Trừ Triệu Nguyên ra, nhóm 5 người Lộ Hy quay lại thư viện để tìm kiếm bằng chứng.
Lần này có nhiều người, mọi người chia nhau làm việc nên chẳng mấy chốc đã tìm được rất nhiều thứ. Xem ra tên áo đen này không tin là cô ta tự sát, cũng đúng, dù sao hắn cũng bắt họ tìm hung thủ cơ mà.
Họ tìm được một nửa tờ đơn tố cáo, trên đó viết ngày 23 tháng 8 vào 1 năm trước, có một nữ sinh năm 3 ở đại học X tự tử, trên chữ "tự tử" bị vạch ra một dấu "X" đỏ chói. Chúc Tinh Dạ kéo tay cô xuống, giọng điệu cứng nhắc nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng: "Đừng dụi! Càng dụi càng xót đấy!"
Xem ra tên áo đen này không tin là cô ta tự sát, cũng đúng, dù sao hắn cũng bắt họ tìm hung thủ cơ mà.
Đạt mập nhìn tờ giấy rồi nói thầm: "Tiểu Đình... Là ai vậy? Chúng ta có quen người này không?"Chúc Tinh Dạ để ý tới nét mặt của cô hơi bất ổn bèn nhíu mày nâng cằm cô lên: "Bị sao vậy?"
Chúc Tinh Dạ thở dài: "Cậu không thấy chữ "Tiểu Đình (tên đặt lại)" à, chắc chắn là tên giả rồi."
Lộ Hy hơi nghiêng đầu, đối phương chỉ cắt ra một phần nhỏ đơn tố cáo, những thông tin quan trọng như nguyên nhân tự sát phía sau đều không chừa lại, biết đâu chừng sự thật mà lúc đó cảnh sát tra ra cũng chẳng phải sự thật nên hắn bèn cắt hết luôn?
Đạt mập gãi đầu: "Theo thông tin thì là... cuối tháng 8 năm ngoái, khi ấy tôi vừa vào trường, hẳn là đang trong kỳ huấn luyện quân sự, không có thời gian chơi điện thoại nên chưa nghe qua chuyện này bao giờ."Thầy Giang quay mặt đi, Đạt mập làm ra vẻ buồn nôn hơi lố: "Xin lỗi, nhưng tôi hơi..."
Chúc Tinh Dạ cũng lắc đầu, anh mím môi: "Tôi không thích nói chuyện phiếm với người khác, cũng không có sở thích để ý tới chuyện của ai đó. Tôi chỉ biết hình như trong trường đã xảy ra chuyện gì đó, hình như là có người tự sát, lúc đó trường còn làm cả chuỗi tọa đàm tâm lý các thứ nhưng tôi không có để ý là ai."
Có vẻ như Đinh Thải Thải và thầy Giang đều không hề có ý định trả lời vấn đề này, Lộ Hy đành phải tự lực cánh sinh: "Có thông tin chi tiết rồi, lên mạng tìm một chút sẽ tìm ra được thôi."
Mắt Đạt mập lóe sáng: "Đúng, đúng thế!"
Anh ta lấy điện thoại ra định tìm, chợt Đinh Thải Thải thốt lên: "Á!"
Cô ta lùi về sau vài bước, mọi người vội chạy tới: "Bị gì vậy?"
Cạnh chân của Đinh Thải Thải có một tấm ảnh rơi xuống, nhưng hình như cô ta không dám nhặt nó lên. Lộ Hy đi tới cầm lên, đó là một bức ảnh đặc tả vết thương rất rõ ràng, có vẻ như bộ phận được chụp là cánh tay, nhưng đã biến dạng tới mức không nhìn ra được gì, xương trắng đâm ra ngoài da, trông như một vết thương cực kỳ nghiêm trọng.
Thầy Giang quay mặt đi, Đạt mập làm ra vẻ buồn nôn hơi lố: "Xin lỗi, nhưng tôi hơi..."Anh ta lấy điện thoại ra định tìm, chợt Đinh Thải Thải thốt lên: "Á!"
Chúc Tinh Dạ nhíu mày: "Đừng nói là Hạ Kiều nhé?"
Lộ Hy chỉ vào cái ga giường màu trắng bên dưới cánh tay: "Ga giường này không giống với trong dinh thự, hẳn là không phải đâu... Hơn nữa vết thương trong tấm ảnh này có cảm giác như trong đơn tố cáo viết vậy, vết thương hình thành do rơi từ trên cao xuống."
