Chương 86: Đào Hôn

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:33

Bàn tay đang nắm chặt cây chổi lông gà của Đới Nguyệt Tiên run lên: "Mày còn che chở cho nó à? Trong mắt mày còn người mẹ là tao không hả? Mày có biết nó là ai không? Mày quên những lời khi còn nhỏ tao đã nói với mày rồi đúng không!" Đới Duy xanh mặt im lặng không nói gì, giọng Đới Nguyệt Tiên lại càng kích động, bà ta chợt nghĩ ra chuyện gì đó: "Tao biết rồi, là kế hoạch của ngài Kim đúng không, mà phải lấy con đàn bà này về nhà mới có cớ để thừa kế Phòng thương mại Kim Nghiệp đúng không? Tao hiểu rồi, chẳng trách!" "Mày mau về với tao, mau về với tao đi! Tao không trông mong mày làm tai to mặt bự gì hết, mày đừng đi theo ngài Kim nữa! Mày còn muốn bắt chước cha mày đi cướp phụ nữ đúng không? Thế này là thế nào!" Khách khứa ngồi bên dưới nhìn nhau, những lời người phụ nữ này nói ra thoạt nghe có vẻ hồ đồ, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như bà ta đã nói rất nhiều chuyện bất ngờ. Lộ Hy nghĩ không thể ngồi chờ chết được, thế là ngóc đầu ra thêm dầu vào lửa: "Chứ gì nữa, anh nhìn đi, có chỗ nào hợp lý không, tôi với mẹ anh cũng có thể tính là quan hệ... tình địch đấy." "Cô im miệng đi!" Đới Nguyệt Tiên đanh đá hét, tức tới mức gần như mất hết lý trí, miệng liên tục rủa xả khiến Lộ Hy cũng có chút sửng sốt. Vốn Đới Duy còn định nói chuyện đàng hoàng với bà ta, nhưng mở miệng vài lần vẫn không tìm được cơ hội để chen vào, thế là mất sạch hết kiên nhẫn, nhíu mày: "Tôi sẽ nói chuyện với mẹ sau, mẹ đừng nói hươu nói vượn nữa." "Người đâu, mời bà ta xuống đi." Vài tên lâu la chạy tới cạnh Đới Nguyệt Tiên, nhưng có vẻ cũng lo ngại vị này là mẹ của lão đại mình nên không ai dám dùng sức, vẫn cứ rụt rè, vì thế đã bị Đới Nguyệt Tiên dùng chổi lông gà đánh không thương tiếc. Một trong số đó tìm được cơ hội cướp cây chổi ném sang một bên, Đới Nguyệt Tiên cũng bị dồn vào đường cùng. Lộ Hy không khỏi lo thay bà ta, phải gắng lên chứ! Đừng chịu thua mà! Đới Nguyệt Tiên cười lạnh, nhìn Đới Duy: "Mẹ hiểu mày mà, từ nhỏ mày đã cứng đầu rồi, đã quyết thì sẽ không bao giờ quay đầu lại." Nét mặt Đới Duy hơi thả lỏng ra: "Nếu mẹ biết thì cũng nên hiểu rằng nếu lần sau mẹ còn tới quấy rối hôn lễ nữa, tôi sẽ không bỏ qua." "Ừ, mày hay lắm." Đới Nguyệt Tiên lạnh lùng liếc anh ta,"Nhưng mày là do bà đây đẻ ra đấy! Mày giống mẹ thật, bướng bỉnh giống mẹ. Được rồi, mày không biết xấu hổ muốn lấy nó nhưng tao vẫn cần mặt mũi mà! Mày nghĩ tao chỉ đem có cây chổi lông gà tới đây thôi sao?" Nói xong bà ta móc ra một con dao từ trong ngực, khách sạn vang lên vài tiếng kêu la, Đới Nguyệt Tiên nắm chặt con dao, chỉ vào người trước mặt như một con thú dữ: "Không đứa nào được tới gần hết! Ai tới tao sẽ chết ngay tại đây!" "Nếu mày quyết tâm muốn lấy nó thì được, hôm nay tao sẽ biến hôn lễ của tụi mày thành tang lễ! Tao sẽ mời đầu trâu mặt ngựa, Hắc Bạch vô thường, Đức Diêm vương tới để chứng hôn cho tụi mày!" Đới Duy biến sắc: "Mẹ điên rồi!" "Tao khinh!" Đới Nguyệt Tiên nhổ một ngụm nước bọt,"Mày mới là đứa điên đấy! Thằng điên này, thằng khốn nạn nhà mày! Đáng lẽ lúc trước tao nên đánh rắm cho mày chết đi, tao chịu khổ sinh mày ra mà, chi bằng bắt mày chết chung vậy!" Lộ Hy lén lùi về sau 2 bước, Đới Nguyệt Tiên này không hổ là người sinh ra kẻ ác, hay, chiêu này thật sự rất hay! Cô lập tức quét mắt tìm lối thoát trong khách sạn, xem ra chỉ còn một con đường ở cửa chính, giờ vẫn chưa đủ hỗn loạn. Lộ Hy thấy những ngọn nến được thắp trên bàn, lặng lẽ di chuyển