Chương 46: 2 Ổ Khóa

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:05

Từ khi quay về, Tiểu Hắc cứ cảm thấy bầu không khí giữa 2 người đã có chút thay đổi, anh ta cau mày nhìn sang Tiểu Hoàng: "Anh nói gì với thám tử rồi?" Tiểu Hoàng vội xua tay: "Tôi không làm gì nha." Giờ Lộ Hy thấy Tiểu Hắc cực kỳ thân thuộc, cô sải bước tới nắm chặt tay anh ta: "Đồng chí Tiểu Hắc, anh về rồi, mau ngồi xuống đi, đã có kết quả chưa?" Tiểu Hắc khẽ gật đầu, hơi ngượng ngùng rụt tay lại: "Đã có kết quả về dấu vân tay trên ống tiêm rồi, có của Chúc Dương Bảo, Thái Ti và Lưu Hiển." Anh ta mở hình chiếu 3D lên lần nữa, trên ống tiêm có chia dấu vân tay của 3 người theo màu sắc. Tiểu Hắc chỉ vào phần màu đỏ ít nhất: "Trong đó dấu vân tay của Lưu Hiển là ít nhất, chỉ có một phần không hoàn chỉnh, có thể suy đoán rằng sau khi bị tấn công, gã đã vô thức muốn rút ống tiêm ra." "Nhiều nhất là màu xanh lá của Thái Ti, trên những bộ phận khác nhau của ống tiêm đều có dấu vân tay của hắn. Ống tiêm này là của hắn nên cũng hợp lý." "Tiếp đó là phần xanh dương của Chúc Dương Bảo. Lúc chúng tôi nhìn thấy cậu ta, ống tiêm vẫn bị cậu ta nắm chặt, sau đó thấy có người tới nên cậu ta mới ném ống tiêm đi để ôm quả bóng, bởi vậy trên này có nhiều dấu vân tay của cậu ta thế cũng hợp lý." Lộ Hy nhíu mày: "Anh nói thử xem, em trai ngốc có biết dùng ống tiêm không?" Tiểu Hoàng hơi nghiêng đầu: "Hẳn là thế đấy, tôi nghĩ dù không ai dạy tôi dùng thì tôi cũng sẽ tự nghịch thôi." Lộ Hy giơ tay bày ra tư thế sử dụng ống tiêm: "Người bình thường dùng ống tiêm hẳn là kẹp giữa 2 ngón tay, sau đó dùng ngón cái đẩy pít tông." Tiểu Hắc khẽ gật đầu, Lộ Hy chỉ vào mô hình đang chiếu: "Nhưng anh nhìn đi, phần đuôi pít tông không hề có dấu vân tay của em trai ngốc, chuyện này khá lạ." Tiểu Hắc nhíu chặt mày: "Nói cách khác thì có thể là không phải cậu ta ư?" "Cũng có thể là tư thế của cậu ta không chuẩn như thế." Tiểu Hoàng giơ tay lên,"Có thể dùng lòng bàn tay để đẩy ống tiêm mà." Lộ Hy khẽ gật đầu: "Thế cũng được, bởi vậy tôi mới bảo là hơi kỳ lạ thôi." Tiểu Hắc hỏi: "Quả bóng kia thì không có gì nghi ngờ nữa, dấu vân tay rất lộn xộn, tất nhiên nhiều nhất vẫn là Chúc Dương Bảo, còn có Chúc Tinh Dạ, Thái Ti và Molly, thậm chí có cả tôi nữa. Bên 2 người có tiến triển gì không?" Lộ Hy từ từ lắc đầu: "Trừ 2 thứ trong tay anh ra thì hiện tại chúng tôi vẫn chưa có bất cứ tiến triển nào." "Khụ." Tiểu Hoàng hắng giọng. Lộ Hy nhìn sang anh ta: "Gì, lẽ nào anh có tiến triển?" Tiểu Hoàng giơ quyển nhật ký trong tay lên: "Đây là cuốn sổ duy nhất có mật