Chương 47: Sticker

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:05

Phòng giam của Chúc Dương Bảo lại mở ra rất dễ dàng. Lộ Hy nhìn thoáng qua khung cảnh bên trong, bố cục phòng tạm giam khá đơn giản, trừ những dụng cụ cần thiết cho sự sống ra thì chẳng còn gì. Lộ Hy chưa kịp nói gì thì anh ta đã chạy vọt đi. Không có cửa sổ, cũng không có một tia sáng nào, lúc họ mở cửa ra, người bên trong còn rúc vào bóng tối vì không quen. Họ về tới trước cửa phòng Lưu Hiển, mở toàn bộ video giám sát ra xem lần nữa. Lộ Hy ngồi xuống nhìn người trong cửa, Chúc Dương Bảo có vẻ như không hề khó chịu gì, chỉ cúi đầu nghịch ngón tay, trông vẫn khá thảnh thơi. Biết đâu với cậu ta, môi trường thế này mới là dễ chịu. Lộ Hy ngồi xổm trước mắt cậu ta, Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng cũng đi theo vào trong, Chúc Dương Bảo không thèm ngẩng đầu lên, hình như chẳng có hứng thú gì với họ. Lộ Hy tỏ vẻ kỳ lạ: "... Anh đợi tí, tôi đếm lại đã."Lộ Hy nhíu mày: "Video 3D chỉ là những cảnh mà camera có thể quay tới được thôi đúng không? Vì thế những gì chúng ta nhìn thấy có thể mờ hơn Chúc Dương Bảo thấy rất nhiều. Hơn nữa trong phòng đều là những thông tin cũ, sau khi có chuyện mọi người tới mới được ghi lại." Lộ Hy thử gọi cậu ta: "Dương Bảo ơi?" Chúc Dương Bảo làm như không nghe thấy. Lộ Hy hơi xấu hổ, quay lại bàn bạc với 2 người kia: "Bình thường anh trai cậu ta gọi cậu ta thế nào vậy?" Tiểu Hoàng: "Hình như là giống vừa nãy cô gọi ấy." Lộ Hy sờ cằm: "Vậy là không phải vấn đề xưng hô. Chúng ta có loại công nghệ tiên tiến kia không? Kiểu có thể biến giọng nói thành Chúc Tinh Dạ ấy..." Tiểu Hoàng nghiêm túc gật đầu: "Tôi nghĩ là được đấy, hay là chúng ta..."Tiểu Hoàng lập tức hùa theo: "Tôi thấy anh ta nói có lý đấy!" Lộ Hy nghiêng đầu nhìn anh ta: "Anh thử mật mã tới đâu rồi?" Tiểu Hoàng lập tức ngậm miệng. Tiểu Hắc suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Chúng ta thử cho cậu ta xem ảnh 3D của quả bóng đi? Cậu ta luôn ôm thứ đó mà."3 người nhìn nhau, chỉ có thể thở dài bất lực. Rõ ràng Chúc Dương Bảo thích quả bóng đó hơn họ, vừa nhìn thấy quả bóng đã lập tức đứng dậy định đuổi theo. Dù cả hai không hiểu cô định làm gì nhưng vẫn cực kỳ nghe lời, lập tức ngồi xổm xuống. Lộ Hy chặn trước mặt cậu ta, thuyết phục: "Có muốn không? Em trả lời vài câu hỏi của chị, chị sẽ cho em nhé?" Trong mắt Chúc Dương Bảo hoàn toàn không hề có cô, cậu ta xem cô như bức tường rồi lách ra sau lưng cô để đuổi theo quả bóng 3D đó. Lộ Hy: "..."Molly nhíu mày: "Làm ơn đi, cô diễn cũng dở quá rồi. Trên mặt cô viết rành rành kia kìa — Dù tôi không tin anh ta nhưng đã có đồ miễn phí đưa tới tận mồm rồi thì ngu gì không nhận." 3 người nhìn nhau, chỉ có thể thở dài bất lực. Đường bên Chúc Dương Bảo không thông rồi, chỉ có thể đi tìm manh mối ở những hướng khác thôi. Tiểu Hoàng lập tức ngậm miệng. Chúc Dương Bảo vẫn đang cố chấp sờ vào quả bóng 3D kia, có vẻ như cậu ta không hiểu tại sao quả bóng ở trước mặt mình mà bản thân lại chỉ sờ được không khí. Lộ Hy nhìn quả bóng, bỗng hơi nghiêng đầu: "Trên quả bóng này có bao nhiêu miếng sticker vậy?" Tiểu Hắc: "22." Lộ Hy tỏ vẻ kỳ lạ: "... Anh đợi tí, tôi đếm lại đã." Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng nhìn nhau, sau đó cũng nhìn sang quả bóng kia. Vài giây sau, Lộ Hy thở dài: "Tôi đếm lại mấy lần đều là 23, mấy người thì sao?" 2 người khẽ gật đầu. Tiểu Hoàng hỏi: "Có khi nào là tính sai từ đầu không?"Tiểu Hắc nghiêm túc quay đầu lại: "Không nhìn rõ lắm, nhưng tôi nghĩ ở góc này nhìn tới thì hẳn sẽ thấy được lan can treo rèm cửa." Lộ Hy hơi buồn bực: "Có bao nhiêu đâu mà đếm sai chứ? Đi thôi, về xem video lần nữa vậy." 3 người rời khỏi phòng tạm giam, trước khi đóng của Lộ Hy vẫn để ý tới nét mặt của Chúc Dương Bảo, cậu ta không hề thấy sợ hãi, vì thế cô cũng khẽ thở phào. Lộ Hy sờ cằm: "Chưa hẳn, lúc bé anh có từng chơi sticker không?" Họ về tới trước cửa phòng Lưu Hiển, mở toàn bộ video giám sát ra xem lần nữa. Trong video, Chúc Dương Bảo ôm quả bóng đi ra khỏi phòng, Tiểu Hắc ấn nút tạm dừng, cả ba tụm lại nhìn chằm chằm quả bóng kia. Lát sau, Lộ Hy nặng nề ngẩng đầu lên: "2 người đếm xong chưa?" Cả 2 người kia không ai lên tiếng, nhưng trông nét mặt đều khá hoang mang. Lộ Hy: "Giờ tôi đếm ra được 21 rồi." Tiểu Hoàng thở phào: "Xem ra không phải tôi đếm nhầm rồi." Tiểu Hắc khẽ gật đầu: "Tôi cũng vậy." Lộ Hy sờ cằm: "3 người không thể nào cùng đếm sai được hết. Chỉ có thể là lúc Chúc Dương Bảo vừa ra cửa thì có 21 miếng sticker, lúc cằm ống tiêm trong tay thì bên trên quả bóng có 22 miếng sticker, lúc ôm quả bóng lại lần nữa là 23." Tiểu Hoàng hơi nghiêng đầu: "Hay là cậu ta tìm được thêm 2 miếng sticker trong phòng của Lưu Hiển?"Lộ Hy: "Giờ tôi đếm ra được 21 rồi." Lộ Hy hỏi: "Bình thường Lưu Hiển có thói quen giữ sticker không?" Tiểu Hắc lắc đầu: "Chưa từng nghe nói thế, hơn nữa theo những manh mối mà chúng tôi thu thập được, trong phòng gã cũng chẳng có dấu vết sticker gì hết." "Vậy thì lạ quá." Lộ Hy thì thầm,"Nhưng cũng không phải là chuyện xấu, chúng ta có một khả năng nữa, Chúc Dương Bảo nhìn vào cửa sổ của Lưu Hiển chăm chú như thế biết đâu là vì bị sticker thu hút." Ngón tay của Tiểu Hắc nhanh chóng thao tác trên vòng tay: "Xem lại lần nữa đi!"Tiểu Hoàng nghiêm túc gật đầu: "Tôi nghĩ là được đấy, hay là chúng ta..." Trong hình chiếu 3D, Chúc Dương Bảo lại đi ra khỏi phòng mình, đứng sừng sững trước cửa sổ của Lưu Hiển. Tiểu Hắc ấn tạm dừng, 3 người đứng thành 1 hàng với Chúc Dương Bảo, học theo dáng vẻ của cậu ta, ngẩng đầu lên định nhìn xem có bóng dáng của miếng sticker nào từ cửa sổ không. Tiểu Hoàng giơ tay chỉ: "Có phải cái kia không?" Tiểu Hắc mơ hồ: "Hình như là họa tiết rèm cửa mà?" Tiểu Hoàng bất lực xòe 2 tay ra: "Không được rồi, tôi hoàn toàn không thấy gì hết, hay là anh tìm đi, tôi nhớ lúc học môn bắn tỉa anh được điểm cao nhất mà đúng không?" Tiểu Hắc nghiêm mặt: "Bắn tỉa với tìm sticker thì liên quan gì nhau!"Chúc