Đạt mập gãi đầu: "Vậy, vậy không phải càng đáng sợ hay sao? Nếu tự sát thì hẳn thi thể này phải do cảnh sát nghiệm thi, sau đó đưa tới nhà tang lễ để giao lại cho người nhà chứ... Rốt cuộc tên áo đen này đã chụp bức ảnh từ khi nào vậy?"
Lộ Hy liếc nhìn Đinh Thải Thải: "Ai biết được, là người nhà cô ta thì sao."
Đinh Thải Thải cúi đầu không nói gì.
Thầy Giang lại như muốn nói rồi thôi, gã nhìn thoáng qua Đinh Thải Thải, cuối cùng vẫn không nói gì. Lộ Hy nhắm mắt lại vẫn thấy một mảng đỏ bừng, chỉ có thể giả vờ như trong mắt có gì đó: "Không sao, không sao, tự nhiên mắt hơi đau thôi..."
Lộ Hy thầm thở dài, biết rõ 2 người này có manh mối trong tay nhưng lại không chịu nói ra, đúng là khiến người ta đau đầu mà.
Lộ Hy đang mệt mỏi, bỗng liếc thấy bên dưới phía trái tầm mắt có dấu chấm than bắt đầu lấp lóe. Thực ra cô đã sớm biết chắc chắn có người vừa nói dối, giờ cũng chỉ là xác nhận lại thôi. Lộ Hy đợi xem nó nháy bao nhiêu lần để miễn cưỡng xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người nói dối, nhưng dấu chấm than càng lúc nháy càng nhanh, không hề có ý định dừng lại khiến Lộ Hy ngớ ra.
Giọng nói máy móc của người quản lý vang lên rất đúng lúc: "Cảnh báo, sự cố bất thường, thông số của kỹ năng gặp lỗi, đang tiến hành bảo trì khẩn cấp, xin thám tử hãy an tâm."
Sắc mặt của Lộ Hy hơi cổ quái, cô hơi khó chịu nheo mắt lại, nhỏ giọng thương lượng với người quản lý: "À thì, không nói chuyện khác, có thể đóng cái hiệu ứng này trước được không, sáng quá đau mắt vãi."
Quản trị viên không trả lời, hình như là đi sửa bug thật rồi.
Chúc Tinh Dạ để ý tới nét mặt của cô hơi bất ổn bèn nhíu mày nâng cằm cô lên: "Bị sao vậy?"
Lộ Hy nhắm mắt lại vẫn thấy một mảng đỏ bừng, chỉ có thể giả vờ như trong mắt có gì đó: "Không sao, không sao, tự nhiên mắt hơi đau thôi..."
Chúc Tinh Dạ kéo tay cô xuống, giọng điệu cứng nhắc nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng: "Đừng dụi! Càng dụi càng xót đấy!"
Chúc Tinh Dạ hơi do dự một chút, vẫn nghiêm túc thổi giúp cô.
Lộ Hy chỉ cảm thấy mặt mình hơi ngưa ngứa, may mà cuối cùng quản trị viên cũng quay lại.
Quản trị viên: "Đã sửa chữa xong lỗi thông số. Thông số của kỹ năng [Phẩm cách của thám tử lừng danh] đã được sửa chữa, vì không thể tính toán chính xác số lần nói dối của kẻ tình nghi nên cả trò chơi đã bị thay đổi, nếu cùng 1 nghi can nói dối sẽ không nhắc lại lần nữa, mong thám tử chú ý."
Lộ Hy: "... Mi không thấy ta càng ngày càng bị lỗ hả?"
Quản trị viên giả chết không lên tiếng, Chúc Tinh Dạ lại hơi nghi ngờ: "Sao vậy? Còn đau nữa không?"
Ánh sáng đỏ trước mắt cuối cùng cũng tắt, Lộ Hy vừa mở mắt đã thấy Chúc Tinh Dạ ngay trước mặt, bị dọa suýt chút bị nấc cụt: "Mắt thì không sao rồi, giờ trái tim của tôi lại hơi..."
Chúc Tinh Dạ nhíu lông mày: "Gì cơ?"
Lộ Hy vội lùi lại 1 bước: "Tôi ổn rồi, không sao hết, khụ, tiếp tục, tiếp tục nào."Cởi quần.