mã, tôi nghĩ nó rất đặc biệt." Lộ Hy tỏ vẻ phức tạp: "Sao vừa rồi anh không nói cho tôi biết?" Tiểu Hoàng cười hì hì: "Vì tôi muốn nhanh tới gặp Chúc Tinh Dạ mà, hơn nữa cuốn sổ mật mã này dày như thế, cảm giác tốn nhiều thời gian lắm." Lộ Hy nghiêm túc: "Đồng chí Tiểu Hoàng, tôi muốn nghiêm khắc phê bình anh, sao lại làm thế được, đây là công việc đấy!" Tiểu Hoàng vẫn cười hì hì, chưa chịu nghiêm chỉnh lại. Tiểu Hắc nhíu mày: "Ben, sao anh lại giấu bằng chứng hả?" Lộ Hy nhíu mày, hóa ra Tiểu Hoàng tên thật là Ben. Tiểu Hoàng huýt sáo, rõ ràng là không thèm để ý tới câu hỏi của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc cúi đầu với Lộ Hy: "Rất xin lỗi, Thượng tá, chuốc thêm phiền cho ngài rồi, sau này tôi nhất định sẽ khiến tên này ý thức được lỗi lầm của mình." Lộ Hy tò mò hỏi: "Làm sao để anh ta ý thức được?" Tiểu Hoàng thở dài: "Thì tiến hành dạy dỗ 24 tiếng với tôi chứ sao, cái tên này thật sự nghĩ tôi nghe lọt tai đấy à?" Tiểu Hắc lạnh lùng: "Ông bà ta có câu, mưa dầm thấm lâu." Lộ Hy nhìn quyển sổ kia, được chế tác rất tinh xảo, còn có khóa mật mã 4 số nữa. Tiểu Hoàng kích động: "Tôi thấy món đồ này cũng không phải chắc chắn gì, hay là tôi cứ mở phăng ra nhé?" Lộ Hy lắc đầu: "Nói không chừng lát nữa sẽ có manh mối về mật mã, đừng dùng vũ lực trước." Theo thái độ của Tiểu Hắc, đúng thật anh ta không hề cực đoan như Ben nói, Lộ Hy nghĩ giờ đi gặp Chúc Tinh Dạ mà có anh ta chặn lại thì chắc không sao, cô cũng có vài chuyện muốn hỏi anh. Lộ Hy ngẩng đầu: "Nếu Tiểu Hắc đã về rồi thì giờ chúng ta đi thăm Chúc Tinh Dạ nhé?" Tiểu Hoàng lập tức giơ hai tay tỏ vẻ đồng ý. Lộ Hy vừa bước ra ngoài được nửa bước, bỗng dừng lại. Tiểu Hoàng giục: "Sao nữa?" Lộ Hy nheo mắt: "Tôi chợt nghĩ ra một chỗ hợp để giấu đồ, anh chờ tôi một chút." Cô cúi người xuống, vén ga giường bên cạnh ra rồi nhìn xuống dưới gầm giường. Tiểu Hắc ngồi xuống bên cạnh: "Có cần giúp gì không?" Lộ Hy xua tay, lôi từ dưới giường ra một cái thùng: "Không cần, không nặng lắm." Tiểu Hắc nhìn cái thùng kia: "Đây là thùng có tiêu chuẩn thấp nhất ở Sở nghiên cứu chúng tôi, hẳn là 3 ngày trước lúc Lưu Hiển dọn tới đã để lại." Lộ Hy vỗ vỗ cái thùng rồi thở dài: "Có một tin tốt và một tin xấu, 2 người muốn nghe tin nào trước?" Tiểu Hoàng: "Tin tốt." Lộ Hy: "Tôi nói tin xấu trước nhé, tôi lại tìm ra một cái ổ khóa nữa rồi." Tiểu Hoàng: "Này!" Lộ Hy nói tiếp: "Còn tin tốt, cũng là mật mã 4 số, theo thói quen của một số người thì rất có thể mật mã này cũng giống với mật mã của quyển nhật ký." Tiểu Hắc nhíu mày: "Nhưng chúng ta đâu có biết