Chương 3: Nói Dối

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:47:34

Dù không hiểu tại sao Chúc Tinh Dạ lại đột nhiên chịu hợp tác, nhưng Lộ Hy vẫn khẽ thở phào. Cô đi thẳng vào vấn đề: "Tôi chí muốn hỏi điều duy nhất khiến tôi không hiểu thôi — Sao anh lại nói dối?" Chúc Tinh Dạ cụp mắt xuống, có vẻ như không thích nói tới chuyện này, nhưng anh vẫn trả lời. "Vì có liên quan tới chuyện riêng của tôi." Trả lời cũng như không. Lộ Hy nghĩ đã mở miệng ra hỏi rồi thì phải hỏi cho ra kết quả. Cô tiếp tục hỏi mấu chốt: "Vấn đề gì? Không thể cho cảnh sát biết được sao?" Chúc Tinh Dạ tỏ ra hơi phiền não, nhưng anh vừa hứa sẽ nói ra hết, không thể vừa chớp mắt đã nuốt lời được. Anh thở dài: "Cũng không phải là không cho họ biết được. Chỉ là... Dù tôi có nói là chuyện riêng đi nữa, chắc chắn họ cũng sẽ điều tra tới ngọn nguồn. Hơn nữa tôi nghĩ lý do thật sự của tôi cũng không mấy đáng tin trước mặt họ." Lộ Hy nhíu mày, xem ra không có ý định bỏ qua đề tài này, vì thế Chúc Tinh Dạ đành phải tiết lộ một chút: "Chuyện tình cảm." "À ra vậy." Lộ Hy phải cố gắng lắm mới khống chế được nét mặt của mình đừng quá nhiều chuyện. Chúc Tinh Dạ hơi xấu hổ sờ mũi: "Gần đây tôi có để ý tới một người, vì thế..." Chẳng lẽ suy đoán của Kinh Cố An là thật, hai người họ thật sự có mối tình bí mật gì ư? Lộ Hy cảm thấy trái tim mình hơi đau nhói. "... Vì thế mới tìm cô ta để thảo luận một chút." Lộ Hy lại thấy hơi hoang mang, căn cứ theo quan sát trên trường quay của cô, dù là diễn viên đóng chính trong bộ phim này nhưng hình như ở ngoài họ không hề giao lưu gì với nhau cả. Tại sao Chúc Tinh Dạ có chuyện về tình cảm thì lại đi tìm Phương Tiễu Ngữ để thảo luận chứ? Cô chợt nghĩ: "Chẳng lẽ là... tarot ư?" Chúc Tinh Dạ ngạc nhiên mở to hai mắt: "Chỉ trong thời gian ngắn như thế mà cô đã phát hiện tới chuyện này rồi sao?" Lộ Hy trợn mắt, thầm nghĩ có lẽ cảnh sát không hề nói lại những thông tin này cho anh biết, lá The Star kia xem ra là một điềm tốt rồi. Dường như Chúc Tinh Dạ hơi ngượng ngùng: "Vì, đi tìm người để bói toán chuyện yêu đương thế này, thật sự nói ra thì hơi ngại." Ngoài mặt Chúc Tinh Dạ rất bình tĩnh, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ ửng lên. Trông bộ dạng này có vẻ là thật sự rất thích rồi. Lộ Hy bỗng hơi nghẹn ngào: "... Chúc anh hạnh phúc." Trong khi Chúc Tinh Dạ còn hơi bối rối thì Lộ Hy đã đứng lên: "Tôi không muốn hỏi gì nữa, anh còn muốn nói gì không?" Chúc Tinh Dạ hơi do dự, cuối cùng vẫn thấp giọng hỏi cô: "Cô không nghĩ tất cả đều như một cơn ác mộng sao?" Câu này nghe như một câu ám hiệu vậy, Lộ Hy quay lại nhìn anh, nói chắc nịch: "Không phải mơ đâu." Chúc Tinh Dạ hơi kinh ngạc: "Vậy cô nghĩ đây là thật ư?" Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Chắc chắn cũng không phải sự thật, biết đâu thật sự là một trò chơi thì sao." Chúc Tinh Dạ thấp giọng cười: "Sao cô lại nghĩ vậy?" Lộ Hy: "Vì đồ đạc trong nhà tôi rất khác so với lúc trước khi tôi rời khỏi nhà. Lúc tôi tỉnh dậy đã mặc bộ đồ ngủ mà bình thường không hay mặc, quần áo treo trong tủ đều là của tôi nhưng thứ tự cực kỳ kỳ lạ..." "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đặc điểm duy nhất của những thứ này là tôi đều đã từng chụp ảnh, đăng lên các phương tiện truyền thông." "Vì thế tôi có thể kết luận rằng người tạo ra trò chơi này, à, tôi tạm thời xem nó như trò chơi thật vậy. Người tạo ra nó chắc chắn biết về tôi, nhưng cũng không hề tiếp xúc gần với tôi, ít ra là chưa từng tới nhà tôi." Chúc Tinh Dạ cười: "Tôi cứ nghĩ cô sẽ bảo là vì trực giác gì đó chứ." Lộ Hy gãi đầu: "Tôi thuộc phe bằng chứng hơn là trực giác, lúc tôi đi học, tỷ lệ sai trong khi khoanh lụi cũng rất cao." Nhưng nhắc tới trò chơi, Lộ Hy nhìn Chúc Tinh Dạ, đột nhiên nảy ra một ý kiến. Cô đột nhiên duỗi ngón tay ra, hô to: "Sự thật chỉ có một!" Đầu ngón tay Lộ Hy từ từ hiện lên từng ký tự, cuối cùng hợp lại thành một hàng chữ. Chúc Tinh Dạ ngớ người: "Gì vậy?" Lộ Hy thì thầm nhẩm: "Anh chính là Chúc Tinh Dạ." Chúc Tinh Dạ sững sờ, sau đó cười khẽ: "Ừm, là tôi." Lộ Hy muốn đập đầu vào tường phòng thẩm vấn chết đi cho rồi, cái kỹ năng xàm quần này nào có tác dụng gì cơ chứ! Mỗi ván chỉ có thể dùng 1 lần, thế mà chỉ ra cái sự thật xàm xí vậy đó! Vậy tính ra xác suất có thể đưa ra thông tin hữu dụng của kỹ năng này cũng khá nhỏ nhỉ... Lộ Hy thất thần đi ra khỏi phòng thẩm vấn, chào hỏi những cảnh sát ngoài cửa: "Tôi hỏi xong rồi." Tiểu Quan thân thiết chào lại: "Lợi hại thật đấy! Thế mà anh ta đã mở miệng rồi." Kinh Cố An lại không lạc quan được như thế: "Nhưng cũng có thể là đang nói dối, nhất là chuyện đi xem bói tình duyên thế này, tôi không thể tin được." Tiểu Quan gãi đầu: "Tôi thì thấy rất thật mà, nghe nói đa số người trong giới giải trí đều rất mê tín, anh Kinh chưa từng thấy bao giờ à? Kiểu thắp hương trước khi khai máy ấy!" Kinh Cố An liếc nhìn anh ta: "Nếu là thật thì Chúc Tinh Dạ lại càng khả nghi hơn." Lộ Hy chớp mắt: "Sao lại nói vậy?" Kinh Cố An: "Chẳng phải cô nói Phương Tiễu Ngữ bị tấn công lúc đang xem bói sao? Nếu cô ta đang xem bói cho Chúc Tinh Dạ, vậy kẻ tấn công là anh ta rồi. Xét thấy lúc trước anh ta che giấu như thế, chắc chắn không có người thứ ba ở đó đâu." Lộ Hy: "..." Hình như cô có nói thế thật. Tiểu Quan trịnh