Lộ Hy ngẩng đầu lên: "Mượn điện thoại dùng chút."
Vợ trưởng thôn không hiểu: "Là sao?"
Lộ Hy: "Gọi điện thoại báo cảnh sát đi, bảo họ tiện thể dẫn theo đội chống ma túy tới, tốt nhất là tiện thể dẫn theo chuyên gia giải phẫu tới luôn."
Vợ trưởng thôn lắp bắp: "Ma ma ma..."
Lộ Hy gật đầu: "Sau khi nung nóng mà tỏa ra mùi hôi chua, rất có thể là thứ kỳ lạ đó, xem ra không phải chuyện nhỏ đâu."
Hầu Bảo Lương lùi lại về sau định lén lui ra ngoài, thợ rèn Vương trầm mặt chặn trước người hắn: "Tụi mày lại muốn hại người nữa ư! Tao cứ nghĩ tụi mày đã hối cải để làm lại rồi chứ! Thế mà mày lại đụng tới thứ này, mày có biết thứ này đã hại bao nhiêu người rồi không!"
Hầu Bảo Lương giả mù sa mưa cười: "Ầy, sao tôi làm thế được chứ, chẳng phải tôi đang sửa đổi đấy sao? Đây đều là ý của Mark, tôi mà biết hắn giấu gì trong thứ này thì sao có cái gan giấu được chứ!"
Vợ trưởng thôn há miệng run rẩy định ra ngoài gọi điện thoại, Lộ Hy đang muốn đi theo thì Hầu Bảo Lương đột nhiên ra sức nhào tới, rút thắt lưng ra ghìm chặt cổ cô!
Vẻ mặt hắn dữ tợn, con mắt đỏ bừng, một tay siết chặt thắt lưng ghì cổ Lộ Hy, tay kia cướp lấy tượng đất trong tay cô: "Đưa tượng đất cho tao! Đưa thứ đó cho tao!"
"Khụ!" Lộ Hy cố nén cơn khó thở, run tay lăn bức tượng đất ra ngoài, thợ rèn Vương lập tức giật lấy bức tượng.
Hầu Bảo Lương sôi máu, ra sức siết cổ Lộ Hy: "Mày muốn chết đúng không? Mày chán sống rồi phải không!"
"Thả chị ấy ra!" Chúc Tinh Dạ suýt chút đã lao tới nhưng bị thợ rèn Vương túm cổ áo kéo lại.
Lộ Hy bị siết tới mức trào nước mắt, chỉ có thể dùng 2 tay ghì thắt lưng lại liều mạng lắc đầu: "Không có, không có! Là ông siết mạnh quá nên tay tôi mới run chứ bộ... Khụ khụ khụ..."
"Cái rắm ấy!" Hầu Bảo Lương đang hoảng, gào thét với thợ rèn Vương,"Đưa đồ cho tao! Tụi mày tránh ra hết đi! Nếu không tao siết chết nó đấy! Có nghe không hả!"
Sắc mặt thợ rèn Vương trầm xuống, xem ra đang do dự, Chúc Tinh Dạ sốt ruột: "Chú đưa cho hắn đi!"
Thợ rèn Vương hỏi: "Tao đưa cho mày thì mày sẽ thả người ư?"
Hầu Bảo Lương chửi đổng: "Đm ít nói nhảm đi! Mày có tư cách gì mà nói điều kiện với tao!"
Lộ Hy khó khăn giơ tay lên: "Ông nới lỏng ra trước đi, kéo nữa là chết đấy, chết rồi thì không có vụ nói điều kiện nữa đâu."
Cuối cùng Hầu Bảo Lương vẫn hơi thả lỏng thắt lưng ra, Lộ Hy hít sâu một hơi, xua tay với Chúc Tinh Dạ: "Không sao rồi, chị vẫn còn có thể... Á!"
Hầu Bảo Lương lại siết chặt thắt lưng: "Mày không được nói!"
Cô Điền run tay: "Mày đừng làm loạn đấy! Bọn tao đã báo cảnh sát rồi! Mày chạy không thoát đâu! Dù mày có trói người ta lại cũng vô dụng mà thôi!"
