"Khả năng gì?" Lộ Hy ngoắc ngón tay khiêu khích anh ta,"Nếu anh đã tự tin như thế thì nói ra cho tôi phản bác đi."
"Ai thèm!" Quản trị viên bất cần đút 2 tay vào túi,"Thám tử à, tôi cũng là fan của cô đấy. Nhắc mới nhớ, là tôi đọc tiểu thuyết của cô rồi mới giới thiệu cho Chúc Tinh Dạ đấy, nếu xét tới ngọn nguồn thì tôi mới là người có thâm niên nhé. Trong tiểu thuyết, trước khi đưa ra suy luận sẽ phải rơi vào thế bị động, những lời nói trước đó đều là đá cuội để dẫn đường cho ngọc quý. Tôi đâu có khờ, cô nói suy luận của mình trước đi, tôi sẽ lùi một bước để đánh trả."
Lộ Hy sắp bị đạo lý của anh ta thuyết phục rồi, cô sờ cằm: "Cũng hơi có lý nhỉ."
Cô nhìn thoáng qua Chúc Tinh Dạ, anh đang thất thần nhìn con dao hung khí kia, căn bản không hề nghe họ nói chuyện, vẻ mặt tối sầm lại.
Lộ Hy hơi lo cho anh, muốn giải quyết vụ án này càng sớm càng tốt nên hắng giọng: "Vậy tôi nói trước, nhưng nói trước nhé, cho tôi nói rồi thì anh không còn cơ hội thể hiện nữa đâu."
Quản trị viên khoa trương há to miệng: "Ái chà chà."
Lộ Hy: "Cá nhân tôi nghĩ đây là một vụ mưu sát, hung thủ mong sẽ sắp xếp mọi thứ thành một vụ tai nạn — Lúc mất điện mọi người rơi vào hoảng loạn, kéo khăn trải bàn nên khiến con dao vô tình đâm vào bà Diệp."
Quản trị viên nhìn đèn trên đỉnh đầu: "Mất điện là vì tiêu thụ quá nhiều điện, thoạt nhìn rất giống tai nạn."
"Nhưng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, đây là một tai nạn được sắp đặt sẵn." Lộ Hy dẫn họ đi ra ngoài,"Thủ pháp của vụ án này thật ra cũng chẳng quá cao tay đâu, nghiên cứu kỹ sẽ thấy rất nhiều sơ hở."
"Tôi mới kiểm tra rồi, Trương Khắc Chu chỉ hong khô một cái áo khoác nhưng lại vặn hết công suất của máy sấy để giặt hết đồ, khiến cả phòng sấy như một phòng xông hơi vậy. Vì để xóa sạch hiềm nghi, ông ta sẽ gây ra một sự cố mất điện không liên quan gì tới mình để đẩy mọi thứ cho người khác."
Quản trị viên hơi nghiêng đầu: "Ồ, cô nghĩ hung thủ là Trương Khắc Chu à? Nếu thế thì ông ta chỉ có thể căng thẳng cả bữa tiệc thôi, bất cứ lúc nào cũng phải đợi cúp điện."
"Đúng là ông ta rất căng thẳng." Lộ Hy cười,"Hơn nữa ông ta sẽ biết lúc nào mất điện, hoặc ít ra phải biết được khoảng thời gian đại khái. Mấy người quên rồi à? Sau khi vào ông ta còn dặn dì Thái thời gian nướng bánh nữa mà."
Quản trị viên thích thú vỗ tay: "Ồ, ông ta bảo dì Thái bắt đầu nướng bánh khi Triệu Thi Tình bắt đầu kéo đàn!"
Lộ Hy khẽ gật đầu: "Lúc đó tôi chỉ nghĩ ông ta nói hơi nhiều thôi, giờ nghĩ lại là ông ta đang tranh thủ thời gian để hành động. Nếu lúc ông ta kéo đàn mà đèn tắt thì lại đứng quá xa bà Diệp hơn nữa cũng không thể cầm được hung khí."
"Lúc Triệu Thi Tình bắt đầu kéo đàn, ông ta có thể cắt thịt cho mọi người bằng con dao hung khí, nếu sau khi ông ta cắt thịt cho Chúc Tinh Dạ mà vẫn chưa mất điện thì tôi nghĩ ông ta sẽ cắt tiếp cho Phùng Nghiêm, Triệu Thi Tình. Bằng cách này, nếu sau đó có kiểm tra được dấu vân tay của ông ta trên con dao thì cũng có thể chối tội bằng cái cớ này."
Chúc Tinh Dạ ngẩng đầu lên: "Nhưng trên con dao không hề có dấu vân tay."
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, Lộ Hy thở phào: "Đúng thế, vì đó chỉ là bảo hiểm rủi ro mà thôi. Nếu tất cả đều tiến hành thuận lợi như kế hoạch của ông ta thì con dao đó phải giống như bây giờ, không hề có dấu vết gì."
