Biên Lăng Hàm chợt cảm thấy tay chân mình lạnh như băng giá, cả người bất giác run rẩy mà không hiểu vì sao.
Hạ Lan Duyệt Tịch tới.
"Trực giác" của Lâm Tịch không sai, Hạ Lan Duyệt Tịch thật sự tới đây.
Nhưng điều làm nàng phải kinh sợ, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn chính là nàng nhìn thấy một màu vàng chói ở ngay chỗ Hạ Lan Duyệt Tịch. Trong hai người Hạ Lan Duyệt Tịch đang kéo tới đây, có một người là Vũ Hóa Thiên Cực.
Người thiếu niên có mái tóc màu vàng đấy là đồng học cùng tiến vào học viện Thanh Loan với nàng, cùng tham gia trận tỷ thí này với nàng, nhưng hiện giờ lại bị Hạ Lan Duyệt Tịch dùng một cây mây để kéo trên nền tuyết.
Nàng không biết Vũ Hóa Thiên Cực còn sống hay không, nhưng ngay cả khi đó chỉ là một thi thể lạnh ngắt, nàng cũng không thể chấp nhận việc Hạ Lan Duyệt Tịch kéo như vậy. Hạ Lan Duyệt Tịch làm như vậy không khác gì đang khinh thường sinh mạng, không tôn trọng đối thủ.
Ngoại trừ bi thương, trong lòng nàng còn có cơn lửa giận khó tả, gần như thiêu đốt cả người nàng.
Vương Kiện Dụ há to miệng, một cơn gió mạnh mang theo những mảnh băng nhỏ ùa vào bên trong, nhưng ông ta lại không cảm giác được. Khi còn trong biên quân, ông ta đã gặp không ít kẻ cùng hung cực ác, nhưng không có người nào giống như Hạ Lan Duyệt Tịch. Lúc nhìn thấy người này, cảm giác đầu tiên của ông ta chính là vô cùng nguy hiểm, giống như không phải là người.
Lâm Tịch hoàn toàn im lặng.
Hắn biết có vài chuyện mình không thể thay đổi được, nên hắn mới quyết định lựa chọn nơi này, dùng Hoàn Nhan Mộ Diệp làm mồi nhử dụ đối phương ra ngoài. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy đối phương tùy ý lôi kéo Vũ Hóa Thiên Cực giống như một súc vật, mặc cho thân thể Vũ Hóa Thiên Cực lê lết trên băng tuyết hoặc là bùn lầy, hắn thật không biết phải dùng từ gì để miêu tả Hạ Lan Duyệt Tịch nữa, trái tim hắn hoàn toàn lạnh giá.
Bất kể là khi sống ở thế giới kia hay là ở thế giới này, Lâm Tịch cảm thấy một khi đã làm người, mỗi người đều có một ranh giới trong lòng.
Lần đầu tiên gặp Lâm Tịch, vì cảm thấy tương lai Lâm Tịch có thể sánh vai với mình, uy hiếp đến con đường mình đi, Hạ Lan Duyệt Tịch liền muốn giết Lâm Tịch, việc này đã vượt qua khỏi giới hạn của Lâm Tịch. Mà giờ phút này, Hạ Lan Duyệt Tịch lại vượt qua lằn ranh đấy một lần nữa.
Lâm Tịch hít sâu một hơi.
Hắn quay đầu nhìn Biên Lăng Hàm đang biến sắc, thân thể không ngừng run rẩy, đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng.
Biên Lăng Hàm nghiêng đầu, nhìn Lâm Tịch, thấp giọng:
- Không biết Vũ Hóa Thiên Cực còn sống hay không?
Thấy nàng giận đến nỗi hai mắt hơi hồng lên, Lâm Tịch chân thành và lạnh lùng đáp lại:
- Bất kể Vũ Hóa Thiên Cực còn sống hay không, ta nhất định phải giết chết Hạ Lan Duyệt Tịch.
Biên Lăng hàm quay đầu lại, thở một hơi trong cơn gió lạnh, kiên định gật đầu:
- Nhất định phải giết hắn rồi.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Vương Kiện Dụ sợ hãi đến mức mặt trắng bệch ra, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, thấp giọng tự nói với chính mình:
- Đương kim thánh thượng quả nhiên rất anh minh.
