Lộ Hy luống cuống mặc quần áo ra ngoài cửa, trên đường ra thôn có không ít người dân đang ngái ngủ xách đèn, đa số đều bày ra nét mặt không hiểu chuyện gì xảy ra, có một số ít nữa thì chỉ vào ánh lửa ẩn hiện trên núi, nét mặt sợ hãi: "Tới nữa rồi, tới nữa rồi kìa —"
"Lửa trời giáng thế, Tà Thần lại giáng lâm rồi!"
Lộ Hy nhanh chóng bắt được từ khóa, lại ư? Trước đây cũng từng xảy ra việc này rồi?
Cô tiện tay túm lấy tay một người trung niên gầy guộc đeo kính rồi hỏi: "Tôi có thấy lửa trời rồi, còn Tà Thần là món hàng gì nữa vậy?"
Người kia trừng mắt nhìn cô, tức tới mức mắt trợn to như cá vàng, giọng địa phương không biết từ nơi nào: "Này, cô đừng có nói bậy nói bạ nhé ha, chúng tôi đều tin khoa học hết, làm gì có Tà Thần quái quỷ gì ha!"
Lộ Hy: "..."
Chúc Tinh Dạ chui ra từ trong đám đông, anh tới đứng cạnh Lộ Hy, nhíu mày kéo cô: "Chị ra đây làm gì, có gì mà xem đâu, mau về thôi."
Người trung niên đeo kính sửng sốt, bày ra nét mặt bừng tỉnh: "À, hình như cô là sinh viên ở nhà Chúc Tinh Dạ đúng không ha! Ôi nè, các cô lên đại học mà sao lại tin mấy chuyện Tà Thần thế này chứ ha! Đây chỉ là hiện tượng tự nhiên thôi ha!"
Chúc Tinh Dạ hạ giọng nói với cô: "Đây là trưởng thôn bọn em."
Nét mặt Lộ Hy hơi vi diệu, sao cô lại mơ hồ thấy sai sai khi nghe giọng địa phương của vị trưởng thôn này nhỉ?
Đám đông hơi náo loạn lên, hình như là có ai có thân phận lớn xuất hiện, Lộ Hy nhìn sang phía đó —
Một người phụ nữ trung niên chống một cây gậy đầu rắn nghiêm nghị đi về phía này, trên đầu cắm một chiếc lông chim, trên mặt vẽ những đường vân màu đỏ kỳ lạ, giữa trời hè, bà ta mặc một bộ trường sam lộng lẫy phối màu xanh và đỏ, trên người còn mang đầy những chiếc lục lạc bằng xương và răng thú kêu leng keng.
Lộ Hy ngẩn ngơ: "Đây là Tà Thần à?"
Chúc Tinh Dạ khẽ đụng cô: "Đây là cô Điền, bà cốt em kể với chị ấy."
Lộ Hy trợn mắt: "Thôn mấy người đúng thật là..."
Chúc Tinh Dạ và trưởng thôn cùng ngẩng đầu nhìn cô, Lộ Hy hơi nghẹn họng, sửa lại lời: "... Anh hùng tề tụ."
Trưởng thôn bước tới 1 bước, không hề lúng túng trước cô Điền trang điểm kỳ lạ này: "Tiểu Điền à, bà tới cũng đúng lúc thật, bà nhìn đám người này đi ha! Bình thường tôi không nhiều chuyện việc bà ăn mặc kỳ dị, dù sao chúng tôi cũng đều tôn trọng sở thích của người khác, trăm hoa đua nở mà. Nhưng bà làm thế ở đây là đang truyền bá mê tín dị đoan đấy, thế thì không được! Tôi nói cho bà nghe ha..."
Lộ Hy nghe trưởng thôn nói chuyện cũng hiểu bình thường có chuyện lớn gì thì ông ta chắc chắn sẽ nói rất lâu.
Cô Điền nhìn ông ta, giơ cây gậy đầu rắn lên đánh ông ta 1 cái: "Nói nhảm, mau dẫn người lên núi dập lửa đi!"
