Chương 110: Kết Cục

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:48

Trong mắt Chúc Tinh Dạ thoáng sáng lên, nhưng rất nhanh đã ảm đạm trở lại, anh cụp mắt từ từ lắc đầu: "Tôi không phải nói nhảm đâu, thám tử à, tôi thật sự... đã cầm con dao đó." Quản trị viên giang tay ra: "Cậu ta nói thế đấy." Lộ Hy nhìn anh chằm chằm: "Nhưng động cơ giết người của anh là giả." Chúc Tinh Dạ vốn định phủ nhận, nhưng nhìn vào mắt cô lại chẳng nói được nên lời. Lộ Hy rèn sắt khi còn nóng, bước tới trước mặt anh: "Em nói nè, anh Chúc, em tin anh. Vì thế nếu anh còn nói lại lần nữa thì dù em thấy không đúng cũng sẽ chọn tin anh. Chỉ cần nói lại lần thứ 2, dù nói dối em cũng sẽ tin đó là thật, được không?" Chúc Tinh Dạ mở miệng, Lộ Hy nhìn anh: "Anh định lừa em lần nữa ư, anh Chúc?" Chúc Tinh Dạ mím môi bực bội, anh thì thầm có chút bất mãn: "Em đang uy hiếp tôi." Lộ Hy mỉm cười ghé tới: "Hả? Em không nghe gì hết." Chúc Tinh Dạ nghiêng đầu, thở dài: "Được rồi, tôi nói thật vậy, nghe thì có vẻ là ngụy biện nhưng lúc đó tôi thật sự không có động cơ giết người. Đèn đột ngột tắt ngúm, tôi muốn đi tới cạnh mẹ vì biết rõ bà ấy sợ tối. Thực ra bản thân tôi cũng hơi sợ, tôi nhớ rất rõ, đúng là tôi đã cầm con dao kia... Không biết tại sao nữa, có lẽ là để tăng thêm dũng khí." "Em còn nhớ em nói gì không? Tôi bị đĩa đập vào và mẹ bị giết là 2 chuyện xảy ra cùng lúc. Đúng thế, tôi cầm dao đi tới cạnh mẹ, sau lưng có một chiếc đĩa bay tới đập tôi ngất xỉu, tôi ngã tới phía mẹ, con dao đó vừa đúng đã..." Quản trị viên nhắm mắt lại. "Thám tử à, lần này tôi không hề nói dối." Chúc Tinh Dạ từ từ siết chặt nắm đấm,"Chuyện này có thể nói là tai nạn, nhưng tôi nghĩ không phải, là tôi đã giết bà ấy. Chắc chắn mẹ biết là tôi, nhưng vì không muốn tôi ngồi tù nên mới nhét tôi vào ngăn tủ." "Tôi không dám xem kết quả vụ án là vì tôi nghĩ bản thân đã giết mẹ. Tôi sợ một khi thấy ai bị tôi vu oan, tôi sẽ không kìm được mà đi đầu thú, nhưng... Như thế thì lại có lỗi với chuyện mẹ liều mình để xóa sạch hiềm nghi cho tôi. Hơn nữa lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ, dù có tự thú cũng không nhận nhiều trừng phạt." "Tôi nghĩ đến đến lúc mình phải cảm nhận được sự chính nghĩa muộn màng rồi thám tử à." Lộ Hy lẳng lặng thở dài, anh đang nói thật. Anh vừa nặng mang cảm giác tội lỗi chồng chất, vừa không muốn phụ kỳ vọng của mẹ mình, chỉ có thể tự mình gánh hết. Lộ Hy nghĩ lúc anh đứng trên sân khấu, đối diện với vô số bó hoa tươi và những tiếng vỗ tay chắc cũng sẽ tưởng tượng bản thân mình khi rơi xuống dưới là như thế nào. Lộ Hy nghiêng đầu sang chỗ khác: "Anh còn nhớ lúc cầm dao là cầm bằng tay nào không?" Chúc Tinh Dạ ngẩn người, nhẹ giọng hỏi: "Em vẫn định theo tiếp à?" Lộ Hy khí thế gật đầu: "Anh vẫn chưa thuyết phục được em đâu. Muốn để em tin lời giải thích của anh thì ít ra cũng phải trùng khớp