tiểu Hoàng: "Thái Ti, cũng là nghiên cứu viên đấy, để tôi nghĩ xem gọi hắn là gì... À, Đồ Kiêu Căng đi, chỉ cần hắn mở miệng thì cô sẽ biết tại sao lại gọi hắn là thế." Thái Ti đi ra từ phòng bên trái cùng với một người đẹp tóc dài xõa trên vai, người này thì Lộ Hy quen, chính là người trong phòng vệ sinh... Tiểu Hoàng giới thiệu với cô: "Người này là Molly, cũng là nghiên cứu viên luôn, cô có thể gọi là..." Tiểu Hắc nhíu mày, trông có chút bất mãn: "Tôi nghĩ để nam nữ nghiên cứu viên lẫn lộn với nhau thế này là làm tổn hại tới thuần phong mỹ tục!" Vẻ mặt Tiểu Hoàng hơi kỳ lạ, Lộ Hy cũng thế. Tiểu Hoàng nháy mắt với cô: "Đừng nói với anh ta nhỉ, tôi sợ anh ta bị đả kích sốc quá mức đấy." Lộ Hy không đành lòng: "Thế thì hình như hơi tàn nhẫn với anh ta quá rồi?" Tiểu Hắc mơ hồ: "Mấy người đang nói gì thế?" Tiểu Hoàng thở dài: "Tiểu Hắc, thực ra có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho anh nghe. Anh nghĩ kỹ lại đi, tại sao Sở nghiên cứu của chúng ta lại bị gọi là am hòa thượng hả?" Tiểu Hắc rất nghiêm túc: "Tất nhiên là vì tỉ lệ nam nữ ở chỗ chúng ta bị mất cân đối nghiêm trọng rồi." Tiểu Hoàng nặng nề nhắm mắt lại: "Không phải là mất cân đối mà chỗ chúng ta căn bản không hề có nữ!" Tiểu Hắc mất nửa phút để từ từ há to miệng, anh ta hoảng loạn nhìn sang Lộ Hy: "Vậy, Thượng tá, cô..." Lộ Hy rút thẻ ra, chỉ vào cột giới tính: "Tôi có bằng chứng." Tiểu Hắc khẽ thở phào, nhưng mặt vẫn tái nhợt: "Vậy là Molly..." Tiểu Hoàng hoàn toàn không biết nói khéo là thế nào: "Trông bề ngoài thì hẳn là thích giả gái rồi, Thượng tá, biệt danh này rất dễ nhớ đúng không?" Lộ Hy hắng giọng, cố tình kéo chủ đề quay lại: "Được rồi, xem tiếp đi." Tầng này có tất cả là 4 phòng, thứ tự từ trái sang phải là Molly, Thái Ti, Lưu Hiển và Chúc Dương Bảo. Lộ Hy hỏi: "Em trai ngốc ở một mình à?" Tiểu Hoàng: "Trước đây thì ở chung với anh trai, nhưng lúc này anh trai cậu ta đã bị giam lại rồi, vì thế trong phòng chỉ có mình cậu ta." Sau đó Thái Ti nghiêm mặt đi tới cửa phòng của Chúc Tinh Dạ, hắn liếc qua rồi xoay người, sau đó thì đứng trước cửa phòng Lưu Hiển với vẻ mặt sợ hãi, lao vào bên trong, Molly đi sau cũng thấy có gì đó không ổn nên theo sát, rất nhanh cả hai đã hợp sức khiêng Lưu Hiển ra khỏi phòng và kêu cứu. Tiểu Hắc: "Lúc này nhịp tim của Lưu Hiển giảm mạnh, sau 15 giây thì ngưng hô hấp, lúc nhân viên y tế tới hiện trường đã không còn cứu được nữa." "Hung khí được xác định là một ống tiêm chứa virus, lúc chúng tôi tới hiện trường, thằng em ngốc kia đang cầm ống tiêm trong tay." Lộ Hy nhíu mày: "Sao cậu ta lại có thứ này chứ?" Tiểu Hoàng bĩu môi: "Theo lý thì không thể lấy được, nhưng ngày 27, Thái Ti có báo cáo là đã bị mất một ống virus." Lộ Hy thấy hơi lạ: "Vứt dễ thế cơ à?" Tiểu Hoàng hơi bất lực: "Nếu tất cả mọi người đều nghiêm túc tuân theo quy củ thì không mất được, nhưng cô cũng biết rồi đấy, đám thiên tài này đều hơi kỳ lạ mà." Tiểu Hắc nhìn cổ áo đang mở rộng của anh ta: "Có người không phải thiên tài nhưng vẫn không thích làm theo quy củ đấy thôi." Tiểu Hoàng làm như không nghe thấy gì, hắng giọng nói tiếp: "Theo quy định, tất cả các thuốc thử nguy hiểm đều không được phép mang ra khỏi phòng nghiên cứu, nhưng Đồ Kiêu Căng đã lén đem thuốc thử về phòng mình để nghiên cứu tiếp. Theo video giám sát, ngày 27 đúng là em trai ngốc đã vào phòng của Đồ Kiêu Căng. Lộ Hy nhíu chặt mày: "Đồ Kiêu Căng với em trai ngốc là quan hệ thế nào nữa? Lúc đó họ gặp nhau trong phòng là để làm gì?" Tiểu Hoàng giang tay: "Em trai ngốc hỏi gì cũng chả biết, không chịu nói gì hết, vì thế chúng tôi chỉ có lời khai của Đồ Kiêu Căng mà thôi." "Hắn nói mình lo sau khi Chúc Tử bị bắt, em trai ngốc sẽ không có ai chăm nom nên mới quan tâm cậu ta có ăn cơm gì không." Vẻ mặt của Lộ Hy hơi kỳ lạ: "Không phải nói là em trai ngốc không để ý tới ai sao? Hắn hỏi thế nào?" Tiểu Hoàng làm ra động tác mở màn vở kịch một cách khoa trương: "Cô muốn nghe nguyên văn không? Nguyên văn là — Ôi, tiếc là Cao Dương sinh ra ở thời đại này, nếu không có người chở che thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bóng tối ăn mòn, tôi chỉ dành một chút thời gian ra để cứu vớt thế giới, quan tâm tới người đáng thương sắp đi tới đường cùng thôi mà. Dù cậu ta chưa từng đáp lại, nhưng đó vẫn là chuyện tôi nên làm." Lộ Hy nổi hết cả da gà. Tiểu Hắc: "... Thế mà nhớ y nguyên được, hay thật đấy." Tiểu Hoàng trợn mắt: "Vì thật sự quá tuyệt vời! Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy tên nào nói chuyện gợi đòn như thế! Nhất là vẻ mặt lúc hắn nói chuyện ấy, tỏ vẻ thiện lành hất cằm lên cao, tôi thật sự, ọe —" Lộ Hy tổng kết lại: "Xem ra trong Sở nghiên cứu của mấy người chẳng có ai bình thường cả." Tiểu Hoàng lại bật cười: "À, thật ra trong Sở nghiên cứu nào cũng thế hết á, thời này tất cả mọi người đều như bị điên mà." Lộ Hy nhìn cánh cửa mật mã: "Đã tìm ra được kẻ làm ra phần mềm độc hại kia chưa?" Tiểu Hoàng lắc đầu: "Kết quả kiểm tra là phần mềm đó đã ở trong hệ thống từ lâu rồi, nhưng giờ mới được kích hoạt, lâu quá nên e là không thể điều tra ra được kẻ nào làm chuyện này." Lộ Hy đổi câu hỏi: "Vậy trong Sở nghiên cứu này có ai có khả năng làm ra được phần mềm đó không?" Tiểu Hoàng: "Tất cả các nghiên cứu viên đều có thể." Lộ Hy cạn lời nhìn họ, Tiểu Hoàng cười gượng: "Khụ, nghe nói thứ này cũng không phải thứ khó khăn gì, với trình độ học vấn của nghiên cứu viên thì chỉ một phần mềm nhỏ thôi cũng đâu có gì phức tạp." Cô đau đầu xoa trán, tất cả đều có thể thì tức là manh mối này vô dụng rồi. Tiểu Hoàng chớp mắt: "Nhưng mà người lợi hại nhất ở lĩnh vực máy tính có lẽ là Thích Giả Gái đấy, chuyện điều tra phần mềm này cũng giao cho y." Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Có thể nói cho tôi biết từng người thiên về lĩnh vực nào được không?" "Thích Giả Gái là máy tính, nghe nói còn có thể làm trí tuệ nhân tạo, số liệu các thứ gì nữa, chính là những thứ mà tôi nhìn vào đã thấy choáng váng rồi ấy. Đồ Kiêu Căng nghiên cứu về virus, dù con người rất đáng ghét nhưng tạo được vắc xin chống lại virus zombie ở một xác suất nhất định cũng có 1 phần công lao của hắn đấy. Chúc Tử thì nghiên cứu gen, phần lớn vắc xin đều là ý tưởng của anh ta, đó cũng chính là điểm mấu chốt giúp đảo ngược cuộc chiến giữa con người và zombie." Tiểu Hoàng đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Lộ Hy: "Thượng tá, tôi muốn mạo muội hỏi một câu, nếu Chúc Tinh Dạ thật sự làm ra chuyện không thể tha thứ được thì các cô có che giấu tội lỗi cho anh ta chỉ vì muốn giữ lại một nhà khoa học thiên tài không?" Lộ Hy ngước mặt lên nhìn anh ta, không hề biến sắc: "Rất xin lỗi, tôi không thích trả lời những câu hỏi giả định, tôi chỉ nói chuyện theo bằng chứng mà thôi."