Trưởng thôn sửng sốt rồi vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, tôi lải nhải tới hồ đồ rồi! Tất cả đàn ông, trai tráng, tập hợp! Lên núi thôi!"
Có vẻ như thôn Chuyên Nhi rất đoàn kết, trưởng thôn chỉ hô một tiếng thôi mà đa số mọi người đều về nhà tìm con trai để lên núi dập lửa. Lộ Hy vội chen vào đám đông, vừa rồi cô trông thấy người phụ nữ trung niên hôm nay xuống xe với mình, bà ta mặc một chiếc áo ngủ, khoác áo khoác dài, đứng giữa đám đông hỗn loạn như hạc trong bầy gà vậy, xem ra là không phải người ở đây.
Bà ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt phức tạp.
Lộ Hy nhìn bà ta chằm chằm, tựa như phát hiện ra, bà ta nghiêng đầu khẽ cười với cô rồi quay người đi vào một căn nhà, Lộ Hy để ý thấy đó là căn nhà mà trưởng thôn vừa vào.
Càng về sau càng có nhiều người lên núi dập lửa, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn, cảm giác như đã trở thành lễ hội tạt nước vậy.
Tay trái trưởng thôn cầm chậu rửa mặt, tay phải cầm tô cơm tráng men nhưng vẫn còn dành thời gian ra giáo dục tư tưởng cho mọi người: "Các đồng chí, dù thế lửa lớn nhưng chúng ta không thể bị đánh bại được! Đó là tinh thần phản kháng mãnh liệt ha! Khụ khụ, mấy người phải biết chủ nghĩa Mác là chủ nghĩa duy vật, chỉ có vật chất là tồn tại! Vật chất mới là thứ thật sự tồn tại!"
Dù Chúc Tinh Dạ bảo cô về nhà đợi, nhưng Lộ Hy cũng nhân lúc đang loạn mà lăn vào trong giúp đỡ, cô nhìn thế lửa trên núi rồi nhíu mày, thế này e là không ổn, đã lâu như vậy rồi mà thế lửa không hề nhỏ lại chút nào hết.
Một người phụ nữ trung niên cao giọng hét lên: "Trưởng thôn ơi, thế này không ổn rồi! Bảo mọi người xếp hàng đi! Người sau múc nước chuyền cho người trước, không cần lên núi hết đâu! Đường đi lên dài quá, không kịp mất!"
Trưởng thôn vỗ đầu: "Đúng, đúng rồi, tất cả mọi người nghe lời bác sĩ Tạ đi! Xếp hàng! Mau xếp hàng!"
Cô Điền cũng đi theo giúp kêu gọi, tất cả người dân trong thôn nhanh chóng xếp thành 1 hàng dài.
Lộ Hy phát hiện chỉ có một số người nghe lời trưởng thôn, còn lại đều răm rắp nghe theo lời của cô Điền.
Bận rộn tới hơn nửa đêm, bầu trời đã lộ ra chút ánh sáng trắng, cuối cùng cũng khống chế được thế lửa, chỉ còn những mầm lửa trên nhánh cây, trông như một nơi không có sự sống* vậy.
(*) Bản gốc là "nơi sơn cùng thủy tận", nghĩa là nơi cuối cùng. Cái cuối cùng của con đường, của kế sinh nhai đồng nhất với sự bế tắc, không lối thoát và tuyệt vọng.
Trưởng thôn bước lên 1 bước, đứng cạnh ngọn lửa rồi lại bắt đầu diễn thuyết: "Các đồng chí, chúng ta ăn mừng chiến thắng nào!"
Câu này ông ta nói rất rõ ràng, không hề có tí giọng địa phương nào, Lộ Hy hơi ngạc nhiên.
Trước khi ông ta bắt đầu thao thao bất tuyệt, cô Điền dội thẳng một chậu nước, lập tức dập tắt luôn ngọn lửa nhỏ kia.
Bà ta quăng cái chậu đi, hừ lạnh: "Nói nhảm hết bài này tới bài khác."
