Nhóm Lộ Hy vừa bước vào Sở nghiên cứu đã thấy Tiểu Hoàng vui vẻ vẫy tay: "Thượng tá, đã xác định được chất kết dính rồi, sticker cuối cùng đáng lẽ là nằm trên ống tiêm."
Lộ Hy gật đầu, bí ẩn về số lượng sticker đã được giải đáp rồi.
Từ đó có thể suy ra quy trình sau khi Chúc Dương Bảo bước vào phòng Lưu Hiển, đầu tiên là cậu ta lấy sticker trên sào treo rèm xuống, sau đó thì Lưu Hiển bị giết, trên ống tiêm giết gã có dán sticker, Chúc Dương Bảo như chó con bị bánh bao thịt dụ dỗ, vô tư cầm lấy hung khí.
Mà theo những bằng chứng trước mắt, kẻ đã giết chết Lưu Hiển có vẻ như là Thái Ti.
Lộ Hy sờ cằm, dò hỏi Molly: "Chúng tôi phát hiện ra một chuyện nên muốn hỏi chuyên gia có liên quan tí."
Cô nhìn Tiểu Hắc một chút, hình như Tiểu Hắc không hiểu ý cô lắm nhưng vẫn không dám tùy tiện nói gì.
Molly hơi sửng sốt: "Tôi giúp gì được cho các cô?"
Lộ Hy ngồi xuống: "Chúng tôi vừa gặp Thái Ti xong, lúc hắn đứng trước cửa phòng, tôi để ý có một chuyện khá khác lạ, mật mã phòng của hắn là 3 số. Để phòng ngừa, tôi và Tiểu Hắc có thử lại sau khi hắn đi khỏi, đúng thật là 3 số."
"Tôi muốn biết hắn đã làm thế nào để được như thế, có cần chỉnh sửa chương trình gì không?"
Lộ Hy chỉ nói một nửa sự thật, mật mã 3 số của Thái Ti vẫn chưa được xác nhận, cô chỉ định muốn đánh lừa Molly.
May mà biểu cảm của Tiểu Hắc cũng chẳng phong phú gì mấy, dù không được báo trước nhưng vẫn không bị lộ tẩy.
Molly im lặng một lúc rồi cười bất lực: "Theo lý mà nói, không thể làm việc này mà không chỉnh sửa chương trình được."
Lộ Hy giả vờ như đang rất hứng thú, nghiêng người về phía trước: "Vậy chúng tôi có thể chắc chắn rằng Thái Ti cũng có khả năng chỉnh sửa chương trình không?"
Cô thấy ngoài khả năng bịa chuyện ra thì khả năng diễn kịch của mình càng ngày càng tiến bộ rồi, lần sau nếu có cơ hội phải thử sức ở vai trò đạo diễn mới được.
Dường như Molly hơi bối rối, y nhìn Lộ Hy, khó khăn nói: "Thực ra... Tôi còn có vài việc chưa nói."
Lộ Hy nhíu mày: "Chắc anh không đứng trước mặt tôi mà thừa nhận bản thân đã giết người đâu nhỉ?"
Molly cười khổ: "Tất nhiên là không rồi, nhưng... Chỉ e là tôi cũng không tránh khỏi liên quan tới chuyện này."
"Cô biết đó, nghiên cứu viên nào cũng có chút tâm linh mà, Thái Ti có một con số may mắn có 3 chữ số, hắn muốn đổi mật mã cửa phòng mình thành 3 số, tất nhiên cấp trên sẽ không cho hắn đổi chỉ vì chuyện này, vì thế hắn chỉ có thể... tìm tới chuyên gia thôi."
Lộ Hy nhìn y: "Anh giúp hắn đổi à? Vậy chẳng phải là anh cũng biết mật mã phòng hắn sao?"