"Em vừa quan sát vị trí vết thương của bà Diệp rồi, ở phần bụng dưới rốn, nói thật thì vị trí này khá thấp, rất khó ra tay, trừ khi là tư thế của hung thủ lúc đó cũng khá lạ. Ví dụ như..."
Lộ Hy chui xuống gầm bàn, vươn tay lên rồi thò đầu ra: "Quản trị viên, có thể biến ra khăn trải bàn không?"
Quản trị viên vỗ tay một tiếng, 1 chiếc khăn trải mới tinh rơi lên mặt bàn.
"Trông anh như một phục vụ chân chính vậy đó." Lộ Hy khen ngợi anh ta.
Quản trị viên sờ mũi: "Cô đang khen đấy à?"
Lộ Hy không thèm để ý tới câu hỏi của anh ta, tiện tay nhặt một con dao ăn lên, tay trái kéo khăn trải bàn tới bọc quanh con dao rồi chùi nó, sau đó thì buông tay trái ra, lấy tay phải cầm dao: "Thế này sẽ không để lại dấu vân tay, hơn nữa cũng lau sạch hết dấu vân tay trước đó, trên người lại không bị bắn máu, vị trí vết thương cũng giống."
"Nhớ lại vị trí của Trương Khắc Chu lúc đèn sáng lại đi, ông ta đang chui dưới gầm bàn đấy. Lúc đó hiện trường đã là một mớ hỗn độn, tôi nghĩ vì bất ngờ nên ông ta hơi căng thẳng, lúc ra tay dùng sức hơi quá nên mới kéo luôn cả khăn trải bàn đi, bất ngờ nện vào đầu Chúc Tinh Dạ đang chạy tới."
"Còn động cơ giết người, tôi nghĩ cách nói chuyện của bà Diệp như thế thì tất cả mọi người đều có động cơ cả."
Quản trị viên tươi cười vỗ tay: "Chà, dù thấy cô vượt qua nhiều màn như thế tôi cũng biết cô là một người giỏi giang rồi, nhưng không ngờ cô lại tìm ra sự thật nhanh như thế."
Lộ Hy nhìn anh ta: "Giờ anh có thể giải thích được chưa? Tôi không nghĩ vụ án thế này lại chưa được giải quyết, hơn nữa cũng chẳng có bao nhiêu nghi điểm cả. Tôi rất tò mò, khả năng khác mà anh nói là khả năng gì đây?"
Quản trị viên cười, nhìn sang Chúc Tinh Dạ rồi hỏi anh: "Cậu nghĩ có khả năng khác không?"
Chúc Tinh Dạ nhắm lại mắt, anh thấp giọng nói: "Có."
Lộ Hy hơi bất ngờ nhìn anh, Chúc Tinh Dạ lẩn tránh ánh mắt cô: "Còn một khả năng nữa, không nhiều kế hoạch tới vậy, chỉ là một đáp án đơn giản."
"... Tôi là hung thủ."
Lộ Hy mím môi, phức tạp nhìn anh, thực ra cô đã nghĩ tới việc quản trị viên sẽ đưa ra khả năng này, dù sao theo đủ loại phản ứng của anh ta trước đó cũng không khó để suy đoán rằng vụ án này và Chúc Tinh Dạ có liên quan tới nhau. Chỉ là cô không ngờ khả năng cuối cùng lại là Chúc Tinh Dạ tự chỉ mình.
Chúc Tinh Dạ cười, nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười mà trông rất thê lương: "Giờ cho phép tôi xin lỗi em nhé, thám tử à, tôi đã giết mẹ mình."
Cách xưng hô từ cô Lộ tới Lộ Hy, giờ đã thành thám tử luôn rồi. Lộ Hy vốn cứ tưởng ở bên nhau lâu như thế, cô với Chúc Tinh Dạ cũng xem như khá thân thiết, nhưng từ khi bước vào vụ án này, Chúc Tinh Dạ đã biến thành Ảnh đế trên cao trước kia rồi.
Lộ Hy nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cô mở mắt ra, ánh mắt trong suốt không hề dao động chút nào: "Muốn lật đổ suy luận của em thì phải thể hiện trình độ của anh cho em xem đi, em sẽ không bị thuyết phục dễ dàng thế đâu."
Chúc Tinh Dạ ngẩng đầu lên: "Dù không có Trương Khắc Chu thì tôi cũng có thể khiến căn phòng này mất điện. Lúc đó điều hòa trong tất cả phòng đều được mở, máy nước nóng đã được cài đặt là 7 giờ rưỡi tối sẽ mở, tôi cũng nói với dì Thái rằng lúc tiệc gần hết nhớ nướng bánh ngọt cho tôi ăn."