Mọi người tìm khắp cả thư viện, cơ bản đã tìm được đủ bằng chứng mà kẻ áo đen để lại ở đây, Lộ Hy mím môi nhìn bức ảnh trong tay.
Thầy Giang nhìn bức ảnh đặc tả vết thương đầy máu thịt trong tay cô, cảm thấy người mình hơi khó chịu nên khẽ hắng giọng nói: "Đi thôi, có thứ đó là được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Đinh Thải Thải tái mặt nói: "Em ăn không vô."Lộ Hy thầm thở dài, biết rõ 2 người này có manh mối trong tay nhưng lại không chịu nói ra, đúng là khiến người ta đau đầu mà.
Lộ Hy khuyên cô ta: "Có thực mới vực được đạo mà."Đinh Thải Thải tái mặt nói: "Em ăn không vô."
Đạt mập rất tán thành: "Đúng rồi, cô có biết sắt được luyện thành thế nào không? Nhờ ăn cơm* đấy."Lộ Hy khuyên cô ta: "Có thực mới vực được đạo mà."
Lộ Hy liếc nhìn anh ta, hơi buồn cười nhưng không đúng thời điểm lắm. (*) Đang nói tới câu "Người là sắt, cơm là thép", ý chỉ con người nhất định phải ăn cơm. Lộ Hy hơi nghiêng đầu, đối phương chỉ cắt ra một phần nhỏ đơn tố cáo, những thông tin quan trọng như nguyên nhân tự sát phía sau đều không chừa lại, biết đâu chừng sự thật mà lúc đó cảnh sát tra ra cũng chẳng phải sự thật nên hắn bèn cắt hết luôn?
Lộ Hy liếc nhìn anh ta, hơi buồn cười nhưng không đúng thời điểm lắm.
Mọi người đi tới bàn ăn, Triệu Nguyên đã ở đó chờ sẵn, anh ta vắt chân lên ghế, nhìn Chúc Tinh Dạ chằm chằm.
Đạt mập còn cười hì hì chào hỏi anh ta: "Anh Triệu, anh có tìm được gì không?"
Triệu Nguyên cười: "Tất nhiên là có rồi, tìm được không ít đâu, các người thì sao?"
Thầy Giang nhìn mọi người: "Nếu đã thế thì chi bằng chúng ta cứ trao đổi bằng chứng với nhau trước đi."Triệu Nguyên nhìn Chúc Tinh Dạ rồi cười lạnh: "Ý của tôi là, đã xem hết bằng chứng của các người rồi thì cũng nên xem bằng chứng của tôi đi. Bằng chứng của tôi còn thú vị hơn của các người nữa, tôi đã biết hung thủ là ai rồi."
Lộ Hy bày bức ảnh ra bàn, Triệu Nguyên hít một hơi lạnh: "Hic, đây, đây là..."
Lộ Hy không để ý tới anh ta, cố gắng ghép những bức ảnh theo vị trí bộ phận cơ thể lại: "Để tôi xem nào, những bức ảnh chúng tôi tìm được chia thành 2 loại, 1 là những bức đặc tả vết thương. Lúc đầu tôi chỉ cho rằng hắn chụp như thế là vì đã phân xác ra, sau đó mới phát hiện hắn chỉ chụp đặc tả miệng vết thương, hình như đang mong chúng ta có thể tìm thấy dấu vết để lại thông qua những thứ này."
"Tiếc là tôi không phải pháp y, không thể nhìn ra đây có phải là tự sát thông qua những vết thương này không."
Triệu Nguyên không có can đảm nhìn thẳng vào những bức ảnh này, trong ánh mắt hơi có chút kính nể: "Giờ tôi đã tin cô thật sự là thám tử rồi."
Lộ Hy phân tích tiếp: "Còn 1 loại ảnh khác nữa, có vẻ như là thu thập từ báo, ảnh hiện trường vụ án. Đa số những ảnh này đều là trắng đen, xa gần không giống nhau, nhưng vẫn có thể thấy khung cảnh đằng sau, có phải là trường đại học của các người không?"
Những vị sinh viên Đại học X đều khẽ gật đầu.
Lộ Hy tiếp tục phân tích: "Nạn nhân phải chịu một cú va chạm khá lớn, xem ra rơi từ tầng lầu không thấp đâu. Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mang giày cao gót, từ ảnh có thể thấy chỉ còn 1 chiếc giày, chiếc còn lại có lẽ đã bị rơi trong lúc đó. Đồ trang sức vẫn còn nguyên, quần áo nguyên vẹn, nhưng mà..."
