Chương 111: Ngoại Truyện 1 • Tỏ Tình

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:49

Đã là ngày thứ 3 sau khi rời khỏi thế giới trò chơi, Lộ Hy lăn một vòng trên giường, chán nản nhìn lên trần nhà của mình. Dù có cảm giác như họ đã ở trong thế giới trò chơi rất lâu, nhưng thực chất ở thế giới thực chỉ mới trôi qua 1 ngày rưỡi. Nhưng cũng đúng, với thân phận của Chúc Tinh Dạ thì dù biến mất trong giây lát cũng đủ để ồn ào rồi, mấy ngày nay anh cũng rất bận vì chuyện này. Lộ Hy buồn chán tìm chút đồ ăn vặt rồi ngồi xuống trước máy tính, định bắt đầu làm việc. Điện thoại trong tay rung lên một chút, Lộ Hy sáng mắt lên, là tin nhắn của Chúc Tinh Dạ: "Tối nay cô Lộ có rảnh không, ăn cơm với nhau nhé?" Ngón tay Lộ Hy khẽ khựng lại, sung sướng nhảy nhót quanh phòng một vòng rồi mới bình tĩnh trả lời: "Được chứ." Sau khi trả lời tin nhắn xong, Lộ Hy nghiêm túc đi tới tủ quần áo của mình, nếu hẹn hò thì phải ăn mặc đẹp một chút, mặc đồ gì đây... Cô chợt nhìn thấy bộ đồ ngủ Pikachu, cười gượng vài tiếng rồi lập tức nhét nó vào trong. Bộ này trẻ trâu quá, bộ này trông có vẻ hơi mát mẻ, bộ này thì tay áo vướng lắm, ăn cơm không tiện... Lộ Hy buồn bã ngã ra giường, dù nói là ăn cơm chung nhưng chắc cũng không phải chỉ ăn cơm đâu thôi nhỉ? Nghĩ tới vụ án trước, Lộ Hy không khỏi nghĩ ngợi lung tung, cơm nước xong xuôi rồi có khi nào anh sẽ dẫn cô đi thăm bà Diệp không ta? Ủa, đây là lần đầu tiên họ gặp lại trong thế giới thực mà, như thế thì hơi đột ngột, nhưng... lỡ thế thật thì sao? Để đề phòng thì cứ mặc đồ đen hoặc trắng đi nhỉ? Lộ Hy hít một hơi thật sâu, ủ rũ nhìn tủ quần áo của mình, trái tim thiếu nữ đúng là tinh tế và nhạy cảm mà. Buổi tối, Chúc Tinh Dạ lái xe tới dưới lầu để đón cô, Lộ Hy cứ nghĩ anh sẽ đeo khẩu trang kính râm kín mặt, ai ngờ anh mặc đồ rất thoải mái, hơn nữa còn không thèm e ngại mà giúp cô mở cửa ghế phụ lái nữa. Lộ Hy nhanh chóng bước vào xe, giục anh: "Em xong rồi, anh mau lên xe đi!" Sau lưng có người bật cười, Lộ Hy quay đầu lại nhìn, hóa ra quản trị viên cũng ở trên xe. Hóa ra không phải 2 người hẹn hò, quản trị viên lắp bắp chào hỏi cô, Lộ Hy cười chào lại anh ta, dù hơi tiếc nhưng cô cũng thở phào được rồi. Chúc Tinh Dạ về lại ghế lái, nhìn cô hơi buồn cười: "Sao cô Lộ gấp thế? Ai không biết còn tưởng chúng ta đi cướp ngục đấy." Lộ Hy chột dạ sờ mũi: "Chẳng phải là tôi sợ anh bị chụp lên trang đầu hay sao?" Chúc Tinh Dạ khởi động xe: "Không sao, lúc nào chả thế." Lộ Hy hơi nghiêng đầu, cũng đúng. Chúc Tinh Dạ chưa từng có scandal gì, tối đa cũng chỉ là bị chụp lại hôm nay đi mua đồ ăn, ngày mai đi gặp bạn