Vẻ mặt của Hầu Bảo Lương hơi dữ tợn: "Vô dụng? Vô dụng thì tao sẽ cho nó chôn chung với tao! Tao không muốn ngồi tù, tao không muốn vào đó nữa! Mày có biết tao ở trong tù phải chịu đựng những gì không? Mày có biết tao đã trải qua thế nào không! Tao không về, tao tuyệt đối sẽ không về đó! Tránh ra hết cho tao! Để tao đi!"
Lộ Hy khuyên hắn: "Không phải chuyện gì cũng bắt buộc ngồi tù đâu, buôn lậu ma túy sẽ xét theo liều lượng, nói lạc quan tí thì nói không chừng sẽ là tử hình đấy!"
Hầu Bảo Lương gần như sụp đổ: "Tao đã bảo là mày không được mở miệng rồi mà! Con mẹ mày, mày câm miệng lại đi!"
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, trưởng thôn vội chạy vào: "Thám tử ơi, chúng tôi tìm ra nguyên nhân tử vong thật sự rồi! Không phải vì bị đánh vào đầu hay bị dao đâm gì hết! Là do ngạt thở!"
Ông ta vừa bước chân vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức hoảng sợ tới mức ngã xuống đất: "Oa! Sao lại thế này rồi! Các đồng chí bình tĩnh tí đi, có chuyện gì thì nói đàng hoàng, trên đời này không có chuyện gì không giải quyết được hết!"
"Á!" Bác sĩ Tạ cũng bị dọa sợ, cô ta run run chỉ tay vào Hầu Bảo Lương.
Hầu Bảo Lương rống lên với 2 người đang chặn cửa: "Tránh ra! Tránh ra hết cho tao!"
Lộ Hy vội nháy mắt với họ, không biết trưởng thôn có hiểu không mà chỉ đau khổ ngồi trên đất: "Tôi tôi tôi run chân bò dậy không nổi! Ông đừng hối ha, tôi đang cố đây!"
Lộ Hy thực sự muốn giơ 1 ngón cái cho ông ta.
Cô hỏi: "Này, đúng rồi, vừa rồi ông nói Mark chết vì ngạt thở à? Ông xem có ngạt thở giống tôi không?"
Bác sĩ Tạ không ngờ trong tình huống thế này mà cô còn có thể nói chuyện được, lắp bắp đáp: "Ừm, cũng từa tựa thế..."
Lộ Hy cố tình quay đầu lại nhìn Hầu Bảo Lương, bị hắn hung hăng ấn về: "Mày đừng có nhúc nhích!"
Cô vẫn duy trì tư thế đó: "Được rồi, tôi không nhúc nhích nữa, đúng rồi, là ông giết Mark đúng không? Dù sao cũng tới nước này rồi, ông cứ nói thẳng với tôi đi? Tối đó ông cũng ở lò gạch bỏ hoang, sau khi thợ rèn Vương rời khỏi, trước khi cô Điền tới, ông đã giết chết Mark. Nhưng tới lúc cô Điền rời khỏi, ông lại lật thi thể lại... Thật ra tôi thấy hơi lạ, sao ông phải vẽ thêm chuyện thế chứ? Có thể nói về kế hoạch thông minh của ông tí không?"
Hầu Bảo Lương lại sắp nổi giận: "Ai cho mày hỏi tao hả! Ai cho mày hỏi tao! Có phải mày nghĩ tao không dám giết mày không?"
"Nếu ông cầm dao thì chắc tôi sẽ rất sợ đấy, sợ ông cắt phải ngón tay của tôi hay gì đó. Nhưng ông đang cầm thắt lưng, nếu ông siết tôi chết thì bản thân ông cũng hết cách để trốn, tôi không hoảng nổi đâu." Lộ Hy nghiêm túc phân tích rồi nói tiếp,"Tôi nghĩ hành động của ông hẳn là có mục đích, để tôi bổ sung vào câu chuyện một chút cho ông nghe nhé?"
"Thợ rèn Vương dùng tượng đất để ép Mark ra gặp mình là mèo mù vớ phải cá rán, nắm trúng cái mạng của các người. Mark không thể nào để tượng đất cất giấu ma túy rơi vào tay người khác được, vì thế hắn chỉ có thể tới gặp thợ rèn Vương. Nhưng chắc chắn hắn cũng biết thợ rèn Vương ôm ý định giết mình, vì thế... Theo suy đoán của tôi, hắn đã gọi thêm ông, người bạn làm ăn biết hết mọi bí mật của mình đi theo."
Bấy giờ trưởng thôn mới phát hiện ra: "Cái gì? Ma túy! Thứ này không đùa được đâu! Báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi!"
"Vợ ông đi rồi." Thợ rèn Vương cau mày liếc Hầu Bảo Lương,"Nhưng lúc đó tôi chỉ thấy có mình Mark thôi."
Lộ Hy: "Biết đâu là sợ cả hai cùng xuất hiện thì ông sẽ có đề phòng nên Hầu Bảo Lương mới núp trong tối. Nhưng e là chúng không ngờ rằng ông không nói lời nào đã nện cho Mark một chùy rồi. Sau khi ông bỏ đi và để lại tượng đất cạnh Mark, tình tiết hợp lý nhất là Hầu Bảo Lương đi tới xem hô hấp của Mark thế nào rồi nhân tiện lấy tượng đất đi luôn."
"Nhưng lúc này lại có bất ngờ xảy ra, Mark ngã xuống đất vẫn chưa chết, hắn đã tỉnh lại. Có lẽ là vì thấy hắn sắp chết nên ông mới nảy ra ý định xấu xa, cũng có thể là vì hắn trách ông không xuất hiện kịp thời nên ông mới dùng thắt lưng siết hắn tới chết như bây giờ chăng?"
Hầu Bảo Lương không đáp, nhưng hô hấp từ từ nhanh lên.
Lộ Hy chỉ vào thắt lưng trên cổ mình: "Cùng tư thế, cùng thủ đoạn. Nhắc mới nhớ, đa số những kẻ bắt cóc đều rất thành thạo tư thế này đấy, khống chế hành động của đối phương từ phía sau, sau đó thì trói người đã bị ngất hoặc đánh ngất họ rồi mang đi.
"Sau khi siết hắn chết, ông lùi về sau nên Mark sẽ nằm ngửa, cũng chính là tư thế mà cô Điền đã nhìn thấy."
"Cô Điền thấy thợ rèn Vương xuống núi nên mới lên xem xét, thời gian ông gây án hẳn là không dư dả gì, ông không đem tượng đất đi là vì phát hiện có người tới nên mới trốn đi."
Cô Điền chợt hiểu ra: "Hắn không kịp lấy tượng đất đi! Đúng rồi, từ trên núi có thể thấy bóng người bên dưới nhưng không thấy rõ là ai, khi đó tôi cũng phát hiện có người tới nhưng không biết là Chúc Tử! Chắc chắn Hầu Bảo Lương cũng chỉ biết là có người tới chứ không biết là tôi, nếu không hôm sau hắn sẽ không tìm Chúc Tử mà tới tìm tôi!"
"Tôi, tôi nghĩ là không quan trọng nên quên mất không nói. Lúc đó tôi thấy có người tới nên cố tình giả vờ như tôi đã giết người, sau đó thì cầm tượng đất đi, để dao của mình lại. Tôi nghĩ nếu sau đó lục soát nhà tôi, lục ra thứ liên quan thì sẽ bắt tôi được..."
"Đúng thế!" Lộ Hy phấn khích vỗ tay, Hầu Bảo Lương siết chặt thắt lưng, cô lại kêu lên.
"Sau đó thì Chúc Tinh Dạ đi lên, chỉ thấy trên thi thể có con dao, cậu ấy không tin bà lại giết người nên giấu con dao thay bà. Hẳn là Hầu Bảo Lương đã nấp đâu đó, hắn chỉ biết có người tới, sau đó thấy Chúc Tinh Dạ cầm thứ gì đó xuống núi, nhưng thực chất đã bỏ qua sự tồn tại của cô Điền. Lúc này hắn lục lại thi thể Mark lần nữa, phát hiện tượng đất mất rồi nên cứ tưởng Chúc Tinh Dạ đã lấy nó đi."
