Chương 114: Ngoại Truyện 4 • Kết Hôn

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:51

Không có dấu vết gì để lại chẳng khác nào không tìm được manh mối gì. Sắc mặt của Kinh Cố An rất tệ, anh ta cau mày nhìn Lộ Hy: "Thám tử, cô có ý kiến gì không?" Lộ Hy rất chắc chắn: "Tôi nghĩ hung thủ là 1 trong 3 người, cha mẹ tôi và quản trị viên." Kinh Cố An hơi bất ngờ: "Sao cô biết?" Lộ Hy nhìn anh ta, vì trong vụ án này chỉ có đám người đó là người chơi thật, còn lại đều là NPC. Hơn nữa Lộ Hy nghĩ với cái tính của cha mẹ mình kia, hiếm khi mới được chơi bời thì tuyệt đối sẽ không tặng nhân vật hung thủ thú vị như thế cho người khác đâu. Nhưng thân là một thám tử, cô không thể nói ra lý do này để làm bằng chứng được, Lộ Hy hơi trầm ngâm: "Vì trực giác của một thám tử, hơn nữa bình thường tôi hiểu khá rõ bọn họ." Kinh Cố An: "..." Thế có khác gì là không nói đâu. Lộ Hy cũng biết lý do này không thể khiến Kinh Cố An tin tưởng được, nhưng tạm thời cô chưa nghĩ được cái cớ nào khác hết. Kinh Cố An dẫn Lộ Hy vào lại hội trường đi một vòng để quan sát hiện trường, nhân tiện là nghe ngóng luôn: "Thám tử Lộ Hy, ngài nghĩ họ có liên quan tới vụ án có phải là vì họ có động cơ giết người hay không?" Lộ Hy sờ cằm, quản trị viên đã sắp xếp vụ án này thì chắc chắn sẽ sắp xếp động cơ giết người cho hung thủ. Hơn nữa khẩu súng kia... Dù là cha mẹ cô hay quản trị viên, đều không phải là người có thể tùy tiện lấy được súng trong đời thực. Cố tình dùng súng giết người, vậy khẩu súng đó cũng phải có nguồn gốc hợp lý. Trực giác của Lộ Hy là trong vụ án này, rất có thể mọi người đều che giấu thân phận, vì thế e là không thể suy luận động cơ giết người thông qua quan hệ ở thế giới thực được. Lộ Hy chậm rãi lắc đầu, cố tình hướng dẫn Kinh Cố An nghĩ tới việc họ che giấu thân phận: "Dù mọi người đều ở bên cạnh tôi, nhưng mà... Nói thật thì tôi cảm thấy bản thân không hề hiểu họ tới vậy, vì trong ấn tượng của tôi, họ không phải là kẻ sát nhân. Cảnh sát Kinh à, trực giác nói cho tôi biết rằng họ vẫn còn đang che giấu thân phận, không muốn cho ai biết." Kinh Cố An hiểu ngay ý cô, nhưng lại hơi khó tin: "Ý cô là dù những người này thường ở bên cạnh cô nhưng thân phận không nhất định là thật sao?" Lộ Hy trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, đúng là tôi hoài nghi như thế đấy, nhưng nghi ngờ cũng không thể làm bằng chứng được... Hay là chúng ta đi hỏi thử đi? Có 2 vị cảnh sát đi theo, hẳn là họ sẽ nói thật một chút." Lộ Hy cáo mượn oai hùm dẫn 2 vị cảnh sát đi theo, cười híp mắt ôm cổ cha mình: "Cha à, cảnh sát bảo con tới hỏi lời khai của cha đây, giờ cha có phải là một người dân lao động vì vinh quang không? Hay là trò chơi này sắp xếp cho cha một chức vụ khác rồi?" "Hì hì, chuyện này à..." Cha Lộ ngượng ngùng cười cười, lấy ra 2 tấm danh thiếp đưa cho 2 vị cảnh