bè, lúc phỏng vấn anh cũng từng nói rồi, lúc anh không làm việc thì cuộc sống cũng như một người bình thường mà thôi, mong rằng giới truyền thông đừng quấy rầy quá đáng nữa. Dần dà, fan của anh cũng bắt đầu tự giác tẩy chay những bức ảnh chụp lén đời sống hàng ngày của anh, đa số giới truyền thông thấy không cọ được nhiệt mà còn bị mắng nên cũng từ từ ít đăng những tin như thế đi. Lộ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi: "Chúng ta đi ăn ở đâu vậy?" Chúc Tinh Dạ thoáng cười: "Nhà hàng do quản trị viên tìm đấy, em hỏi cậu ta đi." Lộ Hy tò mò nhìn qua ghế sau: "Ăn món ngon gì đây?" Quản trị viên hơi lo lắng nghịch ngón tay: "Một nhà hàng nước ngoài, tên, tên là Dưới Cây Chanh." Lộ Hy: "..." Nghe là thấy chua rồi đó. Chúc Tinh Dạ không kìm được mà bật cười, Lộ Hy nhìn anh: "Anh Chúc à, hôm nay ăn chanh thì no không đấy?" Chúc Tinh Dạ thành thật gật đầu: "Ừm, bao no nhé. Hôm nay tiễn thần chanh chua đi, phải bổ sung cho cậu ta chút năng lượng chanh chứ." Lộ Hy hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Hôm nay anh đi luôn à?" Quản trị viên khẽ gật đầu: "Ừm, đã dời sang ngày trễ nhất rồi." Chúc Tinh Dạ: "Ăn cơm tối xong thì tiễn cậu ta lên đường luôn." Quản trị viên có chút bất mãn: "Này này!" Lộ Hy bật cười, dù quản trị viên hướng nội nhưng thi thoảng sẽ nói ra vài câu khiến người ta ngạc nhiên, cứ như NPC trong vụ án cuối cùng vậy. 3 người tới nhà hàng Dưới Cây Chanh, Lộ Hy tò mò nhìn quanh, trước cửa nhà hàng trồng 2 cái cây, 1 là cây chanh, còn lại cũng là cây chanh, trong nhà hàng chỗ nào cũng có thể thấy chanh, đến cả ghế ngồi cũng có hình lát chanh. Lộ Hy liếm răng: "Ôi, tôi bắt đầu thấy ê răng rồi đấy." Chúc Tinh Dạ nhìn quản trị viên đang xem menu để gọi món, lén lút đưa cho Lộ Hy một viên kẹo dưới bàn, Lộ Hy hơi sửng sốt, dù không biết sao lại phải giấu nhưng vẫn vô thức lén lút theo anh, nhân lúc quản trị viên không để ý mà bỏ vào miệng. Vị kẹo trong veo lan ra khắp khoang miệng, Lộ Hy ngậm kẹo nhìn Chúc Tinh Dạ chằm chằm, anh ghé tới mỉm cười rồi thấp giọng nói: "Suỵt, chỉ có 1 viên thôi, đừng để cậu ta biết." Lộ Hy ngoan ngoan gật đầu. Quản trị viên gọi hết món, quay đầu lại: "Lát nữa ăn xong tôi sẽ lên máy bay luôn, ê, 2 người..." Chúc Tinh Dạ mỉm cười ấm áp: "2 chúng tôi thế nào?" Quản trị viên lấy hết can đảm: "Đổi chỗ đi, tôi muốn ngồi giữa 2 người!" Nụ cười của Chúc Tinh Dạ vẫn không hề suy suyển: "Đã mua vé máy bay hết rồi đúng không, cô Lộ ở đây chờ chúng tôi một chút nhé, tôi đưa cậu ta ra sân bay đã." Quản trị viên chửi đổng: "Tôi không đi, cho tôi ăn xong đi rồi muốn đi đâu thì đi chứ! Quá đáng