mật mã." Lộ Hy: "Sau khi xem tài liệu của Lão Cổ Bản, chúng ta có thể dựa theo một ngày có ý nghĩa đặc biệt nào đó, nếu thực sự không được nữa thì dùng cách nguyên thủy nhất thôi." Tiểu Hoàng tò mò hỏi: "Cách nguyên thủy nhất là gì?" Lộ Hy: "Thủ công thôi, tôi thấy công việc này rất thích hợp với đồng chí Tiểu Hoàng, chi bằng anh ở lại đây từ từ thử đi, tôi với Tiểu Hắc đi thăm Chúc Tinh Dạ trước." Tiểu Hoàng phản đối: "Thượng tá, tôi thấy ngài đang công báo tư thù!" Lộ Hy vui vẻ cười: "Đừng nói bậy, chúng ta mới gặp có 1 ngày, thù đâu ra." Tiểu Hoàng thì thầm: "Tôi có thể cầm theo quyển nhật ký đi mà! Mấy người không thể ném tôi ở lại đây làm chuyện chán phèo này được đâu!" Cả ba vừa cãi nhau vừa đi về phía phòng tạm giam. Nghe nói phòng tạm giam của Chúc Tinh Dạ phải quẹt thẻ làm việc mới được vào, nếu không có quyền hạn thì cửa cũng không mở ra. Ngoài ra cũng chỉ có nhân viên công tác đưa chất dinh dưỡng vào theo một cái lỗ nhỏ ở cửa thôi. Lộ Hy đứng trước cửa, trong đầu không khỏi nhớ tới vô số cách thức giết người, thực sự lo lắng cho an nguy của anh Chúc Tử. Tiểu Hoàng giục cô: "Mau quẹt thẻ làm việc của cô thử xem có quyền hạn không." Lộ Hy nghiêm mặt: "Anh đợi tí đi, tôi phải chuẩn bị tâm lý đã." Tiểu Hắc nhìn cô đầy kỳ lạ: "Chuẩn bị tâm lý gì chứ?" Lộ Hy hít sâu một hơi: "Không chỉ có tôi đâu, anh cũng phải chuẩn bị tâm lý đi. Lát nữa anh kéo Tiểu Hoàng lại, nếu cửa mở mà anh ta định xông vào đánh người thì phải cản anh ta lại nhé!" Tiểu Hắc nhìn sang Tiểu Hoàng, nghe lời giữ chặt tay anh ta rồi trịnh trọng gật đầu với Lộ Hy: "Vâng!" Thằng bé nó trung thực đến thế cơ đấy, khác hẳn với Tiểu Hoàng, Lộ Hy thấy hơi mừng, vội quẹt thẻ làm việc của mình lên cửa. "Ting — Hiện tại không có quyền." Tiểu Hoàng thở dài thất vọng: "Xem ra dù là cô cũng không thể nào nhìn thấy được Chúc Tinh Dạ nhỉ." Lộ Hy vừa định mở miệng an ủi anh ta thì chợt thấy chiếc vòng trên cổ tay hơi chấn động, cô giả vờ bình tĩnh, học thao tác lúc nãy của họ, ấn vào. Một màn hình 3D được dàn ra trước mắt cô, bên trên có một người đàn ông trung niên đầu trọc mặc quân phục với 2 hàng huân chương treo trước ngực, thoạt nhìn có vẻ là một nhân vật tầm cỡ, Lộ Hy cũng vô thức đứng thẳng người. 