Dù là Chính Tương Tinh hay là Phong Hành Giả, tất cả đều là bí mật của học viện. Sợ rằng cho dù phải đối mặt với hoàng đế - người có quyền uy cao nhất ở đế quốc Vân Tần, học viện Thanh Loan cũng chưa chắc muốn tiết lộ. Nhưng sau khi trận tỷ thí giữa hai học viện Thanh Loan và Lôi Đình kết thúc, bất kể kẻ thắng người thua là ai, hoàng đế và những người bên cạnh hoàng đế sẽ nhờ thế mà biết được vài bí ẩn của học viện.
- Chúng ta đi.
Lâm Tịch nói nhỏ với Biên Lăng Hàm, sau đó gật đầu với Vương Kiện Dụ, ý nói ông ta hãy đi theo.
Biên Lăng Hàm xoay người đuổi theo Lâm Tịch, sau đó hạ thấp giọng đến mức chỉ hai người mới nghe được hỏi:
- Lâm Tịch, ngươi muốn làm gì?
Lâm Tịch bắt đầu điều chỉnh hô hấp của mình, cố gắng để tâm tình mình tĩnh lặng lại như một mặt nước, sau đó mới trả lời:
- Chúng ta đang cách Hoàn Nhan Mộ Diệp khoảng ba trăm ba mươi bước... Nếu hắn đúng là Hồn Sư trung giai, vậy từ khoảng cách này, cây tên của chúng ta chỉ làm hắn bị thương chứ không thể giết chết được.
- Ngươi muốn lên nơi cao hơn?
Biên Lăng Hàm ngẩng đầu, nhìn ngọn núi trắng nhạt ở phía trước, hơi không tin tưởng hỏi:
- Nhưng mà... nhưng mà, sao chúng ta có thể bắn trúng được?
Lâm Tịch quay đầu nhìn nàng, nói:
- Ngươi đã nói rằng sẽ tin tưởng ta.
Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch... Sắc mặt Lâm Tịch bây giờ cho nàng biết hắn rất bình tĩnh, đôi mắt trong suốt giống như những mảnh băng kia đã tan chảy thành dòng suối mát, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy sự tức giận và lo lắng ở sâu trong đấy. Dựa vào quá trình huấn luyện cùng với Lâm Tịch trước kia, nàng biết một khi lên tới độ cao hơn ba trăm ba mươi bước, hai người nhất định rất khó bắn trúng đối thủ, hơn nữa Hạ Lan Duyệt Tịch là một cao thủ, chắc chắn hắn sẽ không ngu đến mức đứng yên để họ tùy ý bắn, nên họ chỉ có một cơ hội ra tay. Đi lên độ cao hơn năm trăm bước, giương cung bắn trúng một cao thủ Hồn Sư trung giai, đây vốn là một chuyện rất hoang đường, gần như là vô lý. Nhưng nhìn ánh mắt Lâm Tịch, lại nghe thấy câu nói Lâm Tịch vừa nói, nàng hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa, nhưng lại yên lặng đi theo hắn, nắm chặt trường cung trong tay.
Nhưng vào ngay lúc này, Vương Kiện Dụ vẫn đi sau hai người đột nhiên thấp giọng hô lên, làm cho hai người dừng lại, đồng thời xoay người nhìn.
Bọn họ thấy Hạ Lan Duyệt Tịch ngừng bước...
Hạ Lan Duyệt Tịch đứng trước một tảng đá màu đen, bên cạnh còn có vài cây tùng.
Mấy mảnh băng nhỏ bé trong không trung bị gió thổi tới trước mặt hắn, nhưng dường như ngay cả những vật chết ấy cũng e ngại khí tức do hắn phát ra, chỉ biết lặng lẽ bay qua.
Lúc này hắn vẫn đang ở trong rừng, không thể nhìn thấy Hoàn Nhan Mộ Diệp, nhưng giống như bản năng của một dã thú lâu ngày sống trong hoang dã, từ mùi máu tanh đang nhàn nhạt bay trong không khí, hắn lại ngửi thấy được mùi vị nguy hiểm vô hình.
