Sau khi xem xong, Đạt mập hơi bất an ngẩng đầu lên: "Vậy... thi thể này phải làm sao đây. Không thể cứ để ở đây mãi được đúng không?"
Triệu Nguyên nhíu mày: "Không phải là không được dọn đi sao? Thì kiểu như, phá hỏng hiện trường vụ án..."Lộ Hy: "Ở đây là tầng 3 đấy, hơn nữa ngoài 2 phòng này cũng không có nhánh cây, họ không thể biến mất theo đường đó được."
"Đây có phải là người chết đâu?" Đạt mập nhỏ giọng nói,"Nhưng hình như cũng có dính tới tội phá hỏng di hài gì đó, nếu có cha, chú với anh tôi ở đây thì hẳn là vẫn phải bảo vệ hiện trường."
Lộ Hy nhíu mày: "Chụp thêm vài tấm đi, rồi dùng vải trắng che lại, trong phòng chứa đồ trên tầng 3 có rất nhiều vải trắng."Triệu Nguyên cười lạnh.
Sắc mặt Triệu Nguyên hơi thay đổi.
Cả nhóm đi vào phòng chứa đồ ở tầng 3, Đạt mập cảnh giác quan sát xung quanh: "Là ảo giác của tôi à, sao tôi cứ cảm thấy ở đây khả nghi thế nào ấy."Giang Môn nhìn anh ta chằm chằm: "Cậu thì biết cái gì! Ảnh riêng tư này là để lưu giữ riêng, ghi lại cơ thể thời thiếu nữ của mình mà thôi, căn bản không phải vì mục đích chia sẻ! Lúc Diệu Diệu chụp những bức ảnh này cũng không phải để người khác xem! Rõ ràng là đám ẩn danh nói ra những từ ngữ dơ bẩn trên diễn đàn kia đã bức tử cô ấy!"
Lộ Hy tiện tay vén một miếng vải trắng lên, bên dưới là một cái tủ bằng gỗ, vì bị vải che kín nên cũng không bám bao nhiêu bụi hết. Thầy Giang nhắm mắt lại: "Thật sự là Thải Thải..."
"Đã thấy khả nghi thì cứ điều tra kỹ càng một lần luôn đi."Lộ Hy chống cằm: "Nhưng tôi thấy rất lạ, nếu anh thật sự là... bạn trai dự bị của cô ta thì sao cô ta không tìm anh chụp ảnh nhỉ? Dù sao anh cũng là nhiếp ảnh gia mà, còn thầy Giang chắc chắn không phải người chuyên nghiệp trong vụ chụp chọe này."
Xốc tất cả vải trắng lên, trừ những đồ đạc lớn ra, trong phòng còn có tủ lạnh và các loại bếp núc mang lên từ phòng bếp. Triệu Nguyên nói khẽ: "Chẳng lẽ họ phát hiện tôi không ổn từ lâu rồi? Vì thế nên rút trước rồi?"
Lộ Hy mở cửa tủ lạnh ra, nửa trên đựng rau củ, nửa dưới là ngăn thịt đông lạnh, ngăn 3 tầng cũng bị nhét rất nhiều thứ. Âm lượng của cả hai càng lúc càng lớn, Triệu Nguyên không chịu yếu thế đứng dậy, chỉ vào mặt Giang Môn hỏi: "Vậy thì tôi hỏi thầy nhé, là ai đã cho đám dơ bẩn đó có cơ hội nhìn thấy những bức ảnh này hả?"Triệu Nguyên lau chùi cho bản thân quá sạch sẽ, đẩy hết tất cả mọi thứ lên đầu Đinh Thải Thải.
Triệu Nguyên cười: "Sao nữa đây, đừng nói mấy người nghĩ Đinh Diệu Diệu bị để vào đây đấy nhé?"
Mặt mày Đạt mập xám ngoét: "Dù không phải là thật thì chỉ e trong khoảng thời gian tới tôi cũng không ăn thịt nổi mất."
Thầy Giang đứng trước tủ đông, hít một hơi thật sâu: "Ở đây còn có tủ đông nữa."Lộ Hy nheo mắt, nghe qua thì không có sơ hở gì lớn, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Gã kéo mở cửa ra, bên trong trống rỗng.
