Triệu Thi Tình chọn một cây đàn rồi đứng đối diện Diệp Phương Hoa.
Trương Khắc Chu lại đứng dậy, mỉm cười: "Em cắt cho thằng bé một chút, thịt này tươi lắm!"
Lộ Hy phát hiện hình như Chúc Tinh Dạ vô thức bước tới trước một bước như đang muốn ngăn cản mọi chuyện xảy ra.
Bé Tinh Dạ ngẩng đầu nói "Cảm ơn ạ" rồi vươn tay nhận đĩa, trong khoảnh khắc ngón tay cậu ấy chạm vào mép đĩa, ánh đèn mờ đi, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Triệu Thi Tình giật mình, violin trong tay cô ta phát ra một âm tiết sắc bén, một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó là tiếng bộ đồ ăn loảng choảng rơi xuống đất.
Ngay lập tức, trong phòng đã rơi vào sự hỗn loạn, Lộ Hy nghe mọi người kêu hét ỏm tỏi, có người đang gọi "Cô Diệp", có người hỏi "Sao vậy", còn có người đang cao giọng hét lên nữa.
Phùng Nghiêm mò ra cửa, định mở cửa ra để ánh sáng ngoài phòng khách chiếu vào nhưng hình như cả căn nhà đã bị mất ánh sáng hết.
Anh ta hét lớn: "Dì Thái! Dì Thái ơi!"
Từ xa xa có người đáp lại, không lâu sau đèn lại lóe sáng lần nữa.
Lộ Hy quay đầu lại nhìn tới cuối hành lang, dì Thái vội vàng thổi tắt nến rồi chạy tới, áy náy nói: "Rất xin lỗi ạ, trong nhà đột nhiên mất điện, chắc do công suất quá cao rồi. Chuyện này... Á! Bà chủ!"
Trong phòng đã là một mớ hỗn độn, khăn trải bàn rơi trên đất, rượu thịt vung vãi khắp nơi, đâu đâu cũng là mảnh vỡ.
Triệu Thi Tình ném cây đàn violin sang một bên, ngồi ôm 2 chân bên tủ, bộ dạng vẫn chưa tỉnh hồn được. Trương Khắc Chu thì khoa trương hơn, ông ta chui nửa người xuống gầm bàn, ôm đầu sợ tới mức run lẩy bẩy.
Nhưng khiến người ta chú ý nhất là tấm khăn trải bàn rơi trên đất kia, màu trắng của nó đã bị dính đủ loại nước canh trông rất nhếch nhác, nó đang phủ lên hơn nửa người Diệp Phương Hoa. Một bà chủ ung dung cao quý chỉ lộ ra một đôi tay và đầu ra khỏi tấm khăn trải bàn, giờ đã bất động.
"Cô, cô ơi?" Phùng Nghiêm gọi bà ta vài tiếng nhưng chẳng ai đáp lại, anh ta run run chỉ vào khăn trải bàn trên đất,"Có máu chảy ra kìa đúng không?"
Dì Thái hoảng hốt hét lên một tiếng rồi ngã ra đất, dì ta chật vật định bò tới chỗ Diệp Phương Hoa nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên vội nhìn dáo dác khắp phòng: "Cậu chủ đâu rồi? Cậu chủ đâu rồi!"
Phùng Nghiêm nuốt một ngụm nước bọt, giờ ở đây chỉ còn mình anh ta có thể hành động theo lý trí nổi. Anh ta lo lắng đi tới trước, nắm mép khăn trải bàn, hít sâu một hơi rồi vén lên.
Người Diệp Phương Hoa nằm giữa đống cặn bã đồ ăn, chiếc váy sang trọng và trang nhã dính đầy những vết bẩn, dưới người vẫn đang chảy máu — Con dao dùng để cắt thịt cừu kia đang cắm trên bụng bà ta.
"Á —" Trương Khắc Chu trốn dưới bàn nhìn lén bị dọa tới mức đụng đầu vào bàn, bò ra bằng cả 2 tay và 2 chân, mở miệng run rẩy muốn chạy ra ngoài,"Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát..."
"Đúng, đúng thế!" Đầu óc dì Thái trống rỗng, vô thức nghe lời ông ta mà cứng nhắc đi ra ngoài.
Triệu Thi Tình sợ hãi ôm đầu, giọng nói có chút méo mó: "Gọi cấp cứu trước chứ!"
Dì Thái bối rối lao ra ngoài.
Chúc Tinh Dạ tái mặt nhìn Diệp Phương Hoa nằm trên đất, sững sờ ngồi xuống cạnh thi thể bà ta, thấp giọng nói: "Lúc đó bà ấy chết thế này ư? Bộ dạng cuối cùng của bà ấy là thế này sao?"
Có vẻ như quản trị viên cũng hơi đau lòng, anh ta sờ mũi: "Người chết thì làm gì đẹp đẽ được chứ."