hết tất cả bằng chứng chứ, anh nghĩ lại đi, cầm dao tay nào." Chúc Tinh Dạ nhíu nhíu mày, sau đó gật đầu chắc chắn: "Hẳn là bàn tay bị băng kia, vì không có dấu vân tay để lại mà." Lộ Hy bật cười: "Anh xem, xuất hiện chỗ lạ rồi đấy. Anh quấn băng tay trái, nhưng bình thường anh là người thuận tay phải mà, sao trong lúc vô thức lại dùng tay trái cầm dao chứ?" Chúc Tinh Dạ cũng hơi hoang mang, anh nói: "Chuyện này... Biết đâu là lúc đó tôi bị rối." Quản trị viên giang tay ra: "Vì thế sẽ không để lại dấu vân tay chứ sao, đổi tay vì mục đích này cũng bình thường thôi mà." Lộ Hy nhìn anh ta: "Anh không được phép nói. Nếu anh ấy không có sẵn kế hoạch giết người thì sao lại nhớ tới việc dấu vân tay này chứ?" Chúc Tinh Dạ lắc đầu: "Lúc đó tôi không hề nghĩ tới dấu vân tay gì hết, nhưng tôi đã dùng tay trái để cầm dao thật, tôi cũng không hiểu tại sao hết..." "Một người thuận tay phải mà lại cầm dao bằng tay trái trong lúc khẩn cấp thì rất vô lý. Trừ khi..." Lộ Hy ngồi xuống, tìm tòi trong một đống hỗn độn,"Đó là thứ cầm bằng tay trái tiện hơn, như cái này đây." Lộ Hy giơ một cái nĩa lên, trong nháy mắt vẻ mặt của Chúc Tinh Dạ có chút vi diệu. Lộ Hy hơi buồn cười, đây là biểu cảm lớn nhất của Chúc Tinh Dạ từ khi bắt đầu vụ án này. Xoay xoay cái nĩa, Lộ Hy hỏi quản trị viên: "Trên cái nĩa này có dấu vân tay không?" Quản trị viên cũng không ngờ rằng cô đột nhiên lôi ra một cái nĩa, nét mặt thay đổi thất thường, cuối cùng giật khóe miệng hỏi: "Khụ, đúng là trên thứ này không có dấu vân tay thật, đừng nói là cô định bảo chuyện này..." Lộ Hy chỉ tay về phía Chúc Tinh Dạ: "Anh xem, ai cũng được bày đủ dao nĩa mà, thân là một người thuận tay phải, anh cầm nĩa bằng tay trái cũng hợp lý. Hơn nữa tay trái của anh bị quấn băng mà, xúc giác sẽ không nhạy như bình thường nữa, không phán đoán được chính xác kích thước và chất liệu của đồ vật, cộng thêm tình hình ở đó rất dễ khiến anh liên tưởng rằng mình đã phạm tội." "Là cảm giác tội lỗi của anh đang cố gắng khiến anh tìm khả năng phạm tội cho mình, nhưng trên thực tế, anh căn bản không hề cầm hung khí thật sự. Cầm một cái nĩa như thế, dù anh có đâm vào người bà Diệp cũng chẳng giết được bà ấy đâu." Chúc Tinh Dạ nhìn cái nĩa kia, trong đầu chợt trống rỗng, anh cảm thấy chuyện này quá hoang đường: "Nhưng..." Lộ Hy hít sâu một hơi: "Quản trị viên, bề mặt vết thương của bà Diệp có thể xác nhận được là hung thủ dùng tay trái hay tay phải không? Hẳn là trong tài liệu khám nghiệm tử thi chi tiết cũng có chứ hả?" Quản trị viên gật đầu: "Đúng là vết thương tạo thành từ tay phải." Lộ Hy bật cười: "Anh xem, anh cầm dao tay trái mà. Hơn nữa nãy anh có nhắc đấy, trong khe hở ở cán dao có chút dầu thông, em hỏi anh nhé, trước khi ăn anh có rửa tay không?" Chúc Tinh Dạ ngẩn người ra: "Có rửa..." Lộ Hy hỏi tiếp: "Quấn băng thì sao rửa tay được?" Chúc Tinh Dạ: "Trước bữa tối đã thay băng... À!" Lộ Hy nắm chặt tay anh: "Anh đã rửa tay, băng cũng thay, em cũng đã quan sát anh lúc tìm thấy trong ngăn tủ rồi, trên tay anh không hề dính bột dầu thông gì hết. Nhưng Trương Khắc Chu vừa mới kéo đàn, thế thì phải cần chỉnh âm, bôi dầu thông cho cây đàn kia." Chúc Tinh Dạ khó khăn chớp mắt: "Vậy là..." Lộ Hy nói chắc nịch: "Vì vậy không phải anh." "Nếu anh vẫn chưa tin thì dù có tốn bao nhiêu thời gian trong vụ án này cũng được, em sẽ cùng anh sắp xếp lại mọi tình tiết vụ án, sau đó kể lại cho anh nghe, anh không hề giết người, không thể nào giết người được." Trên mặt Chúc Tinh Dạ không chút biểu cảm, Lộ Hy lại thấy như anh sắp khóc rồi. Cô nhón chân lấy tay ôm mặt anh, vừa dịu dàng vừa kiên định nói với anh: "Dù là nhiều năm trước nhưng anh vẫn là một cậu bé ngoan hiền và dũng cảm, anh nhớ mẹ sợ tối nên mới tới bảo vệ bà ấy, đây không phải lỗi của anh." Chúc Tinh Dạ nhắm mắt lại, vươn 2 tay ôm chặt cô, nhíu mày "Ừm" một tiếng. Quản trị viên ngồi xổm một bên ghen tức nói: "Ê, mấy người quên là còn tôi ở đây à?" Lộ Hy nhìn anh ta: "Giờ tác dụng duy nhất của anh ở đây là nói cho tôi biết, nghi phạm trước đây cảnh sát bắt có phải là Trương Khắc Chu hay không?" Quản trị viên khẽ gật đầu: "Ừm, cách thức gây án y hệt như cô suy đoán, động cơ giết người của ông ta là vì vị trí bậc thầy hàng đầu trong giới violin. Trung đoàn nghĩ lý lịch của ông ta không đủ để làm bậc thầy violin nên ông ta đi tìm trưởng ban nhạc, trưởng ban nhạc lại so sánh ông ta với dì Diệp trước đây, cũng nhắc tới đánh giá của dì Diệp dành cho ông ta... Ông ta nghĩ do dì Diệp cản trở nên mình mới không thể lên chức được." Lộ Hy cụp mắt, thấy không có gì bất ngờ hết. "Ông ta đã khúm núm cả đời rồi, muốn đợi khi thành bậc thầy sẽ đổi đời." Quản trị viên vươn vai thở dài,"Haizz, rốt cuộc là tâm lý bị hỏng luôn. Con người mà, chẳng bao giờ chấp nhận mình là một người vô dụng cả." Lộ Hy hất cằm với anh ta: "Vậy giờ anh đồng ý với kết quả này chưa? Còn khả năng nào khác nữa không?" Quản trị viên cười híp mắt, chống cằm nhìn Chúc Tinh Dạ: "Ê, Tinh Dạ, cậu phục chưa." Chúc Tinh Dạ ôm Lộ Hy, không thèm ngẩng đầu lên để ý tới anh ta. Quản trị viên lẩm bẩm "Có gái là quên bạn ngay". Lộ Hy nghe vậy lập tức khó chịu, xắn tay áo lên: "Anh còn dám nói thế nữa hả! Có đứa bạn nào như anh không! Hả!" Quản trị viên nhảy ra sau một bước, đưa tay ngăn cô lại: "Đợi đã! Tôi có nỗi khổ mà! Nghe tôi giải thích đã!" Lộ Hy cười lạnh: "Vậy tôi sẽ nghe di ngôn của anh." Quản trị viên hắng giọng: "Mọi người chú ý, giờ là thời gian để tôi tẩy trắng nhé!" Lộ Hy vi diệu gãi cằm: "Anh không thấy nói thế khiến người ta cảm thấy cạn lời lắm à!" Quản trị viên làm ngơ: "Tất nhiên nỗi khổ của tôi là Tinh Dạ rồi. Cô không biết đâu, từ sau khi mẹ cậu ta qua đời, cậu ta đã thay đổi rất nhiều... Trước đây chỉ là một