"Vì thế nếu ông ta không tình cờ đem bánh tới và mở máy sấy quần áo thì sau đó vẫn sẽ mất điện thôi."
Lộ Hy không hề bị thuyết phục dễ dàng: "Điều hòa nhà anh là hệ thống điều hòa trung tâm*, mở tất cả phòng để thông khí cũng chẳng có gì lạ. Cài giờ cố định mở máy nước nóng lại càng không có gì để bàn, anh nói mình nhờ dì Thái nướng bánh ngọt, nhưng anh đâu có bằng chứng gì để chứng minh."
(*) Một hệ thống gồm một hay nhiều máy trung tâm phối hợp thành một hệ thống tổng thể phân phối lạnh cho toàn bộ các khu vực trong tòa nhà.
Quản trị viên cười tủm tỉm bổ sung: "Trong lời khai của dì Thái cũng không có nhắc tới bánh ngọt gì hết."
Lộ Hy nhìn anh ta: "Sao anh cứ như cây trúc đầu ngõ thế hả, rốt cuộc là anh đứng bên phe nào đây?"
Quản trị viên líu lưỡi không nói được gì: "Cái gì mà cây trúc đầu ngõ chứ, có biết so sánh không vậy, tôi là hiện thân của chính nghĩa, bên nào nhiều bằng chứng hơn thì tôi thiên về bên đó thôi!"
Chúc Tinh Dạ nhìn con dao trên mặt đất: "Trên dao không có dấu vân tay là vì tay tôi bị băng lại, trừ tôi ra, ở đó chẳng ai băng tay hết. Vị trí vết thương chếch xuống dưới là vì tôi không đủ cao, chỉ có thể đâm tới đó. Em không phát hiện chỗ tôi bị thương sau gáy có gì lạ à? Nếu lúc đó tôi đang gây án nên đối diện với mẹ thì đã thông rồi đấy. Trên con dao kia không có dấu vân tay, nhưng ở khe hở cán dao vẫn còn lưu lại một ít bột dầu thông, ban ngày 2 người cũng thấy tôi từng dùng dầu thông rồi đấy."
"Thám tử à, đây không phải là một vụ án được lên kế hoạch từ trước, trùng hợp nhiều như thế, em nghĩ đó thật sự là trùng hợp hay sao?"
Lộ Hy không trả lời trực tiếp: "Động cơ giết người của anh là gì?"
Chúc Tinh Dạ cụp mắt cười: "Tôi đã nói dối. Tôi nói với em rằng khi chiều tôi đã kéo đàn cho mẹ nghe một lần, bà ấy khen tôi, đó là thật. Nhưng sau đó tôi lại cãi nhau với bà ấy, tôi nói mình không có ý định kéo violin cả đời, tôi không muốn sống như thế."
"Bà ấy nói rất nhiều lời quá đáng với tôi, tôi ghi hận trong lòng nên mới bày ra vụ án này."
Anh mở một nụ cười bi ai: "Tôi là một đứa trẻ xấu xa, thám tử ơi."
"Tôi định giết mẹ mình sau khi mất điện, nhưng vì Trương Khắc Chu nên điện mất sớm hơn, vì thế tôi chỉ có thể lúng túng cầm dao đâm vào mẹ thôi. Tôi đâm trúng bà ấy, nhưng không biết ai đã hoảng hốt kéo khăn trải bàn ra, tôi bất ngờ bị đĩa bay ra nện vào gáy bất tỉnh."
"Tôi đã từng rất thắc mắc không hiểu sao mình lại ở trong ngăn tủ, sau khi thám tử giải thích thì tôi đã hiểu ra rồi. Có lẽ vì trong màn đêm đen kịt, mẹ tôi không biết là tôi ra tay, bà ấy chỉ biết tôi là người bên cạnh mình, bà ấy muốn bảo vệ tôi, sau đó thì nhét tôi vào ngăn tủ. Nhưng có lẽ bà ấy không ngờ được rằng mình đã bảo vệ cho hung thủ thật sự."
Quản trị viên bật cười: "Cũng có thể là bà ấy biết thì sao? Dù có biết thì bà ấy vẫn sẽ bảo vệ cậu thôi."
Chúc Tinh Dạ thoáng lay động, anh thấp giọng nói: "Có lẽ thế, nhưng tôi không còn cơ hội để hỏi bà ấy nữa rồi."
Lộ Hy nhìn một người xướng một người ca, không kìm được mà thở dài: "Xin lỗi nhé."
"Dù anh đã bày tỏ ý định muốn em dừng lại tại đây, nhưng em vẫn không đồng ý với suy luận của anh. Em không biết anh muốn gì khi định nhận hết tội lỗi này... Có lẽ vì nghĩ chuyện này là lỗi của mình, xuất phát từ tâm lý áy náy chăng."
"Nhưng em sẽ chứng minh rằng anh vô tội."