Triệu Nguyên liếc mắt: "Giờ mở cái đó ra thì cũng có ích gì đâu, dù cô ta từng bị để trong đó thì thầy còn tìm được bằng chứng gì nữa chứ?"Triệu Nguyên cười lạnh hất cằm: "Đúng vậy, nghệ thuật, nghệ thuật tuyệt vời. Vậy sao cô ta lại tự tử vì tác phẩm nghệ thuật hả? Chẳng phải cô ta cũng xấu hổ với bản thân đấy sao!"Lộ Hy đổi câu hỏi: "Vậy hỏi những gì anh biết được, nếu đã thế thì sao anh lại muốn đổ tội giết Hạ Kiều xuống đầu Chúc Tinh Dạ hả? Lại còn đặt máy quay trong phòng anh ta nữa."Đã thấy khả nghi thì cứ điều tra kỹ càng một lần luôn đi."
"Ít ra cũng có thể chứng minh được suy đoán của chúng ta mà." Lộ Hy ngồi xuống cạnh tủ đông, chỉ vào nhãn hiệu trên góc tủ,"Nhà máy gia công thực phẩm từ thịt Đinh Phúc đây kìa, còn có cả số điện thoại nữa."Lộ Hy hỏi: "Vậy giờ Đinh Thải Thải với Hạ Kiều đang ở đâu rồi?"
Thầy Giang nhắm mắt lại: "Thật sự là Thải Thải..."
Lộ Hy im lặng nhìn cái tủ đông, giờ phát hiện ra những thứ này cũng chỉ có thể chứng minh thi thể dưới lầu là Đinh Diệu Diệu mà thôi, vẫn chưa thể biết được rốt cuộc họ muốn làm gì.
Thầy Giang hít sâu vài hơi, đột nhiên chạy ra ngoài phòng hét lớn: "Đinh Thải Thải! Em ra đây đi! Em muốn làm cái gì! Nói năng cho rõ ràng đi!"Triệu Nguyên gãi đầu: "Ờ thì, thực ra là do tôi không vừa mắt cậu ta thôi. Trước đó tôi đã nói rồi, nếu chỉ nhắm vào một mình thầy Giang thì hơi rõ ràng quá, dù sao cũng phải tìm vài tên quần chúng. Nhóc mập núc ních dễ lừa, Chúc Tinh Dạ thì không quan tâm tới chuyện của người khác, vì thế chúng tôi đã chọn cả hai."Đạt mập khó xử nhìn gã: "Ừm, mấy người có chuyện thì nói rõ ràng đi, đừng có như thế..."
"Sao em lại làm ra chuyện này với di hài của chị gái mình chứ! Em có oán hận gì, thấy có vấn đề gì thì ra đây đối chất đi!"
Triệu Nguyên kéo gã lại: "Đủ rồi! Thầy đừng có gào nữa!"Đúng là tôi đã chụp những bức ảnh đó, tôi đã cẩn thận hứa với cô ấy tuyệt đối sẽ không để người thứ 2 nhìn thấy, tôi cũng không biết tại sao lại như thế..."
Đạt mập khó xử nhìn gã: "Ừm, mấy người có chuyện thì nói rõ ràng đi, đừng có như thế..."
Thầy Giang định hất tay anh ta ra nhưng bị Triệu Nguyên đè vai lại: "Tôi nói cho cậu nghe."4 người đi xuống phòng ăn, Triệu Nguyên uống một ngụm nước, có vẻ như vẫn còn chút do dự: "Kẻ áo đen đó là Đinh Thải Thải, tôi nghĩ mấy người cũng đoán ra được rồi. Mục đích lúc ban đầu của chúng tôi là nhắm tới thầy Giang."
Anh ta làm như hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Tôi nói cho cậu nghe hết! Chuyện này... Tôi cũng có phần."
Đạt mập và Lộ Hy liếc nhau, cả hai đều nhìn ra một chút nghi ngờ trong mắt đối phương.
Lẽ nào cuộc cãi vã ban nãy của họ không phải diễn kịch mà là thật sao?