Nét mặt của cô Điền rất vi diệu: "Lúc, lúc tôi phóng hỏa đã đặt nó lại chỗ cũ vì nghĩ thứ này xúi quẩy quá. Hơn nữa lửa trời giáng thế, Tà Thần giáng lâm, thế lại càng dễ liên tưởng tới tôi."
Lộ Hy khẽ gật đầu: "Nhưng Hầu Bảo Lương không hề trông thấy bà, chắc chắn là hắn nghĩ là Chúc Tinh Dạ đã giở trò quỷ nên mới tới nhà Chúc Tinh Dạ ăn vạ."
"Câu đố đã được giải rồi, dù giờ trên cổ tôi bị siết thắt lưng nhưng tôi cũng thấy khá dễ chịu đấy."
Hầu Bảo Lương trầm giọng nói: "Mày cũng biết hiện tại mình thế nào nữa à?"
Lộ Hy hơi nghiêng đầu, hắn cười nói: "Nếu mày biết ít đi một chút thì nói không chừng tao đã thả mày ra rồi, ai bảo mày phải làm rõ mọi chuyện chứ, con mẹ nó, mày muốn ép tao giết mày đúng không!"
Cô rụt cổ né nước bọt của hắn: "Giờ mọi người đều đã biết hết rồi, ông giết tôi cũng vô ích, đã điều tra ra được sự thật rồi. Này, ông có tò mò không, vợ trưởng thôn đi lâu thế để làm gì vậy?"
Hầu Bảo Lương ngớ người ra, thay đổi nét mặt rồi siết chặt cổ cô: "Tao biết nó đi báo cảnh sát rồi, cảnh sát có đến thì trong tay tao vẫn còn con tin thôi."
Lộ Hy thở dài: "Vị đồng chí này, tôi nghĩ ông đang xem thường lực lượng cảnh sát nước nhà đấy, ông không thấy vừa rồi trên tường có một chấm đỏ à?"
Hầu Bảo Lương hoảng hốt nhìn lên tường: "Có đâu, mẹ mày, đừng hòng gạt tao! Chấm đỏ là cái thá gì?"
Lộ Hy bật cười: "Ông không biết à? Chấm đỏ là tâm để tay bắn tỉa ngắm đấy, đối phó với đám côn đồ hung tợn như ông thì bắn chết cũng chẳng sao đâu. Ủa, chấm đỏ đang trên thái dương ông kìa!"
Hầu Bảo Lương hoảng hốt lắc đầu, Lộ Hy nhân cơ hội đạp mạnh hắn một cái, gót chân còn đè xuống xoay xoay một hồi, lập tức nghe được tiếng hét thảm.
Chúc Tinh Dạ thấy cô như thế đã nhào ra, đấm một cú vào hốc mắt của hắn.
Hầu Bảo Lương hét lên thảm thiết: "Đừng bắn! Đừng bắn mà! Tôi không muốn chết đâu!"
Cô Điền chạy tới giật thắt lưng trên cổ cô ra, xót xa nhìn cái cổ bị siết đỏ của cô, tức tới mức trào nước mắt: "Không sao chứ? Không sao đâu, đừng hoảng, đừng hoảng nhé!"
Chúc Tinh Dạ đánh rất ác, từng cú nện xuống cực mạnh, Lộ Hy bình tĩnh lại vội đưa tay kéo anh: "Không sao rồi, đừng đánh nữa."
Chúc Tinh Dạ dừng tay, nhíu mày cẩn thận vươn tay sờ cổ cô, tức đỏ cả mắt: "Tử hình! Phải phán hắn tử hình!"
Suýt chút Lộ Hy đã bật cười, cô hắng giọng cố gắng nghiêm túc: "Chị nghĩ chắc thế đấy."
Trưởng thôn cầm dây gai tới, trói chặt Hầu Bảo Lương lại.
Lộ Hy nghe tiếng điện tử quen thuộc: "Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ kẻ tình nghi, đang kiểm tra kết quả."
"Đã xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử phá được vụ án này và thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ quay lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
Cô khẽ thở phào.