sát. Lộ Hy ngoắc ngoắc ngón tay: "Của con đâu?" Cha Lộ gãi đầu như vẫn hơi xấu hổ, do dự một chút rồi mới dúi cho cô 1 tấm. Lộ Hy nhìn hàng chữ trên tấm danh thiếp, bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết: "Lộ Viễn, ông chủ lớn của cửa hàng rượu Phú Quý... Cha à, ai lại tự gọi mình là ông chủ lớn trên danh thiếp chứ hả!" Cha Lộ không những không xấu hổ mà còn tự hào, chống hông ngẩng cao đầu: "Có cha đấy! Sao, ở đời thực cha không được làm ông chủ lớn nên trò chơi cũng không được đúng không! Cha cứ muốn in thế đấy!" "Khụ." Quản trị viên ngẩng đầu lên,"Này, mấy người đừng có nói trò chơi gì gì trước mặt NPC của tôi chứ, nhân cách của họ sẽ phát sinh mâu thuẫn đấy. Dù tôi đã thiết kế để họ tự động chặn những thông tin liên quan tới "trò chơi" rồi, nhưng mấy người cũng phải để ý một chút chứ." Lộ Hy thở dài, hỏi qua loa: "Vậy xin hỏi ngài đây, thân phận của anh là gì?" Quản trị viên kéo cà vật, nghiêm túc hắng giọng: "Nhà sản xuất game AAA* nổi tiếng." (*) Game AAA hay còn được gọi là game 3A, game Triple A là một phân loại không chính thức của game, dùng để chỉ những tựa game tiêu tốn nhiều nhân lực, ngân sách, thời gian trong quá trình sản xuất cũng như quảng bá. Thông thường thì các game AAA sẽ do những nhà phát hành, studio cỡ vừa hoặc lớn phát hành. "Tôi đã biết đại khái logic của mấy người là gì rồi." Ánh mắt của Lộ Hy rất phức tạp, quay sang mẹ mình,"Vị quý cô đây, xin hỏi ước mơ của mẹ là gì?" Mẹ Lộ mỉm cười dịu dàng, nghiêng đầu: "Con đoán xem?" Lộ Hy nghẹn họng nhưng vẫn không thể nói lời ác độc được, chỉ có thể dùng giọng mềm mại uy hiếp bà: "Nếu mẹ không nói thì sau này không có cơ hội ra sân đâu nhé? Con đang phá án đấy." Cha Lộ khịt mũi khinh thường: "Cứ ba hoa đi, ba hoa tiếp đi." Lộ Hy nhìn khẩu súng mà Tiểu Quan đã bỏ vào túi vật chứng: "Cảnh sát Kinh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cỡ nòng súng và đạn có khớp nhau không? Có chắc chắn là đạn được bắn ra từ khẩu súng này không?" Kinh Cố An gật đầu: "Chắc chắn. Hẳn là hung thủ biết không thể thoát khỏi được nên nếu cầm theo khẩu súng trên người thì chắc chắn sẽ không thể giải thích được, vì thế hắn mới nhân lúc hỗn loạn mà ném khẩu súng xuống đất." Tiểu Quan bổ sung: "Hơn nữa bên trên không hề có dấu vân tay gì hết!" Kinh Cố An vỗ vai anh ta: "Cũng chẳng có gì lạ, hôm nay là hôn lễ mà, ở đây có rất nhiều người đeo găng tay theo kiểu lễ phục phương Tây. Chỉ cần đeo găng tay nổ súng thì sẽ không để lại dấu vân tay rồi." Tiểu Quan kích động vỗ tay: "Tôi biết rồi! Hung thủ là người đã mang găng tay, sau khi nổ súng, hắn chỉ cần tháo găng tay ra thì sẽ không bị dính thuốc súng nữa... Ủa, thế thì hơi phi lý đúng không? Sao hắn có thể đảm bảo lượng thuốc súng không bắn ra khỏi phạm vi găng tay chứ, chuyện này không an toàn chút nào." Kinh Cố An cười bất đắc dĩ: "Vì