4 người đi xuống phòng ăn, Triệu Nguyên uống một ngụm nước, có vẻ như vẫn còn chút do dự: "Kẻ áo đen đó là Đinh Thải Thải, tôi nghĩ mấy người cũng đoán ra được rồi. Mục đích lúc ban đầu của chúng tôi là nhắm tới thầy Giang."
Nét mặt Lộ Hy có chút kỳ quái: "Mấy người định hù chết thầy ta thật à?"Tôi còn nhớ lúc đó thầy cũng bị xử lý không nhẹ, phải ngừng dạy rất lâu nhỉ? Thầy Giang."
Là bệnh nhân hen suyễn, gã sẽ rất nguy hiểm nếu bị kích thích như thế, nhưng nếu muốn kế hoạch này thành công thì ít ra họ cũng phải vứt thuốc của Giang Môn đi trước chứ?
Triệu Nguyên lắc đầu: "Không phải, lúc đầu Đinh Thải Thải rủ chúng tôi hù dọa thầy ta thôi. Cô ta nói không thể để thầy ta thảnh thơi như thế được, phải cho thầy ta khắc ghi cả đời rằng mình đã hại chết người khác ... Dù tình cảm của tôi với Diệu Diệu khá phức tạp, vừa yêu vừa hận, nhưng dù sao cô ta cũng là bạn gái cũ của tôi, vì thế nên tôi cũng đồng ý."
"Hạ Kiều là bạn cùng phòng với Đinh Diệu Diệu, họ rất thân thiết với nhau. 3 chúng tôi cùng lên kế hoạch, vì thế lúc giao video, cuốn băng đó chứa hình ảnh của kẻ áo đen, nhưng cả ba đều khai man."
"Hôm qua mấy người cũng thấy rồi đấy, tôi cãi nhau với Đinh Thải Thải, tôi không muốn làm tiếp nữa. Ai mà ngờ được giữa đường lại lòi ra một thám tử cơ chứ! Hơn nữa, hơn nữa hình như Đinh Thải Thải định một là không làm, đã làm thì phải làm cho tới, trước đó rõ ràng cô ta chỉ bảo hù dọa một chút mà thôi! Tôi, tôi thật sự có hơi sợ."
Lộ Hy thấy anh ta đã lo tới mức run chân, xem ra là đang thành thật.
Giang Môn nhìn anh ta chằm chằm: "Sao lại muốn trả thù tôi chứ?"Nét mặt của Đạt mập chuyển từ mơ hồ trở thành khó tin, anh ta nhìn Giang Môn, khẽ gọi: "Thầy Giang ơi..."Lộ Hy quan sát anh ta: "Anh có thật là bạn trai cũ của Đinh Diệu Diệu không đấy?"
Triệu Nguyên cũng không chịu yếu thế, trừng lại: "Vậy phải hỏi thầy rồi, thầy Giang, thầy không nhớ bản thân mình đã làm ra chuyện gì ư?"
Giang Môn im lặng một lúc rồi nhắm mắt lại: "Không phải tôi..."
Triệu Nguyên cười lạnh.
Lộ Hy hắng giọng: "Khụ, có thể nói rõ chuyện năm đó cho quần chúng ăn dưa nghe được không?"
Triệu Nguyên quay đầu sang chỗ khác: "Cô có biết tại sao năm đó chuyện của Đinh Diệu Diệu lại trở thành tự sát không? Vì cô ta có động cơ tự sát. Trước đó không lâu trên diễn đàn của trường, có kẻ ẩn danh đã đăng tải... ảnh đồi trụy của cô ấy."
Giang Môn bỗng đập bàn: "Không phải ảnh đồi trụy! Đó là ảnh riêng tư, cô ấy cũng đã đồng ý, đó là một loại hình nghệ thuật đấy! Căn bản không phải như các người nghĩ đâu!"
Triệu Nguyên cười lạnh hất cằm: "Đúng vậy, nghệ thuật, nghệ thuật tuyệt vời. Vậy sao cô ta lại tự tử vì tác phẩm nghệ thuật hả? Chẳng phải cô ta cũng xấu hổ với bản thân đấy sao!"