tới gần, những người khách khác không hiểu cô đang nghiêng người làm gì, chỉ nhìn cô đầy khó hiểu. Cô nắm một góc khăn trải bàn, nở một nụ cười quỷ dị: "Rất xin lỗi, thất lễ rồi." Lộ Hy kéo tung chiếc khăn trải bàn, quý cô bên cạnh bịt miệng hét lên, nến ngã xuống khăn ăn dẫn tới một ngọn lửa nhỏ. Một quý cô sợ hãi hét lên, tiện tay cầm ly rượu của người đàn ông bên cạnh tạt vào, Lộ Hy há to miệng, thấy thế lửa càng lúc càng dữ. Dù cô cầm rượu vang thì cũng đâu thể dùng rượu có nồng độ cao để dập lửa cơ chứ! Cô có lý do để nghi ngờ quý cô này cũng là gián điệp của anh Chúc Tử. Đới Duy kinh ngạc quay đầu lại, sắc mặt trầm xuống: "Cô Lộ! Mời đứng lại! Người đâu!" Người làm của Đới Duy cùng tiến tới nhưng không dám quá thô lỗ với cô, Lộ Hy cũng không dám nặng tay với họ nên đành quật đổ nến, chỉ trong chốc lát sảnh khách sạn đã nghi ngút khói. Đới Nguyệt Tiên nhân cơ hội kéo Đới Duy lại: "Mày còn cản nó làm gì! Mày để nó đi đi! Tao tuyệt đối sẽ không cho nó bước chân vào nhà chúng ta đâu!" Phía sau Lộ Hy có một tên người làm đang lặng lẽ bước tới, định bất ngờ khống chế cô, ai ngờ lại là bọ ngựa rình bắt ve sầu*, Chúc Tinh Dạ sau lưng đập một bình rượu xuống khiến hắn ngã ra đất. (*) "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau" là câu chuyện ngụ ngôn thú vị, có ý nghĩa là khi quyết định làm bắt cứ việc gì phải suy xét chu đáo, đừng vì lợi ích mà lu mờ cái họa đang rình rập đằng sau. Chúc Tinh Dạ lạnh mặt lau sạch vết rượu trên tay rồi cười với cô: "Hẳn là chúng ta đi chung với nhau được rồi đấy, sau bếp cũng đang cháy." Lộ Hy nhìn lướt qua, Chúc Tinh Dạ dẫn theo rất nhiều người ở Phòng thương mại tới, cuối cùng cô cũng thở phào được. Đới Duy thấy 2 người như thế, nghiến răng hất tay Đới Nguyệt Tiên ra: "Cản họ lại!" Đới Nguyệt Tiên gào khóc nhào tới ôm anh ta lại: "Con ơi, con nghe lời mẹ một lần đi mà, con nghe lời mẹ một lần đi!" Thấy người xung quanh đang định bước tới bao vây mình, Chúc Tinh Dạ bế lấy Lộ Hy rồi chạy tới xe thức ăn rồi đẩy cô thẳng ra cửa chính. A Phúc hét lớn: "Anh em đừng sợ! Hỗ trợ phía sau cho bà và cậu đi!" Lộ Hy thấy Chúc Tinh Dạ đẩy mạnh xe đẩy tới phía trước, trong tay cầm chai rượu, ai dám cản đường thì nện kẻ đó, 2 người đang mở một con đường... rượu máu. Lộ Hy nắm chặt thành xe đẩy: "Má ơi." Cửa chính khách sạn đã ngay trước mặt, đôi mày nhíu chặt của Chúc Tinh Dạ hơi thả lỏng ra: "Hả?" Lộ Hy tỉnh táo lại: "Con của mẹ ơi." Chúc Tinh Dạ cười, bế cô từ xe đẩy: "Xe ở bên ngoài." Lộ Hy hơi lo, quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Bọn A Phúc thì sao?" Chúc Tinh Dạ: "Không sao đâu, họ sẽ chạy ngay thôi. Người làm của chúng ta đều là người bản xứ, lúc ra ngoài cũng mặc đồng phục của Phòng thương mại mà. Chúng ta đi rồi họ cũng sẽ lập tức rút lui, cởi áo khoác ngoài ra thì chỉ là một người dân bình thường thôi." "Thế lực ngài Kim dù có lớn cũng không dám ra tay trắng trợn với người dân vô tội trong thành phố như thế được." Lộ Hy khẽ thở phào, chui vào xe: "Giờ chúng ta đi đâu đây?" Chúc Tinh Dạ: "Về Phòng thương mại trước, nếu chúng muốn đánh tới thì phải giáp lá cà với nhau, không dễ thắng đâu." Lộ Hy gật đầu: "Tôi nghĩ chỉ có cách phá án mới thoát khỏi cục diện này thôi." Xe chạy tới Phòng thương mại Kim Nghiệp, Chúc Tinh Dạ hơi mệt mỏi xoa trán: "Nhưng vụ án này xảy ra trong sự khống chế của anh ta, dù có xin Cục cảnh sát giúp thì chưa chắc gì họ dám chống lại thế lực của ngài Kim." Lộ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tìm cách chuyển lời cho