thế găng tay chỉ có thể làm bằng chứng tham khải thôi, không thể làm bằng chứng quyết định được." Lộ Hy vui vẻ vỗ vai Tiểu Quan: "Đã lâu không gặp mà anh tiến bộ nhiều ghê, còn tự phủ nhận được bản thân nữa." Tiểu Quan không biết có phải cô đang khen mình không nữa, tạm thời xem như đang khen đi, thế là mỉm cười ngốc nghếch. Không biết có phải ảo giác hay không mà Lộ Hy cảm thấy như Chúc Tinh Dạ phía sau đang ai oán nhìn mình, lúc cô xoay người lại, anh đã ngoan ngoãn nằm ở đó. Lộ Hy mỉm cười xấu xa, thân thiết hỏi Tiểu Quan: "Tiểu Quan à, anh bao nhiêu tuổi rồi?" Tiểu Quan ngốc nghếch gãi đầu, không hiểu sao cô tự nhiên lại hỏi thế: "Tôi mới tốt nghiệp thôi, năm nay 23." Lộ Hy mỉm cười ấm áp: "Ái chà, trẻ, hơn Chúc Tinh Dạ nhỉ." Ánh mắt sau lưng càng lúc càng lo âu, quản trị viên hắng giọng ghé tới, hạ thấp giọng nhắc cô: "Được rồi đấy, cô không sợ tối về Chúc Tinh Dạ rúc vào chăn khóc ầm lên à?" Lộ Hy thấy được rồi nên rút lui, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, chọn 1 trong những quả bóng bay buộc ở 2 bên thảm đỏ rồi mở dây thừng buộc bóng bay ra. Cô cầm quả bóng bị xì đó vẫy tay với Tiểu Quan: "Tiểu Quan, cho tôi mượn khẩu súng kia dùng tí đi." Kinh Cố An gật đầu, Tiểu Quan mới đưa khẩu súng tới, Lộ Hy cầm quả bóng và khẩu súng, mân mê nhìn một chút. Quản trị viên tò mò thò đầu ra hỏi: "Cô làm gì vậy?" Lộ Hy trợn mắt: "Tất cả vụ án này đều do anh thiết kế mà, đừng có giả vờ không biết với tôi." Quản trị viên thẳng thắn: "Vụ án là do tôi thiết kế, nhưng tôi đang tò mò không biết cô có làm đúng theo thiết kế của tôi không đấy! Cô mân mê cái gì vậy, để thầy giáo chấm điểm nào." "Xong rồi." Lộ Hy cười hì hì giơ thứ trong tay lên. Tiểu Quan nghi ngờ nhìn họng súng bị quả bóng đã xẹp mất bọc lại: "Đây... đây là cái gì?" Lộ Hy cười híp mắt giơ khẩu súng lên, bắn vào trần nhà một phát, NPC xung quanh đều rất nhiệt tình hét lớn. Lộ Hy đưa khẩu súng cho Tiểu Quan, giang 2 tay cười: "Có muốn kiểm tra lại thuốc súng trên người tôi không?" Tiểu Quan há hốc, ngơ ngác nhận lấy súng, cuối cùng chỉ có thể vỗ tay cho Lộ Hy: "Hóa ra là thế... Đúng là không thể tưởng tượng ra được mà! Thám tử!" Kinh Cố An trầm ngâm khẽ gật đầu: "Thế thì thực sự không dính thuốc súng, hơn nữa dùng bóng xẹp thì lúc nổ súng cũng sẽ không có tiếng bóng bay vỡ... Nhưng dù chúng ta biết cách thức gây án thì cũng đâu thể tìm được hung thủ, trong thủ thuật này không có manh mối mang tính định hướng." Lộ Hy cười: "Lúc kiểm tra mấy anh có tìm thấy bóng bay vỡ không? Súng bị vứt ra ngoài, bên trên không hề có dính bóng bay. Chuyện này cũng bình thường thôi, nếu súng còn bọc bóng bay thì rất dễ khiến người ta liên tưởng với cách thức này, tôi nghĩ bóng vỡ có thể làm bằng chứng đấy." Tiểu Quan lập tức đi ra ngoài gọi người điều tra: "Vừa rồi không có nhặt lại, để phòng ngừa, tôi