Giang Môn nhìn anh ta chằm chằm: "Cậu thì biết cái gì! Ảnh riêng tư này là để lưu giữ riêng, ghi lại cơ thể thời thiếu nữ của mình mà thôi, căn bản không phải vì mục đích chia sẻ! Lúc Diệu Diệu chụp những bức ảnh này cũng không phải để người khác xem! Rõ ràng là đám ẩn danh nói ra những từ ngữ dơ bẩn trên diễn đàn kia đã bức tử cô ấy!"
Âm lượng của cả hai càng lúc càng lớn, Triệu Nguyên không chịu yếu thế đứng dậy, chỉ vào mặt Giang Môn hỏi: "Vậy thì tôi hỏi thầy nhé, là ai đã cho đám dơ bẩn đó có cơ hội nhìn thấy những bức ảnh này hả?"
"Đinh Diệu Diệu cho thầy chụp những bức ảnh này nhưng đến bản thân cô ta cũng chẳng có, thầy nói xem ai có được đây? Trừ thầy ra còn ai nữa hả!"
Giang Môn lắc đầu: "Không phải tôi, không phải tôi đăng. Đúng là lúc đầu tôi giữ ảnh, nhưng... nhưng tôi thật sự không biết sao chúng lại bị lộ ra ngoài!"
Triệu Nguyên cười lạnh: "Thầy không biết? Nhưng chúng tôi thì biết đấy. Thầy Giang, trên diễn đàn ẩn danh có thể tra được địa chỉ IP đấy, máy tính đăng những bức ảnh này là ở trong văn phòng của thầy! Nhưng chuyện này sẽ không có hình phạt đúng không, chất lượng ảnh của Diệu Diệu không cao, thậm chí còn không đủ để kết tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy nữa, nhưng hoàn toàn có thể bức tử một cô gái đấy."
"Tôi còn nhớ lúc đó thầy cũng bị xử lý không nhẹ, phải ngừng dạy rất lâu nhỉ? Thầy Giang."
Nét mặt của Đạt mập chuyển từ mơ hồ trở thành khó tin, anh ta nhìn Giang Môn, khẽ gọi: "Thầy Giang ơi..."
Giang Môn ngồi phịch xuống ghế: "Lúc đó mối quan hệ giữa tôi với Diệu Diệu rất tốt, có lẽ là chúng tôi yêu nhau nhưng ngại quan hệ thầy trò nên không quen nhau, định chờ cô ấy tốt nghiệp rồi mới tính."
"Đúng là tôi đã chụp những bức ảnh đó, tôi đã cẩn thận hứa với cô ấy tuyệt đối sẽ không để người thứ 2 nhìn thấy, tôi cũng không biết tại sao lại như thế..."Lộ Hy lắc đầu: "Vậy thì hết cách rồi, thế này đi, chúng ta mở hết tất cả các phòng không có người ra, nếu thế thì họ cũng chẳng còn chỗ nào để trốn nữa."
Triệu Nguyên cười lạnh một tiếng.
Lộ Hy nghiêng đầu: "Đợi đã, nói thế thì quan hệ giữa 2 người với Đinh Diệu Diệu... đều là đồng cảnh ngộ à?"
Vẻ mặt của Triệu Nguyên lập tức trông như ăn phải shit: "Đm ai đồng cảnh ngộ với thầy ta chứ!"
Lộ Hy quan sát anh ta: "Anh có thật là bạn trai cũ của Đinh Diệu Diệu không đấy?"
Triệu Nguyên trợn mắt: "Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao, tôi với cô ta là hữu thực vô danh, không hiểu à?"Đạt mập vui vẻ chạy tới: "Sao vậy thám tử?"
Lộ Hy chống cằm: "Nhưng tôi thấy rất lạ, nếu anh thật sự là... bạn trai dự bị của cô ta thì sao cô ta không tìm anh chụp ảnh nhỉ? Dù sao anh cũng là nhiếp ảnh gia mà, còn thầy Giang chắc chắn không phải người chuyên nghiệp trong vụ chụp chọe này."Đạt mập nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chẳng lẽ là đi theo đường cửa sổ..."
Triệu Nguyên thì thầm: "Có trời mới biết lý do ấy."
Lộ Hy đổi câu hỏi: "Vậy hỏi những gì anh biết được, nếu đã thế thì sao anh lại muốn đổ tội giết Hạ Kiều xuống đầu Chúc Tinh Dạ hả? Lại còn đặt máy quay trong phòng anh ta nữa."