Mùi vị nguy hiểm này cũng giống như ngày xưa, cái ngày hắn ở trong thương đội, cảm giác được mã tặc sẽ tới tấn công.
Khi đó hắn không phải là người tu hành, nên hắn chỉ có thể nghĩ đến cách đối phó duy nhất là trốn chạy, nhưng bây giờ hắn đã là một cường giả tu hành... Và điều lập dị của riêng hắn chính là ngay cả khi đối mặt với nguy hiểm, hắn vẫn nghĩ đây chính là cơ hội để mình tu hành. Đôi mày rậm của hắn khẽ nhướng lên, thần sắc trào phúng đầy toan tính hiện rõ trên khuôn mặt đấy. Mặc dù không nhìn thấy rõ Hoàn Nhan Mộ Diệp lúc này như thế nào, nhưng lại thầm nhủ với mình:
- Hơi thú vị đấy, dám dùng thủ đoạn như vậy dể dẫn dụ ta tới đây, nhưng các ngươi nghĩ rằng làm như vậy sẽ đối phó ta được sao?
Ngay sau dó hắn tiếp tục bước tới, cánh tay vẫn nắm chặt dây mây để kéo Vũ Hóa Thiên Cực và Lưu Nhu cùng tiến tới với mình. Cho đến khi nhìn thấy Hoàn Nhan Mộ Diệp đang hôn mê nằm trên mặt đấy, toàn thân dính đầy máu và lông của chim trĩ, hắn mới dừng lại.
Im lặng nhìn đồng bạn ở học viện Lôi Đình với mình trong chốc lát, hắn lắc đầu nói;
- Ta rất thất vọng với các ngươi.
Rất thất vọng?
Âm thanh của Hạ Lan Duyệt Tịch không lớn, nhưng bởi vì cánh rừng này rất yên tĩnh, mà thính giác của người tu hành lại nhảy cảm hơn người bình thường rất nhiều, cho nên những lời hắn vừa nói truyền thẳng vào trong tai mấy người Lâm Tịch đang yên lặng trèo lên vị trí cao hơn. Lâm Tịch nhíu mày, không biết hắn ta nói như vậy là có ý gì?
- Cứ lấy đao chém vài nhát lên người hắn không phải đơn giản hơn rất nhiều sao?
Hạ Lan Duyệt Tịch tiếp tục đi tới phía trước, đồng thời bình tĩnh nói:
- Đã nhút nhát như vậy, làm sao các ngươi có thể là đối thủ của ta?
Hạ Lan Duyệt Tịch kéo Lưu Nhu và Vũ Hóa Thiên Cực tới một mảnh đất trống, vừa giễu cợt vừa cười lạnh:
- Ta khác với các ngươi. So với các ngươi, ta biết rất rõ mình phải làm thế nào mới sinh tồn được, ta chỉ biết mình phải dọn sạch những thứ cản đường mình đi. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta cũng giống như các ngươi? Để ý đến việc mấy tên này sống hay chết?
Vừa nghe thấy Hạ Lan Duyệt Tịch nói như vậy, Lâm Tịch đột nhiên run cả người. Lần này, chính trực giác đã nói cho hắn biết tình hình không ổn.
- Ta không quan tâm các ngươi đối phó với ta thế nào, nhưng ta có thể nói thật cho các ngươi biết, tiểu tử Vũ Hóa gia này vẫn còn sống.
Hạ Lan Duyệt Tịch lạnh lùng nhìn núi rừng chung quanh, thản nhiên nói:
- Nhưng nếu các ngươi không lập tức ra ngoài, ta sẽ giết chết hắn ngay.
Hạ Lan Duyệt Tịch khẽ quay đầu, nhìn Vũ Hóa Thiên Cực đang nhắm mắt mà lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi còn giả chết... ta lập tức giết chết Lưu Nhu.
Vũ Hóa Thiên Cực mở hai mắt, nhưng không đợi hắn mở miệng, Hạ Lan Duyệt Tịch lập tức dùng sức kéo Vũ Hóa Thiên Cực từ trên mặt đất lên không trung. Tay hắn vừa chuyển động, lập tức có một thanh đoản đao xuất hiện, nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực Vũ Hóa Thiên Cực.