Molly xua tay: "Lúc đó hắn không có nói mật mã cho tôi biết, tôi chỉ làm cho hắn một chương trình, hắn chỉ cần cài đặt vào máy tính của mình, gõ vài câu code đơn giản rồi đổi thành mật mã mình muốn là được."
Tiểu Hắc mắng: "Phải gõ code mà bảo là đơn giản á hả?"
Molly trợn mắt: "Làm ơn đi, tôi đã viết hết cho hắn rồi, hắn chỉ cần cài đặt rồi chép code lại thôi mà, việc này có gì mà khó?"
Tiểu Hoàng: "Thật không dám giấu, tôi còn chẳng biết phải gõ code vào chỗ nào."
Molly nhìn anh ta đầy vẻ thương hại.
Lộ Hy chống cằm: "Nhưng chuyện này có liên quan gì tới vụ án đâu?"
Molly cúi đầu, có vẻ như không dám nhìn thẳng vào mắt cô, ấp úng nói: "Nguyên lý làm việc của mật mã, đại khái là tương tự thế..."
Lộ Hy: "Nói lớn tí, nói đơn giản hơn đi, làm sao cho đến cả Tiểu Hoàng còn hiểu ấy."
Molly thở dài: "Thì cái phần mềm tấn công chương trình kia là cải tạo từ phần mềm nhỏ mà tôi viết cho hắn để đổi mật mã đấy, thậm chí phần lõi cũng là do tôi viết hết. Nguyên tắc của đoạn code tôi viết là ghi đè lên mật mã được thiết lập ban đầu, Thái Ti hoàn toàn có thể lợi dụng điều này, chỉnh sửa một chút để thay mật mã của tất cả mọi người thành 1 số, nhờ thế hắn mới có được quyền mở cửa."
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Vậy sao anh không nói thẳng ra?"
Molly bịt mặt lại: "Làm ơn đi, đây đâu phải là chuyện nhỏ chứ, dù tôi có nói cho các cô biết thì chắc chắn các cô cũng sẽ nghĩ tôi với hắn là cùng một giuộc, là tôi đã giúp hắn viết chương trình mà. Giờ tổng bộ vẫn chưa cử chuyên gia tới, phàm là ai hơi hiểu về code đều sẽ biết ngay là tôi làm khi nhìn mã lõi của phần mềm đó."
"Code không giống như trong tưởng tượng của mấy người đâu, có rất nhiều chỗ có thể để lại chú thích của mình, ví dụ như có kẻ sẽ thầm mắng sếp trong code chẳng hạn..."
Lộ Hy trợn mắt: "Vậy anh viết gì trong code rồi? Chắc không tới nỗi là ký hẳn tên đấy chứ?"
Molly chột dạ chớp mắt: "Tôi có thói quen viết một câu — Một đóa nhài xinh tươi*."
(*) Trong tiếng Trung Molly là Mạt Lỵ, mà chữ này có nghĩa là hoa nhài ^^
Tất cả rơi vào 3 phút im lặng.
Lộ Hy lạnh mặt vỗ tay: "Bài hát... hay đấy. *"
(*) Một Đóa Nhài Xinh Tươi cũng là tên album của ca sĩ Tống Tổ Anh.
Molly tìm một cái ghế rồi ngồi xuống: "Lúc nãy tôi chủ động tới giúp bọn cô thực chất là vì thế đấy, tăng độ thiện cảm với bọn cô, mong rằng bọn cô có thể nhận ra tôi là người tốt, lỡ như bị phát hiện đoạn code đó là do tôi viết thì bọn cô cũng có thể giúp tôi giải thích một chút."
Lộ Hy cười: "Nếu lỡ chúng tôi không nhận ra thì anh cứ giả vờ như không có gì, bản thân cũng không bị liên lụy, đúng không?"
Molly nhìn cô với vẻ đáng thương: "Giờ tôi đã nói thật hết rồi, Thượng tá à, tôi chỉ làm một phần mã lõi trong phần mềm đó thôi, nhưng tôi không biết là Thái Ti sẽ dùng nó làm ra chuyện này mà!"