Dương Bảo làm như không nghe thấy. Lộ Hy lùi về sau 2 bước, nhìn 3 bóng người trước mặt. Cửa sổ Sở nghiên cứu là loại chống nhìn trộm, vì thế tầm mắt rất thấp, chiến binh như Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng còn không thấy thì sao Chúc Dương Bảo lại thấy được chứ? Giữa họ khác nhau chỗ nào? Lộ Hy lên tiếng: "2 người ngồi xuống chút đi." Dù cả hai không hiểu cô định làm gì nhưng vẫn cực kỳ nghe lời, lập tức ngồi xổm xuống. Đáng lẽ cô không nên xem trọng cái tên này. Tiểu Hoàng hỏi: "Muốn ngồi xuống cỡ nào? Đứng trung bình tấn hay tư thế ngồi ghế đây?"Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Anh có biết mật mã của gã không?" Lộ Hy: "Ngồi sao cho tầm mắt ngang với chiều cao của Chúc Dương Bảo ấy, sau đó 2 người làm như cậu ấy đi, nói không chừng có liên quan tới vấn đề góc độ đó." "Á!" Tiểu Hoàng chợt kêu lên. Lộ Hy trở nên căng thẳng: "Thấy gì rồi?" Tiểu Hoàng cười hì hì quay đầu lại: "Lâu rồi tôi không vận động nên nghe đầu gối kêu cụp một tiếng ấy mà." Lộ Hy: "..." Đáng lẽ cô không nên xem trọng cái tên này. Tiểu Hắc nghiêm túc quay đầu lại: "Không nhìn rõ lắm, nhưng tôi nghĩ ở góc này nhìn tới thì hẳn sẽ thấy được lan can treo rèm cửa."Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng nhìn nhau, sau đó cũng nhìn sang quả bóng kia. Lộ Hy nhíu mày: "Video 3D chỉ là những cảnh mà camera có thể quay tới được thôi đúng không? Vì thế những gì chúng ta nhìn thấy có thể mờ hơn Chúc Dương Bảo thấy rất nhiều. Hơn nữa trong phòng đều là những thông tin cũ, sau khi có chuyện mọi người tới mới được ghi lại." "Nói cách khác thì hiện tại chúng ta không thể nào khôi phục lại hình ảnh trong phòng Lưu Hiển như lúc Chúc Dương Bảo đứng trước cửa sổ được." Tiểu Hoàng gãi đầu: "Thật sự là không để lại chút dấu vết nào ư?" Lộ Hy sờ cằm: "Chưa hẳn, lúc bé anh có từng chơi sticker không?" Tiểu Hoàng nhún vai: "Lúc tôi ra đời đã là thời zombie hoành hành rồi, từ nhỏ tôi chơi vũ khí lạnh* thôi."Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười hiền lành: "Vậy thì nhờ anh nhé." (*) Gọi chung các loại vũ khí không sử dụng chất nổ, cháy mà sát thương bằng cách chém, đâm, cắt, đập, ... Lộ Hy hắng giọng: "Những chỗ từng dán sticker đôi lúc sẽ để lại chất kết dính, chúng ta có thể xem trên lan can treo rèm cửa thử. Theo như 2 anh nói, lúc đó xảy ra chuyện khẩn cấp nên hẳn là không có ai kịp tiêu hủy dấu vết này đâu." Tiểu Hắc lập tức đứng lên: "Ngài đợi một chút, tôi sẽ tới phòng nghiên cứu phải họ phân tích tính chất của chất kết dính trên quả bóng, sau đó tiến hành quét hình ảnh." Lộ Hy chưa kịp nói gì thì anh ta đã chạy vọt đi. Có chút hâm mộ đấy, công nghệ cao trong vụ án này còn hữu ích hơn mớ kỹ năng của cô nữa! Nhìn nguyên bảng kỹ năng đầy ắp của cô đi! Giờ cũng có đất dụng võ đâu. Lộ Hy ghen tị khịt mũi: "Được rồi, chúng ta làm những việc trong khả năng tiếp đi." Tiểu Hoàng tò mò hỏi: "Làm gì?" Lộ Hy: "Thủ công, thử mật mã, anh thử nhật ký, bắt đầu từ 0000 trở về sau, tôi thì thử cái thùng kia, bắt đầu từ 9999 trở về trước." Tiểu Hoàng rên rỉ: "Sớm biết thế thì tôi đã giành tới phòng nghiên cứu rồi!" Lộ Hy lạnh lùng kéo anh ta vào phòng Lưu Hiển. Sau lưng có tiếng cười khẽ, Lộ Hy quay đầu lại, người giả gái vi diệu Molly kia đang đứng sau họ, mỉm cười tươi rói: "Hình như tôi tình cờ nghe được bí mật của 2 người rồi, cần tôi giúp đỡ gì không?" Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Anh có biết mật mã của gã không?" Molly lắc đầu nhưng vẫn mỉm cười tự tin: "Giờ thì chưa biết, nhưng tôi có cách biết đấy. Tôi có thể giúp cô lấy được mật mã mở cửa của Lưu Hiển từ trong hệ thống, chỉ cần làm một phần mềm nhỏ thôi, nhanh lắm, hình như thời gian của mấy người cũng không dư dả gì đâu nhỉ?" Tiểu Hoàng lập tức hùa theo: "Tôi thấy anh ta nói có lý đấy!" "Anh không muốn thử mật mã thì nói đại đi." Lộ Hy nhìn anh ta một cái rồi lại nhìn sang Molly,"Anh giúp chúng tôi vì lý do gì?" Molly bất lực giang tay ra: "Vì tôi muốn biết sự thật thôi, sự thật hoàn chỉnh ấy, để xem Chúc Dương Bảo có thật sự giết người hay không. Tôi cũng muốn biết kẻ nào đã mở tất cả cửa phòng của nghiên cứu viên ra, vì liên quan tới chuyên môn của tôi nên rất nhiều người nghĩ là do tôi làm, tôi không thích đội cái nồi đen của người khác đâu."Tiểu Hoàng gãi đầu: "Thật sự là không để lại chút dấu vết nào ư?" Lộ Hy cụp mắt xuống, nói đơn giản thì y muốn nói với Lộ Hy rằng mình không liên quan gì tới chuyện của Chúc Dương Bảo cả. Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười hiền lành: "Vậy thì nhờ anh nhé." Molly nhíu mày: "Làm ơn đi, cô diễn cũng dở quá rồi. Trên mặt cô viết rành rành kia kìa — Dù tôi không tin anh ta nhưng đã có đồ miễn phí đưa tới tận mồm rồi thì ngu gì không nhận." Cô chột dạ đảo mắt, Molly cười híp mắt tới gần: "Tôi nói đúng không, Thượng tá Lộ Hy?" Lộ Hy thấy mình không thoát khỏi nữa, chỉ có thể dùng lại con át chủ bài: "... Anh ăn gì chưa?" Molly hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả vẫy tay với họ: "Đi với tôi đi, hẳn là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi." Tiểu Hoàng thấp giọng hỏi: "Thượng tá, cô có thấy anh ta khả nghi không?" Lộ Hy nhìn anh ta: "Sao lại hỏi thế?" Tiểu Hoàng nheo mắt lại: "Nói thật thì tôi thấy tên này rất kỳ lạ, hình như anh ta có ý đồ khác trong Sở nghiên cứu này. Hầu như ai trong Sở nghiên cứu anh ta cũng nói chuyện hết, nhưng tôi cảm giác bản thân anh ta không phải là một người thích nói chuyện trên trời dưới đất với người khác như thế, chậc, cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy." "Nhưng tôi không có bằng chứng, chỉ có thể nói là tên này khá kỳ lạ thôi, tốt nhất là cô để ý một tí, đừng hoàn toàn tin tưởng anh ta nhé." Lộ Hy gật đầu: "Tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng nghi can đâu." Sau cuộc tiếp xúc ngắn ngủi giữa cô và Molly, Lộ Hy thấy đây là một người khá thân thiện, không mấy khó gần. Nhưng Tiểu Hoàng đã nhắc thế thì cô nghĩ vẫn nên giữ cái nhìn khách quan hơn.