quá đi, đến cả chanh cũng không cho ăn một miếng nữa!" Món ăn được bưng lên, Lộ Hy nếm thử, mùi vị không tệ chút nào, thật sự cũng chẳng có vị chanh rõ ràng gì, đa số đều dùng để trang trí thôi. Quản trị viên bỏ lát chanh dùng để trang trí vào miệng, giờ anh ta cũng khá thân với Lộ Hy rồi, nói chuyện không tới mức căng thẳng nữa: "Cô Lộ Hy à, từ rất lâu tôi đã thích tiểu thuyết của cô rồi! Là tôi đã cho Tinh Dạ mượn sách của cô đấy! Thế mà sau đó cậu ta không chịu trả cho tôi nữa!" Chúc Tinh Dạ nhíu mày: "Cậu còn dám nói à? Cậu cho tôi mượn sách mà xé trang bìa có in hình cô ấy làm gì? Cậu có ý gì hả!" Quản trị viên chột dạ: "Gì nữa! Cậu đọc nội dung hay xem ảnh hả!" Lộ Hy gượng gạo mỉm cười bưng đồ uống lên, bức ảnh trước đây in trong sách của cô... là bức để đầu nấm hay là bức buộc tóc đuôi ngựa khoe trán sân bay đây? Quản trị viên lấy ra một quyển sách từ phía sau như làm ảo thuật: "Cô Lộ à, cô đã hứa sẽ ký tên cho tôi mà!" Lộ Hy mở sách ra, không kìm được mà liếc qua trang bìa. "..." Hóa ra là bức ảnh chụp thời 3 tuổi còn bím tóc, à, đúng là trước kia cô từng gửi bức ảnh này cho nhà xuất bản, thế mà được dùng thật đấy! Lộ Hy ký tên với tâm trạng phức tạp, quay lại thấy ánh mắt chần chừ của Chúc Tinh Dạ, cô hơi sửng sốt: "Anh Chúc cũng muốn ký tên à?" Quản trị viên xấu xa xúi giục: "Ký lên mặt cậu ta đi!" "Không được." Chúc Tinh Dạ nghiêm túc từ chối, sau đó mỉm cười giơ bàn tay ra,"Ký vào tay đi." Tay cầm bút của Lộ Hy hơi khựng lại, nhìn bàn tay đẹp đẽ của Chúc Tinh Dạ, trên cánh tay còn có một nốt ruồi ở chỗ khuất mắt trông rất gợi cảm, cô không xuống tay được. "Cô Lộ?" Chúc Tinh Dạ giục. Lộ Hy tỉnh táo lại, bối rối cúi đầu che giấu: "Ha ha ha, được rồi, tôi sẽ vẽ thêm đồng hồ cho anh!" Lộ Hy cảm thấy đầu ngón tay của mình đang nóng bừng, không biết Chúc Tinh Dạ có thấy thế không nữa. Vẽ xong, Lộ Hy nhìn cánh tay được viết đầy tên cô lộ ra ngoài của Chúc Tinh Dạ, chợt thấy như đây là một cách tuyên thệ chủ quyền ấy nhỉ? Quản trị viên lẳng lặng cắn một miếng chanh: "Mấy người muốn làm gì thì làm, tôi chỉ là một quả chanh thôi." Chúc Tinh Dạ mỉm cười ấm áp gắp cho anh ta một lát chanh, còn cố tình giơ chữ ký trên tay qua lại trước mặt anh ta: "Ăn nhiều một chút đi." Ăn cơm xong, cả nhóm đưa quản trị viên ra sân bay, trước khi lên máy bay, quản trị viên kéo Chúc Tinh Dạ sang một bên bảo là có điều muốn nói với anh. Dù Lộ Hy tò mò nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở một bên. Quản trị viên kéo Chúc Tinh Dạ lại hỏi: "Tôi có thể làm lốp dự phòng với cậu không?" Chúc Tinh Dạ im lặng nhìn anh ta, lẳng lặng lùi về sau 2 