thằng nhóc cực kỳ ngoan ngoãn mà thôi, từ sau đó lại trở thành một con robot cực kỳ ngoan ngoãn rồi. Cậu ta như muốn làm hết mọi chuyện mà dì Diệp muốn ngay, học lễ nghi, khổ luyện đàn... Nếu không ai cản lại, cậu ta sẽ một mình luyện tập từ sớm tới khuya, có chảy máu cũng mặc kệ, cha cậu ta bất lực đành phải giấu hết đàn trong nhà đi." "Cha cậu ta tìm bác sĩ tâm lý, sau này cậu ta từ từ bình thường trở lại, nhưng không đụng vào violin nữa. Sau sự kiện đó, cậu ta không phải là người duy nhất không đàn tiếp, Triệu Thi Tình cũng không kéo nữa, nhưng cô ta thường xuyên tới thăm Chúc Tinh Dạ, muốn kéo cậu ta đi diễn xuất thử." "Cha cậu ta nghĩ có chuyện cho cậu ta làm là được rồi, vì thế cũng đồng ý. Cậu ta cứ thế mà ra mắt, từ khi bắt đầu con đường diễn xuất chẳng có gì bất thường hết, nhưng tôi vẫn có cảm giác... Cậu ta vẫn chưa tháo gỡ được khúc mắc mà chỉ giấu nó đi thôi." Lộ Hy không kìm được xoa đầu Chúc Tinh Dạ, Chúc Tinh Dạ bị người khác kể chuyện của mình lúc nhỏ vẫn hơi ngượng ngùng, anh khó chịu quay mặt đi chỗ khác: "Tôi đã không sao rồi." "Cậu không sao cái rắm ấy!" Quản trị viên ngồi xếp bằng,"Lúc đầu tôi cũng nghĩ là không sao, đã lâu thế rồi mà, nhưng vào ngày sinh nhật trước của tôi, cậu ta uống say, 2 chúng tôi loạng choạng về nhà, cậu ta chợt mở tròn mắt rồi nói với tôi — Tôi là tội phạm giết người đấy, cậu có biết không?" "Lúc đó tôi giật mình tỉnh rượu luôn, sau đó tôi bám theo bên cạnh, nghĩ chắc cậu ta không thoát nổi khỏi bóng ma thời thơ ấu rồi, dù tôi cũng không hiểu tại sao cậu ta lại nghĩ mình là hung thủ nữa. Tôi tìm cách lấy hết tài liệu về vụ án năm xưa, Trương Khắc Chu bị bắt nhờ bằng chứng rất thuyết phục, hơn nữa ông ta cũng đã nhận tội, tôi thấy có gì mà không hợp lý đâu, nhưng vẫn nhớ chuyện này." "Tôi nghĩ chuyện này như một quả bom hẹn giờ cho cậu ta vậy, nhưng chẳng có cách gì hết, lúc tỉnh dậy tôi có hỏi thế nào cậu ta cũng nói không sao. Hơn nữa với cái kỹ thuật diễn xuất hiện tại của cậu thì thì sao mà tôi nhìn thấu được. Sau này lúc cậu ta tới tìm tôi nhờ làm trò chơi cho cô, tôi nghĩ đây là cơ hội tới, nếu tôi không nói cậu ta được thì để cô nói vậy, chưa biết chừng sẽ có tác dụng." Quản trị viên nhìn 2 vẻ mặt vui vẻ của họ: "Cuối cùng thật sự có hiệu quả rồi, không uổng công ông đây chịu khổ!" Chúc Tinh Dạ thẹn quá hoá giận: "Cút!" "Lập tức cút ngay đây!" Quản trị viên cười hì hì,"Trước đây tôi đã nghĩ kỹ, tôi đã nhận được một lời mời từ studio trong mơ của mình ở nước ngoài. Tôi nghĩ mình mà đi là chẳng ai trông coi cậu hết, chỉ có thể giở chút thủ đoạn để giải quyết hết mọi chuyện ngay thôi." Lộ Hy chớp mắt: "Nhưng độ khó vụ án này đâu có cao, mấy vụ án trước đây thì..." Quản trị viên thở dài: "Cô không hiểu thấu lòng đàn ông đây, bé Tinh Dạ của chúng ta rất tinh tế, trước đây còn lo mình khiến người ta ngứa mắt nữa kìa. Tôi là một