Chúc Tinh Dạ như muốn cười, nhưng người khác nhìn vào chỉ thấy anh đang cố gắng nhếch khóe miệng lên: "Vậy chắc bà ấy bực lắm, bà ấy sĩ diện lắm mà."
Lộ Hy không kìm được mà đi tới bên cạnh xoa đầu anh: "Anh có ổn không? Hay là anh về tránh một lúc trước nhé, bọn em..."
Chúc Tinh Dạ nắm lấy tay cô: "Em nói muốn dẫn anh đi tìm sự thật mà? Anh muốn xem tiếp."
Rất nhanh xe cấp cứu và xe cảnh sát đều đã tới, Diệp Phương Hoa được đưa lên xe cấp cứu, còn cảnh sát thì ở lại điều tra.
Lộ Hy nhìn xe cấp cứu đang đi xa dần, quản trị viên lắc đầu: "Khỏi nhìn nữa, giữa đường đã tắt thở rồi."
Lộ Hy thu ánh mắt lại: "Báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết đâu?"
Quản trị viên vỗ tay một tiếng, cảnh sát qua lại trong hiện trường lập tức biến mất, cảnh tượng chuyển tới lúc Phùng Nghiêm mở khăn trải bàn ra.
"Hung khí là con dao để cắt thịt cừu kia. Thực chất vết thương ở bụng không trí mạng, nguyên nhân tử vọng thật sự là do mất quá nhiều máu. Cảnh sát suy đoán sau khi bị đâm bà ấy không có khả năng hoạt động gì, nhưng vì tư thế của bà ấy đang nằm ghé vào lưỡi dao nên mới gây ra tổn thương thứ 2 ở vùng bụng, khiến diện tích vết thương bị mở rộng..."
Lộ Hy gật đầu: "Đáng lẽ bà ấy đang ở đối diện tủ để đồ, lúc bị đâm dao vào bụng ngã xuống hẳn phải dùng lưng chạm đất chứ, sao bà ấy lại không màng tới vết thương mà xoay người lại?"
Lộ Hy chợt nhớ ra gần chỗ đầu bà ta ngã xuống chính là cái tủ mà Hằng Hằng đã trốn ban ngày, trên cánh cửa nửa dưới có dính một ít vết thức ăn bẩn. Lộ Hy nhìn thoáng qua tay Diệp Phương Hoa, trên ngón tay bà ta cũng dính vết bẩn tương tự.
Quản trị viên cười: "Cô phát hiện rồi à?"
Lộ Hy nghiêm mặt kéo cửa tủ ra, bé Tinh Dạ đã hôn mê đang cuộn tròn người nấp bên trong, trên người vẫn còn dính máu và vết bẩn.
Cô thở hổn hển.
Quản trị viên: "Cậu ấy đã hôn mê rồi, bị vật cứng đập vào gáy, không sao hết, sau này cũng chẳng bị di chứng gì. Cảnh sát suy đoán là lúc khăn trải bàn bị kéo đã có bát đĩa gì đó đập vào gáy khiến cậu ta bất tỉnh."
Lộ Hy thì thầm: "Vậy sao cậu ấy lại ở trong tủ chứ."
Nếu bị đĩa đập vào ngất xỉu thì đáng lẽ phải gục tại chỗ. Lộ Hy nhìn hành động kỳ quái của Diệp Phương Hoa, chợt nảy ra một suy đoán.
"Có khi nào là lúc đèn tắt, bà Diệp bị tấn công, Chúc Tinh Dạ muốn đi tới cạnh mẹ mình và khăn trải bàn hất đĩa bay ra là 3 chuyện xảy ra cùng lúc không?"
Vẻ mặt Chúc Tinh Dạ có chút thay đổi. Quản trị viên hứng thú hỏi: "Hả? Sao lại nói thế?"
Lộ Hy ngồi xuống cạnh họ: "Có thể là đèn tắt đột ngột nên Chúc Tinh Dạ muốn bảo vệ mẹ, hoặc cũng có thể là muốn mẹ bảo vệ mình nên cậu ấy chạy tới cạnh Diệp Phương Hoa. Sau đó bà Diệp trúng chiêu mà Chúc Tinh Dạ cũng bị đĩa do khăn trải bàn hất ra làm ngất xỉu..."
"Sau khi liên hệ với tư thế nằm sấp bất thường của bà Diệp và Chúc Tinh Dạ bất tỉnh đã được dời tới trong tủ. Tôi chỉ có thể đoán là có thể bà Diệp cũng không biết mục đích của hung thủ, bà ấy không biết đối phương muốn giết mình hay là Chúc Tinh Dạ nên dùng hết chút sức cuối cùng để nhét Chúc Tinh Dạ vào tủ."
Quản trị viên có vẻ không mấy đồng ý: "Hừm... Một người bị đâm vào bụng mà còn sức tới vậy hay sao?"