anh ta đi, nói là tôi vẫn đang muốn điều tra sự thật, hỏi anh ta có muốn xem trò hay không." Chúc Tinh Dạ thở dài: "Nếu anh ta còn ôm ý định với em thì hẳn sẽ đồng ý thôi, nhưng... thế là quá nguy hiểm, tôi không ủng hộ." Lộ Hy tức giận kéo váy: "Chứ gì nữa! Về anh nhớ dạy dỗ tên bạn của mình cho đàng hoàng đấy nhé, còn bảo vụ án lần trước không chặt chẽ nên lần này đền bù cho tôi nữa, đến nhân vật cảnh sát còn không được an toàn đây này!" Chúc Tinh Dạ bất lực nhìn ra cửa sổ: "Tôi luôn nghĩ mình hiểu cậu ta rất rõ, nhưng tới giờ mới chợt nhận ra, có lẽ tôi chưa bao giờ hiểu cậu ta cả, tôi thật sự không biết được cậu ta muốn gì." Lộ Hy phủi váy: "Anh nhìn cái váy cưới của anh ta chuẩn bị cho tôi có đẹp không này? Có phải anh ta muốn 2 ta trải nghiệm cốt truyện hôn nhân ngang trái hay không?" Chúc Tinh Dạ giận tái mặt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "Không đẹp chút nào." Lộ Hy: "Hả?" Chúc Tinh Dạ mím môi: "Em đẹp, nhưng váy thì xấu, con mắt của Đới Duy tệ quá... Con mắt của quản trị viên cũng có vấn đề nữa, lần sau, lần sau tôi sẽ chọn cho em." Ngoài mặt Lộ Hy vẫn nghiêm túc nhưng thực chất trong đầu lại dấy lên hàng vạn suy nghĩ. Có phải là cô nghĩ nhiều rồi không? Chọn váy cưới thì liên quan gì tới chuyện này? Anh Chúc Tử đang cầu hôn đấy à? Thế hình như là quá nhanh rồi đúng không? Thực ra cũng không phải nhanh như thế, dầu gì cũng đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết với nhau lâu thế rồi mà. Lộ Hy lén nhìn Chúc Tinh Dạ, không biết anh nghĩ chuyện gì mà đang mỉm cười, lỗ tai đỏ bừng. 2 người về tới Phòng thương mại chưa bao lâu thì A Phúc cũng về. Lộ Hy thấy anh ta không bị thương tích gì, thở phào nhẹ nhõm: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, qua đợt này phải tăng lương cho anh mới được!" A Phúc cười ngây ngô, sau đó lại hơi do dự gãi đầu: "Bà chủ, thực ra tôi đã bị chúng bắt lại, chúng thả tôi ra để truyền lời cho ngài..." "Hỏi ngài còn muốn phá án nữa hay không, nếu không phá thì viện Di Hồng sẽ khai trương trở lại." Chúc Tinh Dạ nhíu mày thấy lạ: "Chỉ thế thôi sao?" A Phúc lúng túng: "Còn... Còn mấy anh em nhà ta cũng bị chúng bắt lại, anh ta nói nếu ngài không tới thì..." Lộ Hy gật đầu: "Xem ra không đi không được rồi, tôi nghĩ đây là cơ hội cuối cùng để phá án. Gọi thám tử Hạ Lạc đi, bảo hắn chuẩn bị kỹ càng hết tất cả bằng chứng, mai sẽ phá án." A Phúc gãi đầu: "Chuyện đã tới nước này rồi mà còn lo phá án nữa ạ?" Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt: "Sao, sự trong sạch của bà chủ mấy người thì quan trọng, còn sự trong sạch của tôi thì không à?" A Phúc lập tức cười huề: "Làm gì có, sự trong sạch của cậu chủ nhà ta chắc chắn cũng quan trọng mà, tôi chỉ lo ngày mai thôi, chúng ta dẫn theo bao nhiêu người đây ạ?" Chúc Tinh Dạ thở dài: "Dẫn theo nhiều người cũng vô dụng, trong cục diện này chúng ta không phải là đối thủ đâu, hôm nay ăn cơm cho ngon trước đi." A Phúc lo lắng nói: "Ngài đừng nói bậy bạ mà!" Hôm sau, Lộ Hy, Chúc Tinh Dạ và Hạ Lạc cùng tới trước cửa viện Di Hồng. Mọi cửa ở viện Di Hồng đều đang mở rộng, má mì và tất cả cô gái nghiêm túc đứng ngoài cửa, Đới Duy lôi ra một cái ghế ngồi bên trong, thấy Lộ Hy thì vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng: "Em đến thật rồi, tôi còn sợ hôm qua đã khiến em hoảng nữa chứ." Lộ Hy lạnh mặt: "Hoảng chứ, thật không dám giấu, lúc đó tôi rất hoảng đấy." Chúc Tinh Dạ buồn cười nhìn cô: "Nên em mới đốt hết khăn trải bàn của người ta đấy à?" "Khụ!" Lộ Hy khẽ huých anh một cái.