Chương 88: Khai Man

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:34

Hạ Lạc nheo mắt lại, cảm thấy lần này mình bị gọi tới không chỉ để làm thám tử thôi, e là cũng để làm nghi can rồi. Hắn cười lạnh: "Không thể vì phòng tôi bừa bộn mà đẩy cái tội giết người lên đầu tôi đấy chứ?" Lộ Hy cười: "Thám tử đừng lo, tất nhiên chúng tôi phải nói chuyện theo bằng chứng rồi. Anh còn nhớ hôm đó mình đã gọi rượu gì không?" Hạ Lạc liếc má mì: "Lúc đầu thì nhớ, nhưng sau đó tôi uống nhiều quá rồi, nhưng trên hóa đơn có nhiều loại tôi chẳng ấn tượng gì." Má mì cung kính mà cúi thấp đầu: "Là do chúng ta động tay động chân trong lúc thám tử uống say ạ, nhưng sau khi ngài tỉnh lại cũng rất vội vã, nhìn thấy hóa đơn vô lý chỉ hơi biến sắc nhưng vẫn cắn răng thanh toán." Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Thế thì lạ thật, thám tử xem hóa đơn mà không thấy lạ à?" "Tất nhiên là lạ rồi." Hạ Lạc tức giận trợn mắt,"Tôi đâu có ngu, thấy hóa đơn là biết ngay mình bị gài rồi, nhưng tôi cũng biết họ đang tức chuyện hôm qua tôi trút giận lên cô gái quán mình nên mới không so đo thôi." "Hơn nữa tối qua tôi uống say nên cũng chẳng thể nào nói rõ với họ được, ở đây đều là những người có danh tiếng, tôi mà làm ầm lên thì ai mất mặt chứ." Chúc Tinh Dạ cười: "Khả năng thích nghi tình huống mạnh thật, tôi thấy cái cớ này hay đấy." Má mì lại nói với Lộ Hy: "Cô Lộ, chúng tôi nghe suy đoán của ngài đã hỏi kỹ lại người ở bếp rồi, đúng là có người biết khách đã say tới bất tỉnh nhân sự nên mới đưa món theo trình tự cho xong. Vì thế hôm qua trong phòng của ngài Hạ Lạc đây đúng là có rượu Lộ Bạch." Hạ Lạc cười lạnh: "Dám thừa nhận ngay trước mặt tôi luôn à, không sợ tôi dẫn bà tới Cục cảnh sát uống trà hay sao?" Trân Châu che môi bật cười: "Má mì chúng tôi tham tiền cũng đâu thể sánh bằng tội giết người của ngài được." Hạ Lạc biến sắc: "Nói nhảm! Tôi căn bản không hề quen biết Tiêu Tương, sao lại muốn giết cô ta chứ!" "Haizz —" Trân Châu khẽ thở dài,"Đàn ông trong thiên hạ đúng là hay bạc tình thật, ôi em gái ngốc nghếch đáng thương kia của tôi. Anh không phải là người tình của cô ấy à? Chẳng phải nói muốn dẫn cô ấy đi, cưới hỏi đàng hoàng chứ không phải làm vợ lẽ hay sao? Sao giờ lại không quen biết gì nữa rồi?" Hạ Lạc trầm mặt: "Tôi nói không quen thì là không quen, mấy người có bằng chứng gì không? Tôi tới đây có mấy lần, làm gì có lần nào tìm cô ta chứ!" Trân Châu cười tươi rói: "Ối dào, ngài nghĩ chị em trong viện chúng tôi không biết ngài thích chơi dạng hoa gì hay sao? Bóng đè, bịt kín mắt... Thế chẳng phải là để cho người thứ 3 tiện bước ra à?" "Từ nhỏ Tiêu Tương nhà chúng tôi đã học hát rồi, lúc