Lộ Hy hỏi: "Hắn tới nhờ anh làm thứ này khi nào vậy?"
Molly nhớ lại: "Tôi không nhớ cụ thể ngày tháng, tôi tới Sở nghiên cứu sớm hơn Thái Ti. Hắn tới được một thời gian thì tới tìm tôi, tôi bèn giúp hắn."
Tiểu Hoàng tò mò hỏi: "Hắn cho anh bao nhiêu vậy?"
Molly liếc xéo anh ta: "Liên quan gì tới anh?"
Tiểu Hắc nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Anh dính líu với quy định sửa đổi mật mã của Sở nghiên cứu, nghiên cứu viên Molly, mời anh thành thật hợp tác điều tra."
Lộ Hy cười: "Anh cũng được việc đấy nhỉ."
Molly xì một hơi: "... Hắn bảo mình có thể kiếm được một bộ sườn xám bằng lụa còn nguyên vẹn."
Khung cảnh lại rơi vào im lặng lần nữa.
Molly không còn gì để mất nữa: "Mấy người đừng xem thường thứ đó nhé! Thời tận thế này dù có tài nguyên thì họ cũng chỉ ưu tiên chế tạo trang bị tác chiến thôi! Những loại quần áo xinh đẹp không có sức phòng ngự này chỉ có thể tìm được trong đống tàn tích thôi, có thể tìm được một bộ hoàn hảo khó biết mấy!"
Nét mặt Lộ Hy vi diệu: "Hắn đưa váy cho anh chưa?"
Molly khẽ gật đầu, Tiểu Hoàng gãi đầu: "Có thấy anh mặc đâu nhỉ."
Lộ Hy cười lắc đầu: "Quá bắt mắt mà, mà chắc anh ta cũng không nỡ lấy ra mặc đâu."
Molly đau đớn: "Không, là tôi không mặc được, váy đẹp lắm nhưng không vừa số đo của tôi."
Lộ Hy: "..."
Tiểu Hắc là người đầu tiên tỉnh táo lại, anh ta nhíu mày: "Thái Ti tới từ 2 – 3 năm trước rồi, chẳng lẽ hắn mưu tính vụ án này lâu tới vậy ư?"
Lộ Hy chống cằm: "Nếu như vì Chúc Tinh Dạ thì có thể thật, nhưng với Lưu Hiển thì không nhiều khả năng đâu."
Tiểu Hoàng lẩm bẩm: "Không đúng."
Molly tức giận nhảy cẫng lên: "Ê, không đúng chuyện gì! Tôi nói hết mọi chuyện rồi mà!"
Tiểu Hoàng: "Tôi có nói anh không đúng chỗ nào đâu, chỉ là tôi nghe mật mã của Thái Ti nên thử nhưng vẫn không thể mở được cái thùng này ra, tôi đã thử gần một nửa rồi... Thượng tá à, thực sự không thể phá bằng vũ lực à?"
Lộ Hy ghé tới, mật mã khóa đã chuyển thành "0666", nhưng ổ khóa không hề có ý định mở ra.
Cô nhìn chằm chằm vào ổ khóa: "Anh nghĩ đây là thùng của Thái Ti à? Mật mã của hắn là 666 mà."
Tiểu Hoàng gãi đầu: "Nhưng khóa kiểu này sao đổi thành 3 số được chứ?"
Lộ Hy nhìn thử ổ khóa, đó là loại khóa có trục số xoay rất phổ biến, có 4 ô đại diện cho mật mã 4 số.
Lộ Hy đột nhiên hiểu ra,"A" một tiếng.
Tiểu Hoàng lập tức căng thẳng: "Sao vậy Thượng tá?"