bước. Quản trị viên hừ vài tiếng: "Ý tôi là tôi có thể làm lốp dự phòng cho cô Lộ Hy không?" Chúc Tinh Dạ cười lạnh: "Sao ở trước mặt cô ấy cậu không hỏi đi? Thằng ngốc này." Quản trị viên hùng hổ: "Tôi không có dám! Hơn nữa không thể nói thẳng thừng với con gái như thế được, tôi phải khéo léo một chút, hỏi là nếu tôi ở bên kia đại dương còn có thể tiếp tục thích cô ấy nữa không!" Chúc Tinh Dạ khó chịu hất cằm: "Cậu đi đi." Quản trị viên căng thẳng sửa lại vạt áo: "Vậy tôi đi nhé." Chưa bước được 1 bước, anh ta đã bị Chúc Tinh Dạ đen mặt kéo về: "Cậu mau phắn nhanh lên cho tôi." Quản trị viên tức tối: "Cậu không cho tôi nói thì bản thân mau nói đi chứ! Ai mới là thằng ngốc đây hả!" Chúc Tinh Dạ nghiêng đầu qua một bên: "Liên quan quần què gì đến cậu!" Quản trị viên lập tức làm ầm lên: "Oa, cậu chửi thề đấy à! Người đâu, mau cho cậu ta lên trang đầu đi, hình tượng của Ảnh đế Chúc sụp đổ rồi!" Chúc Tinh Dạ đạp anh ta tới hướng máy bay, quản trị viên vừa đăng ký vừa quay lại hét cái gì mà "trang đầu", Lộ Hy tò mò đi tới: "Sao anh ta đi rồi? Không tạm biệt gì hết vậy." Nét mặt của Chúc Tinh Dạ đã hòa hoãn hơn một chút: "Không cần." Lộ Hy vỗ vai anh, nói rất thấm thía: "Dù sao anh Chúc cũng là người của công chúng mà, không nên tùy tiện đạp người ta đâu, lỡ bị chụp lại thì sao, lần sau cứ để em làm cho, em đạp thay anh!" "Thực ra em cũng không đồng tình với kiểu bạo lực thế này, hay là chúng ta đổi sang cách trả đũa không bạo lực đi, ví dụ như dùng lông vũ cạ vào lòng bàn chân, gửi một loạt ảnh về chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cho anh ta..." Chúc Tinh Dạ bật cười: "Đi thôi, cô Lộ." Lộ Hy ngồi vào xe, trước khi đóng cửa Chúc Tinh Dạ hơi do dự, anh cụp mắt xuống như không dám nhìn thẳng vào cô: "Trước khi về nhà, em có thể đi với tôi tới một chỗ không?" Lộ Hy bỗng thấy căng thẳng, cứng nhắc gật đầu: "À, ừ." Đến rồi, đến rồi! Chuyện chính đến rồi kìa! Dưới ánh trăng, trước mộ phần, hay là ở bãi biển đây! May mà hôm nay cô mặc váy trắng, dù đi đâu cũng hợp hết! Nhưng Chúc Tinh Dạ lại chuyển hướng tới một cư xá. Xe dừng lại, Lộ Hy trợn tròn mắt. Chúc Tinh Dạ mỉm cười nhìn qua: "Cô Lộ có ngại không?" Lộ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ: "Với mức độ an ninh ngoài cổng này thì hẳn đây không phải là tiểu khu mà anh sống được. Em ngại gì chứ, anh định dẫn em đi gặp ai vậy?" "Thông minh ghê." Chúc Tinh Dạ khen rồi mỉm cười nhìn cô,"Nếu tôi dẫn em tới nhà tôi thì cô Lộ có ngại không?" Rõ ràng động tác tháo dây an toàn của Lộ Hy hơi khựng lại, nhưng cô vẫn vờ như không có gì mà trốn xuống xe. Chúc Tinh Dạ dẫn cô