sẽ nhờ mọi người kiểm tra lần nữa!" Nhân viên kỹ thuật lật tung cả phòng tổ chức tiệc, Tiểu Quan nghiêm túc nói: "Báo cáo, không tìm được." Dường như Kinh Cố An đã hình thành thói quen với việc không thu hoạch được gì, huống gì lúc này nếu không tìm được thì mọi chuyện lại càng đơn giản hơn. Kinh Cố An nhìn sang phía Lộ Hy: "Thế là quả bóng vỡ chỉ có thể ở trên người hung thủ thôi. Nếu không tìm ra cách thức gây án này thì dù chúng ta có tìm thấy thấy bóng vỡ trên người ai đó cũng không nghi ngờ gì. Dù sao ở hôn lễ có nhiều bóng bay thế này ..." Lộ Hy phụ họa: "Hơn nữa cảnh sát kiểm tra thuốc súng chủ yếu dùng giấy thử để thử trên người, trên tay chứ không để ý mà kiểm tra trên một quả bóng bay bị vỡ." Kinh Cố An giận tái mặt: "Đúng là một tên gian xảo mà, Tiểu Quan, mời tất cả mọi người ở hiện trường hợp tác điều tra với chúng ta, kiểm tra đồ vật tùy thân của họ." "Tôi thấy không cần phải thế đâu." Lộ Hy lắc đầu đi tới trước mặt mẹ mình, gãi đầu bất lực,"Mấy anh có nghĩ tới không, mẹ tôi lên kế hoạch giết chồng tôi trong chính hôn lễ của tôi, phải không?" Mẹ Lộ sửng sốt, có vẻ như vẫn đang muốn phủ nhận: "Hả? Không phải, sao con lại... Ể?" Lộ Hy chọc bà: "Vừa rồi con đi trên thảm đỏ đã thấy hết rồi, trong tay mẹ cầm một đống bóng bay, hơn nữa trong mọi người chỉ có mình mẹ là đeo găng tay. Giờ quay đầu còn kịp đấy, mẹ vẫn còn chút cơ hội cuối để diễn tuồng che giấu tung tích của mình." Mẹ Lộ im lặng một chút, sau đó bật cười đúng chuẩn nhân vật phản diện: "Ha ha ha! Bé ngốc ơi, không ngờ là vẫn bị con phát hiện, thật không hổ là con gái của mẹ mà. Đã thế thì mẹ nói cho con biết luôn, mẹ là... bà hoàng trong giới mafia súng đạn ngầm đấy!" Trong lúc nhất thời Lộ Hy không biết nên biểu cảm thế nào, cuối cùng vẫn cố gắng kìm lại khóe miệng, vỗ tay cho bà rồi cộc cằn đọc thoại: "Oa — Mẹ giỏi quá đi!" Quản trị viên ghé tới nhỏ giọng nói: "Nói trước nha, thiết lập nhân vật này là bà ấy kiên quyết đòi, dù chúng tôi cũng đã cố thuyết phục bà ấy rồi nhưng vẫn không được." Cha Lộ cũng thấp giọng nói: "Trách cha, gần đây cha thích nghe truyện về thể loại này ở nhà, mẹ con cũng nghe theo nên..." 2 cảnh sát NPC đã ngớ người ra tại chỗ, hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp. Xem ra công việc tiếp theo chỉ có thể để Lộ Hy làm, cô thở dài vuốt mặt, cố tình khiến mình không trông như đang cười nhạo bà, hắng giọng nghiêm trang hỏi: "Vậy xin hỏi động cơ giết người của mẹ là gì?" Mẹ Lộ bày ra một dáng vẻ trầm ngâm: "Đến lúc 2 đứa đính hôn mẹ mới phát hiện, cha của nó là kẻ thù của chúng ta. Giờ mà cản 2 đứa kết hôn sẽ chỉ khiến ông ta nghi ngờ, nhưng mẹ cũng không thể để bé ngốc của mình gả cho con trai kẻ thù được... Mẹ nghĩ cách tốt nhất là khiến ông ta rơi xuống đáy vực trong thời điểm vui vẻ nhất! Ha ha ha!" Lộ Hy khó tin quay lại hỏi cha mình: "Đây