trọng gật đầu: "Anh Kinh nói cũng có lý." Lộ Hy thầm nghĩ, sao chú cảnh sát này nghe ai nói cũng thấy có lý hết vậy. Tiểu Quan giới thiệu với cô: "Trương Nhã, trợ lý của Phương Tiễu Ngữ vẫn còn ở đây, còn người đại diện của cô ta hình như tên là chị Nhiên gì ấy nhỉ? Bảo mình không rảnh, muốn mở họp báo gì đó, tôi đã xác minh hành trình của cô ta rồi, đúng là có chứng cứ ngoại phạm, bởi vậy tôi không có gọi tới đây." Lộ Hy gật đầu: "Vậy thì đến gặp cô ta đi." Lộ Hy hơi có ấn tượng với Trương Nhã, một cô gái luôn mặc đồ OL*, trông còn rất trẻ, thỉnh thoảng hơi nóng nảy một chút. (*) Office lady. "Không cần chuẩn bị phòng thẩm vấn đâu, tôi đến trò chuyện với cô ta một chút, mấy người đứng đợi, yên lặng ghi chép lại cuộc nói chuyện của chúng tôi là được rồi." Tiểu Quan cười: "Không sao đâu, cứ giao cho tôi, gì chứ chuyện nghe lén viết lại này tôi rành lắm!" Lộ Hy: "..." Kỹ năng này của anh luyện từ lò nào ra vậy. Trương Nhã cúi đầu ngồi trên ghế, thấy cảnh sát đi tới bên cạnh, có vẻ như cô ta hơi bất an, ngón tay không ngừng miết vào ly giấy, dường như đang tìm can đảm để hỏi cảnh sát về tình hình hiện tại. Lúc Lộ Hy tới ngồi cạnh, cô ta thoáng giật mình, suýt chút đã ném luôn ly nước trong tay rồi. Lộ Hy đỡ lấy cô ta rồi vội xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi không định dọa cô đâu!" Trương Nhã thấy là cô bèn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như hơi nức nở nắm lấy tay cô: "Cô Lộ, cô, cô cũng tới đây ư —" Lộ Hy vỗ tay cô ta trấn an: "Không sao, không sao, cô, cô vẫn ổn đấy chứ..." Trương Nhã bưng mặt: "Không ổn gì hết, Tiễu Ngữ cứ như thế, cứ như thế... Thế mà chị Nhiên lại để cho tôi chịu điều tra một mình nữa, tôi có biết cái gì đâu chứ..." Lộ Hy hơi áy náy, dù cô đau khổ như thế nhưng tôi vẫn phải nghi ngờ cô nha. Trong lòng cô, độ hiềm nghi của Trương Nhã thậm chí còn cao hơn cả Chúc Tinh Dạ, dù sao cũng là đập từ phía sau mà, người ra tay ắt hẳn là một người cực kỳ quen thuộc với nạn nhân. Trương Nhã mà so với Chúc Tinh Dạ... Ít ra dựa theo quan sát của cô ở trường quay, quan hệ giữa Phương Tiễu Ngữ và Trương Nhã không tệ chút nào, cả hai thường xuyên ghé miệng thì thầm rồi cười với nhau. Trợ lý của ngôi sao nữ, hẳn là biết rất nhiều thông tin của cô ta nhỉ. Lộ Hy hắng giọng: "Khụ. Không sao đâu mà, họ bảo cô tới cũng chỉ để phối hợp điều tra thôi, cô cứ nói những gì nên nói là được..." Trương Nhã đột nhiên nắm lấy tay cô: "Cô Lộ, cô có nhìn thấy Chúc Tinh Dạ không?" Lộ Hy hơi sửng sốt, không hiểu sao cô ta lại đột nhiên nhắc tới anh. Trương Nhã hạ thấp giọng: "Tôi nghĩ, anh ta, cực kỳ khả nghi..." "Trước đây mọi