Lộ Hy khẽ thở phào, xoa xoa cánh tay đau nhức rồi không thèm để ý tới hình tượng nữa, ngồi sụp xuống giữa sườn núi, khẽ nói: "Lửa trời... Chẳng biết là lửa bén từ đâu nữa, gần đây đâu có sét đánh đâu, không lẽ là tự bốc cháy?"
Chúc Tinh Dạ ngồi xuống bên cạnh, đưa bình nước cho cô: "Uống không chị?"
Lộ Hy uống một hơi hết hơn nửa bình, chợt nhớ ra: "Này, cậu có biết chuyện lửa trời trước kia là thế nào không? Tôi nghe cách họ nói hình như không phải là lần đầu đúng không?"
Rõ ràng là Chúc Tinh Dạ cũng không biết gì nhiều: "Hình như là chuyện của rất lâu về trước rồi chị, lúc đó em mới mấy tuổi thôi, không biết gì nhiều cả, hình như là cũng từng có 1 lần trên núi tự nhiên cháy thế này."
Lộ Hy nhìn lên núi: "Trên núi có gì không?"
Chúc Tinh Dạ: "Có một cái lò gạch cũ, nhỏ lắm, lâu rồi chẳng ai đụng tới. Còn những thứ khác thì chắc là không... Chị, chẳng lẽ chị tới điều tra lửa trời à?"
Lộ Hy vừa định đáp lại thì đã có người sau lưng dùng tẩu thuốc gõ vào đầu Chúc Tinh Dạ, đó là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, Lộ Hy thấy cánh tay ông ta cực lớn, trên đó có rất nhiều vết bỏng.
"Nhóc con lông chưa mọc dài, đừng có dính tới mấy chuyện này."
Lộ Hy tò mò nhìn ông ta một cái rồi hỏi: "Vị này là?"
Chúc Tinh Dạ đỏ mặt: "Lông ai chưa mọc dài chứ! Tôi..."
Anh lẩm bẩm một lúc rồi liếc sang Lộ Hy, không nói hết câu, chỉ bất đắc dĩ giới thiệu với cô: "Đây là Vương Thiết Quân, thợ rèn trong thôn đó chị."
Vương Thiết Quân khẽ gật đầu với cô rồi hỏi: "Cô là con gái nhà ai vậy? Sao chưa từng gặp qua."
Lộ Hy sờ mũi: "Tôi là họ hàng xa của cậu ấy, cái gì mà em gái của vợ của anh chồng gì ấy nhỉ?"
Chúc Tinh Dạ mở miệng, Vương Thiết Quân vội xua tay: "Biết rồi, thế là đủ xa rồi."
Ông ta quay đầu lại nhìn một mảng rừng đã cháy đen, nói với Lộ Hy như đang cảnh cáo: "Cô không có việc gì thì đừng đi vào trong này, vẫn chưa an toàn đâu."
Nói xong, ông ta đi lên núi, chào hỏi đám người trưởng thôn rồi cầm theo dụng cụ để kiểm tra xem còn chỗ nào có thể khôi phục nữa không.
Lộ Hy nghe tai nọ xọ tai kia, lặng lẽ đi theo sau ông ta, Chúc Tinh Dạ cũng như cái đuôi nhỏ đi theo sau.
Cô vừa đi vừa hạ giọng hỏi: "Sao lại xây lò gạch trong rừng vậy? Nguy hiểm chết đi được."
Chúc Tinh Dạ hỏi gì đáp đó, cực kỳ thành thật: "Trước kia ở đây không có cây, hình như là có một đợt tổ chức hoạt động bảo vệ môi trường gì đó, trồng cây sẽ được phụ cấp hay sao ấy. Cái lò gạch đó đã bị bỏ hoang từ lâu, sau này mới trồng cây lên, kết quả đây là lần thứ 2 bị cháy rồi."
Vương Thiết Quân hơi cáu, quay đầu lại: "Không phải tôi đã bảo 2 đứa về rồi sao, sao 2 đứa lại đi theo tới đây làm gì?"