cũng là do tiểu thuyết của cha dạy à?" Cha Lộ gãi đầu: "Cái này là bà ấy tự xem trong phim truyền hình... Cái gì mà tôi yêu anh nhưng chúng ta có thù với nhau, đau thương xé nát tâm can ấy." Lộ Hy lạnh mặt quay người lại hỏi: "Nói xong chưa?" Mẹ Lộ vẫn chưa thỏa mãn: "Xong rồi." Lộ Hy quay lại nhìn 2 vị cảnh sát, ghét bỏ xua tay: "Bắt đi đi." Sau đó là một hồi gà bay chó chạy, cuối cùng câu chuyện này cũng đã kết thúc, mọi người dắt tay nhau rời khỏi trò chơi để đi ra hôn lễ thật. Lộ Hy quay lại nhìn mẹ mình bị còng tay một cách thỏa mãn, lại nhìn vẻ mặt cưng chiều của cha mình đang ôm bà, còn có Chúc Tinh Dạ đẫm máu đang bò dậy từ trên đất... Lộ Hy chân thành nói: "Mẹ à, nhà chúng ta nhiều drama như thế, con không làm Ảnh hậu thì đúng là có lỗi với 2 người đấy." Mẹ Lộ hiền hậu vỗ vai cô: "Không sao, được rồi, mẹ suy nghĩ thoáng được, con đem về nhà một Ảnh đế cũng khá lắm rồi." Quản trị viên lau mồ hôi trán: "Xong rồi đấy, chuyện này còn khó hơn cả làm việc nữa, cô không biết tôi làm cho họ bao nhiêu cái kịch bản rồi đâu, cái gì mà sát thủ nhảy múa hiến tế trước trong hôn lễ rồi rút ra nhuyễn kiếm từ bên hông, cái gì mà người máy từ trên trời rơi xuống giết chết mọi người, sau đó cô dũng cảm đi báo thù cho họ... Lúc đầu tôi còn nghĩ chú với dì sẽ không nghĩ ra nổi, là tôi xem thường 2 người này rồi." Lộ Hy hơi hổ thẹn cúi mặt: "... Khổ cho anh rồi." Chúc Tinh Dạ hắng giọng: "Còn giận không?" Ánh mắt Lộ Hy thất thần: "Không giận, giờ khá hoài nghi bản thân thôi, rốt cuộc nhà bọn em là gen gì vậy?" Mẹ Lộ: "Gen dễ thương nhất trần đời đấy!" Cha Lộ: "Đúng vậy, đúng vậy!" Chúc Tinh Dạ cũng bật cười: "Ừm." Lộ Hy trừng Chúc Tinh Dạ: "Giờ anh thân với họ rồi nhỉ, sau này anh sẽ phải hối hận đấy! Anh phải nghiêm túc chỉ trích đối với kiểu vớ vẩn như họ chứ!" Chúc Tinh Dạ ngoan ngoãn nghe lời, sau đó mỉm cười: "Nhưng anh thấy rất vui mà, rất náo nhiệt, giống như... giống như người nhà thật vậy." "Là người nhà mà." Lộ Hy nắm tay anh,"Tất nhiên là họ thích anh nên mới kéo anh xàm xí chung rồi, anh đã là người nhà của bọn em rồi, chạy không thoát đâu." Tới lúc trở về thế giới hiện thực, Lộ Hy biết còn phải trải qua một lần trang điểm trước hôn lễ nữa đã suýt trợn trắng mắt té xỉu. Cô ngoẹo đầu giả chết, nhưng chuyên gia trang điểm cũng không dễ dàng buông tha cho cô như thế, chọn lựa lớp trang điểm trên sân khấu rồi lôi ra một đống cọ lớn có, nhỏ có. "Hả? Sao lại có thư ở đây?" Lộ Hy ngẩng đầu lên như xác sống vùng dậy: "Thư gì, thư của ai vậy?" Chuyên gia trang điểm bày ra một nụ cười thần bí: "Ái chà, hình như là thư của chú rể —" "Khụ." Lộ Hy cẩn thận nhận lấy bức thư, tò mò mở ra, đúng là chữ viết của Chúc Tinh Dạ. "Cô Lộ à, anh nghĩ lúc em đọc được bức thư này thì hẳn là vừa mới thoát khỏi trò chơi, có thể còn hơi tức giận nữa. Anh rất muốn tự đến dỗ dành em, nhưng