Triệu Nguyên gãi đầu: "Ờ thì, thực ra là do tôi không vừa mắt cậu ta thôi. Trước đó tôi đã nói rồi, nếu chỉ nhắm vào một mình thầy Giang thì hơi rõ ràng quá, dù sao cũng phải tìm vài tên quần chúng. Nhóc mập núc ních dễ lừa, Chúc Tinh Dạ thì không quan tâm tới chuyện của người khác, vì thế chúng tôi đã chọn cả hai."
Đạt mập sờ mũi, cảm thấy tâm trạng của mình hơi khó tả.
"Tìm người đẩy nồi cũng là ý kiến của Đinh Thải Thải, vì chuyện liên quan tới Đinh Diệu Diệu rất dễ dính líu tới cô ta nên phải tạo ra một người đáng nghi hơn cô ta mới được. Vụ đặt máy quay thì là do tôi tự làm... Ai ngờ quay được lúc cậu ta không có trong phòng, vốn chỉ định để dao trong phòng cậu ta để vu oan thôi."
"Dù gì thì cũng chẳng có người chết thật, chỉ hù dọa cậu ta tí thôi mà."
Lộ Hy nheo mắt, nghe qua thì không có sơ hở gì lớn, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Triệu Nguyên lau chùi cho bản thân quá sạch sẽ, đẩy hết tất cả mọi thứ lên đầu Đinh Thải Thải.
Lộ Hy hỏi: "Vậy giờ Đinh Thải Thải với Hạ Kiều đang ở đâu rồi?"
Triệu Nguyên chỉ lên 2 căn phòng trống trên tầng 3: "Ừm, hẳn là trên đó, không biết cụ thể ở phòng nào thôi."
Lộ Hy dẫn đầu đi lên cầu thang, nhưng lúc mở cửa ra, cả 2 gian phòng đều không có ai hết.
Triệu Nguyên khó hiểu gãi đầu: "Quái lạ, trốn đâu mất rồi."Giang Môn bỗng đập bàn: "Không phải ảnh đồi trụy! Đó là ảnh riêng tư, cô ấy cũng đã đồng ý, đó là một loại hình nghệ thuật đấy! Căn bản không phải như các người nghĩ đâu!"
Đạt mập nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chẳng lẽ là đi theo đường cửa sổ..."
Lộ Hy: "Ở đây là tầng 3 đấy, hơn nữa ngoài 2 phòng này cũng không có nhánh cây, họ không thể biến mất theo đường đó được."
Triệu Nguyên nói khẽ: "Chẳng lẽ họ phát hiện tôi không ổn từ lâu rồi? Vì thế nên rút trước rồi?"Triệu Nguyên liếc mắt: "Bây giờ mở cái này có cái gì hữu dụng, cho dù cô đã từng đặt ở bên trong này, ngươi còn có thể tìm tới gì bằng chứng không?"
Lộ Hy lắc đầu: "Vậy thì hết cách rồi, thế này đi, chúng ta mở hết tất cả các phòng không có người ra, nếu thế thì họ cũng chẳng còn chỗ nào để trốn nữa."
Đạt mập gật đầu lia lịa: "Ừm, thông minh thật đấy!"
Thầy Giang im lặng lấy chìa khóa ra.
Lộ Hy ngoắc ngoắc ngón tay với Đạt mập: "Đạt mập, anh tới đây một tí cho tôi hỏi cái."
Đạt mập vui vẻ chạy tới: "Sao vậy thám tử?"
Lộ Hy hỏi: "Anh là người đem túi máu theo, còn nhớ ai hỏi anh để lấy đi không?"
"Em nói thế tôi mới chợt nhớ ra, cái thùng đạo cụ bị mượn của tôi vẫn chưa được trả lại nữa." Đạt mập nheo mắt suy nghĩ một lúc,"Là Thải Thải hỏi mượn tôi! Cô ta diễn vai hồn ma mà, phải bôi máu lên váy..."
Lộ Hy nhìn Triệu Nguyên đang vờ như không liên quan gì tới mình bên cạnh, không kìm được mà tặc lưỡi một cái.