người tốt, nói với cậu ta là trong bất cứ tình huống nào cô sẽ không bỏ mặc cậu ta đâu, chắc chắn sẽ tới vớt cậu ta mà!" Lỗ tai Chúc Tinh Dạ đỏ bừng, nghiến răng đi tới véo anh ta: "Im ngay! Im ngay cho tôi!" Lộ Hy: "... Tôi có một đề nghị." Quản trị viên vất vả thò đầu ra: "Hở?" Lộ Hy: "Sau khi tới studio trong mơ ấy, anh đừng bao giờ đụng vào phần thiết kế kỹ năng nhé." Quản trị viên nổi giận: "Cô đang khinh thường tôi đấy à!" Chúc Tinh Dạ hung hăng vặn cổ tay: "Còn một chuyện nữa, chẳng phải đã bảo là NPC không được làm tổn thương tới Lộ Hy rồi sao." Quản trị viên khí thế nói: "Không làm thế thì sao để cậu tin tôi là người xấu, không ép cậu một chút thì sao cậu chịu đối diện với vấn đề hả! Hơn nữa làm gì có chế độ bảo vệ người chơi mới cả đời chứ! Đây là sỉ nhục với giới trò chơi đấy! Thật không dám giấu, tôi còn có kế hoạch cho một cái kết chết chóc nữa kìa..." Chúc Tinh Dạ bịt miệng anh ta lại: "Im đi, sao hôm nay cậu nói nhiều thế hả." Lộ Hy ngồi xuống cạnh anh ta: "Vì không phải người thật chứ gì." Chúc Tinh Dạ mờ mịt trợn mắt, nhìn quản trị viên đang bị mình che lại. Lộ Hy cười: "Theo suy đoán của tôi thì vị quản trị viên này có chút sợ giao tiếp trong thế giới thực, trước đây lúc dùng giọng thật nói chuyện đều nói lắp cả. Vì thế... hẳn đây là tính cách NPC anh ta tạo ra để tiện cho vụ án phát triển đúng không?" Chúc Tinh Dạ ngẩn người, quản trị viên bị anh bịt miệng mỉm cười tươi rói, sau đó biến thành một dòng chảy dữ liệu biến mất tăm, cùng lúc đó, một thanh niên lúng túng bước ra từ sau lưng họ: "Không tệ đấy." Chúc Tinh Dạ nhìn anh ta một lúc rồi cười: "Cảm ơn nhé." Quản trị viên ngượng ngùng cười: "Không sao, anh em à. Ờ thì, cô Lộ Hy à, có thể ký tên cho tôi không? Tôi cũng là fan của cô đấy, vẫn giữ sách của cô đây, vẫn là tôi hưởng ké Chúc Tử rồi!" Chúc Tinh Dạ lập tức cảnh giác đứng dậy: "Nhưng tôi xem nhiều hơn! Tôi còn đầu tư để chuyển thể tiểu thuyết của cô ấy nữa!" Quản trị viên không cam lòng yếu thế: "Trang, trang web của cô ấy là tôi làm quản trị viên đấy! Tôi chuyển thể tiểu thuyết của cô ấy thành trò chơi còn gì!" "Tôi là diễn viên chính!" "Tôi chặn hết những trang web vi phạm bản quyền tiểu thuyết của cô ấy!" Lộ Hy thở dài, bất đắc dĩ xoa cái trán: "Ôi, sự quyến rũ chết tiệt này của tôi." [HOÀN CHÍNH VĂN] - Cuối cùng thì truyện cũng đã kết thúc rồi, vì mình thích ngày 25 nên cũng cố cho xong trong ngày hôm nay luôn, phiên ngoại sẽ kể về chuyện kết hôn, sinh con của 2 anh chị nên mọi người cứ tin là chưa tới phần ngọt nhất đâu nhé. Dạo này mình cũng bộn bề khá nhiều, chắc sau truyện này sẽ biến mất, mình sẽ cố gắng dịch 4 phiên ngoại còn lại nhanh nhất có thể cho mọi người đọc nha. Cuối cùng, nhắc lại lần thứ n, dịch và edit là 2 cách chuyển ngữ hoàn toàn khác nhau, mình thật sự không thích "được khen" là edit mượt đâu ạ. Cảm ơn mọi người rất nhiều!