họ nói trước hôn lễ chúng ta không được gặp nhau, vì thế anh viết trước cho em một bức thư nhé." "Anh cũng chẳng mong em không tức giận, vì anh nghĩ chắc em không giận thật đâu. Hơn nữa lúc em giận rất thú vị, dỗ em cũng rất vui, dù đôi khi anh hơi lo lắng nhưng đa phần anh cũng rất thích. Lúc bọn anh chuẩn bị vụ án này đã có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra, anh nghĩ em bỏ lỡ những việc này sẽ rất đáng tiếc nên mới muốn viết thư để lén kể cho em nghe." "Lúc bọn anh chuẩn bị hiện trường, bác trai và bác gái nhảy với nhau một điệu, anh không biết rốt cuộc là thể loại gì, có vẻ như 2 người chỉ tùy ý nhảy mà thôi. Trong lúc đó bác gái giẫm lên chân bác trai mấy lần nhưng bác trai vẫn nhịn lại, sau đó ông ấy còn nói với anh là em nhảy tệ y hệt mẹ mình, bảo sau này anh nhớ để ý một chút. Nhưng không cần phải lo, nếu em muốn học anh sẽ từ từ dạy cho, nếu em chỉ muốn vui vẻ xoay vòng thì anh cũng hứa sẽ không để em phát hiện rằng đã giẫm lên chân anh đâu." "Họ còn nói cho anh biết, người tình trong mộng thời thơ ấu của em hình như là anh em hồ lô, cuối cùng 7 anh em hồ lô đã hợp nhất trở thành... Hình như là Tiểu Kim Cang nhỉ? Xin lỗi nhé, lúc bé anh không có xem phim hoạt hình. Dù anh không thể phun lửa hay khạc nước gì, nhưng nếu em muốn thử yêu đương với nhiều tính cách khác nhau thì anh rất có lòng tin mình sẽ luôn mang đến cảm giác mới mẻ cho em, có thể nhiều hơn con số 7 nữa." "..." "Thực ra anh cũng không biết nên nói gì với em, có lẽ là anh hơi căng thẳng một tí. A Hằng nói sau khi chúng ta bên nhau, anh như được ngâm trong hũ mật vậy, lâu lâu lại nổi bọt bóng màu hồng. Anh không biết mình đã thay đổi thế nào, nhưng anh rất mong chờ sau này có thể ở bên em mỗi ngày, anh rất nóng lòng nhìn thấy cô dâu của mình." Lộ Hy đọc hết thư, cảm giác trên mặt nóng bừng, cô nghĩ, lẽ nào anh Chúc Tử nhà mình cũng học viết những bức thư sến súa thế này sao? Cô cúi đầu nhìn váy cưới của mình rồi hỏi chuyên gia trang điểm: "Cô thấy trên người tôi có chỗ nào nhét thư vào được không?" Chuyên gia trang điểm dở khóc dở cười: "Váy này của cô thì nhét cái gì! Cô cứ để ở đây đi, tôi nhìn giúp cô, tuyệt đối không mất được đâu." Lộ Hy lắc đầu: "Không phải là vấn đề mất hay không mất đâu! Tôi muốn đem theo bức thư này, sau đó đợi tới tối, lúc anh ấy nghĩ mọi chuyện đã kết thúc thì tôi mở bức thư này ra đọc lại 1 lần ngay trước mặt anh ấy, hì hì hì!" Chuyên gia trang điểm: "Cô thú vị thật đấy." Chuyên gia trang điểm cố gắng nhét bức thư vào thắt lưng của Lộ Hy, cuối cùng cũng nhét vào hết, đồng chí Lộ Viễn đang đứng trước cửa phòng thay đồ của cô, khẽ nhìn vào trong: "Bé à, cha căng thẳng quá." Lộ Hy nhìn ông hơi buồn cười: "Nghe hơi quen nhỉ, chẳng phải đã diễn thử một lần rồi sao? Cha còn gì mà căng thẳng nữa chứ." Cha Lộ tạch lưỡi: "Con đừng nói như