lên lầu, hình như đèn cảm ứng trong hành lang đã bị hư, Chúc Tinh Dạ mở đèn pin điện thoại ra, rất tự nhiên nắm lấy tay Lộ Hy. "Đây là nhà của dì Thái." "À." Lộ Hy đi theo sau anh, cũng chẳng hỏi anh lý do tại sao lại dẫn mình tới đây. 2 người tới trước cửa nhà dì Thái, Chúc Tinh Dạ khẽ gõ cửa một cái, trong nhà lập tức truyền tới tiếng bước chân. Lộ Hy nhìn 2 bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai, trong nhà đã lộ ra ánh đèn ấm áp, thực chất không cần nắm tay cô làm gì. Nhưng mà... nắm thì cứ nắm thôi, Lộ Hy đảo mắt ra hướng khác, giả vờ như mình cũng quên đi chuyện này. Dì Thái mở cửa ra, không có gì bất ngờ với họ, trông có vẻ như đã chuẩn bị trước từ lâu rồi. Dì ấy già hơn lúc Lộ Hy nhìn thấy trong vụ án rất nhiều nhưng nụ cười vẫn thân thiện như thế, dì quan sát Lộ Hy, ấm áp chào mọi người: "Mau vào, mau vào đi, đây là cô Lộ Hy đúng không? Dì thường nghe cậu chủ nhắc tới con đấy." Dì ấy dẫn 2 người đi vào nhà, mở cửa ban công ra, lúc này Lộ Hy mới phát hiện trên ban công trồng rất nhiều hoa, có bày thêm 1 cái bàn nhỏ và 2 cái ghế con rất tiện để ngắm trăng. Dì Thái nhiệt tình mời chào: "Tụi con ngồi đi, dì đi pha trà cho tụi con, dì nhớ lúc còn bé cậu chủ thích nhất là ăn bánh ngọt mà! Tụi con nghỉ tí đi, lát nữa rồi ra ăn nhé!" Chúc Tinh Dạ bất đắc dĩ cười: "Dì Thái à, không cần thế đâu, con..." "Phải thế chứ! Dì chuẩn bị cả đàn rồi, có nhờ người chỉnh âm lại luôn rồi, cậu chủ đợi tí đi, đợi dì dọn xong rồi bắt đầu nhé!" Dì Thái tươi cười làm việc không ngừng, lúc thì bưng bánh ngọt lên, lúc thì lấy đàn ra cho Chúc Tinh Dạ, lúc lại bày bình hoa ra cho 2 người. Cuối cùng dì Thái cũng làm xong, lén lui ra ngoài rồi cười híp mắt nói: "Đáng lẽ định đốt nến cho 2 đứa nữa, nhưng tối nay trăng rất đẹp nên không cần nữa, dì không làm phiền tụi con đâu, có gì cứ gọi dì nhé!" Cánh cửa đóng lại, Lộ Hy và Chúc Tinh Dạ nhìn nhau trong chốc lát rồi bật cười. Chúc Tinh Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, cụp mắt cầm đàn violin lên: "Từ sau khi mẹ gặp chuyện, vốn cha đã giấu hết đàn violin rồi, sau này đa phần bộ sưu tập đều bị bán hết. Cái này là chiếc đàn khi bé tôi thường dùng để luyện tập, không đắt tiền gì, vốn định vứt đi nhưng dì Thái đã xin lại." "Cách đây vài ngày tôi nhớ tới chuyện này, vu vơ hỏi dì ấy, ai ngờ dì ấy bảo vẫn đang bảo quản giúp tôi. Tôi dẫn em tới đây là để mượn đàn một chút thôi... Em còn nhớ bản "Salut d'Amour" mà tôi chưa được diễn không?" Lộ Hy gật đầu. Chúc Tinh Dạ chuẩn bị tư thế, đưa lưng về phía ánh trăng rồi nhìn Lộ Hy chăm chú: "Đây là bản nhạc được nhà soạn nhạc Edward Elgar