2 người sau lưng cũng lập tức đứng thẳng người, vô cùng tôn kính hô: "Tướng quân!" Lộ Hy hơi sửng sốt. Tường quân khoát tay, nhìn Lộ Hy: "Bên này tôi nhận được thông báo, Lộ Hy, cô muốn gặp Chúc Tinh Dạ à?" Lộ Hy khẽ gật đầu: "Đúng vậy." Tướng quân giận tái mặt: "Tôi còn nhớ tôi bảo cô đi tới đó là để điều tra nguyên nhân tử vong của nghiên cứu viên Lưu Hiển mà, nói lý do tại sao cô đi tìm Chúc Tinh Dạ đi." Lộ Hy trợn mắt: "Nghi can số 1 của vụ án là em trai Chúc Tinh Dạ, căn cứ theo những thông tin có được, chỉ có Chúc Tinh Dạ mới có thể nói chuyện với cậu ấy được, tôi nhận điều tra vụ án cũng cần có Chúc Tinh Dạ giúp đỡ chứ." Tướng quân im lặng một hồi: "Hiện tại Chúc Tinh Dạ đang bị canh giữ nghiêm ngặt rồi, bất cứ ai cũng không được gặp hết." Lộ Hy nhíu mày, thấy hơi lạ, đây là lần đầu tiên Chúc Tinh Dạ thật sự bị hạn chế tự do cá nhân trong vụ án. Trước đó khi ở dinh thự, mọi người bảo muốn trói anh lại nhưng ít ra cũng cho Lộ Hy và anh có cơ hội để trao đổi với nhau, còn lần này... Tựa như là cố tình không muốn để họ gặp mặt nhau vậy. Tướng quân nhìn cô chằm chằm: "Câu trả lời đâu?" Lộ Hy ngẩng đầu lên: "Phản đối ạ." Cô nghe tiếng 2 người sau lưng hít một hơi lạnh. Tướng quân nhíu mày, cả hai im lặng giằng co nhau trong chốc lát, Tướng quân hơi bất đắc dĩ thở dài: "Tôi biết ngay là để cô qua đó sẽ chẳng có gì tốt lành mà. Được rồi, nếu sau này cô có cách chứng minh vụ án này liên quan tới Chúc Tinh Dạ, cần lời khai của cậu ta thì tôi sẽ cho cô gặp. Nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được bằng chứng, cô đừng hòng qua mặt." Lộ Hy sờ mũi, thế mà bị nhìn thấu rồi, quả thực giờ cô chẳng có bằng chứng gì có thể chỉ ra Chúc Tinh Dạ có liên quan hết, cô chỉ có thể đồng ý thôi. "Vâng." Kết thúc cuộc trò chuyện với Tướng quân, cô quay lại giang 2 tay ra: "Lần này không phải tôi không dẫn anh đi thăm người nhé, có người không cho chúng ta gặp Chúc Tinh Dạ đấy." Ánh mắt Tiểu Hoàng nhìn cô đã thêm vài phần tôn kính: "Cô là người phụ nữ đầu tiên dám nói chuyện như thế với Tướng quân mà tôi từng gặp đấy, à không, là con người." Lộ Hy vẫn khiêm tốn: "Quá khen rồi. Không tìm tới Chúc Tinh Dạ được, chúng ta chỉ có thể đi tìm Chúc Dương Bảo thôi. Nói thật thì tôi không tự tin có thể hỏi ra được gì từ miệng cậu ta đâu." Tiểu Hoàng lắc đầu bất lực: "Hết cách rồi, từ trước tới giờ chúng tôi chưa từng thấy cậu ta mở miệng bao giờ." Tiểu Hắc cũng phụ họa: "Tôi chỉ thấy cậu ta bám theo nói chuyện với Chúc Tinh Dạ mà thôi." Lộ Hy hỏi: "Giờ cậu ta đang ở đâu rồi?" Tiểu Hoàng: "Bị giam sát vách anh trai cậu ta, cô quẹt thử lần nữa đi." Lộ Hy: "Lại phải quẹt nữa hả? Tướng quân sẽ không xuất hiện lần thứ 2 nữa chứ... Ê, Tiểu Hoàng, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có ngừng tay đấy, thử tiếp đi." Tiểu Hoàng đau khổ: "Cái này phải thử bao nhiêu lần nữa đây?" Lộ Hy: "Mật mã 4 số là 4274 tổ hợp, cố lên, anh làm được mà."