Lộ Hy ngẩng đầu: "Nhưng cái váy jeans của cô ta lại bị mặc ngược."
Đinh Thải Thải đánh rơi tách trà, nhìn thẳng vào cô: "Cô nói cái gì?"
Lộ Hy đẩy bức ảnh tới.
Đinh Thải Thải siết chặt bức ảnh, cả bàn tay run lên: "Đúng vậy thật... Sao khi ấy chẳng ai phát hiện ra..."
Lộ Hy gõ ngón tay lên bàn một cái: "Cô Đinh, tôi nghĩ hẳn cô có quan hệ khá mật thiết với chuyện này, xem ra ở đây cũng có nhiều người biết rõ chuyện này, giờ chúng ta đã hợp sức với nhau để khôi phục sự thật rồi, tôi mong cô có thể nói những gì mình biết cho tôi nghe."
Đinh Thải Thải hơi do dự, cô ta vừa mở miệng đã bị Triệu Nguyên chặn lại: "Chuyện ngày xưa thì để nói sau đi, giờ chúng ta phải bắt hung thủ đã."
Lộ Hy nhíu mày: "Ý anh là sao?"Lộ Hy vội lùi lại 1 bước: "Tôi ổn rồi, không sao hết, khụ, tiếp tục, tiếp tục nào."
Triệu Nguyên nhìn Chúc Tinh Dạ rồi cười lạnh: "Ý của tôi là, đã xem hết bằng chứng của các người rồi thì cũng nên xem bằng chứng của tôi đi. Bằng chứng của tôi còn thú vị hơn của các người nữa, tôi đã biết hung thủ là ai rồi."
Lộ Hy thầm nghĩ, nhìn ánh mắt của anh là tôi đã biết anh nghĩ ai là hung thủ rồi.
Nét mặt của Chúc Tinh Dạ không hề có chút dao động nào.
Triệu Nguyên mở máy tính của mình ra, ấn mở một đoạn video.
Anh ta cười hơi đắc ý: "Hôm qua tôi đã thấy cậu ta có vấn đề nên bèn xác nhận một chút, tôi đã lén đặt máy quay phim dự phòng dưới giường cậu ta."
Ánh mắt Lộ Hy nhìn anh ta như một tên biến thái.
Triệu Nguyên hơi tức giận: "Tôi biết là chuyện này không phải tốt lành gì, nhưng mấy người xem đi! Nếu tôi không quay lại như thế thì các người đều bị cậu ta lừa hết rồi!"
Vì Triệu Nguyên đặt máy quay phim ở chỗ khuất nên họ chỉ có thể nhìn thấy bắp chân của Chúc Tinh Dạ trong video quay được. Anh đi qua đi lại trong phòng một lát, sau đó ngồi xuống mép giường...
Cởi quần.
Tất cả mọi người đều sững sờ một lát, vi diệu nhìn bắp chân nhẵn nhụi của anh, sắc mặt của Chúc Tinh Dạ cũng cực kỳ khó coi.
Vẻ mặt Lộ Hy phức tạp: "Bằng chứng quan trọng đây ư? Chỉ có nhiêu đây thôi à?"
Ánh mắt Chúc Tinh Dạ không có chút thân thiện nào: "Chứ cô còn muốn xem gì nữa?"
Lộ Hy: "... Khụ."
Triệu Nguyên đen mặt ấn nút phát nhanh: "Mấy người chờ tí đi! Tôi tua không đúng chỗ thôi!"
Ngay sau đó, Chúc Tinh Dạ tắt đèn, không có đèn nên hình ảnh quay được cũng lập tức tối sầm, ánh sáng không tốt khiến màn hình video toàn là nhiễu sáng, chỉ có thể nhìn thấy bóng người đi lại mờ mờ.
Triệu Nguyên hơi bực bội ấn vài lần vào nút tua nhanh, cuối cùng cũng đã tới chỗ anh ta muốn cho mọi người xem, Chúc Tinh Dạ mở cửa phòng ra, trong hành lang lộ ra một chút ánh sáng giúp hình ảnh hơi sáng lên một lúc, anh đi ra khỏi phòng. Đinh Thải Thải siết chặt bức ảnh, cả bàn tay run lên: "Đúng vậy thật... Sao khi ấy chẳng ai phát hiện ra..."
Sau đó mãi tới khi máy quay phim hết phim vụt tắt, anh vẫn chưa quay về.