viết cho vị hôn thê của mình, anh nghĩ giờ mình không cần phải đặt bản thân vào bất cứ vai diễn nào cũng có thể thể hiện được cảm xúc này." "Dù đã nhiều năm rồi không tập, nhưng anh vẫn muốn... mời em nghe bản nhạc này." Lộ Hy nhìn anh, tiếng nhạc du dương đung đưa dưới ánh trăng. Trong nhà, dì Thái ngồi trước bàn nắm tấm ảnh cũ, không kìm được mà lau nước mắt. Kết thúc bản nhạc, Chúc Tinh Dạ buông violin xuống, Lộ Hy mỉm cười: "Em nghĩ em cũng phải ngâm bài "The Wind at Dawn" để đáp lễ anh*." (*) Elgar sáng tác bản nhạc này tặng cho người yêu sắp cưới của ông là Caroline Alice Roberts làm quà đính hôn. Đáp lại, cô Alice tặng ông bài thơ "The Wind at Dawn" mà cô đã viết từ mấy năm trước. Chẳng mấy lâu sau Elgar cũng phổ nhạc cho bài thơ của Alice. Chúc Tinh Dạ thở ra một hơi thật dài, bất đắc dĩ cười với Lộ Hy: "Cô Lộ à, đã rất lâu rồi anh chưa căng thẳng thế này. Vốn anh đã nghĩ sẵn trong đầu rất nhiều lời để nói, cũng nghĩ ra rất nhiều lời thoại kinh điển, học hỏi không ít cảnh lãng mạn, thế nhưng giờ phút này đây anh vẫn không khỏi hồi hộp." Anh đưa tay về phía Lộ Hy: "Có thể tiếp thêm cho anh chút dũng khí không?" Lộ Hy cẩn thận nắm tay anh. Chúc Tinh Dạ nhìn vào mắt cô: "Anh không phải người hoàn hảo như những lời đồn thổi bên ngoài, anh rất tự ti, hay ghen tị và luôn bất an. Nếu người trước mặt em cởi bỏ hết hào quang ra, em có đồng ý lời tỏ tình của anh không?" "E là hơi khó đây." Lộ Hy cười thầm,"Trong mắt em anh lúc nào cũng tỏa sáng cả, em không biết nên cởi bỏ hào quang thế nào hết." Chúc Tinh Dạ kéo cô lại gần, che mắt cô lại: "Ví dụ như thế này đây." Dưới ánh trăng, anh dịu dàng hôn cô. ———————————— Bonus thêm tiểu kịch trường nhó: Nhiều ngày sau, chuyện Ảnh đế Chúc công khai tình cảm đã nhanh chóng chiếm lĩnh hot search trên mạng xã hội, hiện tại fan hâm mộ đều bày tỏ thái độ tích cực, nhao nhao chạy qua Weibo của Lộ Hy để chúc phúc. Không lâu sau đó, trên truyền thông lan truyền tin Chúc Tinh Dạ đã xăm tên Lộ Hy lên tay mình từ rất lâu rồi, Ảnh đế Chúc từ trước tới nay luôn khiêm tốn lại hiếm khi trả lời: "Không phải xăm, là cô ấy viết bằng bút đấy." Sau khi tin tức truyền ra, Chúc Tinh Dạ nhận được điện thoại của Lộ Hy: "Anh Chúc! Có phải là chữ ký đó không!" Chúc Tinh Dạ: "Ừm, không sao đâu, em đừng lo..." Lộ Hy: "Không, em xem tin tức thấy đó đâu phải là hôm chúng ta ra ngoài đâu, vậy là chữ ký đó... anh giữ mấy ngày luôn hả?" Chúc Tinh Dạ im lặng một lúc: "Thì có 3 ngày thôi mà." Lộ Hy nghiêm túc: "Anh khai thật đi, anh Chúc Tử à, có phải là suốt 3 ngày anh không tắm không hả?" Chúc Tinh Dạ: "..." Không có, anh có tắm mà.