Lộ Hy hỏi tới: "Chú ơi, chú có biết đám cháy lửa trời đầu tiên..."
Chúc Tinh Dạ kéo nhẹ cô, Lộ Hy sửng sốt, trông dáng vẻ của anh như đang nhắc cô đừng hỏi Vương Thiết Quân vậy.
Vương Thiết Quân tức giận chửi: "Lửa trời cái rắm ấy!"
Đám người phía trước đột nhiên có tiếng hét: "Có người! Có người bị thiêu chết rồi!"
"Á! Có người chết kìa!"
"Nữa rồi, lại nữa rồi — Lửa trời giáng thế, Tà Thần..."
Vương Thiết Quân đột nhiên quay lại che tầm mắt của họ, lạnh lùng nói: "Trẻ con về hết cho tôi! Đừng xem nữa!"
Lộ Hy kéo tay ông ta ra, nghiêm túc đi tới phía trước: "Tôi làm thám tử, không thể quay về né tránh trong lúc này được."
Vương Thiết Quân hơi sửng sốt: "Thám tử... là cái gì?"
Lộ Hy: "... Ông ăn gì chưa?"
Thế mà thật sự bị cô lừa cho qua đấy!
Một thi thể cháy đen có hình dạng như con người đang nằm gục bên ngoài lò gạch bỏ hoang, có vẻ rất khó để nhận ra gương mặt cụ thể, bên cạnh người đó còn có một cái tượng đất nhỏ có hình dạng kỳ dị.
Lộ Hy tắt luôn hiệu ứng đặc biệt của cái kỹ năng lòe loẹt [Ở đây ắt có điều kỳ lạ] đi, xem ra ở đây từng có vết máu, cô hơi mông lung, bỏng cũng có vết máu à?
Cô ngồi xuống cạnh thi thể, nhìn cái tượng đất rồi nhíu mày hỏi: "Có ai biết đây là gì không?"
Có người run rẩy nói: "Là Tà Thần..."
Trưởng thôn lập tức nhảy bổ ra: "Cậu chớ có nói bậy nói bạ nhé! Chẳng phải chỉ là một cái tượng đất thôi sao!"
Bác sĩ Tạ cũng đi tới, nghiêm túc nói: "Trưởng thôn, hiện tại vẫn nên hỏi xem có nhà nào thiếu người không để xác định thân phận của người chết trước."
Trưởng thôn vội gật đầu: "À đúng đúng! Bác sĩ Tạ nói đúng lắm!"
Lộ Hy tò mò ngẩng đầu lên: "Cô là bác sĩ à? Có biết nghiệm thi không?"
Bác sĩ Tạ hơi chần chừ, mím môi: "Tôi là bác sĩ phụ khoa, chưa từng học qua pháp y, nhưng chắc cũng giúp được một chút."
Bên kia trưởng thôn đã bắt đầu hỏi từng nhà, ông ta khó hiểu lau mồ hôi trán: "Sao thế được ha, chẳng có nhà ai thiếu người hết, gặp ma à?"
Cô Điền đứng một bên bật cười, trưởng thôn tự biết mình đã nói hớ, vội nói lại: "Không phải, ý tôi là trong này có ma! Không phải ma kiểu kia đâu!"
Cô Điền nhìn thi thể kia, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ: "Chẳng phải còn 2 người nữa sao? 2 cái phôi hỏng đó."
Trưởng thôn lập tức hiểu ra: "Có ai thấy Hầu Bảo Lương không vậy? Còn có người nước ngoài kia nữa, tên là... Mark! Có ai thấy họ không!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu, một người đàn ông mập mạp thở hổn hển chạy ra: "Tôi ở đây! Hầu Bảo Lương đây! Nhưng đã 2 ngày rồi chẳng thấy Mark đâu hết!"
Lộ Hy nhìn cái xác cháy không còn rõ mặt mày kia, xem ra đã có thể phán đoán được sơ bộ thân phận rồi.