thể mình đã cưới 2 lần thế chứ, trong trò chơi sao mà giống với đời thực được? Lần này phải giao con cho một thằng khốn khác thật rồi..." Lộ Hy nhíu mày: "Thằng khốn? Chẳng phải trước đó cha nói chắc chắn anh ấy bị mù mới để ý tới con à?" Cha Lộ sờ mũi: "Chẳng phải là trước đó hay sao? Giờ cha thấy nó không vừa mắt nữa, nhìn thì cũng đẹp trai xoàng thôi, có tiền cũng chưa chắc sẽ yêu thương con, công việc lại không hay ở nhà..." Lộ Hy nghe nhưng cũng không bắt bẻ ông, cha Lộ càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng là bất lực gãi đầu: "Được rồi, thực ra nó chẳng có vấn đề gì hết, cha biết con cũng chẳng tốt lành gì... Nhưng thật sự cha vẫn không nỡ xa con." Lộ Hy nắm tay ông: "Con chỉ kết hôn thôi mà, đâu phải cha không được gặp con nữa đâu." "Ừm." Cha Lộ cười,"Đi thôi, mong là lần này con không cùng tay cùng chân nữa đấy." Lộ Hy trịnh trọng gật đầu: "Con nên bước chân trái hay chân phải trước nhỉ." Lộ Hy nắm tay cha mình, lần nữa đi trên thảm đỏ, cô vô thức tìm mẹ mình trong đám đông, giữ vững nụ cười thấp giọng nói với cha: "May là lần này trong tay mẹ không có cầm bóng bay đấy, nếu không con lại nghi ngờ Chúc Tinh Dạ sẽ nằm xuống lần nữa mất." Cha Lộ vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn nước mắt, nghe Lộ Hy nói thế lại nghẹn vào, suýt chút còn bật cười, chỉ có treo một gương mặt xoắn xuýt cổ quái giao tay Lộ Hy cho Chúc Tinh Dạ. Lộ Hy nhìn Chúc Tinh Dạ, anh đang đứng ở phía đối diện, có lẽ là vì trải nghiệm vớ vẩn lần trước nên giờ Lộ Hy chẳng khóc chút nào, trái lại còn hơi buồn cười. Cô cong khóe môi lên, trong ánh mắt vô thức tỏa ra ý cười, Chúc Tinh Dạ hơi hắng giọng đứng cạnh cô, mỉm cười nói: "Nhịn xuống nào, đừng cười đấy." Lộ Hy phá lên cười. Khách khứa 2 bên thảm đỏ cũng bật cười theo, Chúc Tinh Dạ bất lực đỡ trán, nhìn cô dâu của mình đang cười nghiêng ngả trên thảm đỏ. Lộ Hy vươn tay kéo anh: "Không ổn rồi anh Chúc Tử à, em cười tới không đứng nổi nữa." Chúc Tinh Dạ thở dài: "Vậy thì hết cách rồi." Anh cởi một chiếc cúc trên bộ âu phục ra, vòng tay qua eo cô rồi ghé sát tai cô, thấp giọng nói "Giữ váy nhé", sau đó bế cô lên. Khách khứa xung quanh nhiệt liệt reo hò, Chúc Tinh Dạ mỉm cười bế cô đi từng bước về phía trước: "Cô Lộ à, vì để sát cánh bên em, xem như anh cũng đã phải trải qua sinh tử rồi đấy. Không nói là lên núi đao, xuống biển lửa, nhưng đã vào tù kha khá rồi." Lộ Hy hơi nghiêng đầu kháng nghị: "Em cũng rất nỗ lực mà, không nói tới vào sinh ra tử, em cũng vớt anh ra tù kha khá đấy. Anh chỉ ngồi trong đó, em ở ngoài hao tổn tâm trí, khổ cực giúp anh rửa sạch oan khuất còn gì." Chúc Tinh Dạ bật cười, dịu dàng cúi đầu nhìn cô: "Cô Lộ vất vả rồi, sau này anh sẽ cố gắng trân trọng em thật nhiều." Lộ Hy hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Vậy, vậy em cũng sẽ cố gắng trân trọng anh."