còn bé còn chấp nhận nhào lộn vài vòng cho chúng tôi xem nữa, hẳn là leo qua ban công cũng không phải việc gì khó khăn. Nhưng tôi không hiểu 2 người tốn nhiều công sức để gặp nhau như thế mà sao lại tự nhiên thay lòng, tàn nhẫn bóp chết cô ấy chứ hả?" Má mì cười đầy ẩn ý: "Cô ngốc ạ, cô thì biết cái gì. Đàn ông mà, dơ bẩn như nhau thôi. Lúc khó khăn khổ sở để đạt được thì rất cố gắng, một khi đã gần thành công thì lại mất hết hứng thú." Lộ Hy sờ cằm, nghĩ mình không tiện miệng chen vào đề tài này. Cô bất giác lén nhìn sang Chúc Tinh Dạ, Chúc Tinh Dạ cũng đang liếc mắt ra hiệu cho cô xem kịch trước. Sắc mặt của Hạ Lạc càng lúc càng khó coi: "Được rồi, tôi biết rồi, các người đều cùng một bọn cả! Hôm đó tôi ở sát vách Chúc Tinh Dạ nên các người định xem tôi như cái đầu dê để hứng tội chứ gì! Cái gì mà rượu Lộ Bạch, cái gì mà người tình chứ, tất cả đều là những lời vô cớ của đám gái trong quán các người nói thôi! Các người định hãm hại tôi đây mà!" Lộ Hy gõ lên bàn: Khụ khụ, theo tôi thì chỉ dựa vào lời khai cũng không ổn lắm, hay là thế này, chúng ta đi xem phòng Tiêu Tương chút đi?" Đới Duy bật cười hùa theo: "Đúng thế, chưa biết chừng sẽ phát hiện ra vật đính ước hay sao đó." Hạ Lạc tức tối nghiêng đầu sang chỗ khác: "Tôi căn bản không hề quen biết cô ta, sao lại tìm được thứ gì trong phòng của cô ta chứ! Không..." Má mì dẫn đường cho Lộ Hy: "Mời ngài đi bên này, phòng của Tiêu Tương vẫn còn nguyên trạng." Hắn nghi ngờ nhìn má mì và Trân Châu: "Ai biết được mấy người có để thứ gì ở trong đó không chứ! Đừng nói là các người đã chuẩn bị sẵn bằng chứng hãm hại tôi rồi đấy nhé?" Lúc Chúc Tinh Dạ đi ngang qua hắn còn khẽ cười. Hạ Lạc như bị kích thích, túm lấy cổ áo anh: "Có phải là các người đã thỏa thuận gì rồi không? Các người muốn hãm hại tôi đúng không? Anh chớ có đắc ý! Chuyện này chưa xong đâu, ai là kẻ giết người vẫn do quyết định của anh Đới Duy..." Đới Duy cười híp mắt lắc đầu: "Sao nói thế được, chúng tôi đang tìm sự thật đàng hoàng mà." Chúc Tinh Dạ cụp mắt xuống, hất tay Hạ Lạc ra rồi thản nhiên sửa lại cổ áo, nhìn Hạ Lạc đầy chế giễu: "Sao? Cứ nghĩ sẽ bắt được rùa trong hũ, không ngờ mình lại bị người ta gài mưu ám hại à?" Lộ Hy hơi sốt ruột giục họ: "Đừng ồn nữa, tất cả đều là ba ba hết, không ai cao quý hơn ai đâu, có tới xem hiện trường không vậy?" "Tới đây." Chúc Tinh Dạ đáp. Sắc mặt Hạ Lạc tối sầm lại, cuối cùng vẫn đi theo. Chỉ mới có vài ngày nên phòng của Tiêu Tương vẫn rất sạch sẽ, trên mặt bàn cũng chẳng có bụi bặm gì. Nhưng không hiểu có phải do tâm lý hay không mà không khí lại lạnh người đến lạ. Lộ Hy hỏi: "Có ai quen thuộc với phòng của cô ta không?" Má mì từ từ lắc đầu: "Tính khí của cô ta thất thường lắm, hơi kiêu ngạo nên quan hệ với những cô gái trong viện không tốt gì. Phòng này cũng do đám nhóc quét dọn, nhưng lúc quét dọn cô ta cũng không cho người ta nhìn bậy bạ." Lộ Hy xắn tay áo lên: "Vậy giúp tìm hết đi." Thời này vẫn chưa có kỹ thuật kiểm nghiệm dấu vân tay, không cần e ngại chuyện có để lại dấu vân tay không. Lộ Hy mở ngăn kéo ra xem thử, bên trong có rất nhiều trang sức, trông đều là hàng cao cấp tinh xảo, cô hỏi: "Đều là thật đấy à?" Má mì gật đầu: "Con nhóc này xấu tính, chỉ đeo đồ đắt tiền thôi, nó nói đồ giả nhìn ngứa mắt nên không muốn đeo." Lộ Hy sờ cằm, mở hết ngăn kéo ra, cúi người nhìn xuống rồi hoang mang "A" một tiếng. "Sao vậy?" Đới Duy đang định bước lên thì Chúc Tinh Dạ đã chen chân ngồi cạnh cô trước, đẩy đầu cô ra. "Có gì mà ngạc nhiên tới vậy chứ." Ở bên ngăn kéo có dán một lá bùa, Lộ Hy thấp giọng hỏi: "Có nhìn ra được đây có nghĩa là gì không?" Chúc Tinh Dạ nhìn cô đầy kỳ lạ, thấp giọng đáp: "Sao tôi biết được?" Lộ Hy nói thầm: "Tốt xấu gì anh cũng làm đạo sĩ mấy ngày rồi mà..." Chúc Tinh Dạ: "..." Lộ Hy đứng dậy, hỏi má mì: "Chỗ mấy người có cô gái nào nghiên cứu về bùa chú này nọ không?" Má mì ngẩn ngơ, chậm rãi lắc đầu. Chúc Tinh Dạ xùy cười: "Ha, cứ tưởng gái ở quán bà cái gì cũng biết chứ." Má mì há to miệng nhưng không thể nào phản bác được, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng lại. Trân Châu tò mò ngồi xuồng nhìn qua, sau đó mỉm cười: "Bùa này chúng tôi đều biết ý nghĩa mà. Đây là bùa xin ở đạo quán ngoài thành phố, chúng tôi hay đi cùng nhau, tôi nhớ lúc đó Tiêu Tương mua rất nhiều... Cái này, hẳn là bùa cầu sức khỏe." "Chỉ thế thôi à?" Chúc Tinh Dạ hơi thất vọng. Lộ Hy gỡ những cái khác ở ngăn kéo còn lại xuống, hóa ra trong cạnh ngăn kéo đều dán bùa, có đủ loại, má mì bèn gọi những cô gái trong quán tới cùng nhau phân biệt. Cô ta dán rất nhiều bùa cầu sức khỏe, tài lộc dồi dào, hôn nhân hạnh phúc, ... nhưng chỉ có 1 lá là đa số cô gái đều không nhận ra. Trân Châu nhíu mày: "Cái này... Chúng tôi chưa từng gặp qua, hẳn là không ai mua đâu nhỉ?" Má mì nhìn một lúc rồi vỗ tay nói: "Đây là tôi mua! Bùa số làm quan đấy! Con trai út của tôi, haizz, mới được nhận chức sĩ quan nhỏ trong quân đội nên tôi... Ủa, mà Tiêu Tương xin cái này làm gì chứ?" Lộ Hy quay đầu lại nhìn Hạ Lạc cười: "Đúng nhỉ, để làm gì ta?" Hạ Lạc lạnh lùng nhìn họ: "Đây không thể tính là bằng chứng được." "Ồ!" Trân Châu chợt kêu lên, rút ra một chiếc khăn tay màu hồng nhạt trong chồng khăn tay, bên trên đó có thêu một chữ "Hạ" nho nhỏ. Hạ Lạc biến sắc: "Cái này không phải của tôi!" Chúc Tinh Dạ buồn cười nhìn hắn: "Tất nhiên không phải của anh rồi, chứ không lẽ anh thêu hoa rồi tặng cho Tiêu Tương à? Tìm thấy ở chỗ cô ta thì chắc chắn là của cô ta rồi." Hạ Lạc run rẩy vươn tay: "Là họ hãm hại tôi! Chắc chắn đây không phải đồ của Tiêu Tương đâu! Không đúng, dù là đồ của cô ta thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi! Trên đời này biết bao nhiêu thứ trong tên có chữ "Hạ" chứ, tất cả đều liên quan tới tôi à!" Lộ Hy nâng chiếc khăn tay lên quan sát tỉ mỉ rồi quay đầu nhìn Đới Duy một chút. Đới Duy cười với cô, dường như không hề để tâm tới những thứ trước mắt. Lộ Hy nghĩ một lúc, vẫn mở miệng nói: "Ờ thì, tôi nghĩ thứ này chưa chắc là đồ của Tiêu Tương đâu." Tất cả mọi người ở đó đều quay đầu lại nhìn cô. Lộ Hy chống cằm: "Mấy người nhìn khăn tay của Tiêu Tương đi, bình thường cô ta có vẻ thích kiểu ren phương Tây hơn là họa tiết hoa đào cổ điển... Với lại Tiêu Tương có biết thêu không?" Má mì cười: "Chắc là không rành rẽ quá đâu, nhưng học thêu vì người yêu cũng đâu có chuyện gì lạ? Tôi thấy chữ "Hạ" này thêu hơi xiêu vẹo, như người mới học thêu ấy." Lộ Hy trải chiếc khăn tay ra: "Đúng thế, đúng là chữ Hạ này thêu khá xiêu vẹo, nhưng nét chữ uốn lượn, đường may lại khá chỉnh tề, tôi nghĩ... Trông như một người sành sỏi nhưng giả làm người mới học vậy. Huống hồ gì chúng ta đã lật tung hết phòng cô ta mà vẫn không tìm được kim thêu gì hết, đúng không?" Má mì và mấy cô gái đều nhìn nhau, nét mặt có chút khó coi. Trân Châu đột nhiên quỳ xuống với cô: "Cô Lộ ơi, là tôi, là tôi tự ý quyết định... Tôi sợ hắn không bị định tội nên mới ngụy tạo những bằng chứng này! Nhưng... Nhưng cô phải tin tôi, thật sự là do hắn làm!" Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Không phải là ý của anh Đới Duy à?" Trân Châu lắc đầu: "Anh Đới Duy chưa từng nói như thế, anh ta chỉ nói chúng tôi ngoan ngoãn hợp tác với ngài để điều tra, là do tôi tự quyết định..." "Cô hiểu anh ta rất rõ." Lộ Hy khẳng định,"Cô là một cô gái rất thông minh, anh ta chỉ cần hé lộ chút ý thì cô sẽ cố gắng hết sức. Ví dụ như anh ta nói mong cô ăn mặc theo kiểu mình thích, cô sẽ hoàn toàn sửa lại hết phong cách, vì cô nghe và hiểu." "Cô nghe hiểu được ý của anh ta là không muốn cô học cách ăn mặc của tôi nữa. Cô sẽ giải nghĩa được lời nói của anh ta, anh ta không cần nói thẳng ra, chỉ cần thể hiện một chút ý tứ thì cô sẽ làm thay anh ta." Trân Châu vẫn muốn phủ nhận nhưng Đới Duy lại khẽ vỗ tay, trên mặt nở một nụ cười bình tĩnh: "Đúng là không tầm thường, nếu bàn tới độ thông minh thì chẳng ai hơn được cô Lộ của chúng ta hết. Sau này em ở cạnh tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn cả cô ta nữa, đúng không?"