người đều đến hỗ trợ điều tra, chỉ có tôi là chưa rời khỏi, à, tất nhiên, là vì quan hệ giữa tôi và Tiễu Ngữ đặc biệt thôi!" "Chúc Tinh Dạ bị gọi riêng ra ngoài, vẫn chưa quay lại, hơn nữa tính ra anh ta với Tiễu Ngữ cũng đâu có thân thiết gì đúng không?" Lộ Hy giả vờ gật đầu đồng ý, muốn lấy được thông tin thì bước đầu tiên là phải hùa theo lời nói của đối phương mà! Trương Nhã nhìn xung quanh một chút rồi kề sát tới, thì thầm: "Hơn nữa, dạo này Tiễu Ngữ có hơi thần bí, tôi luôn cảm thấy như cô ấy..." Lộ Hy thấy cô ta tỏ vẻ khó nói bèn nói tiếp: "Đừng nói là chuyện đó đấy nhé? Tôi có nghe cảnh sát nói một chút, hình như đang tìm người yêu bí mật hay sao ấy." Cái ly giấy của Trương Nhã lập tức rơi xuống đất, Lộ Hy không ngờ cô ta sẽ phản ứng mạnh như thế nên cũng ngây người ra. Nói sao nhỉ, so với vẻ bối rối ban nãy, phản ứng hiện tại... Hình như chân thật hơn tí rồi đấy. Lộ Hy cúi người nhặt chăn lên giúp cô ta, giả vờ như vô ý hỏi: "Bị sao vậy?" Trương Nhã há to miệng: "Thực, thực ra trước đây tôi cũng từng đoán như thế, chị Nhiên cũng bảo tôi để ý Tiễu Ngữ cho kỹ, gần đây cô ấy thật sự... Hình như có bí mật gì đó mà ngay cả tôi cũng không được biết, lẽ, lẽ nào thật sự là Chúc Tinh Dạ..." Lộ Hy nhìn chằm chằm nét mặt của cô ta rồi cười: "Ai biết đâu, nhiều khi là vậy đấy." Cô nói như thế tức là muốn khẳng định rằng mình không hề biết gì về chuyện yêu đương của Phương Tiễu Ngữ, trước khi tìm được chứng cứ, đừng nên tuỳ tiện phủ nhận thì hơn. Lộ Hy chỉ hàn huyên với cô ta vài câu rồi đi theo Kinh Cố An và Tiểu Quan tới hiện trường. Chỉ trong thời gian ngắn mà Tiểu Quan đã trở nên thân thiết với cô, cũng gọi cô là "cô Lộ" như những người khác. "Cô Lộ, cô có tin Chúc Tinh Dạ không?" Lộ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tin chứ." Nét mặt Tiểu Quan hơi kỳ lạ: "Vậy nếu thực sự là anh ta thì sao?" Lộ Hy hơi sững sờ: "Vậy thì tôi... rưng rưng nước mắt tiễn biệt anh ta?" Nét mặt của Tiểu Quan lại càng thêm vi diệu: "Chỉ thế thôi à?" Lộ Hy bật cười: "Chứ không thì muốn sao? Đúng là về mặt tình cảm tôi đứng về phía anh ta, nhưng quan trọng là bằng chứng, nếu bằng chứng vững như núi thì tôi cũng sẽ bị sự thật thuyết phục thôi. Nếu không thuyết phục được tôi, vậy tôi sẽ tìm ra mâu thuẫn trong đó." Tiểu Quan ngẩn người: "Vậy thám tử..." Lộ Hy định trả lời thì bỗng biến sắc, góc dưới bên trái tầm mắt của cô đột nhiên xuất hiện một dấu chấm than khổng lồ, lấp lóe 3 lần cực kỳ nhịp nhàng. — Có người đã nói dối. Lộ Hy: "..."Lúc này Lộ Hy không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, hơi lo lắng đứng lên hỏi: "Sao vậy? Anh khó chịu ở đâu à?"