"À không có gì, tôi chỉ chợt hiểu ra điều mà mình thấy lạ thôi." Lộ Hy nhìn cái thùng,"Vừa rồi chúng tôi gặp Thái Ti, hắn ôm trong tay một đống thiết bị. Trước đó lục xem video quay ngày 25, chúng tôi cũng thấy Thái Ti ra ngoài vài lần."
"Lần đầu tiên Lưu Hiển vào Sở nghiên cứu, hắn xách một cái thùng ra ngoài. Hắn xách cái thùng vào phòng Lưu Hiển, hôm sau, chúng tôi thấy hắn ra ngoài mấy lần trong video giám sát nhưng hắn không hề xách cái thùng nào, dù là rất nhiều đồ nhưng hắn vẫn ôm đồ như hôm nay vậy."
Tiểu Hoàng sáng mắt: "Thế thì đây có thể là thùng của Thái Ti thật đấy! Hắn mang cái thùng vào phòng Lưu Hiển, trong lúc sơ ý đã bị đổi với nhau! Rất có thể trong này là bằng chứng quan trọng đấy, lần này Thái Ti đã có động cơ giết Lưu Hiển rồi!"
Tiểu Hắc cau mày: "Không đâu, nếu thế thì Thái Ti cứ tới tìm Lưu Hiển đổi lại chẳng phải là được rồi sao? Dù sao Thái Ti cũng chẳng biết mật mã của gã, sao mở được thùng của gã chứ."
Lộ Hy chống cằm: "Theo tình hình thì hắn không thể nào đổi lại được đâu."
Tiểu Hắc hơi sửng sốt.
Lộ Hy nhìn cái thùng chằm chằm: "Dù bây giờ có nghĩ thế nào thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi, phải xem xem bên trong là gì mới kết luận được."
Cô thử lần mò các ô số, móc ô số đầu tiên ra trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tiểu Hoàng ngớ người ra: "Vỡ rồi à?"
Lộ Hy lắp lại: "Không hỏng đâu."
Con số ban đầu đang là 666, lúc Lộ Hy lắp số đầu tiên lại, họ nghe rõ ràng là tách một tiếng, khóa mở ra rồi.
Tất cả mọi người đều nín thở mở thùng ra, bên trong là một lô vắc xin nằm ngay ngắn.
Lộ Hy kiểm tra một chút: "20 lô, số hiệu từ ST-18-4992 đến ST-18-5012. là vắc xin do Chúc Tinh Dạ chế tạo, gọi người tới kiểm tra thử xem đây là vắc xin hay virus đi."
Tiểu Hoàng gật đầu, lập tức ôm cái thùng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quay đầu lại dặn: "Mấy người chờ tôi về rồi hãy bàn tiếp đấy nhé! Tôi sẽ về ngay thôi!"
Lộ Hy bật cười, liếc nhìn Molly vẫn im lặng từ nãy tới giờ: "Anh sao vậy, mọi chuyện vượt ngoài dự đoán của anh à?"
Molly ngẩng đầu lên: "Tôi đang thầm than thở cho người đồng nghiệp ngốc nghếch đáng thương của mình."
Tiểu Hoàng chạy về nhanh như gió: "Đã có kết quả rồi, xác định là vắc xin."
Lộ Hy kinh ngạc nhíu mày: "Nhanh vậy?"
Tiểu Hoàng hít một hơi thật sâu: "Chứ sao, tôi là người chạy nước rút nhanh nhất Sở nghiên cứu đấy!"
Tiểu Hắc nghiêm mặt: "Tôi nghĩ là Thượng tá đang nói kết quả kiểm tra sao có nhanh vậy."
"À." Tiểu Hoàng gãi đầu,"Họ bảo chỉ cần lấy máy quét là có thể kiểm tra xem vắc xin đạt tiêu chuẩn chưa, vì thế nên rất nhanh."
Lộ Hy gõ ngón tay lên mặt bàn, hiện tại, dù là chuyện vắc xin hay là chuyện Lưu Hiển, tất cả đều hướng tới Thái Ti, đây là sự thật sao?