Một dòng máu nóng xuất hiện ngay trên không trung, vô tình phết lên nền tuyết trắng.
Máu người nóng hổi, rơi xuống nền tuyết trắng lạnh như băng, tạo nên những tiếng động nhẹ làm người khó chịu.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đồng thời sững người.
Mặc dù lúc bình thường Vũ Hóa Thiên Cực không có giao tình gì với bọn họ, thậm chí hai người còn không thích hắn vì cảm thấy hắn quá sùng bái tín ngưỡng của mình. Nhưng vào lúc này đây, chứng kiến những gì đang xảy ra, hai người cũng hiểu rằng Hạ Lan Duyệt Tịch nói rất đúng, bọn họ không phải là loại người như Hạ Lan Duyệt Tịch. Vì đạt được mục đích, Hạ Lan Duyệt Tịch có thể không quan tâm đến đồng bạn mình sống hay chết, nhưng bọn họ không làm được.
- Tại hạ đi ra ngoài!
Vương Kiện Dụ cố sức nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nói:
- Tại hạ đang mặc quần áo của hai người, sẽ cố gắng tranh thủ một ít thời gian!
- Đó là?
Nhưng vào lúc này, điều làm cho Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đồng thời tập trung nhìn lại chính là có một bóng người cô đơn đang đứng trong rừng. Vừa xuất hiện, người này đã lập tức đi thẳng đến vị trí ba người Hạ Lan Duyệt Tịch, Lưu Nhu và Vũ Hóa Thiên Cực, mục tiêu của người này chính là Hạ Lan Duyệt Tịch.
Ngay trong nháy mắt, cảnh vật trong mắt Lâm Tịch như đã ngừng lại, gió ngừng thổi, ngay cả những mảnh băng nhỏ đang bay lượn khắp trong không trung cũng ngừng.
- Cao Á Nam!
Hắn không thể nào ngờ được người xuất hiện vào lúc này dĩ nhiên là Cao Á Nam!
Lâm Tịch không biết nàng đã gặp phải chuyện gì trong bóng đêm đầy khó khăn hôm qua, nhưng hiện giờ nàng đã bình yên vô sự xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nàng đang chạy tới chỗ của bọn hắn.
Hạ Lan Duyệt Tịch xoay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng bước chân chạy trên nền tuyết, thấy được có một thiếu nữ cao gầy vầng trán lộ vẻ mệt mỏi đang đạp mạnh trên nền tuyết, nhanh chóng chạy tới chỗ mình.
- Tu vi ngươi rất tốt!
Thấy dấu chân cách nhau khá xa trong rừng, Hạ Lan Duyệt Tịch khẽ nheo mắt lại, nhạy cảm nhận thấy sợ rằng tu vi đối phương không thua kém mình bao nhiêu. Nhưng dựa vào những tạp âm người thường khó nhận biết xen lẫn vào hơi thở của đối phương, hắn lại mỉa mai cười một tiếng, thầm nghĩ nếu như đối phương đã bị thương thì càng không có khả năng là đối thủ của mình. Nhưng điều này cũng không thể khiến hắn thay đổi tác phong từ trước đến nay.
- Chính ngươi tự đâm trên đùi mình một đao đi.
Cho nên, hắn chỉ nhìn thoáng qua Cao Á Nam, sau đó nhìn Vũ Hóa Thiên Cực đang ho khan, máu chảy đầy người ở dưới mặt đất, nói:
- Như vậy, ít nhất ta có thể cho hắn chết nhanh một chút.
Ngay lúc Cao Á Nam xuất hiện trong khu rừng tùng, sau một giây phút ngừng lại, Lâm Tịch liền dứt khoát xoay người đi nhanh hơn. Nhưng vừa nghe thấy những lời vô sỉ Hạ Lan Duyệt Tịch vừa nói, cả người hắn liền run lên, nhưng bước chân lại không ngừng, thậm chí còn leo lên vị trí thích hợp mình đã chọn nhanh hơn.