Lộ Hy nhìn bé Tinh Dạ đang cuộn mình trong giá sách: "Lúc đó cân nặng của cậu ấy là bao nhiêu?"
Chúc Tinh Dạ có hơi do dự: "Chẳng khoảng hơn 40kg? Chưa tới 50 đâu."
Lộ Hy gật đầu: "Nếu trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể, tất nhiên, bà ấy phải chịu đau đớn rất nhiều."
Quản trị viên: "Có bằng chứng gì để chứng minh bà ấy làm thế không?"
Chúc Tinh Dạ hơi do dự: "Chuyện khi đó... Tôi không nhớ rõ nữa."
Quản trị viên giang tay ra: "Lúc đó cậu hôn mê rồi thì sao mà nhớ được."
Lộ Hy chỉ vào vết bẩn dính ngoài tủ: "Đây này, vết bẩn giống với vết trên ngón tay của bà Diệp, nếu cảnh sát có điều tra qua thì ở đây hẳn sẽ có dấu vân tay chứng minh sau khi tay bà ấy dính vết bẩn đã từng chạm qua ngăn tủ này."
Quản trị viên cười hì hì: "Đúng thế, cảnh sát đúng là tra ra rồi, nhưng tôi thấy kể với cô hết thì hơi chán nên mới không nói."
Lộ Hy tỏ thái độ: "Ngài quản trị viên à, tôi nghĩ chắc anh còn giấu không ít chuyện đâu nhỉ."
Quản trị viên không hề đáp lại, chỉ cười rồi chuyển chủ đề: "Đã phát hiện ra bằng chứng mới, hay là trở về lúc trước khi đèn tắt nhé? Chỉ cần có thể bổ sung đoạn trống trong bóng tối này thì có thể giải đáp bí ẩn rồi."
Lộ Hy nheo mắt lại, từ từ lắc đầu: "Đợi tí, tôi phải quan sát chỗ đây cho kỹ đã."
Quản trị viên cười chế nhạo: "Phải tôi ảo tưởng không mà sao lần này thám tử Lộ Hy có tâm quá vậy ta?"
Lộ Hy thẳng thừng nguýt anh ta một cái: "Tất nhiên rồi!"
Quản trị viên sờ cằm: "Ồ, dù sao cũng là việc chung thân —"
"Khụ khụ!" Lộ Hy chợt ho vài tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm đồ ăn trên mặt đất,"Hỏi một câu nhé, mọi thứ trong trò chơi này đều có thể đụng vào, vậy thì món ăn trên đất cũng có thể tái chế được đúng không, ví dụ như dùng nó để bịt miệng anh lại?"
Quản trị viên mím môi: "Không cần, tôi tự im."
Chúc Tinh Dạ đứng cạnh Diệp Phương Hoa, Lộ Hy cảm thấy không nên để anh một mình như thế, vì vậy cũng lôi kéo anh đi kiểm tra hiện trường.
Quản trị viên nhìn hành động của cô rồi cười: "Tôi cung cấp một thông tin nhé, trên con dao hung khí không hề có dấu vân tay nào hết."
Lộ Hy vô thức nhìn vào tay trái đang bị quấn băng của Chúc Tinh Dạ, không nói gì mà xoay người đi, Chúc Tinh Dạ cũng nhìn theo bàn tay nhỏ bị quấn băng của bản thân.
Lộ Hy im lặng đi một vòng quanh phòng, càng nhìn càng nhíu mày.
Quản trị viên vẫn đang thảnh thơi: "Sao thế, thám tử Lộ Hy, thấy vụ án này quá khó à?"
"Ngược lại thì đúng hơn." Lộ Hy ngẩng đầu,"Tôi nghĩ là tôi đã tìm được hung thủ rồi, giờ vì quá đơn giản nên đang nghi ngờ không biết bản thân có bị mắc bẫy gì không đây."
"Uầy, tôi đâu có hay đào hố chờ cô nhảy đâu chứ." Quản trị viên thề thốt,"Tất cả chi tiết của vụ án này đã được tôi mô phỏng lại hết rồi."
Lộ Hy nhìn anh ta: "Thật sao? Nhưng nói thật thì vụ án này không phức tạp chút nào, tất nhiên, đa số án trong thế giới thực cũng không phức tạp. Nhưng tôi thấy hơi kỳ lạ, nếu vụ án này chỉ có thế, cảnh sát không thể điều tra ra sự thật thì sao anh lại muốn tôi tới điều tra lại lần nữa hả?"
"Là vì sự thật họ đưa cho anh không phải là sự thật anh muốn thấy, đúng không?"
Quản trị viên thu lại nụ cười, anh ta lạnh lùng nhìn Chúc Tinh Dạ: "Ừm, vì tôi thấy vẫn còn khả năng khác nữa."
———————————
Lộ Hy: Ez game, vô địch là phải sống trong tịch mịch mà.